Chương 437: Làm rõ nguyên nhân
Chương 437: Làm rõ nguyên nhânChương 437: Làm rõ nguyên nhân
Vào ban đêm, Lý Duyên Khánh như cá gặp nước, ân ái triền miên nói không hết, hai người quấn lấy nhau đến khuya mới mỏi mệt mà ngủ.
Ngày hôm sua, trời vừa sáng, trong viện đã vang lên thanh âm kinh ngạc của Hỉ Thước, ” bây giờ Tiểu quan nhân còn chưa có dậy sao?”
“Đđi đường mệt mỏi, cho nên ta để chàng ngủ nhiều một chút.”
Trong phòng, Lý Duyên Khánh nhịn không được phì cười, “Là đi đường mệt nhọc sao? ” hắn tưởng tượng thời điểm Tư Tư nói lời này, trên mặt sẽ mất tự nhiên tới mức nào.
Bất quá Lý Duyên Khánh cũng bội phục Tư Tư, thân thể nhỏ nhắn mềm mại như vậy mà ngày hôm sau còn có thể dậy sớm, phụ nữ thật là dẻo dai mà!
Lý Duyên Khánh duỗi lưng mỏi, khoác thêm y phục đứng dậy. Hắn đi đến trước cửa, đã thấy Hỉ Thước bưng một cái mâm đang cùng Tư Tư nói chuyện, “Trước đây đúng canh năm là ngài ấy đã dậy chạy bộ, hiện tại sao lại trở nên lười như vậy.”
“Không lẽ ngươi yêu cầu cả đời ta đều rời giường canh năm sao!” Lý Duyên Khánh tựa ở cửa, hai tay khoanh ở trước ngực, tựa cười mà không cười nhìn Hỉ Thước.
Hỉ Thước bị dọa giật mình, thiếu chút nữa cái mâm rơi xuống đất, “Thì ra tiểu quan nhân đã dậy!”
Đã hơn một năm không có gặp Hỉ Thước, tuy cơ bản thay đổi không nhiều, nhưng cũng đã cao lên không ít, lại hơi mập lên một chút. Càng quan trọng là, từ trong ánh mắt của nàng Lý Duyên Khánh thấy được một sự thành thục cùng trưởng thành trước đây không có.
“Trên mâm là cái gì vậy?” Lý Duyên Khánh suy nghĩ lại quay trở về cười hỏi.
“Là chút trà, sáng sớm tiểu quan nhân muốn uống trà.” Hỉ Thước có điểm chột dạ cúi đầu.
“Đưa vào đi!”
Lý Duyên Khánh vào phòng ngồi xuống, Hỉ Thước cúi đầu bưng chén trà tiến vào. Buông chén trà nàng liền có chút bất an khoanh tay đứng ở một bên. Theo thói quen, hẳn là nàng chải đầu cho tiểu quan nhân, nhưng nàng bỗng nhiên nhớ tới Tư Tư, chải đầu cho trượng phu tựa như là chuyện của thị thiếp.
Lý Duyên Khánh lại thuần thục chải tóc vấn tóc đội bình cân cho mình, hắn thấy Hỉ Thước hơi ngẩn người, liền cười nói: “Ở trong quân đội đều là tự mình chải đầu, tự mình rửa chân, tự mình trải chăn, tự mình lấy cơm, tất cả đều là tự mình làm, cũng đã quen.”
“Ồ!” Hỉ Thước cúi đầu đáp một tiếng, lại không nói gì.
Trong lòng nàng cũng thực mâu thuẫn, nàng đã có sự nghiệp rất tốt của mình, còn có hơn mười thủ hạ, có đôi khi bận rộn ngay cả cơm cũng ăn không kịp, có đôi khi làm tới khuya, vì thế, lão gia còn mua một tiểu nha hoàn chăm sóc ăn ngủ cho nàng.
Nhưng khi tiểu quan nhân trở về, nàng lại hy vọng mình có thể được trở lại bên cạnh tiểu quan nhân, tiếp tục làm tiểu nha hoàn của hắn, đó cũng là chuyện nàng thích làm.
Trong lúc nhất thời, Hỉ Thước trong lòng vô cùng mâu thuẫn, nàng không biết nên làm thế nào mới tốt?
“Hỉ Thước, sao em còn chưa đi, bị muộn rồi đó!” Tư Tư đi vào cười nói.
Trong nháy mắt này, rốt cuộc Hỉ Thước có quyết tâm, “Em đi đây, tiểu quan nhân, chúng ta buổi tối gặp.”
“Buổi tối gặp!” Lý Duyên Khánh cười gật gật đầu.
Hỉ Thước hơi buồn bã, xoay người bước nhanh đi.
Tư Tư nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng đi xa, cúi đầu thở dài nói: “Phu lang, chàng không nên đối với nàng lạnh nhạt như vậy.”
“Vậy làm thế nào mới không gọi là lạnh nhạt?”
“Nàng là tiểu nha hoàn ở bên chàng, đã lâu không gặp, chàng nên ôm nàng một cái, hoặc là để cho nàng giúp chàng chải đầu, tin tưởng nàng sẽ thực sự vui vẻ.”
Lý Duyên Khánh lắc lắc đầu, “Nàng ta đã không phải là tiểu nha hoàn của ta, hai năm trước đã không phải rồi. Ta đã bảo phụ thân đem giấy bán mình của nàng trả lại cho mẫu thân của nàng ta, chính nàng ta cũng biết.”
“Nhưng mà trong lòng nàng vẫn xem mình là tiểu nha hoàn của chàng.”
“Vậy nên cắt đứt ý tưởng này của nàng ta, hiện tại nàng ta rất tốt, có tay nghề, có thể kiếm tiền, nàng ta là người có tiền lương cao nhất Bảo Nghiên Trai, Trương Cổ Lão chấp nhận ra giá mỗi tháng ba trăm quan để lấy nàng đi….”
“Nhưng mà nàng chỉ muốn làm tiểu nha hoàn của chàng, phu lang, chàng còn không hiểu sao?”
một lúc lâu Lý Duyên Khánh không nói gì, hắn nhẹ nhàng day huyệt thái dương, trầm giọng nói: ” vừa rồi Nàng ta còn do dự, cho thấy nàng ta cũng rất muốn làm chuyện của riêng mình, ta nên thành toàn cho nàng ta. Nàng ta mới mười bốn tuổi, tất cả đều còn tỉnh tỉnh mê mê, chờ nàng ta trưởng thành, thực sự hiểu chuyện, sẽ cảm kích ta.”
Tư Tư yên lặng gật đầu, thật ra nàng cũng tán thành cách nói của phu lang, cho Hỉ Thước một cuộc đời mới, chưa chắc đã không phải chuyện tốt.
…
Lý Duyên Khánh đi vào khách sạn Hồng Kiều, vừa lúc ở cửa khách sạn gặp Dương Quang cùng ba huynh đệ.
Dương Quang bước lên phía trước nói: ” hôm nay Ta đưa ba huynh đệ đi dạo kinh thành, bọn họ lần đầu tiên đến đây.”
“Nhớ chú ý, đừng đi gây chuyện.”
“Tướng quân yên tâm! Chúng ta đều rõ ràng.”
Lý Duyên Khánh cho bọn họ một chút tiền, lại hỏi: “Mạc tiên sinh đâu?”
“Hắn đã đi ra ngoài từ sáng sớm, hình như là đi thăm một thân thích.”
Lý Duyên Khánh biết cậu của Mạc Tuấn ở kinh thành, là một ông lão đã chừng bảy mươi tuổi, nhắm chừng là đi thăm cậu.
Nếu mọi người đều việc riêng, Lý Duyên Khánh cũng không miễn cưỡng mọi người, hắn liền mướn một chiếc xe một mình vào thành, đi tới Trịnh phủ ở phố Bảo Khang Môn.
sở dĩ Lý Duyên Khánh bái phỏng Trịnh Vinh Thái là xem như một sự bố trí đầu tiên cho bản thân, hắn muốn biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì mà ngay cả Trịnh Thiên Phi cũng bị biếm thành thứ dân.
Trước cửa lớn Trịnh gia vô cùng lạnh lẽo, ngay cả người sai vặt trông cửa cũng không có tinh thần. Mãi khi Lý Duyên Khánh cho một chút tiền, lúc này y mới miễn cưỡng vào phủ tìm người cho Lý Duyên Khánh.
Không bao lâu, Trịnh Vinh Thái bước nhanh ra, Lý Duyên Khánh bị dọa giật mình, mấy tháng không gặp, trông Trịnh Vinh Thái gầy hẳn đi.
Trịnh Vinh Thái nhìn thấy Lý Duyên Khánh, miệng nhếch lên, ánh mắt nhất thời có chút đỏ.
Lý Duyên Khánh biết khẳng định đã xảy ra đại sự, liền nói với gã: “Trịnh huynh, chúng ta tìm một chỗ ngồi đi!”
Trịnh Vinh Thái đi theo Lý Duyên Khánh vào một trà lâu cách đó không xa, hai người lên lầu hai ngồi.lúc này Trịnh Vinh Thái mới uể oải nói: “Ta đã bị miễn chức, biếm thành thứ dân, bị người tố giác làm sai khoa cử. Vốn Đại Lý tự muốn bắt ta hạ ngục, ít nhiều phụ thân tiến cống cho Lý Ngạn hai vạn lượng bạc đúng lúc, ta mới tránh được tai ương lao ngục.”
“Trong nhà có tốt không!”
“Tốt cái gì?”
Trịnh Vinh Thái hừ một tiếng, “Từ sau khi a tỷ bị biếm, trong nhà quả thực long trời lỡ đất. Tổ mẫu của ta… không… phải nên kêu là lão khất bà, lại có thể kiên quyết muốn ly hôn tổ phụ ta. Trong lúc tức giân tổ phụ đã thôi bà ta, tự mình về Tương Châu dưỡng lão, quan của ta cũng đã mất, khoa cử công danh cũng bị bỏ đi, đời này cũng đừng nghĩ tới chức vị.”
“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, mà tình thế trở nên nghiêm trọng như vậy?” Lý Duyên Khánh thấp giọng hỏi.
“Ngươi còn nhớ chuyện lần trước Thái tử bảo ta an bài cùng ngươi gặp mặt không?”
Lý Duyên Khánh gật gật đầu, đương nhiên hắn nhớ rõ, “Chẳng lẽ cùng chuyện này có liên quan?”
“Với ngươi không có vấn đề gì, nhưng Thái tử lại nhận lấy ngon ngọt, luôn bảo ta truyền tin cho hắn, kết quả có một buổi tối ta từ đông cung đi ra, bị Lý Ngạn phái người bắt lấy, đánh cho thừa sống thiếu chết.còn lục ra một phong mật thư Thái tử viết cho Cao Thâm từ trên người ta, Lý Ngạn liền mật báo cho Thiên tử.”
lúc này Lý Duyên Khánh mới rõ ràng ngọn nguồn sự tình, chuyện này quả thật rất nghiêm trọng, chỉ có thể nói Thái tử thật sự không cẩn thận, loại chuyện này nhiều nhất chỉ có thể làm một hai lần, hắn lại có thể làm nhiều như vậy, sớm hay muộn sẽ bị người phát hiện.
Lý Duyên Khánh lại nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử Triệu Hoàn, Triệu Hoàn đang cùng một đám đệ tử quyền quý săn thú trở về, khoa trương khắp nơi, khi đó hắn vừa được sắc phong làm Thái tử không lâu, bởi vậy có thể thấy được Triệu Hoàn làm người ít suy nghĩ, ngồi trên Thái tử vị lại không kiềm chế, khó trách khi cầm quyền y sẽ phát sinh nhục Tịnh Khang, cái này cũng không ngẫu nhiên!
Lúc này, Trịnh Vinh Thái bỗng nhiên nhớ tới Chủng Sư Đạo cũng bị bãi miễn, gã vội vàng hỏi: “Không lẽ cả hiền đệ cũng bị liên lụy!”
Lý Duyên Khánh cười khổ một tiếng, “Nếu không ta sao lại ở kinh thành? Ta đã muốn xin điều đi, làm việc ở dưới tay Đồng Quán, mỗi ngày đều khổ sở!”
“Ài! Chúng ta đều giống nhau, a tỷ bị biếm, Trịnh gia chúng ta tựa như trời sập xuống vậy. Phụ thân cả ngày than thở, lão nương cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, a tỷ muốn cải giá đều không được, muốn xuất gia làm nữ đạo sĩ. Ngươi có biết hai tháng này ta là làm sao chống đỡ qua được không?”
“Tái ông mất ngựa, chưa chắc đã không phải là phúc, a tỷ ngươi không làm hoàng phi chưa chắc đã là chuyện xấu.”
“Ngươi nói vậy có ý tứ?”
“Ta cũng không thể nói rõ được, về sau ngươi sẽ rõ ràng.”
Trịnh Vinh Thái thở thật dài, “Trịnh gia chúng ta không có về sau!”
Lý Duyên Khánh trầm ngâm một chút nói: “Nhưng Trịnh gia các ngươi còn có tiền đúng không, phú khả địch quốc.”
“Có tiền thì thế nào, mấu chốt là không có quyền.”
“Trịnh gia các ngươi có thể dùng tiền âm thầm giúp Thái tử, chỉ cần hắn đăng cơ, hắn nhất định sẽ báo đáp Trịnh gia các ngươi, ngươi còn có thể một lần nữa một bước lên mây.”
Trịnh Vinh Thái nghe thấy vậy liền phấn chấn, “Ngươi nói Thái tử sẽ không vứt bỏ Trịnh gia chúng ta?”
Lý Duyên Khánh bật cười, “A tỷ ngươi có thể làm thiên phi, không phải là vì Thái tử để ý tới tiền của Trịnh gia các ngươi sao?”