Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 564 - Chương 453: Vụ Án Khó Giải Quyết.

Chương 453: Vụ án khó giải quyết. Chương 453: Vụ án khó giải quyết.Chương 453: Vụ án khó giải quyết.

Danh tiếng của Lý Diên Khánh trong triều đình quả thực rất lớn, cũng không phải vì hắn văn võ song toàn, lập nhiều công lớn trên chiến trường, những thứ này quan viên triều đình đều không quan tâm.

Về phần Thám Hoa khoa cử năm ngoái của hắn, có lẽ lúc ấy sẽ hấp dẫn ánh mắt người khác, nhưng dù sao đã gần hai năm trôi qua, mọi người đã lãng quên từ lâu.

Sở dĩ Lý Diên Khánh có danh tiếng lớn trong triều, là bởi vì trong thời gian ngắn ngủi chưa tới hai năm hắn đã thăng liên tiếp hai phẩm năm giai, chấn động triều đình, khiến vô số quan viên đỏ mắt.

Đây mới là chuyện đám quan chức nhìn chằm chằm, vì sao Lý Diên Khánh lại thăng quan, hắn có hậu trường gì, đây là chuyện các quan viên quan tâm nhất trong khoảng thời gian này, thăng quan và hậu trường luôn là chủ đề trên quan trường.

Chẳng qua Trương Tuân này rất thông minh, gã thấy Lý Diên Khánh phản ứng rất bình thản, lập tức không nhắc tới chuyện danh tiếng, cười nói với Lý Diên Khánh:

- Xin mời đi theo ta.

Hai người đi lên lầu ba, đi tới một gian phòng ở phía đông. Trương Tuân cười nói:

- Nơi này chính là quan phòng của Lý Ngự Sử, Lưu Ngự Sử trước đó còn lưu lại một số đồ, cũng không cần để ý tới, buổi chiều ta sẽ sai người lấy đi, mời vào!

Lý Diên Khánh đẩy cửa bước vào quan phòng của mình, đây là một gian phòng cực kỳ rộng rãi, ít nhất hơn trăm mét vuông, chia làm hai gian trong và ngoài. Bên ngoài là phòng của quan phụ tá; Chủ Sự, Lệnh Sử và Thư Lệnh Sử đều có một người; mặt khác còn một tiểu trà đồng, phụ trách quét dọn vệ sinh, pha trà cho mọi người, làm các loại vặt vẵn chân chạy.

Chủ Sự là quan nhỏ cửu phẩm, gã là trợ thru của Ngự Sử, mà Lệnh Sử và Thư Lệnh Sử đều không có quan hàm, chỉ là văn lại, hai người họ một người quản việc bên ngoài, một người quản việc bên trong. Lệnh Sử là phụ trách công việc bên ngoài, mà Thư Lệnh Sử quản lý công việc bên trong, phụ trách chỉnh sửa văn thư. Mấy người thấy Lý Diên Khánh tiến vào, vội vàng đứng dậy cúi đầu khom lưng vấn an.

Lý Diên Khánh thấy Trương Tuân trực tiếp đi vào quan phòng bên trong, liền gật đầu với mọi người, cũng đi vào phòng trong.

Phòng trong ước chừng năm mươi mét vuông, ánh sáng rất đầy đủ, ở giữa có một bàn làm việc rộng rãi, hai bên tường đều có một giá sách, ở góc còn một lư hương dị thú bằng đồng xanh, khói xanh lượn lờ bay lên, khiến trong phòng tràn ngập mùi hương nhàn nhạt.

Phía sau bàn là hai cửa sổ lớn, gió hơi lớn, thổi cho văn thư trên bàn lay động. Trương Tuân vội vàng tiến tới buông rèm, ánh sáng trong phòng tối đi một chút.

Trương Tuân đặt một hộp gỗ lên bàn:

- Đây là con dấu của Lý Ngự Sử, bao gồm quan ấn và Ngự Sử ấn, cực kỳ quan trọng, xin Lý Ngự Sử cất cẩn thận. Những vật phẩm khác mà Lý Ngự Sử cần, xế chiều ta sẽ sai người đưa tới, không biết Lý Ngự Sử còn cần ta làm gì?

Nói bóng gió, chính là nếu như không có chuyện gì khác gã sẽ rời đi. Lý Diên Khánh suy nghĩ hỏi:

- Trước mắt có công việc gì cần ta xử lý?

- Việc này Chủ Sự sẽ nói cho Lý Ngự Sử, chuyện công việc cụ thể ta không hỏi tới, trên thực tế ta chỉ tương đương với quan hậu cần trong quân đội.

Trương Tuân cười cười:

- Không có chuyện gì khác, vậy ta đi trước.

Lý Diên Khánh ôm quyền thi lễ:

- Đa tạ Trương Chủ Bộ chỉ dẫn.

Trương Tuân quay người rời đi, lúc đi ra gian ngoài, gã ra hiệu bằng mắt với Chủ Sự.

Không bao lâu, mấy tên quan lại gian ngoài vội vàng đi vào phòng trong, cùng khom người hành lễ:

- Tham kiến Lý Ngự Sử.

- Về sau mọi người cùng làm việc, xin các vị chiếu cố nhiều hơn.

Dù sao Lý Diên Khánh đã từng dẫn vạn đại quân, lại từng đảm nhiệm Lục Sự Tham Quân và Chủ Sự Tham Quân Tình Báo Ti của quân Hà Đông, hắn cũng không phải chim non vừa mới ra làm quan. Trong quân đội đẳng cấp sâm nghiêm, quân lệnh của hắn như núi, khiến cho trong lúc vô hình hắn có một loại uy nghiêm của người lãnh đạo.

Hắn nhìn mọi người một cái, chậm rãi nói:

- Mọi người làm quen một chút, ta cũng không cần giới thiệu mình, mời mọi người giới thiệu, bắt đầu từ Chủ Sự.

Lý Diên Khánh nhanh chóng quen thuộc mấy tên thủ hạ. Chủ Sự gọi Đào Diệp, người phủ Khai Phong, xuất thân Thái Học, chưa tới ba mươi tuổi, làm Chủ Sự ba năm, dù tướng mạo hay cách ăn nói đều cảm thấy tương đối bình thường.

Lệnh Sử gọi Vương Giáo, bởi vì Lệnh Sử lúc trước bị Thị Ngự Sử tiền nhiệm Lưu Lâm dẫn đi, Vương Giáo được điều tới từ Giám Viện, nhưng tuổi của gã đã không còn trẻ, ít nhất đã bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy.

Thư Lệnh Sử gọi là Lưu Phương, ba mươi mấy tuổi, trầm mặc ít nói, làm người khiêm tốn, thấp béo, giống như bí đao, nụ cười lại hết sức hiền lành, điều này khiến Lý Diên Khánh sinh ra ảo giác, có phải trước đây người này từng bán bánh bao.

Còn một tiểu trà đồng, gọi là Ứng ca nhi, chừng mười một mười hai tuổi, phụ trách chân chạy pha trà cho mọi người, cũng rất nhanh nhẹn.

- Mời quan nhân dùng trà.

Ứng ca nhi cung kính đặt một chén trà men đen do huyện Kiến Đức nung lên bàn của Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh nhấp một ngụm trà, bột trà mài rất cẩn thận, bã trà tươi trắng đều đều, hương vị rất thuần khiết.

- Pha trà không tệ.

- Đa tạ tiểu quan nhân tán dương.

- Trà từ đâu tới?

Lý Diên Khánh lại hỏi.

- Là trà được phát, mỗi tháng mỗi phòng Ngự Sử có năm cân bánh trà, đều là trà Huy Châu thượng hạng, trà khác đều có sẵn, nếu như không đủ, có thể tới nội phòng lĩnh.

- Ứng ca nhi là người nơi nào, tới đây bao lâu rồi?

- Ta chính là người địa phương kinh thành, trong nhà bần hàn, ba năm trước đây Ngự Sử Đài chiêu mộ trà đồng, ta liền tới đây.

- Hẳn là từng đọc sách rồi?

- Từng đọc sách một năm, biết mấy trăm chữ, làm trà đồng nhất định phải biết chữ, nếu không không cách nào làm chân chạy đưa văn thư.

Lúc Lý Diên Khánh làm Lục Sự Tham Quân trong Quân Nha Hà Đông cũng có trà đồng, triều đình sẽ không phát bổng lộc cho trà đồng, thu nhập của họ thường là được tình vào chi phí trong kinh phí thường ngày của các bộ môn, nếu như làm việc nhanh nhẹn, còn có chút tiền khen thưởng.

Lý Diên Khánh lấy một nắm tiền từ trong ngăn kéo cho gã:

- Pha trà không tồi, hẳn là khen thưởng.

- Đa tạ quan nhân!

Ứng ca nhi hai tay nhận tiền, vô cùng vui vẻ rời đi. Lý Diên Khánh phát hiện một hộp sắt trong ngăn kéo, bên trong chứa đầy một hộp tiền đồng, đoán chừng khoảng hai quan tiền, hẳn là tiền nhiệm lưu lại, hắn vừa vặn dùng để khen thưởng cho trà đồng.

Lý Diên Khánh cũng biết một chút quy củ của triều đình, quan viên có phúc lợi bổng lộc của triều đình, hắn không cần để ý tới, nhưng văn lại bổng lộc ít ỏi, cũng không có phúc lợi, bình thường đều là chủ quan cho chút phúc lợi trợ cấp.

Cho nên chủ quan nhất định phải có một số thu nhập ngoài định mức mới được, chỉ dựa vào tự móc tiền túi là không đủ sức. Nếu như vừa vặn là Nha Môn nước trong không có quyền không có lợi, cuộc sống của văn lại phía dưới sẽ tương đối khó khăn.

Ngự Sử Đài còn tốt một chút, nhưng cũng phải xem bản sự của từng chủ quan. Cũng may Lý Diên Khánh có Bảo Nghiên Trai làm hậu thuẫn, hắn đương nhiên không cần phải trao đổi lợi ích, thu hối lộ bỉ ổi. Hiện giờ hắn quan tâm chức quyền của mình, hắn cũng không phải tới Ngự Sử Đài uống trà sống qua ngày.

Lúc này, Chủ Sự Đào Diệp đi tới, trong tay cầm một chồng hồ sơ văn thư thật dày. Triều Tống đã sử dụng túi giấy hồ sơ do giấy da trâu dán thành, tư liệu mỗi bản án đều tập trung trong một túi.

- Đây là ba vụ án mà Lưu Ngự Sử lưu lại, chưa kịp thẩm vấn xong hắn liền bị điều đi. Tất cả các bản án ti chức đều rất rõ ràng, nếu Ngự Sử có nghi vấn, ti chức sẽ giải thích.

- Bản án ngươi cứ để đây đã, ta hỏi ngươi một chuyện khác, bản án qua tay ta đều là Tam Ti hội thẩm sao?

- Không không! Bản án Tam Ti hội thẩm không nhiều, một năm không hơn mười vụ. Đây chỉ là bản án của Ngự Sử Đài. Ví dụ như Ngự Sử vạch tội quan viên nào đó, nhất định phải có căn cứ, căn cứ này cần phải điều tra, bình thường do Giám Sát Ngự Sử điều tra, sau đó đưa tới Đài Viện phúc thẩm, cũng chính là đưa tới chỗ chúng ta; chúng ta phúc thẩm không phát hiện vấn đề, sau đó đóng dấu đưa cho Ngự Sử vạch tội, do họ đưa ra chứng cứ vạch tội.

- Nhất định phải do Giám Sát Ngự Sử điều tra sao?

Lý Diên Khánh lại hỏi.

- Không nhất định, Giám Sát Ngự Sử chỉ quản lý địa phương, nếu như phủ Khai Phong trực tiếp giao bản án cho Đài Viện, vậy sẽ do Đài Viện trực tiếp phá án. Nếu như cảm thấy tình tiết vụ án rất lớn, vậy thì cần trần tình lên Thiên tử. Sau khi Thiên tử trả lời, sẽ do Ngự Sử Đài khởi xướng Tam Ti hội thẩm. Còn một tình huống là gặp được báo cáo, ví dụ như chặn xe, dâng tấu trần tình, đánh trống kêu oan, các loại tình huống này cần phải chú ý, không thể tùy tiện nhận án.

- Vì sao?

Đào Diệp cười giải thích:

- Ngự Sử Đài phụ trách giám sát bách quan, nhưng lão bách tĩnh lại mặc kệ, tranh nhà đoạt ruộng cái gì, chị em dâu tranh chấp cái gì, họ đều chạy tới Ngự Sử Đài đánh trống kêu oan. Nhất là phủ Khai Phong bên cạnh chúng ta, thường xuyên xuất hiện tình huống đánh trống.

- Vậy sao?

Lý Diên Khánh không nhịn được bật cười.

- Đây là chuyện thường xuyên gặp phải. Hôm qua còn có hai lão giả chạy tới đánh trống, tố cáo con trai bất hiếu, họ nóng vội cũng mặc kệ là Ngự Sử Đài hay là phủ Khai Phong, gặp trống lớn là xông tới.

Lý Diên Khánh bật cười:

- Ta biết rồi, ta xem hồ sơ trước một chút, có chuyện gì sẽ lại hỏi ngươi.

- Ti chức cáo lui.

Đào Diệp lui xuống, Lý Diên Khánh cầm ba túi hồ sơ thật dày lên, hắn phát hiện một túi trong đó có đóng dấu Tam Ti hội thẩm, liền lấy ra xem kỹ. Bìa túi kia có viết tình tiết vụ án, Lâm Linh Tố gặp chuyên án, bút tích hơi phai màu, hắn lại nhìn thời gian, bản án xảy ra một năm trước.

Bình Luận (0)
Comment