Chương 467: Ngươi lừa ta gạt
Chương 467: Ngươi lừa ta gạtChương 467: Ngươi lừa ta gạt
Hỗ Thanh Nhi vô tình tới đây đã giải quyết một chuyện mà Lý Duyên Khánh vẫn lo lắng, đó là vấn đề an toàn của Tư Tư, trong nhà có nữ nhân thật đẹp, ít nhiều sẽ mang đến cho nam nhân một loại áp lực cùng lo lắng vô hình. Tuy Lý Duyên Khánh có bốn thân vệ tâm phúc, nhưng dù sao bọn họ cũng là nam nhân, không quá thuận tiện. Có Thanh Nhi, Lý Duyên Khánh là không cần quá lo lắng an toàn của Tư Tư khi ở nhà hoặc ra ngoài.
Không lâu, tin tức chiêu an Lương Sơn liền rốt cuộc lan ra, Thiên tử Triệu Cát hạ chỉ đặc xá tội tạo phản với toàn thể tướng sĩ quân Lương Sơn, cũng hạ chỉ đem cải biên quân Lương Sơn thành quân Hoài Nam. Tống Giang nhận chức Đô Tổng quản, Hoài Nam Tiết Độ Sứ, gia phong Khai Phủ Nghi Đồng ba ti, Vận Thành huyện công. Đám thủ hạ đại tướng đều phong làm Thiên tướng Chỉ Huy Sứ. Lại giao trách nhiệm Tống Giang suất lĩnh quân đội đi theo Đồng Quán tới phía nam tham dự tiêu diệt Phương Tịch tạo phản, đợi sau khi tiễu phỉ kết thúc lại đồng loạt thăng thưởng.
Lúc này đây, Lý Duyên Khánh thấy được tên Lô Tuấn Nghĩa, Hỗ Thành cùng Hỗ Thanh Nhi ở trong danh sách đặc xá, cái này là đối ứng với ba mươi sáu tờ lệnh truy nã Lương Sơn năm trước triều đình công bố. Chuyện này cũng thuyết minh Tống Giang là không dám làm quá phận, sợ làm cho các tướng Lương Sơn căm phẫn, nếu danh sách đặc xá trong không có Hỗ Thanh Nhi, vậy Hỗ Thanh Nhi sẽ vẫn là tội phạm truy nã của triều đình, cái này đối với cuộc sống tương lai của nàng rất bất lợi, một khi đặc xá, nàng có thể sinh hoạt giống như người bình thường.
Đương nhiên, ân oán bên trong Lương Sơn lại là một chuyện khác, Lý Duyên Khánh tạm thời còn chưa suy xét đến chuyện này.
Ngày trôi qua thật sự nhanh, nhoáng một cái lại trôi qua hai tháng, thời gian đã đến tháng mười một năm Tuyên Hòa thứ hai. Vừa mới vào tháng mười một, triều đình đã đưaxuất ra một tin tức trọng đại, Thái Tể Dư Thâm nhân “sự kiện Phúc Kiến lộ Hoa Quả cương” bị bãi tướng, lấy thân phận Thái tử Thiếu Phó, Trấn Giang quân tiết độ về gia hương Phúc Châu định cư, trên thực tế chính là bị cưỡng chế về hưu.
Phúc Kiến là nơi sinh ra cống quả quan trọng của triều đình, nhất là cây vải. Đây lại là cống phẩm triều đình chỉ định. Hai mươi năm trước, hàng năm cần tiến cống cho triều đình sáu vạn trái vải cực phẩm. Mười năm trước, con số này lên đến mười vạn trái, nhưng đến năm Tuyên Hòacó lại gia tăng đến hai mươi vạn trái.
Bản thân cây vải sản lượng rất lớn, tiến cống hai mươi vạn trái tốt nhất vấn đề cũng không lớn, nhưng triều đình yêu cầu là vải cực phẩm. Thứ cống quả tiêu chuẩn này do hoạn quan phụ trách thu mua Hoa Quả cương, mấy tên hoạn quan không ngừng lấy tiêu chuẩn tiến cống không phù hợp mà từ ép quan phủ cùng nhà vườn địa phương, vơ vét của cải vô số kể, làm cho quan viên tầng dưới chót khổ không nói nổi, mấy vạn hộ nhà vườn phá sản, bán cả con cái để cầu sinh.
Quan viên Phúc Kiến lộ liền cùng nhau viết thư cho Dư Thâm, khẩn cầu hắn giúp quê nhà giảm bớt gánh nặng Hoa Quả cương ngày càng nghiêm trọng.vì phụ lão quê nhà, Dư Thâm liền góp lời “Phúc Kiến lấy hoa quả nhiễu dân” với Thiên tử Triệu Cát.
Cơ hội này liền bị Vương Phủ luôn luôn tìm nhược điểm của Dư Thâm nắm lấy, y thượng thư Thiên tử, chỉ trích các quan Phúc Kiến lộ không thượng thư góp lời với triều đình, không tiến biểu hô hào với Thiên tử, lại lén liên danh góp lời với Dư Thâm, “bách quan Phúc Kiến chỉ biết Dư Thâm mà không biết Thiên tử triều đình sao? ” buộc tội Dư Thâm đem Phúc Kiến lộ coi là tư dinh.
Cái mũ này quá lớn, thêm Lý Ngạn không ngừng tiến lời gièm pha Thiên tử Triệu Cát, ảnh hưởng Thái Kinh tại triều đình vẫn còn, phát ngôn của người này, là Dư Thâm. “
BỊ Vương Phủ cùng Lý Ngạn trong ngoài giáp công, cuối cùng làm cho Triệu Cát ghét Dư Thâm. Sau “sự kiện Phúc Kiến lộ Hoa Quả cương” ba ngày, liền hạ chỉ bãi tướng, đưa về nhà cũ Phúc Châu tĩnh dưỡng sống quãng đời còn lại.
Dư Thâm bị bãi tướng, vị trí trống, trong triều đình chuyện tranh đoạt tướng vị lại lặng yên mở màn một vòng ám chiến.
Vào đêm, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại ở trước cửa hông phủ trạch Thái Kinh, Trương Bang Xương từ trong xe ngựa đi xuống, con trai nhỏ của Thái Kinh là Thái Tí chờ ở trước cửa vội vàng đi lên đón, ôm quyền nói: “Phụ thân đang chờ đã lâu, Trương Tướng quốc mau đi theo ta!”
Dư Thâm bị bãi tướng, không khác nào cắt đi một cánh tay Thái Kinh. Đối mặt với thế tấn công mạnh mẽ của Vương Phủ cùng Lý Ngạn, Thái Kinh không thể không tìm kiếm ngoại viện, hắn rốt cuộc nghĩ tới Thái Phó Lương Sư Thành sau sự kiện mật thư của Thái tử, vẫn luôn trầm mặc.
Mà tại thời khắc này, Trương Bang Xương đến không thể nghi ngờ cho Thái Kinh lại thấy được một đường hy vọng, Trương Bang Xương đi vào thư phòng liền quỳ xuống dập đầu, “Ty chức Bang Xương tham kiến lão Tướng quốc!”
Thái Kinh vội vàng phía trước nâng hắn dậy, “Bang Xương không cần đa lễ, mau mau mời ngồi!”
Trương Bang Xương ngồi xuống thở dài nói: ” buổi chiều hôm nay Ty chức đi thăm Dư Tướng quốc, không ngờ ở trước cổng lớn của Dư Tướng quốc lại có vài tên Giám Sát Ngự Sử, làm cho ty chức không dám đi vào. Ty chức vừa mới được tin tức, một nhà Dư Tướng quốc đã đi thuyền rời khỏi kinh thành.”
Thái Kinh hừ lạnh một tiếng, “Đâu chỉ là trước phủ Dư Thâm, trước cửa lớn lão phu cũng có một số nhân sĩ không rõ, có lẽ chính là Giám Sát Ngự Sử mà Trương Tướng quốc nói. Tên Vương An Trung Ngự Sử Trung Thừa này làm rất tốt! Không ngờ biến thành con chó của Vương Phủ.”
“Cái này chỉ sợ không phải ý tứ của Vương An Trung! Vương Phủ vẫn khống chế Ngự Sử đài, Vương An Trung cũng chỉ có cái hư danh.”
“Vậy ngươi sai lầm rồi, nhiều nhất Vương Phủ chỉ có thể khống chế người Ngự Sử, loại điều động Ngự Sử ra ngoài giám thị quy mô lớn này, không có Vương An Trung phê chuẩn sao có thể thực thi được. Dư Thâm bị bãi tướng, Vương An Trung bị dọa vỡ mật, đã quỳ gối trước mặt Vương Phủ.”
“Vậy chẳng phải là Lương Sư Thành lại nhìn lầm người?”
Thái Kinh cười ha ha, trong tiếng cười tràn ngập cừu hận khắc cốt, “Ta nghĩ Lương Sư Thành hiện tại cũng giống như ta, hận chỉ muốn lột da, ăn tận thịt Vương Phủ, nếu Vương Phủ muốn chơi cùng với ta, ta sẽ cùng hắn chơi một chút. Bang Xương, ngươi rõ ràng ý tứ của ta chứ?”
“Ty chức hiểu, lão Tướng quốc muốn ty chức đi gặp Lương Sư Thành?”
“Không cần ngươi đi, ta sẽ để cho khuyển tử đi, mới thể hiện thành ý của ta, bất quá ngươi cần làm cho ta một chuyện.”
“Xin lão Tướng quốc phân phó!”
Thái Kinh lạnh lùng nói: “Buộc tội Vương An Trung tự tiện vận dụng Ngự Sử giám thị đại thần cho ta, ta cũng không tin hắn có ý chỉ Thiên tử!”
Trương Bang Xương cảm thấy hơi khó hiểu, ” vì sao Lão Tướng quốc nhằm vào Vương An Trung?”
Thái Kinh cười âm hiểm, “Nếu Vương Phủ không cứu được Vương An Trung, ta xem ai còn dám đi theo hắn nữa?”
“Lão tướng quốc cao minh!”
Trương Bang Xương lại cười hỏi: “Không biết sau khi Dư Thâm bãi tướng, lão tướng quốc chuẩn bị thu xếp cho ai nhập các làm tướng?”
“Cái này không phải ta có thể quyết định, ta tin tưởng quan gia đã có người lựa chọn.”
Thái Kinh ngữ khí trở nên ôn hòa hẳn lên, cười cười nói: “Đi thôi! Chỗ ta không nên ở lâu.”
Trương Bang Xương đứng dậy cáo từ, ngay khi Trương Bang Xương vừa mới đi, Thái Kinh đi đến trước bàn kéo một sợi dây, cửa lập tức xuất hiện một nam tử áo xám, quì một gối nói: “Xin Tướng quốc phân phó!”
“Đi theo Trương Bang Xương, xem hắn rời khỏi phủ đệ của ta rồi đi nơi nào?”
Người áo xám hành một lễ, nhanh chóng biến mất khỏi cửa thư phòng.
Thái Kinh khoanh tay đi đến trước cửa, nhìn xa xa lẩm bẩm: “Nhân tâm phụ quyền! Trương Bang Xương, tại thời khắc mấu chốt, hy vọng ngươi không phản bội lão phu!”
“Cái gì!”
Vương Phủ trừng mắt đứng lên, “Lão già kia muốn kết giao với Lương Sư Thành?”
“Chính miệng lão nói cho ty chức, tuyệt đối không có sai!”
Trương Bang Xương cười nói với vẻ mặt siểm nịnh: “Hắn còn bảo ty chức buộc tội Vương An Trung tự tiện điều động Ngự Sử.”
Vương Phủ trầm tư một lát hỏi: “Vì sao hắn muốn buộc tội Vương An Trung?”
“Nếu ngay cả Tướng quốc cứu không được Vương An Trung, chỉ sợ sẽ không có ai chịu tin tưởng Tướng quốc, đây là thủ pháp nhất quán của hắn, ty chức phi thường hiểu biết, nhằm vào kẻ yếu mà đánh trước.”
Vương Phủ nhịn không được cười to một trận, thực tại trong lòng y đang rất đắc ý, hiện tại ngay cả Trương Bang Xương đều đi theo mình, lão tặc Thái Kinhbị chúng bạn xa lánh, xem hắn còn có năng lực gì?
Vương Phủ cầm một quyển danh sách trên bàn, lật ra vài tờ, đây là đầu danh trạng Trương Bang Xương cho hắn, là danh sách quan viên Thái Kinh đề bạt mấy năm nay ở kinh thành cùng địa phương, ước chừng có hơn hai trăm, điều này làm cho Vương Phủ âm thầm kinh hãi. Y thật sự không ngờ thế lực Thái Kinh lại mạnh như thế, khó trách quan gia lại e ngại lão như vậy?
Vương Phủ bỗng nhiên ý thức được mình quá coi thường Thái Kinh, nếu mình thực sự chọc giận Thái Kinh, để cho lão dốc toàn lực, mình chưa chắc có thể ngăn cản được, không được! Không thể cầu thành quá mau, từ từ sẽ đến, từng bước một tiêu diệt Thái Kinh.
Nghĩ đến cái này, Vương Phủ thản nhiên nói: “Nếu Thái Kinh bảo ngươi buộc tội Vương An Trung, ngươi cứ nên buộc tội!”
“Nhưng mà, như vậy sẽ…”
Không đợi hắn nói xong tiếp, Vương Phủ liền cắt ngang lời của hắn, “Ngươi buộc tội thì ngươi cứ buộc tội, ta sẽ làm chuyện của ta, ngươi vẫn là tâm phúc của Thái Kinh, hiểu ý của ta chứ?”
“Cái này…”
Vương Phủ cười vỗ vỗ vai hắn, “Ta biết ngươi muốn tiếp nhận chức Thái Tể của Dư Thâm. Yên tâm đi! Chỉ cần ta đề cử Thái Du nhận chức Thượng Thư Hữu Thừa, bái làm Phó Tướng, vì cân bằng chính sự đường, nhất định Thiên tử sẽ đem ngươi đề bạt lên. Người sẽ không để cho ta độc chiếm ba tướng, có những chuyện, chỉ cần hai người chúng ta biết rõ ràng là được!”
Trương Bang Xương không khỏi thở dài một tiếng, y đã lên thuyền giặc Vương Phủ, chỉ sợ rất khó mà đi xuống.