Chương 463: Tang Gia Ngõa Tử
Chương 463: Tang Gia Ngõa TửChương 463: Tang Gia Ngõa Tử
- Mua thức ăn cho mèo mà phải tới Tang Gia Ngõa Tử sao?
Lý Diên Khánh không hiểu, cười hỏi.
- Đương nhiên là phải đến Ngõa Tử rồi, nếu không phải đến cửa tiệm bán thức ăn cho mèo ở thành Nam, xa lắm!
Theo trí nhớ của Lý Diên Khánh, thông thường mua thức ăn cho mèo thì đi chợ nhỏ, loại cá nhỏ này một lần mua được một đống, thế mà Tống triều còn có cửa hàng bán đồ ăn cho mèo?
Toàn dân Tống triều đều buôn bán, hàng hóa hết sức phát đạt, chỉ cần có cầu, tất có cung. Trong khi đó rất nhiều nhà giàu quyền quý đều nuôi mèo cưng. Việc này thúc đẩy nền kinh doanh thú cưng phát triển, đồ ăn cho mèo, dụng cụ làm đẹp, loại bỏ bọ chét, chải lông, sửa móng, chỗ nào cũng có các cửa hàng nhỏ bán đồ dành cho thú cưng. Tuy nhiên thú cưng thời này chủ yếu là mèo, còn chó không có được đãi ngộ như vậy. Chỉ có điều thường ngày Lý Diên Khánh không chú ý tới, cho nên hôm nay lần đầu tiên hắn mới nghe nói.
Lý Diên Khánh lại nhìn cô bé yêu mèo này một chút, rồi cười hỏi:
- Muội tên là gì?
- Ta tên là Tào Kiều Kiều, còn huynh?
Tào Kiều Kiều thấy Lý Diên Khánh chịu dẫn mình đi mua thức ăn cho mèo, thì rất có thiện cảm với hắn.
- Ta tên là Lý Diên Khánh.
- Ta biết huynh!
Đột nhiên Tào Kiều Kiều vỗ tay, cười nói:
- Huynh viết cho A tỷ ta hai đôi câu đối, đúng không?
- Ta biết rồi, A tỷ của muội là “Tiểu Thư Nương”, nàng tên là…
Lý Diên Khánh quên mất tên Uẩn nương, Tào Kiều Kiều cười nói:
- Tỷ ấy tên là Tào Uẩn, ta gọi tỷ ấy là “Đại Thư nương”, hễ tỷ ấy thấy sách là quên hết trời trăng.
- Đúng! Nàng ấy tên là Tào Uẩn, ta mau quên quá!
Lý Diên Khánh hơi ngượng, nói:
- A tỷ của muội có thích câu đối ta viết không?
- Đương nhiên là tỷ ấy rất thích, tỷ ấy còn đang trông chờ huynh viết trường liên (câu đối dài) kìa! Tỷ ấy nói chữ của huynh rất đẹp. Lý đại ca, hay là huynh cũng viết cho ta một đôi câu đối đi!
- Muội cần câu đối để làm gì?
- Ta dán ở trước chuồng mèo! Chờ lúc sau Tết nhé!
Lý Diên Khánh không nhịn được phải bật cười, đem câu đối của một người đường đường là Ngự Sử viết mà dán lên chuồng mèo, e rằng chỉ có cô bé này mới nghĩ ra được.
Lời hứa của hắn cũng trở nên mập mờ:
- Được! Chờ lúc sau Tết!
Tào Kiều Kiều vui vẻ đến mức vỗ tay:
- Chuồng mèo của ta cũng có câu đối, sẽ khiến Đại Thư nương tức chết!
Lý Diên Khánh thấy nàng hồn nhiên ngây thơ, cũng rất thích thú, lại cười hỏi:
- Hôm nay Kiều Kiều mấy tuổi?
- Ta sắp bảy tuổi, kế tiếp hẳn là huynh sẽ hỏi ta có đi học không? Cho huynh biết, ta đã đi học.
- Làm sao muội biết ta muốn hỏi muội có đi học không?
- Người lớn đều hỏi như vậy! Mấy tuổi rồi? Có đi học không? Ở nhà có ngoan không? Có nghịch ngợm phá phách không?
Tào Kiều Kiều chỉ chỉ vào lỗ tai của mình:
- Huynh xem đây nè, chỗ này chai hết cả rồi!
Lý Diên Khánh nghe vậy bật cười ha hả, liền vội vàng khoát tay nói:
- Ta không hỏi muội là được chứ gì!
Cao phủ cách Tang Gia Ngõa Tử rất gần, chỉ khoảng hai dặm đường. Không bao lâu, xe trâu đã dừng lại trước cổng của Ngõa Tử:
- Lý quan nhân, tới nơi rồi!
Người đánh xe ở phía ngoài nói.
Lý Diên Khánh đẩy cửa xe ra, Tào Kiều Kiều nôn nóng không kìm được, vội vàng nhảy xuống. Lý Diên Khánh thấy nàng định chạy, liền kéo nàng lại:
- Khoan đã, đừng chạy!
- Lý quan nhân, ta đậu xe ở phía đối diện, khi nào ngài trở về thì gọi ta.
Người đánh xe chỉ vào ngõ nhỏ phía đối diện, ở đó có mấy chiếc xe trâu đang đậu.
- Ta biết rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng quay lại.
- Lý đại ca, chúng ta nhanh lên!
Tào Kiều Kiều giữ chặt cánh tay Lý Diên Khánh, liền chạy về phía cửa chính của Tang Gia Ngói Tử.
Hôm nay là ngày tuần hưu, tương đương với cuối tuần của đời sau, trong Ngõa Tứ người chật như nêm cối, hết sức náo nhiệt. Nơi này bán các loại đồ chơi nhỏ, các quầy thức ăn san sát nhau, đám tiểu nhị liên tục hô to. Lý Diên Khánh giữ chặt tay Tào Kiều Kiều, hỏi:
- Muội có biết chỗ bán thức ăn cho mèo không?
Tào Kiều Kiều vẻ mặt mờ mịt:
- Muội không biết! Lý đại ca không biết sao?
Hai người nhìn nhau, cả hai đều không biết tiệm thức ăn cho mèo ở đâu?
Lúc này, Lý Diên Khánh trông thấy một chàng trai tay cầm hộp cơm đi giao thức ăn cho khách, liền bước tới hỏi:
- Vị tiểu ca này, xin hỏi tiệm bán thức ăn cho mèo ở đâu?
Chàng trai giao thức ăn quay đầu lại chỉ về phía trước:
- Ngươi đi thẳng, rẽ trái ở giao lộ thứ hai, đi tới cuối đường là tới, có hai tiệm!
- Đa tạ!
Lúc này Lý Diên Khánh mới nắm tay Tào Kiều Kiều đi thẳng về phía trước.
- Đường hồ lô (mứt ghim thành xâu) ! Đường hồ lô đây!
Một người hàng rong bán mứt qủa đi tới.
- Lý đại ca, ta muốn ăn mứt quả!
Đột nhiên Tào Kiều Kiều dừng lại.
Lúc này Lý Diên Khánh mới nhớ mình đang dắt tay một cô bé chưa tới bảy tuổi, thực tế là trừ tuổi mụ ra thì còn chưa tới sáu tuổi, tương đương với một bé gái lớp lá ở nhà trẻ. Hắn vội vàng sờ lên túi tiền của mình, tốt, túi còn đầy. Lý Diên Khánh lập tức trở nên hào hứng:
- Lý đại ca mua cho muội, muội thích gì ta đều mua cho muội!
Rất nhanh sau đó, Lý Diên Khánh đã hiểu vì sao Tào Tính một mực không chịu dẫn Tào Kiều Kiều đi mua thức ăn cho mèo. Bên trong Ngõa Tử có đủ loại quà vặt, cô bé nhìn thấy là đều năn nỉ Lý Diên Khánh mua cho mình một chút. Không bao lâu sau, Lý Diên Khánh không thể không thuê hai người vác đồ ăn vặt giúp hắn.
Cô bé thèm ăn, nhưng trong nhà quản thúc nghiêm ngặt, thường ngày không được nhìn thấy, không được ăn, bây giờ thứ nào nàng cũng muốn mua một ít, nào là bạch quả rang, hạt dẻ, lê ngỗng Hà Bắc, lê sợi, lê sấy khô, mứt táo, tuyết lê chiên Tây Kinh, kẹo sữa Tây Xuyên, kẹo sư tử, bột ong non v.v…
- Bánh ngọt, bánh thịt, bánh đắc thắng đây!
- Bánh Trung Thu mềm dịu! Bánh lá lách heo! Bánh Hồ rất ngon đây!
Một anh chàng gánh bánh đi bán, gào to ven đường:
- Tiểu nương tử, mua một cái bánh lá lách heo đi! Còn nóng đây này!
Tào Kiều Kiều vừa gặm xong một xâu mứt quả, liền kéo tay Lý Diên Khánh:
- Lý đại ca, ta muốn ăn bánh lá lách heo!
Bánh lá lách heo, thật ra là bánh pizza của đời sau, chiếc bánh nướng mỏng phủ đầy các loại nhân và gia vị, ăn rất ngon.
- Được! Muội tự tới chọn một cái!
- Tiểu nương tử, cũng mua mấy cái bánh khác đi! Chắc chắn là ngươi chưa từng ăn!
Anh chàng bán bánh rất biết làm ăn, thấy Lý Diên Khánh ra tay hào phóng, cũng không hỏi giá tiền, đằng sau có người khuân vác các loại đồ chơi và món ăn vặt, y liền biết hôm nay mình gặp khách sộp rồi.
Anh chàng bán bánh vội lấy ra các loại bánh nướng từ trong gánh, nào bánh thiên tầng (bánh ngàn lớp), bánh Trung Thu, bánh Tiêu Kim Hoa, bánh sữa, bánh rau cải, bánh Hồ, bánh mẫu đơn, bánh phù dung, bánh nhân thịt, bánh hoa cúc, bánh hoa mai, bánh đường…khiến Tào Kiều Kiều hoa cả mắt. Không nhịn được, Tào Kiều Kiều mặt mày hớn hở nói:
- Nhiều vậy sao! Vậy ta mua mỗi loai ba phần, ta một phần, Đại Thư Nương một phần, Vân nha đầu một phần.
Lý Diên Khánh quay đầu lại liếc nhìn hai phu khuân vác thì thấy miễn cưỡng vẫn có thể mang thêm được. Hắn liền nói với anh chàng bán bánh:
- Mỗi thứ ba phần, gói lại cho nàng!
- Quan nhân yên tâm, ta có túi đựng bánh, vừa sạch sẽ vừa thuận tiện, về đến nhà bánh vẫn còn nóng.
Lý Diên Khánh thấy anh chàng bán bánh tay chân lanh lẹ, thoăn thoắt cho các loại bánh vào túi, đột nhiên hắn hiểu ra một điều trong vụ án nổi tiếng xưa nay, vì sao mà Võ Đại Lang chỉ bán bánh cũng mua được nhà, nuôi được vợ Bởi Võ Đại Lang cũng không bán chỉ một loại bánh hấp!
- Nhiều loại như vậy, ngươi làm được hết sao?
Lý Diên Khánh không hiểu, bèn hỏi.
- Không dám giấu quan nhân, ngoại trừ bánh nhân thịt là ta mua thịt heo ngon bằm làm nhân bánh, các lọai nhân bánh khác đều mua sẵn ở bên ngoài, tuy nhiên tất cả đều là hàng chất lượng, quan nhân cứ yên tâm.
Lý Diên Khánh gật gật đầu, nhìn những cái bánh này cũng không tệ, trông rất sạch sẽ.
Mua bánh xong, rốt cuộc Tào Kiều Kiều cũng cảm thấy vừa lòng thỏa ý. Lúc này, nàng mới phát hiện mình mua hai gánh lớn thức ăn, hơi ngượng ngùng nhìn Lý Diên Khánh:
- Lý đại ca, hôm nay ta mua quá nhiều!
- Không sao, Lý đại ca có tiền, muội thích là được!
- Không phải chuyện đó, ý ta nói là làm sao mang về? Bị mẹ nhìn thấy thì thảm rồi!
Suýt nữa Lý Diên Khánh bị nghẹn, hóa ra tự mình nghĩ nhiều, tiểu nương tử người ta hoàn toàn không thèm để ý tới vấn đề tiền!
Hắn ngẫm nghĩ rồi cười nói:
- Thế này vậy, khi mua thức ăn cho mèo, chúng ta mua thêm mấy cái hộp lớn giả làm thức ăn cho mèo, mẹ muội sẽ tưởng là thức ăn cho mèo mà thôi!
- Biện pháp này tốt!
Tào Kiều Kiều vui mừng nhảy nhót.
- Ta có thể cùng ăn bánh với mèo Tiểu Hoa rồi!
Chớp mắt, nàng đã quên mất A tỷ của mình rồi.
Từ cổng chính Ngõa Tứ tới cửa hàng bán thức ăn cho mèo, tối đa chừng một trăm năm mươi bước, nhưng hai người đi khoảng nửa canh giờ, hai người khuân vác cũng ướt đẫm mồ hôi. Lý Diên Khánh hứa cho thêm mỗi người năm mươi văn tiền, mới làm họ yên tâm.
Cửa tiệm thức ăn cho mèo trông bên ngoài không lớn lắm, một tiệm tên là “Miêu Tướng Quân”, một tiệm tên là “Tiểu Trương Miêu”. Lý Diên Khánh thích cái tên “Miêu Tướng Quân”, liền dẫn Tào Kiều Kiều đẩy cửa đi vào.
Trong tiệm đủ loại hàng hóa rực rỡ muôn màu, đồ chơi cho mèo, ổ mèo, chuồng mèo, cát cho mèo, v.v…, chỉ riêng thức ăn cho mèo đã có mươi mấy loại, được chế biến kỹ từ thịt cá hoặc thịt băm.
Lúc này Tào Kiều Kiều kéo Lý Diên Khánh qua một bên, nhỏ giọng nói:
- Đồ nào ta cũng muốn mua, nhưng ta chỉ có một lượng bạc.
- Hay là, ta cho muội mượn?
Lý Diên Khánh mỉm cười, trêu nàng.
- Nhưng ta không trả nổi đâu!
Tiểu nương tử nhìn Lý Diên Khánh với vẻ tràn đầy mong đợi.
Lý Diên Khánh kéo kéo bím tóc của nàng, mỉm cười nói:
- Lý đại ca đùa ngươi thôi, muốn cái gì nàng cứ chọn lấy, ta mua cho muội!
Tào Kiều Kiều reo lên mừng rỡ, lập tức bắt đầu mua sắm. Mỗi thứ thức ăn nàng đều mua mười phần, bởi vì nàng nuôi mười con mèo. Chủ cửa hàng thấy gặp khách sộp, liền đóng cửa tiệm lại, tập trung tinh thần lo bán hàng cho hai người. Lại nửa canh giờ trôi qua, rốt cuộc Tào Kiều Kiều kết thúc việc mua hàng. Hàng hóa đựng đầy năm rương lớn. Lý Diên Khánh lại mua mấy cái rương lớn, bỏ thức ăn vặt Tào Kiều Kiều đã mua trước đó vào, bên ngoài dán mấy chữ “Thức ăn cho mèo”, thế này có thể qua mặt mẹ của Tào Kiều Kiều, chở về phủ được rồi.
- Quan nhân, của ngài hết tất cả bốn mươi chín lượng bạc!
Lý Diên Khánh đưa cho chủ tiệm năm mươi lượng bạc, nhìn ông ta cười nói:
- Xin chủ tiệm dùng xe đưa về phủ giúp!
- Là phủ của Tào đại tướng quân sao?
- Đúng vậy! Đưa đến cửa hông, giao cho quản gia của họ là được.
- Tiểu nhân hiểu rồi, tiểu nhân cam đoan sẽ đưa hàng tới cửa!
Lý Diên Khánh dùng bút viết tên của Tào Kiều Kiều lên mấy cái rương, như thế này quản gia Tào phủ sẽ không nhận lầm.
Lý Diên Khánh lại đưa Tào Kiều Kiều về Tào phủ.
- Cái này tặng cho muội!
Lý Diên Khánh ngồi xuống bậc thềm trước phủ, mỉm cười kín đáo đưa vài thỏi bạc nhỏ cho Tào Kiều Kiều:
- Sau này tự mua kẹo ăn!
Tào Kiều Kiều hết sức cảm động, nàng níu cổ Lý Diên Khánh xuống, ghé vào tai hắn khẽ nói:
- Lý đại ca, ta nói với A tỷ một tiếng, huynh sẽ lập tức thành tỷ phu của ta!
Lý Diên Khánh cười to, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đỏ bừng của nàng:
- Trở về đi! Khi nào mèo ăn hết thức ăn, Lý đại ca lại mua thêm cho muội.
Tào Kiều Kiều vẫy tay tạm biệt hắn, lúc này, đột nhiên nàng lại nhớ ra một chuyện, vội kêu lên:
- Lý đại ca, đừng quên viết một đôi câu đối cho chuồng mèo của muội!