Chương 509: Sơn miếu bị tập kích.
Chương 509: Sơn miếu bị tập kích.Chương 509: Sơn miếu bị tập kích.
Màn đêm vừa buông xuống, khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh, tuy ánh trăng chỉ như ẩn như hiện trong mây nhưng tuyết trắng vẫn phản chiếu khắp nơi một màu xám trắng, có thể nhìn thấy rõ ràng những thứ cách đó cả trăm bước. Nhóm người Lý Diên Khánh vẫn tạm trú trong miếu sơn thần ở phía tây quan đạo, bốn phía đều là đồi núi kéo dài chập trùng, rừng cây thăm thẳm.
Lúc này, trong một rừng cây cách miếu sơn thần hơn một dặm, Lữ Phương đang dẫn hơn một ngàn tên cướp lặng lẽ tới gần miếu.
Mới sáng sớm hôm nay Lữ Phương mới nhận được tin từ chỗ Hà Đô Chuyển vận sứ Lương Phương Bình. Cái giá Lương Phương Bình đưa ra khiến cho tim gã đập thình thịch: một vạn thạch lương. Với một kẻ vẫn bị lương thực dồn cho luống cuống như Lữ Phương thì không nghi ngờ gì, đây chính là một điều kiện không thể từ chối.
Nhất là khi người cần đối phó chính là Lý Diên Khánh. Trước kia trong số những nguy hiểm của quân Lương Sơn, huynh đệ của Lữ Phương là Lữ Bình, đại tướng thủ hạ của Trương Sầm, đã chết trong tay Lý Diên Khánh ở Bác Châu. Lữ Phương vẫn ôm hận trong lòng, cho dù Lương Phương Bình chỉ đưa ra một ngàn thạch lương gã cũng sẽ không bỏ qua cho Lý Diên Khánh, huống chi là sự hấp dẫn của một vạn thạch lương.
Lần này, gần như Lữ Phương đã dốc toàn quân, ngoại trừ ba tiểu đội ra ngoài từ lâu chưa về, gã mang tất cả thủ hạ còn lại xuống núi, tổng cộng có hơn một ngàn người. Đối phương chỉ có ba trăm hương binh. Trận này coi như gã chắc thắng.
- Trại chủ, đã canh một rồi.
Một thủ hạ của Lữ Phương nhỏ giọng báo.
- Đội thứ nhất lên trên, xử lý lính gác!
Lữ Phương ra lệnh, hơn một trăm lính cấp tốc xông ra khỏi rừng cây, chạy xuống dưới mấy trăm bước. Đúng lúc này, một đám chim bay lên khỏi rừng cây, lập tức khiến cho mấy người lính gác chú ý.
Vương Quý có bố trí hai mươi lính gác ở tứ phía miếu sơn thần. Hai người lính bị đám chim hoảng sợ kia gây chú ý bèn nhìn sang hướng đông bắc, chỉ thấy vô số bóng đen chạy trên nền tuyết, quá mức sợ hãi, hô lớn:
- Có địch!
Một người lính vội chạy về miếu sơn thần, xông vào viện hô lớn:
- Dưới núi có địch!
Vương Quý ngồi bật dậy hét lớn:
- Có địch! Dậy cho ta!
Các binh sĩ còn đang ngủ vội vàng bừng tỉnh. Bọn họ đều mặc khôi giáp đi ngủ, binh khí ngay tay. Trước đó Vương Quý đã sắp xếp, cung nỏ thủ ngủ cùng một chỗ, trường thương binh tập trung một chỗ, để cho dễ tập kết nhanh chóng.
Lý Diên Khánh cũng nhận được tin, nhanh chân từ trong chính điện chạy ra. Các binh sĩ cấp tốc xếp hàng. Hắn hỏi:
- Có bao nhiêu sơn phỉ? Cách chúng ta bao xa?
- Khởi bẩm Ngự Sử, nhân số không rõ, đại khái cách chúng ta ba bốn trăm bước.
- Cung nỏ thủ ra ngoài trước, trường thương thủ ở trong viện chờ lệnh.
Lý Diên Khánh đã có kinh nghiệm tác chiến phong phú, nơi này diện tích không lớn, binh sĩ có tuôn ra một lượt cũng không phát huy được tác dụng, lại trở thành bia ngắm cho cung tiễn của địch.
Vương Quý hét lớn:
- Cung nỏ thủ đi theo ta!
Gã mang một trăm cung nỏ thủ chạy ra ngoài miếu.
Lý Diên Khánh nói với Trương Báo:
- Ngươi dẫn hai mươi huynh đệ cưa tất cả thân cây thành các khúc gỗ dài hai thước..
Mấy cây tùng lớn xung quanh đều bị các binh sĩ đốn sạch, bọn họ chỉ đốt vài nhánh nhỏ, còn thân cây thô to chồng chất bên ngoài tường rào, vừa vặn có thể dùng làm gỗ lăn.
Nhạc Phi ngủ trong phòng. Gã cũng bị tiếng la hét của Vương Quý làm cho bừng tỉnh, cầm trường thương ra ngoài xem thử. Gã chu đáo đắp chăn của mình cho đứa trẻ con đang ngủ say, thấp giọng dặn dò:
- Nếu hôm nay cháu đại nạn không chết, ta sẽ đưa cháu về nhà!
Gã quay người chạy ra ngoài. Vào lúc chiến đấu, gã chỉ có thể giao mạng đứa bé này cho ông trời.
Ba chiếc xe trâu dừng trên con đường núi, trâu đã bắt đầu đi lên, nhưng xe thì không theo được, chỉ có thể ngăn ở lối vào núi, để làm phòng ngự lâm thời. Lúc này, mấy binh sĩ giơ bó đuốc từ trên núi lao xuống, ném đuốc vào trong cửa sổ. Xe bắt lửa rất nhanh, bắt đầu cháy hừng hực.
- Trại chủ, chân núi bốc cháy!
Một tên cướp núi trốn trên tàng cây quan sát quát lớn.
Lữ Phương biết mình đã bị phát hiện, đứng dậy ho lớn:
- Giết tới!
Gần ngàn sơn phỉ bật dậy, kêu gào xông tới miếu sơn thần. Đám chim trong rừng cây bị quấy nhiễu, bay láo xáo lên trời đen kịt.
Miếu sơn thần ở nơi cao chừng hơn hai mươi trượng, hai bên đông tây là dốc núi thẳng tắp, không cách nào leo lên được. Nhưng hai mặt nam bắc đều có đường lên núi. Có năm mươi danh cung nỏ thủ phục trên các nhánh đường lên núi. Bọn họ đều là thanh niên trẻ trung hai mươi tuổi, cao lớn cường tráng, là tinh nhuệ trong hương binh Tương Châu.
Tương Châu có mười xung tiễn xã, hơn vạn hương nông thường ngày vẫn tham gia huấn luyện cung tiễn, không lạ lẫm gì. Năng lực phòng ngự của khôi giáp trong quân cũng được tăng cường, giáp da cũng có tới hai lớp, trước sau vị trí tim và các bộ vị yếu hại đều được trang bị thêm miếng sắt. Với bộ giáp da này, cung tiễn ngoài năm mươi bước không thể bắn thủng, lại càng không cần phải nói đến trọng giáp kỵ binh Khiết Đan và Tây Hạ. Cho nên cung tiễn bộ binh đều được chia xuống cho hương dân, bộ binh quân đội được chia thêm nhiều tên nỏ hơn.
Hương binh không có tư cách được phân phối quân nỏ, Vương Quý cũng phải nghĩ trăm phương ngàn kế mới kiếm được một trăm quân nỏ, gây dựng nên một đội cung nỏ thủ. Trăm cung nỏ thủ này không được dùng Thần Tí Nỗ tốt nhất, nhưng cũng là Tí Trương Nỗ có tính năng không tệ, tầm bắn hơn một trăm năm mươi bước, trong vòng trăm bước có thể dễ dàng bắn thủng giáp da.
Lúc này, Lý Diên Khánh ở trên đỉnh núi, nhìn thấy rõ ràng phỉ binh từ đằng xa chạy lại với khoảng hơn ngàn người. Hắn sa sầm mặt. Đêm nay sẽ là một trận ác chiến.
Lý Diên Khánh quay về đại viện, cao giọng nói với hai trăm thương binh (lính dùng thương) đang tập kết trong viện:
- Dưới núi là sơn phỉ cùng hung cực ác, có khoảng hơn một ngàn, gấp ba lần chúng ta. Nếu mọi người muốn sống chỉ có thể liều mạng. Nếu để sơn phỉ phá được, tất cả chúng ta sẽ đều chết nơi hoang vu này, trở thành món ăn cho dã thú!
Thấy không ít người mặt mày tái nhợt, hắn tiếp tục lớn tiếng nói:
- Nhưng chúng ta cũng có lợi thế. Chúng ta có thể dựa vào đồi núi, chiếm lợi thế về địa hình. Chỉ cần chúng ta thủ vững đến hừng đông viện quân sẽ đến. Lý Diên Khánh ta hứa với các vị, giết một phỉ binh thưởng ba mươi quan tiền. Nếu bất hạnh gặp nạn, trợ cấp người nhà một trăm quan tiền và năm mươi mẫu đất. Cho dù có bị thương mà tàn phế cũng sẽ được trợ cấp tương ứng!
Đầu tiên Lý Diên Khánh giảng lợi hại, sau thì khích lệ. Thưởng lớn treo cao, các hương binh dần dần được cổ vũ. Vương Quý bước nhanh tới nghiêm nghị nói:
- Sợ cái trứng! Năm xưa ở Tây Hạ, Lý Ngự Sử suất lĩnh một ngàn quân kịch chiến với hơn vạn quân Tây Hạ, đã giết cho quân Tây Hạ thây trải khắp đồng. Nói gì đến đám sơn phỉ này, chỉ là đám ô hợp. Có Vương Quý lão tử ở đây, có kẻ nào sợ chiến, lão tử cắt trứng kẻ đó trước!
Các binh sĩ được nhen lửa nhiệt huyết, nhao nhao giơ trường mâu hô lớn:
- Giết chết lũ khốn kiếp này!
Lý Diên Khánh tán thưởng vỗ vỗ vai Vương Quý, bước nhanh vào chính điện. Mấy người quan văn ra đón hắn. Bọn họ đang cực kỳ sợ hãi, nhao nhao hỏi:
- Lý Ngự Sử, tại sao lại gặp phải sơn phỉ?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Bình thường sẽ không gặp, nhưng nếu như có người cố tình sắp xếp thì khó nói.
Năm quan văn này đều hiểu hắn ám chỉ cái gì, mặt mũi tái nhợt. Uông Tảo run rẩy nói:
- Ta đã nói rồi! Không nên gia nhập quân giám mà! Làm cái việc đắc tội với người ta đâu có kết quả gì tốt?
Lý Diên Khánh tàn bạo trừng mắt với y một cái, rồi nói với mọi người:
- Mọi người nghe đây, các hương binh sẽ liều chết bảo vệ cho mọi người. Xin mọi người cứ ngồi yên trong chính điện, tận lực tránh xa cửa sổ, coi chừng bị cung tên bắn trúng. Ngoài ra, mỗi người đều phải mặc giáp da, cầm một cái thuẫn. Ta cam đoan đêm nay mọi người sẽ bình an vô sự!
Mấy binh sĩ cầm khôi giáp và thuẫn tới. Đám người lục tục mặc vào. Mạc Tuấn tới bên cạnh Lý Diên Khánh cười hỏi:
- Ngự Sử quên kế thành băng rồi sao?
Lý Diên Khánh lập tức tỉnh ngộ. Khi thủ thành mùa đông, quân thủ thành sẽ đổ nước lên tường thành, khiến cho tường thành trơn bóng, công thành lại càng khó thêm vài lần. Mặc dù ở đây là vùng núi, nhưng cũng có thể làm như vậy, nhất là hiện giờ là ban đêm, nhiệt độ âm tới mười mấy độ, kết băng sẽ rất nhanh. Lý Diên Khánh lập tức gọi mấy hỏa đầu binh tới lệnh cho họ dựng nồi lớn đun tuyết.
- Ngự Sử, mặt phía nam bắt đầu tấn công!
Có binh sĩ ở tường viện hô to.
Mặt phía nam bị hơn trăm sơn phỉ được phái ra lúc nãy tấn công. Hiện giờ chỉ là tấn công thăm dò. Hai mươi mấy sơn phỉ chậm rãi leo lên dốc núi. Bọn họ cũng sợ bên trên có cung nỏ thủ, nên cố gắng ép sát thật sát cơ thể mà bò.
Phía nam dốc núi do Nhạc Phi phụ trách chỉ huy. Gã dặn năm mươi cung nỏ thủ:
- Tự chọn mục tiêu cho mình, chờ ta bắn mũi tên đầu tiên!
Nhạc Phi ngồi xổm sau một tảng đá cứng, giơ Thần Tí Nỗ cực lớn, nhắm đội trưởng quân địch cách hơn hai trăm dặm. “Cạch” một tiếng, một mũi nỏ lao vụt ra như thiểm điện. Mặc dù là ban đêm, tên nỏ vẫn bắn trúng ngực tên đội trưởng. Sau một tiếng hét thảm, đầu lĩnh sơn phỉ trên cao ngã xuống.
Mũi tên đầu tiên của Nhạc Phi chính là mệnh lệnh. Năm mươi cung nỏ thủ súc thế sẵn sàng, rào rào bắn tên xuống quân địch giữa sườn núi. Hai mươi mấy tên lính lập tức bị bắn chết mười mấy người, mấy kẻ còn lại quay đầu chạy trốn như điên xuống núi, vẫn có mấy người đằng sau bị tên nỏ bắn ngã.
Lượt xạ kích đầu tiên có được chiến quả không tệ, sĩ khí đám hương binh trên núi tăng cao.