Chương 491: Phong ba ám sát.
Chương 491: Phong ba ám sát.Chương 491: Phong ba ám sát.
Tiểu nương trẻ tuổi chính là Hỗ Thanh Nhi, khi nàng biết được tin tức Tống Giang vào kinh, cừu hận tràn ngập khiến sát cơ trong lòng nàng sôi trào lên không thể ức chế.
Hai người lên tầng hai khách sạn, đẩy cửa tiến vào một gian phòng. Hỗ Thanh Nhi đánh giá căn phòng một chút, thấy trong phòng hơi xáo trộn, nhướng mày hỏi:
- Ngươi vẫn luôn ở đây sao?
Lão giả tóc trắng cẩn thận xé toang râu ria và tóc giả, lại xé toang da mặt trên mặt, biến thành một nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi, gã chính là Yến Thanh nghĩa tử của Lô Tuấn Nghĩa.
Ngày nghĩa phụ Lô Tuấn Nghĩa gặp nạn, dựa vào thuật hóa trang cao minh, Yến Thanh hóa trang thành một binh sĩ bình thường thoát khỏi sự lùng bắt của Tống Giang, lại bị sắp xếp vào quân đội tiến tới Giang Nam tiễu phỉ. Gã muốn ám sát Tống Giang báo thù cho nghĩa phụ vài lần, chỉ là Tống Giang phòng bị cực kỳ nghiêm mật, khiến gã không có cách xuống tay.
Lần này biết được tin tức Tống Giang vào kinh báo cáo công tác, gã liền chạy khỏi quân doanh, đi thẳng tới kinh thành.
Yến Thanh biết quan hệ của Hỗ Thanh Nhi và Lý Diên Khánh, liền đoán được Hỗ Thanh Nhi chắc chắn trốn trong nhà Lý Diên Khánh. Gã bỏ ra thời gian ba ngày mới thăm dò được phủ trạch của Lý Diên Khánh, rốt cuộc gặp được Hỗ Thanh Nhi.
Sở dĩ Yến Thanh muốn tìm Hỗ Thanh Nhi, một là gã và Hỗ Thanh Nhi có chung mối thù, có huyết hải thâm thù như nhau. Một mặt khác võ nghệ của bản thân Yến Thanh không cao, gã tinh thông thuật hóa trang và nỏ ngắn, hao tổn mười năm trên hai kỹ nghệ này, võ nghệ lại hoang phế, muốn báo thù, gã cần nhận được sự giúp đỡ của Hỗ Thanh Nhi.
Yến Thanh thấy trong phòng quả thực lộn xộn, gã gãi đầu ngượng ngùng nói:
- Ta ở trong này ba ngày, bận rộn hóa trang và giám thị, cái gì cũng không thu dọn được, để Tam nương chê cười rồi.
- Ngươi nhìn thấy Tống tặc không?
- Thấy được, mỗi ngày hắn đi sớm về trễ, hành tung bất định, phòng vệ lại cực kỳ nghiêm ngặt.
- Nghiêm ngặt cỡ nào?
Yến Thanh suy nghĩ nói:
- Hắn có chừng ba mươi tên hộ vệ, mỗi người võ nghệ cao cường. Xe ngựa hắn ngồi cũng chế tạo cực kỳ rắn chắc, nỏ ngắn của ta bắn không xuyên được, chỉ có thể cường công. Dựa vào năng lực của ta, không chiến thắng được ba mươi tên hộ vệ võ nghệ cao cường.
- Vậy có nghĩ tới vào trong phủ ám sát hay không?
Hỗ Thanh Nhi lại hỏi.
Yến Thanh lắc đầu:
- Càng không có khả năng!
Gã thở dài:
- Tống Giang mang theo một trăm thân vệ vào kinh, ba mươi thân vệ bảo vệ hắn ở bên ngoài, bảy mươi người khác bố trí trong phủ. Bên trong có chừng mười mấy con chó ngao, hôm trước ta giả bộ đi ngang qua phủ của hắn, đi bên ngoài tường đã nghe thấy trong phủ truyền đến tiếng chó sủa hung mãnh. Bên ngoài lại không có cây lớn, muốn trèo qua tường viện cao một trượng cũng không hề dễ dàng.
- Ngươi tinh thông thuật dịch dung, không nghĩ tới lẩn vào trong phủ hắn sao?
- Ta đương nhiên nghĩ tới, nhưng cũng không thực tế. Họ cơ bản đều ăn cơm bên ngoài đưa tới, nhưng tiểu nhị quán rượu chỉ có thể đưa tới cổng, không được vào cửa lớn một bước. Ta đã suy nghĩ rất nhiều, ngoại trừ phục kích ám sát ra, không còn biện pháp khác.
Hỗ Thanh Nhi khẽ gật đầu:
- Vậy thì thử một lần đi!
…
Màn đêm buông xuống, triều Tống không có truyền thống cấm đi lại ban đêm, khiến thương nghiệp ban đêm cực kỳ phồn vinh, các nơi như quán rượu, tiệm tạp hóa, quán trà, kỹ quán, nhạc phường luôn kinh doanh tới đêm khuya mới kết thúc. Thương nghiệp chung quanh Đại Tướng Quốc Tự cũng ồn ào náo nhiệt, bách tính ra ngoài du ngoạn ăn khuya ở khắp nơi.
Trong phòng của Hỗ Thanh Nhi và Yến Thanh vẫn một màu đen kịt, Hỗ Thanh Nhi mặc một bộ y phục dạ hành màu đen, tay cầm tiên nhận, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm góc đường nơi xa. Yến Thanh cũng mặc đồ đen toàn thân, gã cầm nỏ ngắn trong tay, trên nỏ ngắn đã gắn một mũi tên độc màu xanh, nỏ ngắn lại gọi nỏ tay, thể tích rất nhỏ, có thể đặt trong bọc mang theo bên người, tên nỏ kéo ra cũng chỉ lớn khoảng chiếc đĩa.
Nỏ ngắn là lợi khí ám sát, sau khi lắp đặt tay cầm có thể bắn một tay, bình thường có thể giấu trong tay áo, cực kỳ bí ẩn. Chẳng qua thiếu hụt của nó cũng rất rõ ràng, đó chính là tầm bắn ngắn, tầm bắn xa nhát chỉ có ba mươi bước, tầm bắn sát thương nhiều nhất chỉ hai mươi bước, thích hợp ám sát cự ly ngắn.
Yến Thanh khổ luyện nỏ ngắn đã mười năm, trong ba mươi bước cơ bản bách phát bách trúng. Lần ám sát này gã phụ trách thủ đoạn ám sát hỗ trợ bắn giết bên ngoài, bao gồm bắn ngựa, bắn hộ vệ. Ám sát Tống Giang do Hỗ Thanh Nhi phụ trách.
Lúc này, từ xa vang lên tiếng bánh xe ngựa và tiếng vó ngựa dày đặc, chỉ thấy một nhóm lớn thân binh mặc trang phục võ sĩ hộ vệ một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến đến. Thân thể Hỗ Thanh Nhi căng lên một chút, nhỏ giọng hỏi:
- Là chiếc xe ngựa này sao?
Yến Thanh gật đầu:
- Chính là chiếc xe ngựa này, Tống tặc trở về phủ rồi!
Trên đường cái vốn còn không ít người đi đường, nhưng khi chiếc xe ngựa do ba mươi tên kỵ binh bảo hộ này đến, khiến những người đi đường vội vàng tránh né, sáng tạo điều kiện cho Hỗ Thanh Nhi và Yến Thanh. Yến Thanh nâng nỏ ngắn lên, nhắm chuẩn thất ngựa kéo xe phía trước nhất. Hỗ Thanh Nhi nắm chặt tiên nhận, hết sức căng thẳng.
Tống Giang quả thực ngồi trong xe ngựa. Lúc này Tống Giang mặt mũi âm trầm, vốn Thiên tử triệu kiến y vào hôm này, nhưng chờ một ngày, Thiên tử mượn thân thể khó chịu hủy bỏ triệu kiến, để y chờ uổng phí một ngày. Tống Giang hiểu rõ trong lòng, Thiên tử căn bản không muốn gặp y, mới tìm các loại lý do từ chối.
Sau khi chiêu an Tống Giang được phong làm Đô Tổng Quản, Tiết Độ Sứ Hoài Nam, gia phong Khai Phủ Nghi Đồng Tam Ti, Vận Thành Huyện Công. Thẳng thắn mà nói, chức vụ này khiến y tương đối bất mãn, có khác biệt lớn với điều kiện đàm phán lúc trước. Lúc trước đã nói gia phong Thái Tử Thiếu Bảo, phong Đặc Tiến, nhưng thực tế lúc phong quan không có hai danh hiệu này.
Mặc dù cho một tước vị khác để thay thế Thái Tử Thiếu Bảo, nhưng tước vị này chỉ là Huyện Công, cách Quốc Công mà y muốn một khoảng rất lớn. Đại Tống có rất nhiều Huyện Công, thế gia công huân cơ bản đều là Huyện Công, tước vị Huyện Công này không hề hiếm.
Khiến Tống Giang bất mãn nhất chính là, Trương Bang Xương rõ ràng đã nói y có thể lựa chọn quan văn, ít nhất là phong Hộ Bộ Thị Lang tòng tam phẩm, đảm nhiệm Tri Phủ, ngoại trừ năm Kinh ra, Tri Phủ khác có thể tùy ý lựa chọn. Nhưng lúc phong quan thực tế, không hề nhắc tới quan văn.
Bởi vậy y đặc biệt tìm tới Trương Bang Xương phụ trách chiêu an y lúc đó. Hôm trước, Trương Bang Xương cũng nói với y, triều đình hứa hẹn phong quan văn cho y không hề thay đổi, điều kiện tiên quyết là y phải tiễu phỉ thành công, nếu không sẽ không tiện giải thích với trăm quan triều đình.
Tống Giang đương nhiên hiểu được ý của Trương Bang Xương, chính là bách quan triều đình phản đối để y làm quan văn, kỳ thực chính là phá hỏng con đường chuyển qua quan văn của y, điều này khiến Tống Giang cực kỳ phiền muộn trong lòng. Tải ebook TruyenGG tại: Zalo 0911009467
Võ tướng cao phẩm của triều đình được xưng là quan dưỡng lão, một khi kết thúc tiễu phỉ Giang Nam, chức vụ Đô Tổng Quản của y sẽ kết thúc, dù là Tiết Độ Sứ Hoài Nam hay là Khai Phủ Nghi Đồng Tam Ti, hoặc là Vận Thành Huyện Công cái gì đều là chức ảo có danh không có thực. Y sẽ hoàn toàn bị gác qua một bên, mỗi tháng nhận một phần bổng lộc khô cằn, không có quan nha, không có phủ trạch, thậm chí ngay cả thân binh cũng không nuôi nổi. Sớm biết kết quả thế này, y cần chiêu an làm gì? Còn không bằng xưng vương ở Lương Sơn còn thực tế hơn một chút.
Mơ ước lớn nhất của Tống Giang chính là có thể có được một Châu riêng của mình làm thổ hoàng đế. Tạo phản không thể thực hiện được mộng tưởng như thế, y liền trông cậy vào chiêu an. Y vốn định lựa chọn đảm nhiệm Tri Phủ Thành Đô, đi tới Ba Sơn Thục Thủy núi cao Hoàng đế xa cát cứ một phương. Nhưng hết thảy hiện giờ đều lật đổ, mấy ngày liên tiếp Thiên tử không chịu tiếp kiến y, rất rõ ràng muốn gác y lại, sau khi chiêu an liền đá một cước tới nơi hẻo lánh.
Điều này khiến Tống Giang cực kỳ oán hận trong lòng. Nếu như triều đình thực sự vô tình vô nghĩa như vậy, vậy Tống Giang gã liền trở lại Lương Sơn, lại kéo cờ tụ nghĩa lần nữa.
Xe ngựa dần đi tới gần đầu ngõ, đúng lúc này, bỗng nhiên có mấy người cưỡi ngựa chạy vội tới, người dẫn đầu hô lớn:
- Dừng xe ngựa lại!
Biến cố đột nhiên khiến ba mươi tên thân binh của Tống Giang cảnh giác, họ cùng nâng thuẫn hộ vệ xe ngựa và ngựa. Thủ lĩnh thân binh nghiêm nghị hô:
- Phía trước là người nào?
- Chúng ta là nha dịch phủ Khai Phong, phụng lệnh tới đây chuyển lời cho Tống Công, mấy ngày nay trên đường không an toàn, có đạo tặc ẩn hiện, xin binh sĩ chú ý phòng hộ!
Tống Giang hơi kỳ quái trong lòng, đạo tặc ẩn hiện trong kinh thành liên quan gì tới mình, có cần phải đặc biệt tới thông báo không? Trong này rốt cuộc có lý do gì?
- Đa tạ rồi!
Thủ lĩnh thân binh ôm quyền thi lễ, cũng không dám lười biếng chút nào.
Bốn tên nha dịch quay đầu ngựa lại rời đi, nhanh chóng biến mất ở cuối phố dài. Thấy đối phương đi xa, lúc này ba mươi tên thân binh mới cực kỳ cảnh giác hộ vệ xe ngựa chậm rãi đi về phía cửa ngõ cách vài chục bước.
Thân binh đột nhiên tăng cường hộ vệ làm rối loạn kế hoạch ám sát của Thanh nhi và Yến Thanh. Đầu tiên Yến Thanh không cách nào bắn giết ngựa, tiếp theo các binh sĩ giơ thuẫn lên, cũng khiến Hỗ Thanh Nhi nhất thời khó tìm được cơ hội tấn công. Hai người nhìn nhau, đành phải tạm thời buông vũ khí xuống.
Đúng lúc này, cửa bị một người đá văng, liền thấy một bóng đen xuất hiện ở cửa. Yến Thanh giật nảy mình nâng nỏ muốn bắn, Hỗ Thanh Nhi lập tức nhận ra đối phương. Dưới tình thế cấp bách, nàng bổ một chưởng vào cổ tay Yến Thanh. Tay Yến Thanh run lên một cái, cạch một tiếng, nỏ ngắn lập tức bắn chếch, đoản tiễn ngâm độc đính lên khung cửa.
Người đi tới ngoài cửa chính là Lý Diên Khánh, hắn cầm một thanh kiếm trong tay, mặt mũi tràn ngập giận dữ trừng mắt nhìn Hỗ Thanh Nhi.
Lý Diên Khánh đã tới một hồi, sau khi hắn hỏi thăm được nơi ở của Tống Giang, liền khóa chặt mục tiêu vào khách sạn này. Vị trí của khách sạn này cực kỳ thích hợp để ám sát, hắn nghe ngóng chỗ tiểu nhị, biết được lúc hoàng hôn, một tiểu nương trẻ tuổi đi theo một lão giả tóc trắng lên căn phòng thứ ba từ phía đông trên tầng hai, tiểu nhị mô tả chính là Hỗ Thanh Nhi.
Tại thời khắc mấu chốt, bốn người Dương Quang ra vẻ nha dịch phủ Khai Phong, gọi xe ngựa Tống Giang lại, Lý Diên Khánh thì tự mình tiến vào phòng ngăn cản ám sát.
- Là ai?
Yến Thanh rút yêu đao quát hỏi.
- Là ta, Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh trừng mắt lườm Hỗ Thanh Nhi:
- Thanh nhi, ngươi tới đây cho ta!
Giọng Lý Diên Khánh cực kỳ nghiêm khắc, Thanh nhi cúi đầu không dám lên tiếng.
Yến Thanh tức giận trong lòng, mắng một tiếng:
- Hóa ra là tên chó săn ngươi!
Gã vung đao đánh tới Lý Diên Khánh. Đúng lúc này, tiên nhận trong tay Hỗ Thanh Nhi hất lên, bay ra như thiểm điện, cuốn lấy cổ Yến Thanh.
- Tiểu Ất, ngươi dám đụng tới huynh trưởng ta, vậy đừng trách ta vô tình!
Hỗ Thanh Nhi nói với giọng điệu không cách nào thương lượng.