Chương 476: Đầu lớn như cái đấu.
Chương 476: Đầu lớn như cái đấu.Chương 476: Đầu lớn như cái đấu.
Lý Diên Khánh khẽ giật mình. Không phải Nhạc Phi đi theo Tông Trạch từ Tế Châu sao? Sao lại về huyện Thang Âm?
Vương Quý thở dài:
- Phụ thân y bị bệnh nặng, lao lực quá mà chết, huynh đệ còn nhỏ, trong nhà không thể không có y. Y lại về huyện Thang Âm đảm nhiệm chức Đoàn Luyện, chưởng quản hương binh và cung tiễn xã Thang Âm.
- Vậy chẳng phải y trở thành thuộc hạ của ngươi sao?
Vương Quý lắc đầu:
- Chỉ là thuộc hạ trên danh nghĩa thôi, trên thực tế là đi theo Tri Huyện. Thực ra ta chỉ có thể quản quân ở huyện An Dương, huyện Lự và huyên Lâm Chương, huyện Thang Âm ta không xen vào.
Trầm tư một lát, Lý Diên Khánh lại hỏi:
- Vậy Thang Hoài và Ngưu Cao thì sao?
- Tình hình cụ thể thì ta không rõ lắm, nhưng nghe Thang Viên nói tháng trước ca ca của nàng có gửi một phong thư về nhà, hiện giờ y và Ngưu Cao ở Hàng Châu, hẳn là đang vây quét Phương Tịch tạo phản, có vẻ như rất được Đồng Quán trọng dụng.
- Y lên chức sao?
Vương Quý hơi gật đầu:
- Ta đoán được từ một chi tiết, trong thư y viết phải cạnh tranh với hai ngàn người, tuy cực kỳ vất vả nhưng cũng rất xứng đáng.
- Đây là chuyện tốt mà ! Có thể được Đồng Quán trọng dụng, y hoàn toàn có lợi !
- Nhưng đây không phải là sẽ đối lập với chúng ta sao?
- Thế chì chưa hẳn!
Lý Diên KHánh rót đầy chén rượu cho Vương Quý, an ủi:
- Tư lịch của A Thang còn cạn, chưa thể làm phụ tá đắc lực cho Đồng Quán đâu, nhiều nhất chỉ là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm thôi, giống như ta năm xưa ấy. Y sẽ không đến mức trở mặt với chúng ta vì Đồng Quán đâu, ngươi là em rể của y nữa mà!
Vương Quý hơi cắn môi:
- Nhưng trong thư y gửi về nhà thì mãnh liệt phản đối hôn sự của ta và A Viên, nói rằng mối hôn nhân này sẽ cản trở tiền đồ của y. Ngươi nói xem đây là ý gì?
Lý Diên Khánh bó tay rồi. Hắn đã cố gắng hết sức không nghĩ xấu cho hảo hữu từ nhỏ, nhưng vì sao đột nhiên Thang Hoài lại phản đối hôn sự của muội muội mình và Vương Quý? Không cần phải nói cũng biết nguyên nhân. Lý Diên Khánh cười khổ:
- Nhiều nhất là Đồng Quán căm hận ta, cho dù A Thang có bị Đồng Quán ảnh hưởng cũng là nhằm vào ta, không có quan hệ với ngươi.
- Ta và ngươi là huynh đệ thân thiết, lão Thang lại không biết sao? Chuyện hôn nhân không phải giống như ăn một bữa cơm, phủi mông một cái là đi, đây là chuyện cả đời. Y đã nghĩ đến mười năm sau rồi.
- Nhưng Thang gia vẫn quyết định gả Thang Viên cho ngươi còn gì.
- Đó là vì A Viên lấy cái chết bức bách, bọn họ mới không thể không đồng ý, chuyện này không có quan hệ với Thang gia, ngày thành hôn chỉ có đại bá của nàng đến dự, những người khác của Thang gia không tới.
Lý Diên Khánh vỗ vỗ tay Vương Quý, cười an ủi:
- A Thang là bị Đồng Quán mê hoặc rồi. Chờ Đồng Quán rơi đài y sẽ hiểu rõ. Dù sao giữa chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì!
Vương Quý cười khổ lắc đầu. Chờ Đồng Quán sụp đổ sao? Tới lúc nào đây?
Đột nhiên Vương Quý nghĩ tới một chuyện, cười hỏi:
- Nghe nói ngươi có nạp một cô nương làm tiểu thiếp?
- Lạ lắm sao?
- Có hơi lạ, người bình thường là cưới vợ trước nạp thiếp sau, ngươi lại ngược lại.
- Rất bình thường mà! Ta không tới thanh lâu, không nạp thiếp thì ta phải giải quyết vấn đề của mình thế nào?
- Nhưng…
Vương Quý nhìn hắn, nghiêm giọng:
- Hẳn là ngươi đã cân nhắc tới hôn nhân đại sự của mình. Năm ngoái lão Thang đã thành hôn, nương tử của y đã mang thai. Tháng trước ngũ ca cũng tuân theo lệnh của phụ thân cưới nữ nhi của Bảo Chính Lưu Văn Phúc thôn ta. Nghe nói ở quê Ngưu Cao cũng có người trong lòng. Chỉ có một mình ngươi vẫn chưa thành gia thất. Hiện giờ ngươi đã là quan văn, cũng coi như ổn định rồi, nên cân nhắc hôn sự của mình đi. Nhà các ngươi chỉ đơn truyền, hẳn cha ngươi gấp lắm rồi!
- Được!
Lý Diên Khánh uống cạn chén rượu, cười tủm tỉm:
- Nể mặt ngươi chững chạc đàng hoàng hiếm thấy, ta sẽ cân nhắc cẩn thận.
Lần này Vương Quý vào Kinh chủ yếu là để yêu cầu triều đình tăng thêm quân phí huấn luyện hương binh Tương Châu, đã xin với Chuyển Vận Sử tây lộ Hà Bắc. Nhưng Chuyển Vận Sử Lương PHương Bình đã nói rõ với y, bọn họ không còn thuế ruộng dư thừa nữa, nếu có thể xin triều đình một chút quân phí thì sẽ phân một nửa cho Tương Châu.
Vương Quý ôm theo một tia hy vọng tới Kinh thành. Y hy vọng người huynh đệ đáng tin Lý Diên Khánh của mình có thể giúp sức, khẩn cầu triều đình trích cấp số tiền kia cho Tương Châu. Quân phí Vương Quý cần không nhiều cũng không ít, mỗi tháng chỉ một ngàn quan tiền, mỗi năm chừng một vạn hai ngàn xâu.
Nếu là huấn luyện hương binh quê quán Tương Châu, đương nhiên Lý Diên Khánh muốn giúp. Hắn hiểu rất rõ, số tiền kia nói khó cũng không khó, mấu chốt là dùng cái danh nghĩa gì. Nếu nói là huấn luyện hương binh thì không có cửa, một văn tiền cũng đừng hòng cầm được. Nhưng nếu nói là chuẩn bị chiến đấu với nước Liêu, ý nghĩa sẽ khác nhau rất lớn, khả năng cầm được số tiền kia sẽ tăng thêm cực nhiều.
Nhưng hắn hiểu rõ, chỉ dựa vào cái danh nghĩa rất khó lừa được Binh bộ. Hắn còn phải tìm quan hệ, đầu năm nay không đi con đường thượng tầng, gần như chuyện gì cũng khôgn làm được.
Lý Diên Khánh cùng Vương Quý binh chia hai đường. Vương Quý dựa theo quy trình, đi xin Binh bộ. Lý Diên Khánh đi tìm Lương Sư Thành nhờ lão giúp, đánh tiếng với Binh bộ.
Nhưng Lương Sư Thành không có ở trong phủ. Lý Diên Khánh để lại một phong thư rồi quay về Ngự Sử4 Đài. Vào trong, Ngự Sử Trung Thừa Đặng Ưng đã tìm tới cười nói:
- Vừa rồi bên Hoàng thành có đưa tin tới, nói rằng Văn Đăng Viện tiếp nhận đơn xin giải oan của ba ngàn học sinh Thái Học liên danh, chuyển cho Hình bộ. Nói cách khác, vụ án này không quan hệ tới Ngự Sử Đài chúng ta.
Đặng Ung thở phào, vỗ vỗ ngực:
- Ta còn tưởng án khó này sẽ bị ném cho Ngự Sử Đài kia. Cho Hình bộ là tốt nhất, để cho Hình bộ đau đầu đi.
- Thuộc hạ còn tưởng Văn Đăng Viện sẽ không thụ lý ấy!
Lý Diên Khánh cười.
- Ta cũng nghĩ là không thụ lý, nhưng là ba ngàn học sinh Thái Học liên danh xin giải oan, chuyện quá lớn rồi. Văn Đăng Viện không dám không thu!
Đặng Ung nhìn hai bên, hạ giọng nói:
- Mà nghe nói đám học sinh Thái Học còn đi tìm Xu Mật Phó sứ Trịnh Cư Trung, khẩn cầu y ra mặt đảm bảo.
Lý Diên Khánh ra vẻ kinh ngạc:
- Việc này có quan hệ gì với Trịnh Cư Trung?
Đặng Ung hơi bối rối đáp:
- Đoán chừng là vì Trịnh Cư Trung cũng là người Giang Hạ, cũng là đồng hương với học sinh Trương Bồ của Thái Học. Họ hy vọng Trịnh Cư Trung có thể nể tình đồng hương mà ra mặt đảm bảo.
- Vậy Trịnh Cư Trung kia đảm bảo không?
Đặng Ung lắc đầu:
- Chuyện này làm sao tùy ý đảm bảo được, vạn nhất không phải án oan, chẳng phải Trịnh Cư Trung chịu không nổi sao?
- Trung Thừa cao kiến!
Đặng Ung cười ha ha, vỗ vỗ vai Lý Diên Khánh:
- Thôi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Hôm nay ta có việc ra ngoài một chuyến, có thể sẽ không quay lại, có chuyện gì mai rồi nói sau!
Dứt lời, Đặng Ung thoải mái đi ra ngoài. Ba ngày y lại hai lần có việc, tất cả mọi người đều biết y đi tới Viện Họa, đó mới là nơi y thuộc về. Nhưng y không có ở Ngự Sử Đài mọi người cũng vui vẻ nhẹ nhõm.
Lý Diên Khánh cũng bước nhanh lên thang lầu. Hắn đi vào phòng làm việc của mình, cảm thấy có gì hơi là lạ, mấy người đều nhìn mình, sắc mặt kỳ quái, trong đó có cả Mạc Tuấn.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lưu Phương Chi chỉ vào trong phòng:
- Ngự Sử có khách!
- Chẳng lẽ là Vương Quý?
Lý Diên Khánh bước vào trong phòng trong, cũng ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy trà đồng Ứng ca nhi ngòi xổm dưới đất cùng với một tiểu nương đang nghịch con rối bằng tơ đen. Tiểu nương kia là Tào Kiều Kiều, sao nàng lại tới Ngự Sử Đài? Lý Diên Khánh khó hiểu quay đầu lại nhìn, Mạc Tuấn cười khổ giải thích:
- Là thuộc cấp đưa nàng ấy đến. Nàng nói là muội muội của ngài, có việc gấp cần tìm ngài.
Tào Kiều Kiều đang mải mê chơi một con rối bằng tơ đen nhỏ, hoàn toàn không ý thức được Lý Diên Khánh đang đứng ngay cửa.
- Kiều Kiều, ngươi tìm ta có việc gì sao
Tào Kiều Kiểu ngẩng đầu, thấy hắn lập tức mừng rỡ nhảy dựng lên:
- Lý đại ca, ta chờ ngươi lâu lắm rồi.
- Làm sao ngươi biết ta ở đây?
- Là tiểu Tam Lang nói cho ta biết. Ta bảo xa phu đưa tới Ngự Sử Đài, nói là tìm Lý Diên Khánh, có Mạc đại bá đưa ta vào.
- Muội thông minh lắm. Tìm ta làm gì? Có phải muốn ta dẫn ngươi đi mua thức ăn cho mèo?
Lý Diên Khánh ngồi xổm trước mặt nàng, cười hỏi.
Tào Kiều Kiều hơi đỏ mặt:
- Thức ăn của mèo vẫn còn đây. Người ta muốn cùng Lý đại ca ra ngoài chơi một chút.
Có hơi bừa bãi rồi, nơi này là Ngự Sử Đài, một tiểu nương tử bảy tuổi lại chạy tới bảo mình đưa đi chơi. Nếu truyền ra ngoài, quan uy của mình ở đây?
Lý Diên Khánh quay đầu trừng mắt với Mạc Tuấn. Mạc Tuấn cười hắc hắc, quay đầu đi.
Hắn nghĩ nghĩ một lát, cười tủm tỉm nói với Tào Kiều Kiều:
- Lý đại ca còn việc phải làm, muội cùng Mạc đại bá tới trà lâu chờ ta một chút nhé, ta xong việc sẽ mời muội uống trà!
- Được! Muội sẽ đi ngay!
Lý Diên Khánh liếc Mạc Tuấn một cái ra ý. Y bất đắc dĩ cười nói:
- Được rồi, ta đưa nàng ra ngoài trước.
- Kiều Kiều đi thôi, Mạc đại bá dẫn cháu đi uống trà trước, Lý đại ca của cháu sẽ lập tức tới ngay.
Tào Kiều Kiều đi theo Mạc Tuấn. Lý Diên Khánh thầm nghĩ, làm sao Tào gia lại có thể cho phép tiểu nương tử sáu bảy tuổi chạy loạn bên ngoài được? Không cần nghĩ, nhất định là nàng vụng trộm trốn ra ngoài, mình phải đưa về ngay.
Lý Diên Khánh nhìn sang góc phòng, chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến giờ nghỉ trưa, bèn nói với Lưu Phương và Vương Giáo:
- Đến chiều ta sẽ về, có chuyện gì thì lưu ý giúp ta một chút.
- Ngự Sử yên tâm đi!
Lý Diên Khánh lắc đầu, lấy túi tiền bước nhanh ra ngoài.
Mạc Tuấn vừa dẫn Tào Kiều Kiều đến quán trà, Lý Diên Khánh đã vội chạy đến. Mạc Tuấn cười nói:
- Vậy ta không có việc gì nữa rồi, Kiều Kiều, ta đi trước.
- Cám ơn Mạc đại bá!
Mạc Tuấn nháy mắt mấy cái với Lý Diên Khánh rồi bước nhanh đi.
Lý Diên Khánh đưa Tào Kiều Kiều lên lầu hai. Bây giờ còn chưa tới giờ nghỉ trưa, trong trà lâu cực kỳ thanh tĩnh, gần như không có khách.
- Trước hết ăn chút gì đã nhé.
Lý Diên Khánh gọi hai chén trà, lại gọi mấy món điểm tâm thượng hạng. Tào Kiều Kiều vừa thấy lập tức hớn hở tấn công, vừa ăn vừa khen:
- Thật là thơm! Trong nhà cũng có điểm tâm thế này nhưng vì sao điểm tâm ở đây lại ngon hơn ở nhà nhỉ?
- Kiều Kiều, người nhà có biết muội ra ngoài không?
- Tiểu Tam Lang có biết. Ta muốn huynh ấy đi mua đồ cho ta, huynh ấy nói mình không rảnh, bảo ta tới tìm ngươi !
Lý Diên Khánh lắc đầu, cái gã hỗn đản Tào TÍnh này cũng thật quá mức mà. Muội muội của mình sao lại cứ ném cho bằng hữu vậy? Thật khó gặp!
Lý Diên Khánh nhìn Tào Kiều Kiều, thấy cô bé ngây thơ trong sáng vừa ăn điểm tâm vừa uống trà, cực kỳ hài lòng thoải mái, thầm buồn cười, không hiểu sao mình lại có thể có suy nghĩ hoang đường như vậy.
- Kiều Kiều, muội muốn mua gì?
- Mấy hôm nữa đại thư nương nhà ta sẽ tròn mười sáu tuổi, ta muốn mua quà cho nàng.
Lý Diên Khánh khẽ gật đầu:
- A tỷ của ngươi đã mười sáu tuổi rồi sao?
- Đúng vậy, tỷ ấy hơn ta chín tuổi.
Tới giờ Lý Diên Khánh mới hơi tỉnh táo lại. Ngày đó, Văn thị của Tào phủ và Tào Tính đã cố ý lừa mình, để cho mình tưởng Tào Uẩn mới khoảng mười tuổi, thì ra đã mười sáu rồi.
Bỗng hắn lại nhớ tới ám chỉ của Tào Bình. Không phải Tào Bình muốn gả nàng cho mình chứ? Cũng không chắc, nói không chừng là nữ nhi của Cao gia hoặc Phan gia, cũng có thể là “sơn mạt vi vân” kia.
- Vậy muội muốn mua quà gì cho a tỷ?
- Đại thư nương chỉ thích sách, đương nhiên là mua sách. Lý địa ca, lát nữa ngươi đưa ta tới chùa Đại Tướng Quốc có được không?
Lý Diên Khánh tính toán hẳn là vẫn kịp giờ nghỉ trưa, liền gật đầu:
- Được, ta cùng muội tới chùa Đại Tướng Quốc mua sách. Nhưng muội phải đồng ý với ta, mua xong sách sẽ về nhà luôn, không cho phép đi lang thang bên ngoài nữa. Còn nữa, lần sau không được một mình trốn nhà ra ngoài, coi chừng gặp bà câm bắt đem bán đấy!
Tào Kiều Kiều lè lưỡi, liều mạng ăn bánh, giả bộ như không nghe thấy.