Chương 503: Cúi đầu tạm thích ứng
Chương 503: Cúi đầu tạm thích ứngChương 503: Cúi đầu tạm thích ứng
Màn đêm vừa mới xuống, người đi trên đường vẫn còn không ít, còn xa mới đến lúc hành động nên bọn họ phải chờ tới sau canh ba mới có thể động thủ.
Bất quá đối với Lý Duyên Khánh, thời gian của hắn cũng không nhiều, ngày mai hắn phải rời khỏi kinh thành, có chuyện đêm nay hắn phải làm, hoặc là nói, hắn không thể không làm.
Không lâu sau khi rời khỏi kho hàng, Lý Duyên Khánh đã xuất hiện ở trước phủ trạch Lương Sư Thành. Từ sau lần trước hắn và Lương Sư Thành chia tay ở Ngự Sử đài trong bầu không khí chẳng mấy vui vẻ, Lý Duyên Khánh đã không còn gặp qua Lương Sư Thành.
Hắn vẫn là một trong những quân cờ của Lương Sư Thành, điểm này Lý Duyên Khánh cũng không phủ nhận, làm quân cờ cũng không có gì xấu hổ, ngay cả Lương Sư Thành cũng là quân cờ của Thiên tử Triệu Cát, người có thể được xưng là kỳ thủ, vương triều Đại Tống cũng không có mấy.
Đại bộ phận quan viên văn võ đều có bối cảnh hậu trường của mình, có bối cảnh hậu trường cũng ý nghĩa bọn họ là quân cờ của bối cảnh hậu trường này, chịu khống chế, mà bối cảnh hậu trường này lại chịu bối cảnh hậu trường càng cao hơn khống chế, trở thành quân cờ của họ, cứ như vậy tầng tầng chồng chất, duy trì triều đình Đại Tống vận chuyển.
Nhưng Lý Duyên Khánh không thích bị người uy hiếp hoặc là khống chế, khi Lương Sư Thành ở Ngự Sử đài dùng Lý Sư Sư để uy hiếp hắn, trong lòng Lý Duyên Khánh đã tràn ngập ý niệm giết chết Lương Sư Thành, loại sát khí này đã mọc rễ nẩy mầm ở trong lòng hắn, nhưng hiện tại hắn phải nhẫn nại, phải học cúi đầu.
Một lát sau, quản gia Đại Viện trong phủ Lương Sư Thành bước nhanh đi ra, ” mời Lý Ngự Sử vào, Thái Phó chờ ở thư phòng!”
Vẫn là ở thư phòng, vậy ý nghĩa Lương Sư Thành đã chuẩn bị buông tha cho Lý Duyên Khánh hắn, từ nơi tiếp kiến là cũng biết địa vị của hắn ở trong lòng Lương Sư Thành cũng không có hạ xuống.
Không bao lâu, Lý Duyên Khánh đi theo Đại Viện tới trước thư phòng, “Lão gia, Lý Ngự Sử đã đến!” Đại Viện cung kính bẩm báo.
“Mời vào!” Trong phòng vọng ra thanh âm Lương Sư Thành, ngữ điệu coi như bình tĩnh.
Lý Duyên Khánh đi vào thư phòng. T trong thư phòng ánh đèn sáng tỏ, Lương Sư Thành đang khoanh tay đi qua đi lại ở trong phòng. Trên bàn không có vật nào, trong phòng còn chưa có hoàn toàn ấm áp, có thể thấy được vừa rồi cũng không phải Lương Sư Thành ở trong này, chỉ là vì tiếp kiến hắn nên mới đến đây.
Lý Duyên Khánh tiến lên thi sâu một lễ, “Ty chức tham kiến Thái Phó!”
Lương Sư Thành nhìn thoáng qua Lý Duyên Khánh với ánh mắt phức tạp, một đoạn thời gian gần đây y cố ý lạnh nhạt với Lý Duyên Khánh, y cũng không có ngăn cản đem Lý Duyên Khánh từ Bạn án thị Ngự Sử với chức quyền rất nặng điều đi nhàn nha Quân giam sở, cũng là vì để gõ Lý Duyên Khánh, tuy hắn cũng không có căn cứ chính xác Lý Duyên Khánh bí mật tiếp xúc cùng Thái tử, nhưng trực giác nói cho hắn, Lý Duyên Khánh nhất định từng có tiếp xúc với Thái tử.
Thái tử Triệu Hoàn cũng không phải địch thủ của Lương Sư Thành. Thậm chí, Thái tử là người y kiên quyết bảo vệ, chỉ là Lý Duyên Khánh trực tiếp tiếp xúc cùng Thái tử, ý tứ hàm xúc hắn muốn thành quân cờ của Thái tử, tựa như Vương Phủ thoát ly mình mà trở thành quân cờ của Thiên tử vậy, đây là hành vi Lương Sư Thành tuyệt đối không thể chấp nhận.
Tiếp theo, Lý Duyên Khánh tự tiện ở trên đại triều công khai phản đối Bắc phạt, không chỉ có làm tức giận Thiên tử, cũng làm hắn cực kỳ xấu hổ. Sau chuyện đó đành phải tỏ thái độ với Thiên Tử, hắn kiên quyết ủng hộ Bắc phạt, để thoát khỏi ảnh hưởng bất lợi mà lời nói của Lý Duyên Khánh mang đến cho hắn.
Có điều bất mãn thì bất mãn, Lương Sư Thành là thực coi trọng Lý Duyên Khánh, Lý Duyên Khánh thay hắn đoạt lại Ngự Sử đài làm Thái Kinh cũng khen không dứt miệng. Cái mà lão khuyết thiếu nhất chính là nhân tài như Lý Duyên Khánh, tương lai sẽ trở thành trụ cột chống đỡ quyền lực của mình. Cũng là duyên cớ này, Lương Sư Thành vẫn ở thư phòng tiếp kiến hắn, để ám chỉ Lý Duyên Khánh có thể giải hòa.
Lương Sư Thành thản nhiên cười nói: “Sáng mai Lý Ngự Sử sẽ xuất phát à!”
“Đúng vậy! Cho nên đêm nay tới cáo từ Thái Phó.”
Lương Sư Thành gật gật đầu, Lý Duyên Khánh tỏ thái độ như vậy hắn cũng hài lòng, không có đi không từ giã.
Lương Sư Thành ngồi xuống, cười nói đối với Lý Duyên Khánh: “Nói vậy trong lòng ngươi cũng rõ ràng, phủ Chân Định phát sinh sự kiện cháy kho lương cũng không phải ngẫu nhiên.”
Lý Duyên Khánh yên lặng gật đầu, trong lòng hắn đương nhiên rõ ràng, một kho hàng nho nhỏ của phủ Chân Định cháy, ngắn ngủn vài ngày chuyện đã đưa đến trước mặt Thiên tử, nói sau lưng không có bàn tay thúc đẩy ai sẽ tin tưởng?
“Vậy ta nói cho ngươi biết! Từ kho hàng cháy đến dẫn tới chuyện Thiên tử tức giận, đều là Thái Tướng công ở sau lưng bày ra, mục đích là muốn lật đổ Chuyển vận sứ hai lộ Hà Bắc Lương Phương Bình, cho ngươi đi phủ Chân Định cũng là ý tứ Thái Tướng quốc, hy vọng ngươi lần này bắc thượng giám sát đừng cho chúng ta thất vọng.”
Lý Duyên Khánh trong lòng thở dài, vì sao mình khó có thể thay đổi tình thế nguy hiểm? Bắc Tống diệt vong, không chỉ có vì quân Kim cực mạnh, càng quan trọng là Tống vương triều tự thân mục nát. Chỉ hơn một ngàn món binh khí liền dễ dàng như vậy vận vào trong thành, Bắc phạt chuẩn bị chiến tranh chuyện quan trọng như vậy cũng bao phủ ở trong quyền lực đấu tranh xấu xa hắc ám.
“Thế nào, ngươi có nghi vấn gì?” Lương Sư Thành nhìn ra Lý Duyên Khánh do dự, trong giọng nói có điểm bất mãn.
“Ty chức không có nghi vấn, chỉ là chuyện quá đột nhiên, ty chức nhất thời không có chuẩn bị.”
sắc mặt Lương Sư Thành thoáng hòa hoãn một chút, lại nói: “Vốn ta tính ở lúc ngươi đang trên đường đi mới phái người truyền tin cho ngươi. Nhưng nếu ngươi đã đến đây, ta cũng phải dặn dò vài câu, tình huống cụ thể ta sẽ phái người truyền tin cho ngươi, ngươi chỉ phải nhớ kỹ một sự kiện, bắt lấy nhược điểm Lương Phương Bình, lần giám sát này ngươi sẽ thành công.”
“Ty chức nhớ kỹ.”
Lương Sư Thành lại hỏi: “Còn có chuyện gì cần ta hỗ trợ không?”
“Có chuyện ty chức khẩn cầu Thái Phó hỗ trợ.”
“Nói nghe xem, chuyện gì?”
“Là về Tống Giang, từ nhỏ nhà ty chức vốn nghèo, ít nhiều được hàng xóm giúp đỡ mới vượt qua thời kì khó khăn nhất, nhưng hàng xóm của ta bị Tống Giang giết chết, ta từng thề sẽ vì ân nhân mà báo thù!”
Không đợi Lý Duyên Khánh nói xong, Lương Sư Thành liền khoát tay, “Cái này ngươi không cần lo lắng, Thiên tử sẽ không bỏ qua cho Tống Giang, đây là chuyện chính miệng Thiên tử nói cho ta biết, đối với phản nghịch tạo phản này phải trảm thảo trừ căn, chậm nhất trong hai năm Thiên tử sẽ xử lý hắn.”
“Nhưng chỉ sợ mấy tháng sau Tống Giang lại sẽ hưng binh tạo phản, lần này Thiên tử không triệu kiến hắn, trong lòng hắn đã có ý phản.”
Lương Sư Thành ngẩn ra, “Là ngươi nghe được tin tức gì sao?”
“Ty chức luôn luôn giám thị phủ đệ Tống Giang, ty chức phát hiện hắn ở trong phủ cất giấu không ít binh khí.”
” không đến mức nhanh như vậy Tống Giang đã có ý phản chứ!”
“Ty chức cảm thấy, hẳn là Trương Bang Xương tự tiện cho hắn hứa hẹn gì đó, cho nên hiện tại không thể làm được, dẫn đến chọc giận Tống Giang.”
“Trương Bang Xương?”
ánh mắt Lương Sư Thành lóe lên chút lạnh lẽo, Lý Duyên Khánh thành công nhắc nhở hắn, nếu Tống Giang tạo phản, Trương Bang Xương phụ trách chiêu an là khó có thể không có trách nhiệm.
Lương Sư Thành khoanh tay đi vài bước, đột nhiên hỏi: “Ngươi xác định trong phủ Tống Giang có dấu binh khí?”
“Ty chức dám khẳng định, bất quá đêm nay không có, sáng mai sẽ có.”
Lương Sư Thành nhất thời rõ ràng, hắn ha ha cười, vỗ vỗ bả vai Lý Duyên Khánh nói: “Ta đã biết, chuyện này ta đến xử lý, ngươi hãy đi phủ Chân Định làm việc, tin tưởng kết quả sẽ không làm cho ngươi thất vọng.”
“Thái Phó thành toàn, ty chức vô cùng cảm kích!”
“Đi đi! Ta sẽ phái người truyền tin cho ngươi, ngươi cần quân đội thì từ Tương Châu phân phối, quân đội nơi đó ngươi có vẻ quen thuộc, thuận tiện cho ngươi khống chế.”
“Ty chức cáo từ!” Lý Duyên Khánh hành một lễ, liền vội vàng cáo từ mà đi.
…..
Vào canh ba, tiếng động nhốn nháo chung quanh Đại Tướng Quốc tự rốt cuộc biến mất, từng ngọn đèn lần lượt tắt đi, trên đường cái đã thành một vùng tối như mực, chỉ còn lại có phu canh đang gõ mõ trúc, dần dần đi xa. Lúc này, Dương Quang trốn ở một nơi bí mật gần đó xác nhận trên đường đã không có ai, liền vung tay về phía sau, ba chiếc lộc xa từ trong ngõ nhỏ chỉ vừa một người đã lao ra, về phía ngõ nhỏ đối diện đường.
Lộc xa cũng chính là xe một bánh một người đẩy, một chiếc lộc xa dẫn đầu do Cố Thiết Trụ phụ trách, y đẩy xe mười phần vững chắc, trên cổ buộc vải bố để duy trì xe cân bằng, hai tay đẩy xe. Cái xe một bánh chất hàng tràn đầy, ba chiếc lộc xe đợt đầu tiên đã đem năm trăm cây trường mâu chở đi toàn bộ/ Cả ba chiếc xe nhanh chóng qua đường cái, chui vào ngõ nhỏ đối diện, từ cửa sau vào trong phủ trạch Tống Giang.
Dương Quang ở lại trên đường cái tiếp tục quan sát động tĩnh, lộc xa rất nhanh đã đi vào kho ngầm hậu viện, Trương Báo cùng Trương Ưng sớm chờ ở đó cùng nhau động thủ, nhanh chóng đem từng túi trường mâu chất ở chỗ khô ráo trước kho.
Hổ Thanh Nhi thì ngồi ở trên một gốc đại thụ bên cạnh cửa sau, tay cầm roi, ánh mắt cảnh giác nhìn trong ngoài cửa sau, bọn họ phân công hợp tác, phối hợp mười phần ăn ý.
Một lát sau, hàng hóa dỡ xong, Trương Báo cùng Trương Ưng bắt đầu đem binh khí ôm vào trong kho, Trương Hổ dẫn theo Cố Thiết Trụ cùng Lý Duyên Thọ lại đẩy lộc xa lại hướng kho hàng đối diện chạy đi, chuyến thứ hai bọn họ ít nhất phải chở đi ba thành chiến đao cùng thuẫn bài.