Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 570 - Chương 459: Cảnh Cáo Hàm Súc.

Chương 459: Cảnh cáo hàm súc. Chương 459: Cảnh cáo hàm súc.Chương 459: Cảnh cáo hàm súc.

Lý Diên Khánh thấy nàng vội vàng đến độ sắp khóc, liền đi tới an ủi nàng:

- Đừng vội, nói cho ta đã xảy ra chuyện gì?

- Nửa canh giờ trước, phủ Khai Phong đến kiểm tra phòng, nói chúng ta xây nhà trong tiệm vi phạm quy củ, muốn niêm phong cửa hàng của chúng ta. Lão gia nói lý lẽ với họ, họ liền muốn bắt lão gia đi!

Lý Diên Khánh trầm mặt xuống:

- Họ đã bắt cha ta đi?

- Tạm thời còn chưa có, Hồng đại ca nói ngươi là Thị Ngự Sử, họ liền không bắt người, nhưng lại muốn niêm phong cửa hàng. Họ tới rất nhiều người, tiểu quan nhân mau đi xem một chút!

Lý Diên Khánh gật đầu, nói với Hỉ Thước:

- Tạm thời ngươi đừng trở về, lưu lại nơi này với Tư Tư, ta đi xem xảy ra chuyện gì?

Hắn quay đầu nói với bốn người Trương Hổ:

- Mọi người lên ngựa đi xem với ta.

Bốn người lập tức xoay người lên ngựa. Dương Quang xoa tay nói:

- Có muốn mang theo binh khí hay không?

Lý Diên Khánh trừng mắt lườm gã:

- Ngươi mang theo binh khí người khác vừa vặn bắt ngươi!

Trương Hổ khẽ nói với Dương Quang:

- Cũng không phải đối phó loạn phỉ, mang theo binh khí làm gì, lỡ như thực sự đánh nhau tùy tiện tìm cây côn không được sao?

- Cũng đúng, ta lại không nghĩ tới.

- Đừng nói linh tinh, đi theo ta!

Lý Diên Khánh giục ngựa chạy vội tới cửa Trần Châu. Bốn người vội vàng đuổi theo, chỉ chốc lát bốn người đã chạy xa.

Lúc này, Tư Tư cũng nghe tiếng đi ra phòng ngoài. Nàng không ra cửa lớn, nhiều nhất chỉ tới phòng ngoài, vừa vặn gặp Hỉ Thước, nàng nhìn sau lưng một chút:

- Phu lang đi đâu rồi?

- Ài! Phía Bảo Nghiên Trai xảy ra chút việc, tiểu quan nhân đi xử lý rồi, tới phòng trong ta lại nói kỹ với ngươi.

- Vậy được! Chúng ta đi vào nói chuyện.

Tư Tư kéo Hỉ Thước bước nhanh vào phòng phía sau.

Lý Diên Khánh đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, chính là căn viện mà hắn và Tư Tư ở trước đó. Kinh thành phân chia tương đối nghiêm khắc với cửa hàng và khu dân cư, thương là thương, trạch là trạch, cửa hàng thay đổi thành nơi ở cần quan phủ phê chuẩn, nơi ở thay đổi thành cửa hàng cũng phải trình báo, trong này dính tới vấn đề phân chia đẳng cấp hộ thuế.

Nhưng qua thời gian, những quy định này đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa, dân chúng bình thường căn bản không để ý tới, phía trước cửa hàng phía sau nhà ở nơi nào cũng có, cũng không ai đi trình báo. Lại thêm người của quan phủ cũng có hạn, bản án chính quy còn bận không chịu nổi, ai còn quan tâm loại chuyện linh tinh này. Bằng hữu mà Lý Đại Khí quen biết đều xây dựng chỗ ở phía sau cửa hàng, trong tiệm của y có thừa chỗ ở, xây dựng một viện nhỏ cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Đương nhiên, quy củ vẫn không bị bỏ đi, nó vẫn giấy trắng mực đen viết ở nơi đó, quan phủ muốn dụng nó để hỏi tội, quả thực tuân theo pháp luật. Chỉ là đã mấy chục năm quan phủ chưa từng hỏi loại chuyện này, hôm nay phủ Khai Phong lại tìm tới cửa, khiến Lý Đại Khí sao có thể không buồn bực?

Lý Diên Khánh càng nghi hoặc trong lòng, khiến hắn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, dường như phủ Khai Phong đang cố ý gây chuyện với Bảo Nghiên Trai.

Đầu người lúc nhúc ở phía nam Hồng Kiều, người đến xem náo nhiệt chật ních. Trật tự triều Tống rành mạch, rất nhiều người cả đời không thấy quan lại, nói cách khác quan viên rất ít quấy rối bách tính, cho nên nha dịch phủ Khai Phong xuất động quy mô lớn, tiến vào chiếm giữ cửa hàng như vậy là cực kỳ hiếm thấy, sao không khiến dân chúng sinh ra hứng thú to lớn.

Hai bên Hồng Kiều đã chật ních bách tính xem náo nhiệt, mọi người bàn luận ầm ĩ, đều không biết Bảo Nghiên Trai xảy ra chuyện gì. Có người cười trên nỗi đau của người khác, nói luân hồi báo ứng. Cũng có người suy đoán ác ý, tuyên dương khắp nơi chắc chắn Bảo Nghiên Trai phạm phải mạng người, sắp bị quan phủ niêm phong.

Sáu tên nha dịch đeo đao đứng trước cửa lớn thương hội Bảo Nghiên Trai, không cho phép người xem náo nhiệt tới gần. Ở trong thương hội, còn có mấy chục tên nha dịch đứng trong sân và hành lang, phòng thu chi và nhân viên khác của Bảo Nghiên Trai tạm thời đều bị tập trung trong một căn phòng lớn, không cho phép họ ra ngoài. Phòng lưu giữ hương liệu và phòng đặt sổ sách đều bị quan phủ dán giấy niêm phong, còn có trạch viện phía đông bị dán giấy niêm phong.

Tòa trạch viện này chính là đầu nguồn phủ Khai Phong làm khí Bảo Nghiên Trai, chưa có quan phủ phê chuẩn, tự mình xây dựng nơi ở trong cửa hàng, nếu như vấn đề làm lớn, còn phải truy tra có phải Bảo Nghiên Trai còn có hành vi trốn thuế.

Trong đại sảnh, Thiếu Doãn phủ Khai Phong Đỗ Kim Sinh và Thôi Quan Triệu Nghiễm đang ngồi trên ghế rộng tra hỏi. Lý Đại Khí xanh mặt ngồi đối diện hai người họ. Lý Đại Khí không phải thương nhân bình thường, hắn còn có danh hiệu Võ Đức Lang thất phẩm.

Cho dù đây chỉ là một loại quan ban ân trên hình thức, không liên quan tới quan giai đúng nghĩa. Nhưng dù sao nó cũng là Thiên tử tự mình thân phong, nếu không có chứng cớ phạm tội xác thực, phủ Khai Phong quả thực không dám tùy tiện bắt người, vừa rồi nói muốn mang người đi chỉ là lời nói lúc phẫn nộ nhất thời, không thể làm thật.

- Bảo Nghiên Trai chúng ta kinh doanh tuân theo pháp luật, hương liệu nhập hàng đều có Hương Dược Cục ghi chép, thuế nên giao chúng ta không thiếu một văn, nhưng các ngươi cứ nói chúng ta trốn thuế lậu thuế ta cũng không còn lời nào để nói. Chỉ là thẩm tra không ra chứng cứ, ta sẽ đi đánh trống tố cáo các ngươi hãm hại dân chúng, vụ kiện này ta xem cuối cùng là phủ Khai Phong các ngươi xin lỗi hay là Lý Đại Khí ta không may!

Thái độ của Lý Đại Khí cực kỳ cứng rắn, đây cũng là tình hình dân kiện quan hết sức phổ biến tại triều Tống, phần lớn đều là tiểu dân đánh thắng vụ kiện, cuối cùng quan phủ chịu nhận lỗi, thậm chí bồi thường tổn thất. Đây là một loại thường thức ở triều Tống, cho nên người Tống rất thích kiện cáo, các loại tụng sư nhiều vô số kể, thậm chí còn có trường học đặc biệt bồi dưỡng tụng sư.

Chính vì nguyên nhân này, dù thanh thế của đám nha dịch phủ Khai Phong có lớn, cũng không dám tùy tiện ra tay kiểm tra ngăn cấm vật phẩm, cũng không tới Ngự Nhai niêm phong cửa hàng chính Bảo Nghiên Trai, việc đó ảnh hưởng quá lớn.

Đỗ Kim Sinh cười nói:

- Lý viên ngoại không cần tức giận, tin tưởng đúng sai tự có phán xét. Chúng ta cũng chỉ nhận thư khiếu nại báo cáo của người khác, nói các ngươi tự tiện xây dựng nhà ở trong cửa hàng, còn nói các ngươi nhập dầu mỡ không nộp thuế. Chúng ta đã điều tra, các ngươi quả thực vận chuyển đến rất nhiều dầu mỡ vào ban đêm, tại sao lại phải vận chuyển vào ban đêm? Có tới Thuế Thự nộp thuế hay không? Những việc này nếu chúng ta không quan tâm quả thực là thất trách, nếu như điều tra tình hình rõ ràng, cũng có thể trả cho các ngươi một sự trong sạch, Lý đông chủ cũng là người đọc sách, phải hiểu những chuyện này.

- Vận chuyển dầu mỡ ban đêm là vì không nhiễu dân, cũng bởi vì ban đêm ít thuyền trên sông, thuận tiện vận chuyển. Nhưng chúng ta cũng không bán dầu mỡ, chúng ta dùng dầu mỡ làm xà phòng thơm, làm son phấn, không cần phải nộp thuế. Dù cho phải nộp thuế, cũng là người bán dầu mỡ nộp thuế, có liên quan gì tới Bảo Nghiên Trai? Chỉ cần son phấn của chúng ta đều nộp thuế, ta sẽ không trốn lậu thuế.

- Nhưng trong cửa hàng của ngươi quả thực xây dựng nhà ở, chẳng lẽ không đúng sao? Vừa rồi ta đã tận mắt nhìn thấy.

- Xây hai gian viện dùng để đám phòng thu chi nghỉ ngơi buổi trưa, cũng không cần đến ở nhờ nhà dân. Chính ta có tòa nhà, con trai ta cũng thuê nhà ở lại trong thành, không thể vì nó là hai gian viện, thì chắc chắn ta xây dựng nhà ở nơi này. Giống như ta đâm người giấy tế tổ, các ngươi liền chỉ người giấy nói Lý Đại Khí ta giết người.

Lý Đại Khí nhanh mồm nhanh miệng, nói cho Đỗ Kim Sinh á khẩu không trả lời được. Lúc này, Thôi Quan Triệu Nghiễm bên cạnh giậm chân lo lắng nói:

- Coi như hai gian viện dùng để nghỉ trưa, nhưng bến tàu thì sao? Các ngươi tự tiện xây dựng một bến tàu nhỏ trong Biện Hà, ảnh hưởng tới vận tải đường thủy và vỡ đê trên Biện Hà, điều này ngươi cũng không thể nói mình báo quan lập hồ sơ chứ?

Bến tàu mà Triệu Nghiễm nói tới là chỉ bến tàu thuyền nhỏ ngoài viện, đây đúng là điểm yếu. Mùa hè năm ngoái Đông Kinh gặp phải thủy tai, một nguyên nhân rất lớn là rất nhiều dân chúng tự mình xây dựng chiếm dụng lòng sông, ảnh hưởng nghiêm trọng tới đê sông. Vì thế sau khi nước rút triều đình hạ chỉ nghiêm cấm tự mình xây dựng phòng xá, xây dựng bến tàu dọc theo các con sông quan trọng là Biện hà, Thái Hà, Ngũ Trượng Hà; dù cho muốn xây cũng phải báo quan phủ đồng ý mới được.

Đây cũng không phải quy củ cũ nghiêm cấm xây nhà ở trong cửa hàng chỉ còn trên danh nghĩa kia, mà là quy định mới ban bố năm nay. Lý Đại Khí vi phạm quy định xây dựng bến tàu, vừa vặn đụng vào tội danh.

Qua hồi lâu Lý Đại Khí nói:

- Thứ nhất, bến tàu có ảnh hưởng tới vận tải đường thủy và vỡ đê hay không, tự các ngươi rõ ràng trong lòng. Thứ hai, lúc ta bắt đầu xây dựng bến tàu triều đình còn chưa ban bố quy định mới; ta đã xem qua quy định mới, chỉ nói nghiêm cấm xây bến tàu mới, bến tàu này của ta có tính vi phạm lệnh cấm hay không, còn chờ thương thảo. Thứ ba, nếu như các ngươi nhận định đây là vi phạm lệnh cấm bến tàu, hoàn toàn có thể phái người đưa một bản công hàm tới đây, ta tự dỡ bỏ là được, có cần phải hưng sư động chúng chiếm lĩnh thương hội Bảo Nghiên Trai hay không, dẫn tới sự chú ý cảu mọi người, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh dự của ta.

- Quan phủ nên làm thế nào do quan phủ quyết định, điều này không nhọc Lý viên ngoại phí tâm. Chúng ta điều tra xong tình hình tự nhiên sẽ đi, ngươi cũng không cần quá gấp.

Lý Đại Khí hừ một tiếng, cũng không lên tiếng.

Lúc này, Hồng Đại Chí bước nhanh vào, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Lý Đại Khí. Lý Đại Khí vội vàng quay đầu lại, nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên bên ngoài, đây là Lý Diên Khánh vội vàng chạy tới.

Lý Diên Khánh đi vào đại đường cười nói:

- Lại kinh động đến Đỗ Thiếu Doãn và Triệu Thôi Quan, xem ra chuyện Bảo Nghiên Trai phạm phải không nhỏ nha!

Một câu của Lý Diên Khánh đánh thức người trong mộng. Lúc này Lý Đại Khí mới phát hiện không hợp lý, xây dựng nhà ở trong cửa hàng, xây dựng bến tàu những chuyện nhỏ như hạt vừng này lại kinh động nhân vật thứ hai và thứ ba của phủ Khai Phong tới nhà, trong này có nhiều bí ẩn!

Đỗ Kim Sinh và Triệu Nghiễm nhìn nhau, hai người đều lộ vẻ lúng túng trên mặt. Lý Diên Khánh nói trúng tim đen, đâm trúng vấn đề thực chất.

Lý Diên Khánh chính là Ngự Sử lục phẩm, mà Đỗ Kim Sinh là tòng lục phẩm, Triệu Nghiễm cũng chỉ là tòng thất phẩm. Trước mặt Lý Diên Khánh, họ không bày nổi cái giá của quan, họ đứng dậy thi lễ, mời Lý Diên Khánh ngồi xuống.

Lúc này Đỗ Kim Sinh mới cười khan một tiếng nói:

- Chúng ta cũng chỉ làm việc theo thông lệ, chủ yếu là Bảo Nghiên Trai có hành vi làm trái quy định. Về phần phái ai tới đây, điều này cũng không có quy định rõ ràng, thật ra cũng nói chúng ta coi trọng Bảo Nghiên Trai.

- Xin hỏi Bảo Nghiên Trai có hành vi trái quy định gì?

Lý Diên Khánh giải quyết dứt khoát, không dông dài với họ, đi thẳng vào vấn đề.

- Trước mắt chủ yếu có hai điểm vi phạm, một là xây dựng nhà ở trong cửa hàng.

- Điều này không vi phạm!

Không chờ họ nói xong, Lý Diên Khánh lại ngắt lời họ:

- Nhà ở định nghĩa là phải có gia đình ở lại, mà tiêu chí quan trọng của nhà ở chính là phải có phòng bếp, phòng khách. Nơi này chỉ xây hai gian viện, tổng cộng tám gian phòng, không có phòng bếp, không có phòng khách, cũng không có chuồng gia súc, những công trình thiết yếu của nhà ở. Trên thực tế đây là chỗ nghỉ tạm thời chuẩn bị cho nhóm phòng thu chi cuối tháng thức đêm tính toán sổ sách không cách nào về nhà, là phòng nghỉ ngơi cửa hàng xây dựng cho nhân viên, không có bất cứ liên quan nào tới nhà ở.

Lý Diên Khánh lợi hại hơn phụ thân hắn, trực tiếp đưa ra căn cứ, chứng minh hai gian viện này không phải nhà ở, mà là phòng nghỉ của nhân viên.

Đỗ Kim Sinh gật đầu nói:

- Được rồi! Coi như điều này không phạm quy, chúng ta có thể phủ nhận báo cáo này. Nhưng tự tiện xây dựng bến tàu trên Biện Hà quả thực phạm quy, điều này không thể chất vấn.

- Đã xác nhận phạm quy, như vậy xử phạt thế nào?

Lý Diên Khánh hỏi gọn gàng dứt khoát.

- Dựa theo quy định mới Công Bộ ban bố năm ngoái, giao trách nhiệm cho người vi phạm dỡ bỏ vật xây dựng trái quy định trong vòng ba ngày, phạt tiền ngang giá nhân công và vật liệu. Nếu như thái độ ác liệt, cự tuyệt chấp nhận xử phạt, có thể bắt lại định tội!

Lý Diên Khánh gật đầu nói với phụ thân:

- Hi vọng ngày mai phụ thân dỡ bỏ bến tàu nhỏ, lại xem xây dựng bến tàu nhỏ bỏ ra bao nhiêu tiền, đưa tới phủ Khai Phong số tiền như vậy làm tiền phạt, đều phải hoàn thành vào ngày mai.

Trong lòng Lý Đại Khí bội phục con trai quả quyết, vội vàng nói:

- Ngày mai ta cùng làm là được!

Lý Diên Khánh lại nói với hai người:

- Xin hỏi hai vị còn chuyện gì khác không?

Đỗ Kim Sinh và Triệu Nghiễm nhìn nhau. Đỗ Kim Sinh cười ha ha nói:

- Không hổ là Lý Ngự Sử, thời gian không tới một chén trà liền giải quyết thỏa đáng chuyện này, chuyện khác tạm thời không có.

Trước mặt Lý Diên Khánh, họ không dám nhắc tới chuyện lỗ thủng trốn thuế. Đối diện họ chính là Thị Ngự Sử, loại chuyện không có chứng cứ làm loạn này, sẽ bị Ngự Sử vạch tội.

- Đã không có chuyện gì khác, thì mời về đi! Đã trở ngại giao thông nghiêm trọng, nếu như Hồng Cầu sụp đổ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

- Được rồi! Hủy bỏ niêm phong, chúng ta trở về.

Triệu Nghiễm bước nhanh ra khỏi đại đường, ra lệnh với đám nha dịch:

- Hủy bỏ niêm phong, xếp hàng về Quan nha!

Lý Đại Khí cũng vội vàng đi thăm hỏi đám nhân viên trướng phòng của y. Lúc này, Đỗ Kim Sinh nhỏ giọng nói với Lý Diên Khánh:

- Người trong quan trường, ai cũng không dám nói mình không có bất cứ điểm yếu nào, không sợ người khác điều tra. Cho nên làm việc tốt nhất phải chừa chút chỗ trống cho mình. Lý Ngự Sử, phía trên có người để ta nói cho ngươi câu này.

Quả nhiên ý không ở trong lời, đám người này nhằm vào hắn, mà không phải Bảo Nghiên Trai. Lý Diên Khánh lạnh lùng nói:

- Không biết người phía trên là chỉ người nào? Đỗ Thiếu Doãn có thể nói rõ ràng một chút hay không?

- Có mấy lời không thể nói rõ, hôm nay Lý Ngự Sử đang tra vụ án gì, trong lòng hẳn là rõ ràng chứ?

Lý Diên Khánh gật đầu, quả nhiên là Vương Phủ. Hắn đoán không sai, chỉ Vương Phủ mới có năng lực lớn vận dụng phủ Khai Phong đến tra xét Bảo Nghiên Trai.

- Đây là đang uy hiếp ta sao?

- Không phải uy hiếp, mà là nhắc nhở hàm súc. Nếu như Lý Ngự Sử cho rằng là cảnh cáo, cũng có thể nghĩ như vậy.

- Vậy được! Ta cũng có hai câu xin Đỗ Thiếu Doãn mang về truyền đạt.

- Mời Lý Ngự Sử nói!

Lý Diên Khánh chỉ biển hiệu vàng rực rỡ trên đỉnh đầu:

- Thứ nhất, khối bảng hiệu Bảo Nghiên Trai này là Thiên tử tự tay viết ban xuống, nếu như các ngươi nhất định muốn hủy khối bảng hiệu này, vậy ta cũng chỉ có thể vạch tội các ngươi khi quân. Thử tưởng tượng, một đám nha dịch kêu loạn chen chúc tới đây, khối bảng hiệu này khó hiểu vỡ nát, chỉ sợ mũ quan của Đỗ Thiếu Doãn cũng không giữ được.

Trán Đỗ Kim Sinh đầy mồ hôi, Lý Diên Khánh uy hiếp khiến gã bắt đầu bất an trong lòng, gã phát hiện hôm nay mình hơi qua loa, lại quên đi chiêu bài Thiên tử ngự đề.

- Ta nhớ kỹ, còn có gì cần hạ quan chuyển cáo.

- Thứ hai, ngươi đi nói với người phía trên, để hắn tốt nhất làm rõ ràng chuyện dưới mặt bàn kia, tại sao hôm nay ta phải đi thăm dò vụ án kia?

Sắc mặt Đỗ Kim Sinh thay đổi, gã vội vàng ôm quyền thi lễ:

- Lời của Lý Ngự Sử ta nhất định chuyển cáo, sau này chúng ta còn gặp lại!

- Đỗ Thiếu Doãn đi cẩn thận, ta không tiễn!

Trong nháy mắt đám nha dịch rời đi sạch sẽ, tất cả giấy niêm phong đều bị xé toang, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì. Lý Diên Khánh chắp tay đứng trên bậc thang trước đại đường, hắn cười lạnh, hắn còn tưởng rằng Vương Phủ cao minh cỡ nào, xem ra cũng không hơn gì thế này.

Bình Luận (0)
Comment