Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 592 - Chương 481: Lương Hoạn Cảnh Cáo.

Chương 481: Lương hoạn cảnh cáo. Chương 481: Lương hoạn cảnh cáo.Chương 481: Lương hoạn cảnh cáo.

Buổi chiều ước hẹn Hình Bộ Đại Lý Tự cùng nhau bàn bạc chuyện Tam Ti hội thẩm, Lý Diên Khánh lại không có tâm tình, liền để Mạc Tuấn đi thay mình, hắn còn đang không yên lòng vì chuyện triều hội.

Lúc này, Chủ Bộ Lưu Tín xuất hiện ở cửa ra vào, nói với Lý Diên Khánh:

- Lý Ngự Sử, Đặng Trung Thừa cho mời!

Lý Diên Khánh gật đầu, đứng dậy bước nhanh tới tầng hai, đi thẳng tới trước quan phòng của Ngự Sử Trung Thừa, chỉ thấy cửa quan phòng khép lại, từ khe cửa có thể nhìn thấy bóng người Đặng Ung.

Lý Diên Khánh gõ cửa một cái:

- Ti chức Lý Diên Khánh!

Bên trong lập tức vang lên tiếng Đặng Ung:

- Mời vào!

Lý Diên Khánh đẩy cửa đi vào, thấy Đặng Ung mặt mũi tràn ngập uể oải ngồi trước bàn. Lý Diên Khánh tiến tới hành lễ, Đặng Ung thở dài nói:

- Có tin tức không tốt lắm muốn nói cho Lý Ngự Sự.

- Triều đình muốn giáng chức ta ra khỏi triều sao?

Lý Diên Khánh bình tĩnh hỏi.

- Giáng chức thì chưa đến nỗi, nhưng Thiên tử quả thực bất mãn với ngươi. Vương Tướng Quốc yêu cầu mạnh mẽ giáng chức ngươi ra ngoài làm Huyện Úy, nhưng Phạm Tướng Quốc lại ra sức bảo vệ ngươi, cho rằng ngươi trung tâm đáng khen, khó gặp Bạch Tướng Quốc cũng nói lời hữu ích thay ngươi. Thiên tử liền cho ngươi một cơ hội, hắn để ta cảnh cáo ngươi, không cho phép ngươi lại nói năng bừa bãi nữa. Lý Ngự Sử, ngươi khiến ta rất khó xử!

- Ti chức rất xin lỗi, làm khó Trung Thừa rồi.

Đặng Ung trầm mặc một lát nói:

- Ta muốn đổi chức vụ của ngươi.

- Ti chức không còn thẩm án nữa sao?

Đặng Ung chăm chú nhìn Lý Diên Khánh thản nhiên nói:

- Đây là kết quả mà ta cố gắng lớn nhất, nếu như ngươi không có việc gì, có người sẽ không từ bỏ ý đồ, ta cũng không cách nào giải thích với Thiên tử, ngươi hiểu chứ?

- Ti chức nguyện ý nghe Trung Thừa an bài!

Đặng Ung trầm mặc một lát nói:

- Lúc đầu quan gia có ý thành lập một quân viện tại Ngự Sử Đài. Nhưng mấy Tướng Quốc không đồng ý, cho rằng điều này thuộc về cải chế, liên lụy quá lớn. Xu Mật Sự Trịnh Cư Trung cũng không đồng ý, hắn cho rằng đây là đoạt quyền của Xu Mật Viện. Vương Phủ liền đưa ra một phương án điều hòa, bắt chước Tam Ti hội thẩm, do Ngự Sử dài, Binh Bộ và Xu Mật Viện phái mấy quan viên tạo thành Giam Quân Sở, chỉ nhắm vào lần bắc phạt này, sau khi bắc phạt kết thúc Giam Quân Sở sẽ giải tán. Mọi người đã nhất trí đồng ý phương án này, đã báo cho Thiên tử, ta đoán Thiên tử cũng đồng ý, nhưng vẫn đề Ngự Sử Đài ta sắp xếp nhân thủ thế nào?

- Trung Thừa hi vọng ti chức tiếp nhận chuyện xui xẻo này?

Đặng Ung gật đầu:

- Thật ra đây cũng là đề nghị của Phạm Tướng Quốc, đoán chừng hắn sẽ tiếp nhận Quân Giam Sở, cho nên hắn chỉ tên để ngươi đại biểu Ngự Sử Đài. Ta cảm thấy như vậy cũng tốt, để ngươi tạm thời rời khỏi Ngự Sử Đài một thời gian, nhưng vẫn là Thị Ngự Sử, như vậy Vương Phủ cũng sẽ không tiếp cận ngươi nữa, ta cũng có thể bàn giao với Thiên tử.

- Nhưng ti chức là Ngự Sử thẩm án, nếu ta rời đi, ai tới thay vị trí của ti chức?

Đặng Ung đã nghĩ kỹ:

- Ta sẽ đề cử Đỗ Ngự Sử kiêm nhiệm chủ quan thẩm án, hắn phụ trách hưng cử bách quan, trên thực tế không có việc gì, hắn có thời gian để ý thẩm án. Vả lại hắn thành thục ổn trọng, lúc trước cũng từng làm quan thẩm án, kinh nghiệm phong phú, do hắn tạm thời thay thế ngươi.

- Nếu như Trung Thừa đã quyết định, ti chức không có ý kiến!

- Được rồi! Ta sẽ báo tên của ngươi lên, mặt khác ngươi có thể mang theo năm tên thủ hạ, tự ngươi lựa chọn đi.

Đặng Ung rốt cuộc thở phào, điều Lý Diên Khánh tới Quân Giam Sở mặc dù không phải giáng chức, nhưng bởi vì điều từ vị trí hạch tâm Ngự Sử Đài tới một vị trí quạnh quẽ không thuộc Ngự Sử Đài, kỳ thực cũng là một loại giáng chức ngầm biến tướng khác, như vậy gã có thể giải thích với Thiên tử, Vương Phủ cũng không nắm được điểm yếu của gã.

Điều Lý Diên Khánh tới Quân Giam Sở, cũng giải quyết một chuyện đau đầu của gã, tới quân đội giám sát vật tư cực kỳ nguy hiểm, rất dễ đắc tội với người khác, quan trọng hơn nó là lâm thời phái đi, hai ba năm sau trở lại, vị trí cũng không còn, người bình thường đều không muốn tiếp nhận công việc bỏng tay này.

Phạm Trí Hư đã chỉ rõ muốn Lý Diên Khánh đi, gã vừa vặn thuận nước giong thuyền.



Mạc Tuấn trở lại từ Hình Bộ, đặt một túi hồ sơ xuống trước mặt Lý Diên Khánh:

- Đây chính là toàn bộ tài liệu của vụ án Trương Bồ, thật ra bản án rất đơn giản, Lưu cung nga và Trương Bồ là thanh mai trúc mã từ nhỏ, sớm có tình cảm với nhau. Lần này Lưu cung nga được thả ra, một lòng muốn gả cho Trương Bồ, hai người đã tự định chung thân. Nhưng Lưu gia lại ngại Trương Bồ nhà nghèo, không đồng ý cuộc hôn nhân này. Vừa vặn Lưu cung nga bị Tào Thông Phán Ngạc Châu coi trọng, muốn nạp nàng làm thiếp, Lưu gia liền cưỡng ép đưa Lưu cung nga tới Giang Hạ, kết quả lúc qua Trương Giang thì Lưu cung nga nhảy cầu tự sát.

Không chờ Mạc Tuấn nói xong, Lý Diên Khánh khoát tay nói:

- Không cần phải để ý tới vụ án này, thu dọn đồ đạc một chút đi!

Mạc Tuấn khẽ giật mình:

- Quan nhân, đã xảy ra chuyện gì?

- Ta đã tiếp nhận bổ nhiệm mới, tham dự giám sát vật liệu quân nhu, sau này chuyện thẩm án không do ta quản lý.

Mạc Tuấn giật nảy mình:

- Quan nhân lại phải về quân đội sao?

- Không phải, vẫn ở Ngự Sử Đài.

Lý Diên Khánh liền nói đơn giản một lần chuyện quyết định thành lập sở giám sát quân nhu, cuối cùng nói:

- Ngự Sử Đài sẽ phái một Thị Ngự Sử và hai Giám Sát Ngự Sử làm đại biểu. Thị Ngự Sử do ta đảm nhiệm, ngoài ra ta có thể mang đi năm tên tùy tùng. Ta định mang ba người các ngươi đi, lại để Lưu Chủ Bộ đề cử hai người.

Mạc Tuấn im lặng. Lý Diên Khánh nhìn thoáng qua gã, khó hiểu hỏi:

- Ngươi cảm thấy không ổn sao?

Mạc Tuấn thở dài:

- Quan trường kiêng kỵ nhất chính là làm một chức vụ không dài, như vậy sẽ không có tư lịch, không có tích lũy. Quan nhân đảm nhiệm Thị Ngự Sử thẩm vấn còn chưa tới nửa năm, vừa có chút tích lũy lại phải đổi chức, tương lai lúc đánh giá đề bạt sẽ bị coi thường. Trong trí nhớ của ta, hai năm này quan nhân không có một chức vụ nào nàm tròn nửa năm, đây không phải là đạo làm quan!

- Có chuyện không phải ta có thể quyết định, ta cũng thân bất do kỷ, đừng nói nữa, thu dọn đồ đạc đi!

Lý Diên Khánh lập tức gọi Vương Giáo và Lưu Phương vào, nói cho họ chuyện mình sắp thay đổi cương vị.

- Ta sẽ đại biểu Ngự Sử Đài tới Quân Giam Sở nhận chức, có thể mang theo năm tên tùy tùng. Mạc tiên sinh đã quyết định đi cùng ta, nếu như hai vị đồng ý, ta cũng có thể mang theo các ngươi đi. Về phần thu nhập các ngươi cứ yên tâm, thu nhập ở Quân Giam Sở sẽ cao hơn nơi này. Chuyện này ta cũng không miễn cưỡng, hai người các ngươi tự quyết định đi.

Vương Giáo suy nghĩ một chút nói:

- Có thể để chúng ta trở về thương lượng với người nhà một chút?

- Đương nhiên có thể, các ngươi cố gắng suy nghĩ hai ba ngày, sau đó cho ta một câu trả lời chắc chắn.

- Ti chức hiểu được, đa tạ Lý Ngự Sử!

Hai người thi lễ lui xuống.

Lý Diên Khánh nhìn hai người họ lui xuống, hỏi Mạc Tuấn:

- Ngươi cảm thấy họ có đi theo ta không?

- Lưu Phương hẳn là không có vấn đề, nhưng ta cảm thấy Vương Giáo có thể sẽ lựa chọn lưu lại.

- Vì sao?

- Bởi vì Vương Giáo đã tới biên giới đề bạt, tháng tư sang năm hắn sẽ có cơ hội chuyền từ lại qua quan, nếu như hắn đi cùng quan nhân, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội này.

Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu, với năng lực và tư lịch của Vương Giáo, quả thực có thể đảm nhiệm Chủ Sự Ngự Sử Đài rồi.

Đúng lúc này, Chủ Bộ Lưu Tín chạy vào như một trận gió, vội vàng nói với Lý Diên Khánh:

- Lương Thái Phó tới, chỉ tên muốn gặp ngươi, nhanh nhanh đi theo ta.

Lương Sư Thành đến Ngự Sử Đài nằm trong dự liệu của Lý Diên Khánh. Hôm nay nếu Lương Sư Thành không tỏ thái độ, lão sao lại buông tha hắn?

Lý Diên Khánh đứng dậy đi theo Lưu Tín tới tầng hai, đi vào sảnh khách quý của Ngự Sử Đài. Chỉ thấy Trung Thừa Đặng Ung đang ngồi nói chuyện với Lương Sư Thành. Mặt mũi Lương Sư Thành âm trầm, thấy Lý Diên Khánh tiến tới, liền hừ một tiếng:

- Hôm nay Lý Ngự Sử rất can đảm nha! Quả thực khiến lão phu lau mắt mà nhìn.

Lý Diên Khánh tiến tới thi lễ:

- Ti chức tham kiến Thái Phó!

Lương Sư Thành nhìn chằm chằm hắn thật lâu, lạnh lùng nói;

- Thiên tử đã quyết định đàm phán hủy bỏ minh ước Đàn Uyên với Liêu quốc, đây coi như là đề nghị của ngươi. Lão phu dự định đề cử ngươi làm Phó sứ đàm phán, ngươi cảm thấy thế nào?

Lý Diên Khánh bình tĩnh nói:

- Ti chức có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

Lương Sư Thành cười lạnh một tiếng, kéo dài mặt nói:

- Ngươi cũng không phải vội, chuyện không nhanh như vậy, ít nhất phải mùa xuân sang năm, mà điều kiện tiên quyết là Liêu quốc đồng ý hiệp thương bỏ minh ước với chúng ta. Nếu như Liêu quốc kiên quyết không chịu bỏ minh ước, cũng không muốn hiệp thương, vậy chúng ta chỉ có thể đơn phương tuyên bố hủy bỏ minh ước Đàn Uyên, ngươi cũng không cần đi thương lượng.

Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu, hắn hi vọng Liêu quốc có thể tiếp nhận bàn bạc bỏ minh ước, như vậy hai bên còn có chỗ thương lượng, nếu không bỏ qua cơ hội lần này, Tống Liêu chỉ có thể sử dụng bạo lực.

Lương Sư Thành lại nói:

- Vừa rồi ta cũng nghe Đặng Trung Thừa nói, chuẩn bị phái ngươi tới Quân Giam Sở, nếu như ngươi không muốn đi, ta có thể nghĩ biện pháp xoay vòng thay ngươi.

Lý Diên Khánh không muốn tiếp nhận ân tình này của Lương Sư Thành, hắn trầm mặc một lát nói:

- Ti chức đã suy nghĩ kỹ rồi, đồng ý tới Quân Giam Sở.

Trong mắt Lương Sư Thành lóe lên vẻ tức giận:

- Vậy được rồi! Ngươi nhất định muốn đảm nhiệm chức vụ này, ta cũng không thể nói gì hơn, vậy ngươi đi đi!

Lương Sư Thành lại quay đầu nói với Đặng Ung:

- Vậy cứ quyết định ra, Ngự Sử Đài lấy Lý Diên Khánh làm đại biểu.

- Ti chức hiểu được, hiện giờ đi viết báo cáo chính thức.

Đặng Ung tìm một cái cớ lui xuống. Lúc này, trong sảnh khách quý chỉ còn lại hai người Lương Sư Thành và Lý Diên Khánh. Ánh mắt Lương Sư Thành trở nên cực kỳ lạnh lẽo, giống như kim châm chăm chú nhìn Lý Diên Khánh hỏi:

- Ngươi có liên hệ với Thái tử?

Lý Diên Khánh thầm kinh hãi, tại sao Lương Sư Thành lại biết, không có khả năng!

Hắn chậm rãi lắc đầu:

- Ti chức không rõ ý của Thái Phó, lời này bắt đầu từ đâu?

Lương Sư Thành hừ một tiếng:

- Ta hiểu rất rõ Thái tử, với tình cảnh trước mắt của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không tỏ thái độ trên triều hội. Hôm nay hắn lại chủ động đứng ra tán thành phương án của ngươi, giải vây thay ngươi, đây chính là chuyện không bình thường!

Giờ Lý Diên Khánh mới hiểu được suy đoán của Lương Sư Thành, hóa ra là từ chuyện này mà nhìn ra chút mánh khóe. Hôm nay Thái tử quả thực biểu hiện hơi khác thường, Lý Diên Khánh hiểu rõ trong lòng, là Triệu Hoàn lợi dụng cơ hội triều hội lần này, đáp lại lá thư với mình.

Chẳng qua Lý Diên Khánh tuyệt đối không thừa nhận mình âm thầm liên hệ với Thái tử Triệu Hoàn, hắn sẽ không đặt mình vào nguy hiểm. Hắn suy nghĩ một chút liền nói:

- Ti chức lại cảm thấy đây là Thái tử điện hạ cố gắng biểu hiện cho Vận Vương điện hạ nhìn.

Lương Sư Thành khẽ giật mình, lão lại không nghĩ tới vấn đề này:

- Lời này nói thế nào?

- Thật ra Thái tử điện hạ lợi dụng cơ hội này cảnh cáo Vận Vương, hắn mới là Thái tử, hắn mới có quyền lên tiếng đối với chuyện lớn quân quốc. Ti chức chú ý tới hôm nay Vận Vương điện hạ vẫn luôn yên lặng, hắn hẳn là cảm nhận được Thái tử điện hạ thị uy.

Lời giải thích của Lý Diên Khánh rất có sức thuyết phục. Lương Sư Thành suy nghĩ một chút quả thực là như vậy, nếu như Thái tử điện hạ vẫn luôn trầm mặc trên triều hội, sẽ khiến người ta có một ảo giác hắn sóng vai với Vận Vương. Cho nên dù thế nào Thái tử điện hạ cũng sẽ tìm một cơ hội biểu hiện sự tồn tại của mình, đề nghị của Lý Diên Khánh chính là cơ hội tốt nhất.

Nghĩ thông suốt điểm này, sắc mặt Lương Sư Thành buông lỏng hơn nhiều, lão chăm chú nhìn Lý Diên Khánh hỏi:

- Ngươi thực sự không có liên hệ với Thái tử?

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Dưới cục diện trước mắt này, ta nghĩ người hơi có đầu óc đều hiểu được, tránh Thái tử mới là thượng sách. Ta không đến mức lấy tiền đồ của mình để mạo hiểm, ta tuyệt đối không liên lạc với Thái tử.

- Được! Ta lại tin ngươi một lần, chẳng qua ta phải cảnh cáo ngươi, có một số việc là khu vực cấm, ngươi có thể nghĩ nhưng tuyệt đối không thể làm. Nếu như ngươi thực sự có can đảm tự tiện liên hệ với Thái tử, vậy thì đừng trách Lương Sư Thành ta trở mặt vô tình. Ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi đừng quên điểm yếu của ngươi đang trong tay ta.

Nói xong, Lương Sư Thành quay người nghênh ngang rời đi. Nhìn bóng lưng Lương Sư Thành đi xa, trong lòng Lý Diên Khánh bỗng nhiên dâng lên cảm xúc mãnh liệt, một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ khiến Lương Sư Thành hối hận vì lời nói ngày hôm nay.

Nhưng hiện giờ, hắn chỉ có thể làm một chuyện: Nhẫn nại và chờ đợi.

Bình Luận (0)
Comment