Chương 455: Lòng sinh độc kế.
Chương 455: Lòng sinh độc kế.Chương 455: Lòng sinh độc kế.
Tin tức triều đình muốn chiêu an quân Lương Sơn nhanh chóng truyền khắp toàn bộ kinh thành. Xế chiều hôm đó, điểm tình báo của quân Lương Sơn bên ngoài thành Biện Kinh dùng bồ câu đưa thư chuyển bình báo quan trọng này tới Lương Sơn Bạc.
Lúc này Đồng Quán đã lợi dụng Chấn Thiên Lôi nổ sập thành Hưởng Tiễn, chiếm lĩnh Lương Sơn, đồng thời dùng một mồi lửa thiêu đốt Trung Nghĩa Đường và các quân trại Lương Sơn thành đất trống. Nhưng quân Lương Sơn lại không trọng thương, Tống Giang và Lô Tuấn Nghĩa dẫn mấy vạn đại quân giấu kín trong bến nước Lương Sơn mênh mông tám trăm dặm.
Trong bến nước Lương Sơn có hơn trăm hòn đảo lớn nhỏ, bảy hòn đảo lớn nhất trong đó đều có trú quân, từ mấy trăm tới hơn vạn người. Quân Lương Sơn còn giấu kín trạm gác ngầm trên mấy chục đảo nhỏ trong bụi cỏ lau bên hồ, giám thị mỗi hành động của quan quân.
Đảo lớn nhất của Lương Sơn Bạc gọi là đảo Thạch Hạt, diện tích hơn mười dặm, trên đảo có hơn một vạn người trú quân, do Tống Giang khống chế. Đảo lớn thứ hai gọi là đảo Trưởng Tử, có khoảng sáu ngàn người trú quân, do Lô Tuấn Nghĩa khống chế. Đảo lớn thứ ba gọi là đảo Thảo Hài, có mấy ngàn người trú quân, cũng bị Tống Giang khống chế.
Mặc dù mấy ngàn bộ hạ của Lô Tuấn Nghĩa tử thương thảm trọng lúc phòng ngự thành Hưởng Tiễn, cuối cùng quân đội của Lô Tuấn Nghĩa chỉ còn lại không tới ngàn người. Nhưng Nguyễn thị tam hùng nắm giữ thủy quân bất mãn với Tống Giang bởi cái chết của Triều Cái, lại dẫn mấy ngàn thủy quân gia nhập phe phái Lô Tuấn Nghĩa, khiến trong tay Lô Tuấn Nghĩa có thủy quân tinh nhuệ và chiến thuyền tốt nhất.
Cho dù Tống Giang và Lô Tuấn Nghĩa mâu thuẫn rất lớn, nhưng bởi vì trước đó Đồng Quán ép sát từng bước, hai bên cùng chung mối thù, cũng có thể đoàn kết nhất trí, cùng nhau kháng địch. Nhưng khi họ tiến vào Lương Sơn Bạc, uy hiếp bên ngoài biến mất, Tống Giang bắt đầu cảm thấy cực kỳ bất mãn với việc Lô Tuấn Nghĩa chiếm cứ quá nhiều thủy quân và chiến thuyền.
Vào đêm, trong Soái trướng đảo Thạch Hạt, Tống Giang đang chắp tay đi lại, có vẻ cực kỳ nôn nóng bất an. Mấy ngày trước y nhận được bồ câu đưa thư từ kinh thành. Đới Tông ở kinh thành đưa tới tin tức xác thực cho y, Thiên tử phê chuẩn đề nghị của Dư Thâm, đồng ý lại chiêu an quân Lương Sơn, cũng phái Phó Tướng Trương Bang Xương làm đặc sứ toàn quyền, chạy tới Lương Sơn đàm phán chiêu an họ.
Mộng tưởng của Tống Giang là có thể cát cứ một phương, làm một chư hầu vương độc lập. Nhưng giấc mộng của y đã bị Chủng Sư Đạo đánh vỡ nát, đành phải rút về Lương Sơn tiếp tục làm phỉ. Tống Giang tuyệt đối không chấp nhận cuộc sống sơn phỉ này, nếu như không thể cát cứ một phương, vậy y tình nguyện đầu hàng triều đình, ít nhất có thể hưởng thụ quan lớn lộc dày, làm quan phụ mẫu một Châu, đây cũng là mộng tưởng lúc y còn là tiểu lại ở huyện Vận Thành.
Hiện giờ triều đình muốn chiêu an y, Tống Giang sao có thể không động tâm. Nhưng phiền não duy nhất của Tống Giang chính là Lô Tuấn Nghĩa. Cả nhà Lô Tuấn Nghĩa bị quan phủ giết chết, không đội trời chung với quan phủ. Y thà rằng chiến tử cũng tuyệt đối không chịu đầu hàng, thái độ cường ngạnh này khiến Tống Giang cực kỳ nổi nóng.
Đúng lúc này, ngoài đại trướng có binh sĩ bẩm báo:
- Quân sư trở về rồi!
Tống Giang vui mừng, vội vàng đi ra ngoài đón. Ngô Dụng đi huyện Vận Thành, bái kiến Trương Bang Xương vừa tới Vận Thành hôm nay, trao đổi công việc chiêu an.
- Thế nào?
Tống Giang tới đón hỏi:
- Gặp được Trương Tướng Quốc không?
- Đương nhiên gặp được!
- Ngươi cảm thấy lần này hắn chiêu an có thành ý hay không?
Ngô Dụng mỉm cười:
- Ti chức có thể lông tóc không tổn thương còn sống trở về, đã nói đối phương có đủ thành ý.
Tống Giang lập tức vui mừng trong lòng, vội vàng mời Ngô Dụng vào đại trướng. Y cho lui binh sĩ bên ngoài, lúc này mới hỏi:
- Trương Tướng Quốc nói thế nào?
- Ti chức còn tưởng rằng Trương Tướng Quốc sẽ cho ta một cái hạ mã uy, không ngờ hắn còn vội vàng hơn ta, tự mình chạy ra cửa lớn đón tiếp. Chúng ta nói chuyện rất vui vẻ, đồ Tướng quân muốn họ đều cho.
Tống Giang không kìm được hưng phấn trong lòng nói:
- Nói chuyện cụ thể một chút!
- Ti chức tận mắt nhìn thấy thánh chỉ, trên thánh chỉ viết rõ ràng, phong Tướng quân Khai Phủ Nghi Đồng Tâm Ti, Thái Tử Thiếu Bảo, gia phong đặc tiến, chức quan cụ thể do Trương Bang Xương bàn bạc với chúng ta, có thể cho chúng ta một lựa chọn.
- Nói tiếp, lựa chọn thế nào?
Ngô Dụng uống một ngụm trà lại nói:
- Nếu như Đại ca muốn làm võ tướng, có thể đổi quân Lương Sơn thành quân Hoài Nam, Đại ca nhận Đô Tổng Quản, Tiết Độ Sứ Hoài Nam, tham dự trận chiến diệt Phương Tịch. Nếu như Đại ca muốn làm quan văn, có thể phong Thị Lang Hộ Bộ tòng tam phẩm, đảm nhiệm Tri Phủ, ngoài Ngũ Kinh thiên hạ, Tri Phủ khác tùy tiện chọn một.
Tống Giang hơi chần chờ:
- Phủ Thái Nguyên và phủ Thành Đô có thể chứ?
- Trương Tướng Quốc chỉ nói là Đông Kinh, Kinh Triệu, Lạc Dương, Đại Danh và Ứng Thiên năm phủ này không được, cái khác đều có thể, đương nhiên bao gồm cả phủ Thái Nguyên và phủ Thành Đô.
Ngừng một chút, Ngô Dụng lại nói:
- Nếu như không muốn làm Tri Phủ, cũng có thể lưu lại triều đình làm quan. Chẳng qua Trương Tướng Quốc đề nghị tốt nhất tới địa phương làm Tri Phủ, hoặc là Chuyển Vận Sứ, dù sao không có trở ngại mặt mũi mọi người.
- Vậy chức quan của quân sư là gì?
- Ta là Trung Tán Đại Phu chính ngũ phẩm, có thể trên làm Tri Châu hoặc dưới làm Tri Phủ. Lô Tuấn Nghĩa giống như ta, tướng quân Trung Nghĩa khác hoặc làm Tri Huyện, hoặc đảm nhiệm Chỉ Huy Sứ. Mặt khác ban thưởng ba ngàn lạng vàng cho Đại ca, ta và Lô Tuấn Nghĩa đều một ngàn lạng vàng, đại tướng còn lại thưởng trăm lạng vàng, năm trăm thớt lụa, tất cả các tướng quân Trung Nghĩa đều được thưởng một tòa trang viên.
- Vậy còn quân đội?
Tống Giang lại hỏi.
- Binh sĩ hoặc giải tán về nhà làm nông, có thể không truy cứu. Hoặc là chuyển thành mộ binh, tham gia trận chiến diệt Phương Tịch, sau trận chiến sẽ cùng phong thưởng.
Điều kiện quả thực rất hậu đãi, nhưng Tống Giang không thể tin được, y chắp tay đi vài bước, hỏi:
- Quân sư cảm thấy có tin được không?
Ngô Dụng gật đầu:
- Thiên tử đã dùng phương thức thánh chỉ chiếu cáo triều đình, lại phái Trương Bang Xương làm sứ giả, hoàn toàn khác biệt với lầm chiêu an bí mật trước. Mặt khác nghe nói Phương Tịch tấn công Hàng Châu, ta cảm thấy triều đình nóng lòng giải quyết vấn đề của chúng ta, hẳn là có thành ý chiêu an. Thật ra ta cũng nhìn kỹ một số điều khoản, ngoại trừ Tướng quân phong thưởng tương đối nặng ra, những người khác không khác biệt mấy so với lần trước, nói rõ triều đình nhà Minh đã nhượng bộ thiết thực, ta cảm thấy có thể tin tưởng. Chẳng qua…
- Chẳng qua cái gì?
Tống Giang vội vàng hỏi.
- Trương Tướng Quốc yêu cầu chúng ta nhất định phải chấp nhận chiêu an toàn bộ, không thể một bộ phận chấp nhận chiêu an, một bộ phận khác tiếp tục tạo phản. Nói cách khác, lần chiêu an này nhất định phải giải quyết triệt để vấn đề quân Lương Sơn, đây là điều kiện duy nhất của họ.
Tống Giang lập tức đau đầu, đây cũng là phiền toái lớn của y. Quân đội của y có thể chấp nhận chiêu an, nhưng Lô Tuấn Nghĩa thì sao, Lô Tuấn Nghĩa muốn chống cự tới cùng với triều đình.
Tống Giang ngồi một bên không nói. Ngô Dụng hiểu được trong lòng, nhỏ giọng hỏi:
- Lô Tuấn Nghĩa vẫn kiên quyết không chịu sao?
Tống Giang lắc đầu:
- Ngày nhận được bồ câu đưa thư, ta đã để huynh đệ Tống Thanh đi thăm dò hắn. Thái độ của hắn vô cùng cứng rắn, thà rằng chết trận cũng không đầu hàng. Chỉ cần thuyền quan quân dám đi vào Lương Sơn Bạc một bước, hắn sẽ phong hỏa đốt thuyền, không có chút dấu hiệu thỏa hiệp. Hỗ Thành cũng kiên quyết ủng hộ hắn kháng cự tới cùng, khiến cho người ta đau đầu!
Ngô Dụng hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói:
- Kẻ hẹp hòi không phải quân tử, người không độc không phải trượng phu, Đại ca muốn được việc, chỉ có thể giết người chặn đường.
Tống Giang vẫn hơi do dự, giết Lô Tuấn Nghĩa, thanh danh của y tại quân Lương Sơn coi như hoàn toàn hủy hoại.
Ngô Dụng chậm rãi nói:
- Lô Tuấn Nghĩa đang truy tra chuyện danh sách kia.
Lúc trước vì mời chào Lô Tuấn Nghĩa và Hỗ Thành lên núi, Tống Giang liền ném một danh sách giả cho quan phủ, kết quả dẫn tới cả nhà Lô Tuấn Nghĩa bị giết và cái chết của mẫu thân Hỗ Thành. Chuyện này Tống Giang vẫn luôn giấu diếm nghiêm mật, nhưng không biết là ai tiết lộ phong thanh.
- Tại sao hắn lại biết chuyện danh sách kia?
Tống Giang truy hỏi.
- Đại ca đừng quên, Nguyễn Tiểu Ngũ cũng từng tham dự việc này.
Ngô Dụng nhắc nhở y.
Tống Giang lập tức tỉnh ngộ. Nếu như Lô Tuấn Nghĩa biết chuyện này, chắc chắn là Nguyễn Tiểu Ngũ tiết lộ.
Lúc này, Ngô Dụng lại hỏi:
- Lô Tuấn Nghĩa biết chuyện chiêu an chưa?
Tống Giang lắc đầu:
- Chuyện này ta giữ kín như bưng, ngoại trừ hai chúng ta và Đới Tông ở kinh thành ra, không có người thứ tư biết được.
- Vậy Đại ca còn do dự cái gì? Chẳng lẽ định để Lô Tuấn Nghĩa phá hủy phú quý của chúng ta hay sao?
- Ta lo lắng thủ hạ của Lô Tuấn Nghĩa tạo phản, dẫn tới nội bộ Lương Sơn sống mái với nhau.
Ngô Dụng suy nghĩ nói:
- Lưu Đường, Tôn Lập, Võ Tòng, Lỗ Đạt giao tình không sâu đậm với Lô Tuấn Nghĩa, họ sẽ không gây sự, nhiều nhất là rời đi. Huynh đệ Nguyễn thị có giao tình với Đại ca, tuyệt đối không tham dự xung đột nội bộ. Chủ yếu là hai người Lâm Xung và Hỗ Thành. Ngày mai Lâm Xung vừa vặn phải tới bờ đông tuần tra, chúng ta có thể mời Lô Tuấn Nghĩa và Hỗ Thành tới bàn bạc quân vụ lúc Lâm Xung đi tuần tra, sau đó phải xem Đại ca có thể hạ thủ được hay không?
Tống Giang đi vài bước, rốt cuộc cắn răng. Muốn làm đại sự, y chỉ có thể vứt bỏ nghĩa huynh đệ.
Lúc này y quay đầu ra lệnh:
- Nhanh đi tìm Vương Anh tới cho ta!
Buổi chiều ngày tiếp theo, Lô Tuấn Nghĩa nhận được quân lệnh của Tống Giang, nói triều đình phái Đại tướng Trương Luật dẫn ba trăm chiếc thuyền cũng ba vạn thủy qauan tới Lương Sơn Bạc chi viện Đồng Quán, mới y và Hỗ Thành nhanh tới đại doanh bàn bạc cách đối phó.
Lô Tuấn Nghĩa cũng không hoài nghi, y cũng cho rằng bước tiếp theo triều đình chắc chắn phái thủy quân chiến thuyền tới đây tiêu diệt toàn bộ quân Lương Sơn. Hiện giờ phần lớn chiến thuyền đều nằm trong tay y, Tống Giang đương nhiên muốn bàn bạc với y ứng đối ra sao. Y liền gọi Hỗ Thành, mang theo mười mấy tên thân binh, chia nhau ngồi mười mấy con thuyền nhỏ tới đại doanh đảo Thạch Hạt bàn bạc quân tình.
Hỗ Thành đã được đề bạt làm Tướng quân, đảm nhiệm Phó Tướng của Lô Tuấn Nghĩa, đứng hàng thứ sáu tại Lương Sơn, gần với Tống Giang, Lô Tuấn Nghĩa, Ngô Dụng, Lâm Xung và Lưu Đường.
Nhưng Hỗ Thành đã không muốn ở lại Lương Sơn nữa, nguyên nhân là Nguyễn Tiểu Ngũ nói cho y biết một chuyện. Lúc trước y bị quan phủ bắt, điều này bắt đầu từ một bản danh sách, danh sách kia là Tống Giang viết, trên đó có tên và địa chỉ gia đình của y.
Bởi vậy Hỗ Thành mới biết Tống Giang dùng kế ép mình lên Lương Sơn. Bản thân y cũng không bài xích chuyện lên Lương Sơn, nhưng mẫu thân y lại chết trong tù vì việc này. Nếu không phải Lý Diên Khánh kịp thời cứu giúp, con gái của y cũng bị bán vào kỹ quán làm kỹ nữ.
Điều này khiến trong lòng Hỗ Thành có địch ý với Tống Giang, cũng khiến y nhìn thấu sự dối trá và ngoan độc của Tống Giang. Nếu không phải vì suy nghĩ đại cục, y đã sớm nóng giận rời khỏi Lương Sơn.
Lô Tuấn Nghĩa cũng đáp ứng y, chỉ cần lần này đánh bại đại quân Đồng Quán, sẽ để y mang theo con gái rời đi.
- Cha, nếu như ứng phó thủy quân của kẻ địch, vì sao Tống Giang không mời Tiểu Nhị thúc cùng đi bàn bạc, hắn mới là Đô Thống Lĩnh thủy quân.
Hỗ Thanh Nhi cực kỳ thông minh, nàng lập tức phát hiện điểm không hợp lý trong này. Vì sao không để thủ lĩnh thủy quân Nguyễn Tiểu Nhị cùng đến bàn bạc?
Hỗ Thành cười cười:
- Vốn Lâm đại thúc cũng đi cùng, nhưng hôm nay hắn phải đi tuần sát bờ đông. Tiểu Nhị thúc đương nhiên phải tọa trấn thủy quân.
- Thủy quân có Tiểu Ngũ thúc và Tiểu Thất thúc tọa trấn là được rồi, ta cảm thấy Tiểu Nhị thúc hẳn là phải tới.
- Có lẽ Tống Trại chủ không muốn nhìn thấy hắn.
Hỗ Thành có thể đoán được nguyên nhân trong đó. Nguyễn thị tam hùng vứt bỏ Tống Giang hiệu trung Lô Tuấn Nghĩa, Tống Giang sao có thể không nổi giận. Hẳn là cơn giận của Tống Giang chưa tiêu, không muốn nhìn thấy ba huynh đệ Nguyễn thị.
Hỗ Thành giải thích tương đối hợp lý, nhưng Hỗ Thanh Nhi vẫn không quá tin tưởng. Không bao lâu, mười chiếc thuyền con liền tới trước bến tàu đảo Thạch Hạt. Lô Tuấn Nghĩa đi lên, vẫy tay với Hỗ Thành. Hỗ Thành cười nói:
- Thanh nhi, chúng ta đi thôi!
- Ta không muốn nhìn thấy tên Ải Cước Miêu buồn nôn kia, phụ thân đi thôi, ta chờ trên thuyền!
- Sớm biết sẽ không cho con đi theo!
Hỗ Thành không miễn cưỡng con gái, trực tiếp lên bờ.
- Cha!
- Sao vậy?
Hỗ Thành quay đầu nhìn con gái.
Hỗ Thanh Nhi cắn môi nói:
- Nếu như cha tiến vào quân doanh không có vấn đề, thì phái người tới nói cho ta một tiếng.
- Con lại nghĩ linh tinh gì đó!
- Ta không có! Cha…
- Được rồi được rồi, ta đã biết. Không có vấn đề sẽ phái người tới nói cho ngươi một tiếng.
Hỗ Thành lắc đầu liền dẫn mấy tên tùy tùng bước nhanh rời đi. Hỗ Thanh Nhi nhìn cha đi xa, trong lòng nàng có cảm giác lo lắng khó hiểu nói không ra lời.