Chương 432.1: Cơ hội cuối cùng
Chương 432.1: Cơ hội cuối cùngChương 432.1: Cơ hội cuối cùng
Giữa trưa hôm nay, bỗng nhiên Tống Giang nhận được một phong thư bồ câu từ kinh thành gửi đến, biết được triều đình lâm trận đổi tướng, bỏ Chủng Sư Đạo, đổi Đồng Quán làm chủ tướng, tin tức này nhất thời làm cho Tống Giang mừng rỡ.
Chủng Sư Đạo lão luyện giọt nước không lọt làm Tống Giang sợ muốn vỡ mật, lúc này lão bị thay, đổi thành Đồng Quán luôn luôn bảo thủ, nhất thời Tống Giang nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài. Cuối cùng ở trong tuyệt vọng y đã thấy được một đường hy vọng.
Trên tường thành, Tống Giang cùng Lô Tuấn Nghĩa ở trong một gian quân doanh rộng rãi. Bọn họ nhận được tin tức quan quân tăng binh, cái này có ý nghĩa rất có khả năng Đồng Quán đã nhận chức.
“Tống công, lương thực chúng ta chỉ có thể đủ cho bảy ngày, chúng ta phải phá vây trong năm ngày.” Lô Tuấn Nghĩa nói chuyện giọng rất chậm, nhưng mỗi một câu đều trùng trùng gõ ở trong lòng Tống Giang.
Nói phá vây cũng chính là quay về Lương Sơn, đây là đường lui Tống Giang không muốn chấp nhận nhất. Vất vả lắm y mới từ giặc núi tẩy trắng thành thế lực cát cứ, hiện tại bảo y lui về, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Nhưng Tống Giang cũng biết, trừ bỏ quay về Lương Sơn ra, bọn họ đã không có đường lui khác.
Tống Giang khe khẽ thở dài, “Ta biết, nên sớm không nên muộn, thừa dịp Đồng Quán đứng chưa ổn, xông thẳng ra ngoài.”
“Tốt nhất là nên dương đông kích tây, dương đi cửa đông, sau đó từ cửa tây xông ra ngoài, ta đề nghị đêm nay hành động.”
“Đêm nay!”
Tống Giang có điểm do dự, “Như thế quá gấp rút hay không?”
“Như Tống công nói, chúng ta phá vây có thể thành công hay không mấu chốt ngay ở chỗ đối phương đứng chưa ổn, một khi Đồng Quán đứng vững gót chân, chỉ cần hắn kế thừa sách lược phong tỏa của Chủng Sư Đạo, chúng ta sẽ không chiến mà bại, cho nên cơ hội của chúng ta cũng chỉ có ở lúc này đây.”
Tuy Tống Giang cùng Lô Tuấn Nghĩa tranh đấu quyền lực cực kỳ kịch liệt, nhưng ở trên vấn đề phá vây, hai người đều nhất trí.
Tống Giang trầm tư một lát, rốt cuộc gật gật đầu, “Được rồi! Hiện tại ta liền triệu tập các tướng thương nghị chi tiết phá vây.”
…
Vào đêm, ngoài thành các tướng sĩ bận rộn một ngày đều đi vào giấc ngủ, đại doanh hoàn toàn yên tĩnh. Hơn ngàn binh sĩ trinh sát cảnh giác qua lại tuần tra, phòng ngừa quân Lương Sơn trong thành đánh lén. Chủng Sư Đạo dựng lên hàng rào ở ngoài đại doanh, tuy Đồng Quán đã quyết đoán thay đổi mười mấy tên tướng lĩnh trung với Chủng Sư Đạo bao gồm cả Lý Duyên Khánh, nhưng ở phương diện trú doanh, Đồng Quán lại kế thừa của Chủng Sư Đạo.
Đương nhiên, cái này cũng là phong cách cẩn thận của chính Đồng Quán, chẳng những không có bỏ đi hàng rào doanh, ngược lại gia tăng trạm canh bên ngoài. Ngay cả chỗ ba vạn quân trú quân mới, y cũng xây dựng hàng rào, gia tăng binh sĩ tuần tra, phòng ngừa quân Lương Sơn bí mật đánh úp doanh trại.
Thời gian canh một, cửa thành đông huyện Tu Thành đột nhiên mở ra, Lâm Trùng cùng Đổng Bình dẫn ba vạn binh sĩ từ trong cửa đông đột nhiên xông ra, tiếng thẳng về phía đại doanh quan quân ở ngoài một dặm, bọn họ lập tức bị binh sĩ trinh sát tuần tra bên ngoài phát hiện.
Mấy chục mũi hỏa tiễn bắn lên bầu trời, tiếng cảnh báo vang lên, quan quân ở ngoài bốn cửa thành đều có một tòa đại doanh, trong đó đại doanh nam, bắc, đông đều có một vạn quan quân trú đóng, mà thành tây lại là phòng ngự trọng điểm, cũng là chủ doanh, có hai vạn đại quân trú đóng.
Ngoài thành đông tiếng kêu giết vang lên rung chuyển, lúc này Đồng Quán còn chưa có đi vào giấc ngủ, nghe thấy được tiếng hô giết, vội vàng đi ra đại trướng.
“Nhanh đi xem, nơi nào đã xảy ra kịch chiến?”
Không đợi thân binh đi hỏi thăm, một binh sĩ liền vội vã chạy tới bẩm báo: “Khởi bẩm Thái Úy, mấy vạn quân địch tấn công đông doanh, Vương tướng quân thỉnh cầu Thái Úy phái người trợ giúp.”
Đồng Quán thầm kinh hãi, không ngờ có mấy vạn người tấn công đông doanh, Đồng Quán cũng không có ý thức được quân Lương Sơn đang phá vây, chỉ cho rằng quân Lương Sơn là thừa dịp y đứng chưa ổn tiến hành bí mật đánh úp doanh trại.
Tuy trong thư Chủng Sư Đạo lưu cho hắn đã nói tỉ mỉ tình huống tồn lương của quân Lương Sơn, nhưng Đồng Quán cũng không có ý thức được vấn đề lương thực là mấu chốt của cả chiến dịch, càng không có ý thức được bởi vì lương thực không đủ mà quân Lương Sơn đã không thể chờ đợi được nữa.
Hắn gấp giọng ra lệnh: “Lệnh bắc doanh cùng nam doanh khẩn cấp tiến đến trợ giúp.”
Binh sĩ chạy vội đi truyền lệnh, không bao lâu, Trương Thúc Dạ nghe tin, vội vàng tới khuyên can: “Thái Úy, không thể điều quân đội quân doanh nam bắc đi, cái này có khả năng là quân Lương Sơn dương đông kích tây, bọn họ là muốn phá vây.”
Đồng Quán luôn luôn bảo thủ, chuyện y quyết định ngay cả tâm phúc của hắn đều khuyên không được, huống chi là Trương Thúc Dạ. Đồng Quán ha ha cười, “Dùng ba vạn đại quân đến yểm hộ phá vây được không? Tống Giang sẽ không làm loại chuyện lấy gùi bỏ ngọc này, Trương Tư Mã lo lắng nhiều rồi, cái này tất nhiên là Tống Giang thừa dịp ta đứng chưa ổn tiến đến bí mật đánh úp doanh trại, muốn cho ta chịu một gậy. Ta cũng muốn xem, cuối cùng là gậy của hắn cứng rắn, hay là đầu của ta cứng rắn.”
“Chủng soái từng nói qua, quân Lương Sơn không đủ lương thực, kiên trì không được một tháng…”
Đồng Quán lúc này hận nhất chính là nghe được ba chữ “Chủng Sư Đạo”, hắn tẩy trừ nhiều người của Chủng Sư Đạo như vậy, không ngờ trước mặt mình lại vẫn còn có một cá lọt lưới.
Đồng Quán liền lạnh lùng nói: “Quân lệnh như núi, nếu Trương Tư Mã cảm thấy quân lệnh của ta có thể không cần thực hiện, ta có thể đưa Trương Tư Mã vào kinh đi tiếp tục tùy tùng Chủng Sư Đạo.”
Nói xong, Đồng Quán xoay người liền rời đi, không hề để ý tới Trương Thúc Dạ, Trương Thúc Dạ hận dậm chân, trong lòng mắng to, “Hoạn đảng lầm quốc mà! “
….
Trong cửa thành nam, Tống Giang mặc khôi giáp, cầm bảo kiếm trong tay, phía sau hắn đi theo mười mấy tên đại tướng Lương Sơn, mặt sau còn có hai vạn quân tinh nhuệ.
Trên tường, có binh sĩ hô to: “Quân địch đã qua thành đông, nam bắc đại doanh đều là doanh không.”
Tống Giang mừng rỡ, thét ra lệnh: “Mở thành phá vây!”
Cầu treo hạ xuống, cửa thành mở ra, hai vạn quân Lương Sơn như cơn lũ lao ra cửa thành nam, xông thẳng về hướng nam đại doanh đang trống của quân địch.