Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 625 - Chương 514: Sơ Phóng Tào Phủ

Chương 514: Sơ phóng Tào phủ Chương 514: Sơ phóng Tào phủChương 514: Sơ phóng Tào phủ

Vào sáng sớm ngày thứ ba sau khi Lý Duyên Khánh rời khỏi kinh thành, Lý Đại Khí cưỡi xe trâu đi tới Tào phủ, ở trước đó một ngày lão đã phái người đi đưa bái thiếp, Tào phủ cũng phái người hồi thiếp hoan nghênh lão tới làm khách. Hai bên gặp nhau đã có sự ăn ý, cho nên khi Lý Đại Khí đúng giờ tới Tào gia, trước cửa lớn Tào thị đã có vài người đang đợi.

hôm nay Lý Đại Khí đặc biệt đổi một bộ đồ mới, đầu đội vô sí ô lung, mặc áo màu lam nhạt, khoác một cái áo da dê không có tay, xem ra cũng rất tươi sáng. Đi theo lão có hai gã khuân vác bưng quà lễ, tuy cũng không phải lần đầu tiên Lý Đại Khí bái phỏng nhà quyền quý loại này, nhưng hôm nay lão vẫn có vẻ hơi hơi có chút khẩn trương.

Lý Đại Khí mới từ xe trâu đi ra, lão gia chủ Tào Bình chờ ở cửa lớn đã cười ha ha đi lên đón, “Lý viên ngoại, khách hiếm đến mà!”

hiển nhiên Lý Đại Khí không ngờ lại là gia chủ Tào Bình tự mình ở cửa lớn nghênh đón mình, lão vừa cảm động, cũng có chút được yêu mà sợ, vội vàng ôm quyền hành lễ, “Thật sự thật có lỗi, để cho lão gia chủ đợi lâu.”

“Nào có! Nào có! Lý viên ngoại tới thực đúng giờ, ta cũng vừa mới đi ra.”

“Thật sự là xấu hổ!”

Lý Đại Khí chỉ hộp lễ bên cạnh cười nói: “Lần đầu tới cửa, đặc biệt chuẩn bị một chút lễ mọn, xin lão gia chủ xin vui lòng nhận cho!”

“Không ngờ là hồng bảo hạp Bảo Nghiên Trai!”

Bảo hạp của Bảo Nghiên Trai chia làm hai loại, lam bảo hạp cùng hồng bảo hạp, lam bảo hạp sử dụng đại chúng, hai mươi quan tiền một hộp, mà hồng bảo hạp chỉ cung cấp cho cung đình cùng quyền quý, bên trong đều là son phấn đỉnh cấp của Bảo Nghiên Trai, giá tới năm mươi quan tiền.

Lý Đại Khí cười nói: “Đây là một trăm hồng bảo hạp, đặc biệt đưa cho nữ quyến quý phủ!”

“Cái này…. cái này quá sang quý, chúng ta nhận mà xấu hổ!”

“Cái này chỉ là một điểm tâm ý, không quan hệ tới giá cả!”

Tào Bình ha ha cười, “Tốt! Ta liền nhận, ta giới thiệu một chút cho Lý viên ngoại, đây là mấy khuyển tử của ta.”

Tào Bình nhất nhất giới thiệu cho Lý Đại Khí đám con của mình, tuy chỉ là con hắn, nhưng ai cũng là quan lớn triều đình, hơn nữa tiểu nhi tử Tào Thịnh sắp cưới Vinh Đức Đế Cơ, trở thành Phò mã đương triều, Tào Bình long trọng hoan nghênh Lý Đại Khí như vậy, cũng là hắn cực kỳ coi trọng Lý Duyên Khánh, nên mới nể mặt Lý Đại Khí.

Đương nhiên, Lý Đại Khí ra tay hào phóng, xuất ra lễ tới cửa giá trị năm ngàn quan, cái này cũng để cho người Tào gia nhìn với cặp mắt khác xưa. Mà chuyện này cũng là thể hiện cụ thể của người Tống trọng lợi, thật ra giống như hôm nay, người có tiền ai mà không thích, vợ con bọn họ đều là coi cái hồng bảo hạp này như bảo bối đặt ở trên đài trang điểm. Tất cả mọi người đều vui mừng, mời Lý Đại Khí vào Tào phủ.

Lý Đại Khí đi vào chỗ dành cho khách quý. Hôm nay là lần đầu Lý Đại Khí tới nhà, cũng không phải chính thức hướng Tào gia cầu thân. Bởi việc này thường là từ bà mối tới cửa cầu thân, bất quá nếu hôm nay nói xong được, vậy hôn sự này cũng có thể lập tức quyết định. Thật ra bà mối tới cửa cũng chỉ là một loại nghi thức, chân chính quyết định hôn nhân vẫn là từ tộc trưởng hai bên,

Tào Bình cùng Lý Đại Khí phân chủ khách ngồi xuống, cũng không phải toàn bộ con đều tiếp khách, chỉ có trưởng tử Tào Nghiễm cùng tam tử Tào Tuyển tiếp khách. Tào Nghiễm cũng đã hơn năm mươi tuổi, nhận chức quan Thanh Từ Tiết Độ Sứ, Thượng tướng quân, Khai Quốc quận công, Tào Bình tuổi tác đã cao, huynh đệ đều đã mất, một khi lão qua đời, trưởng tử Tào Nghiễm kế thừa gia chủ vị Tào thị.

Về phần tam tử Tào Tuyển, bởi vì y là phụ thân Tào Uẩn, cho nên phải ở đây, Tào Tuyển được triều đình phong làm Huy Châu Đoàn Luyện Sứ, cũng là một chức hư quan nhàn tản, hắn nói không nhiều lắm, là người hơi chất phác, đương nhiên có phụ thân ở đây, cũng không chỗ để hắn nói chuyện.

Thị nữ dâng trà, Tào Bình cười tủm tỉm nói: “Lý viên ngoại cũng là người đọc sách à!”

“Năm xưa cũng từng khảo phát giải thí, nhưng cố mãi không có tương lai, đành phải theo thương.”

“Nhưng lệnh lang cũng không như vậy! Ta nghe chủ khảo năm ấy là Dư tướng công nói, nếu không phải lúc ấy Thái Tướng quốc gây khó, năm ấy Trạng Nguyên hẳn chính là Duyên Khánh, thật sự đáng tiếc.”

“Cái này….. Ta lại cảm thấy như vậy cũng có điểm tốt, trăng tròn tất khuyết, nước đầy tất tràn, không có khả năng mọi thứ đều chiếm toàn.”

“Lời này nói có lý! Tào gia chúng ta cũng là người phủ Chân Định tây lộ Hà Bắc, Lý viên ngoại ở phủ Chân Định có thân thích không?”

“Phủ Chân Định thì không có, nhưng thật ra kinh thành có một chút họ hàng xa, nói đi nói lại thì tổ tiên chúng ta cũng là hậu nhân Nam Đường, bất quá là chuyện trăm năm trước, cùng không có quan hệ gì.”

Bọn họ nhìn như nói không chút để ý, thật ra đều có dụng ý, chủ yếu là thăm dò, một là tránh kẻ thù, một là tránh đi cùng họ, vạn nhất tổ phụ Lý Duyên Khánh họ Tào mà không họ Lý, vậy thì rắc rối.

Năm đó Nam Đường Lý thị bị Tào Bân dẫn đại quân tiêu diệt, cho nên Lý Đại Khí cần nói rõ chuyện này, Tào Bình lập tức rõ ràng, thì ra Lý Duyên Khánh là hậu nhân Nam Đường.

Bất quá vấn đề này không lớn, Lý Dục cũng là Tống thần, huynh đệ hắn cũng đều làm tướng quân triều Tống, càng quan trọng là thời gian lâu, đối với đời sau ảnh hưởng không lớn, Tào Bình cũng không thèm để ý.

Tào Bình cùng Lý Đại Khí hàn huyên vài câu, liền dần dần chuyển tới chính đề, Tào Bình cười nói: “Lấy tài học Duyên Khánh thì trên con đường làm quan, hẳn là sớm có giai thê, không biết vì sao đến nay chưa cưới vợ?”

Lý Đại Khí thở dài, “Ta không có huynh đệ, cũng chỉ có một đứa con trai này, nói thật, trong lòng ta cũng mong lắm! Vừa rồi đi Tây Hạ tác chiến, hàng đêm ta ngủ không ngon, tiếc rằng nó nhất định là phải tự mình quyết định, ta cũng không can thiệp được, chỉ có thể theo nó.”

“Thì ra là thế, đáng thương tâm cha mẹ thiên hạ, ta hoàn toàn hiểu được.thật ra Duyên Khánh cùng Uẩn Nương cháu gái ta có vẻ tình đầu ý hợp, nhân cũng xứng, cho nên ta vẫn chờ mong Lý viên ngoại tới cửa.”

” hôm nay ta đến chính là vì chuyện này!”

Hai bên trong ngôn ngữ đã đạt thành ăn ý, Tào Bình mừng rỡ, vội vàng nói với Tào Tuyển: “Bảo Uẩn Nương đến hành lễ!”

Tào Bình từng trải đã nhiều, hắn biết Lý Đại Khí có gặp cháu gái mình hay không đều được, nhưng nếu gặp một lần, hiệu quả sẽ càng tốt, nói không chừng hôm nay có thể quyết định xong chuyện này.

Một lát sau, Tào Uẩn đã đi theo phía sau phụ thân vào khách đường, nàng cũng biết khách tới cửa là phụ thân Lý Duyên Khánh, quan hệ chung thân đại sự của mình, cho nên hôm nay nàng cũng chú ý trang điểm một phen.

Đi lên trước, Tào Uẩn thi lễ, “Uẩn Nương thỉnh an với thế thúc!”

Thật ra Tào Uẩn vừa vào cửa Lý Đại Khí đã nhìn trúng, không hổ là tiểu thư khuê các, khí chất đoan trang đại khí. Khi tới gần lại thấy nàng có nhan sắc tuyệt luân, hơn nữa thân thể đày đặn, không giống liễu nhược đơn bạc như Sư Sư, trong lòng lão lại càng thích. Quả nhiên con trai lão có ánh mắt tốt.

Lão mỉm cười, từ trong lòng lấy ra một cái hộp gấm, đưa cho Tào Uẩn, “Đây là một đôi vòng ngọc mẫu thân Duyên Khánh lưu cho hắn, hôm nay có duyên, liền tặng cho con đi!”

Tào Bình mừng rỡ, không ngờ lại là vòng ngọc mẫu thân Duyên Khánh lưu lại, như vậy Lý Đại Khí đã nhận cuộc hôn nhân này, lão vội vàng nói: “Uẩn Nhi, còn không mau cảm ơn lễ vật trưởng bối!”

Tào Uẩn xấu hổ tiếp nhận hộp gấm, lại hành một lễ, “Cảm ơn lễ vật thế thúc, Uẩn Nương cáo lui!”

Tào Uẩn xoay người đi, Tào Bình cười ha ha nói: “Ta cũng muốn tặng cho Duyên Khánh một cái lễ!”

“Lần trước không phải lão gia chủ đã tặng cho hắn một cây kiếm rồi sao?”

Tào Bình lắc đầu cười nói: “Thanh kiếm nọ là phần thưởng Duyên Khánh thắng được, cũng không phải là tín vật, tín vật ta đã chuẩn bị tốt, xin viên ngoại thay ta chuyển cho Duyên Khánh.”

Tào Bình vẫy tay một cái, Tào Tuyển liền bước lên phía trước đem một cái hộp gấm hơi lớn đưa lên, Tào Bình mở hộp ra, bên trong là một cái ngọc bội.

Tào Bình cười nói: “Chúng ta cũng có chung ý nghĩ, Lý viên ngoại cho Uẩn Nương vòng ngọc, đây là ngọc bội cha mẹ Uẩn Nương cho Duyên Khánh, cũng là Uẩn Nương trước đây mới mang qua, xem như tín vật.”

“Đa tạ lão gia chủ, ta nhận thay Duyên Khánh.”

Hôn lễ lục lễ chỉ là một loại trình tự, nhưng ở trước lục lễ, các bên đều phải thống nhất việc hôn nhân, nhất là những nhà giàu, trên cơ bản đều là quyết định hôn nhân, sau đó lại đi trình tự lục lễ, nếu không bà mối tới trước cửa cũng bị cự tuyệt, chẳng khác nào hai nhà trở mặt.

Trao đổi tín vật, hai nhà đã tính là chính thức định thân, không khí nhất thời sinh động hẳn lên, Tào Bình cùng Lý Đại Khí lại thương định thời gian, hai bên nhất trí ước định, chờ sau năm mới mời Chủng Sư Đạo làm mai mối.lúc này Lý Đại Khí mới cáo từ.

Tào Bình đưa Lý Đại Khí tiễn ra cửa phủ, cười nói: “Chúng ta đã là thân gia, trong năm mới, ta muốn mời Lý viên ngoại đến làm khách, không biết Lý viên ngoại có thời gian hay không.”

“Ta nhất định đến! Cáo từ.”

Lý Đại Khí hành một lễ, ngồi trên xe trâu đi, Tào Bình vẫn nhìn theo xe trâu đi xa, lúc này mới cười ha ha nói với Tào Tuyển: ” tiếp qua mấy tháng Uẩn Nương sẽ xuất giá, hiện tại con có thể chuẩn bị rồi.”

“Con tuân mệnh!”

Tào Bình còn muốn viết thư thúc giục Chủng Sư Đạo nhanh trở lại làm mai mối, quả thực lão có điểm chờ không kịp.



Trong phòng, Tào Uẩn ngồi ở trước bàn nhìn vòng ngọc trước mắt, có lẽ là do thời gian lâu dài, vòng ngọc có điểm ố vàng, bên trong một cái vòng ngọc có khắc bốn chữ “Duyên niên hỉ khánh”, một cái vòng ngọc khác là một đôi long phượng, vòng ngọc thực tầm thường, nhà người thường đều có, cũng chỉ giá trị mấy chục quan tiền, nhưng Tào Uẩn biế rõ, đây là mẫu thân Duyên Khánh lưu cho con dâu tương lai, nàng trong lòng ngọt ngào, đây là tín vật nhân duyên của mình!

Tào Uẩn lại chống má, nhìn cái bình phong nhỏ mà xuất thần, trên bình phong có một khúc từ nàng tự tay thêu, “Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, canh xuy lạc, tinh như vũ, bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ; nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ, tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ. Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hỏa lan san xử.”

“Đại thư nương!”

Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng gọi, Tào Uẩn vội vàng thu hồi vòng ngọc, chỉ thấy muội muội Tào Kiều Kiều thở hồng hộc chạy vào, mặt nàng đỏ bừng, trong mắt lóe ra vẻ kích động.

“Làm gì mà gấp như?”

“Em…. em muốn gả cho Lý đại ca!”

Tào Uẩn sửng sốt, “Em nói cái gì?”

Tào Kiều Kiều vội vàng xua tay, “Em nói sai rồi, là chị phải gả cho Lý đại ca, bên ngoài đều đang nói như vậy!”

“Nha đầu chết tiệt, loại chuyện này đừng nói lung tung.” Tào Uẩn đỏ mặt ở trên trán nàng nhẹ nhàng gõ một cái.

Tào Kiều Kiều cười hì hì kéo tay Tào Uẩn thủ, “Đại thư nương, chúc mừng nha!”

“Cái đầu nhỏ của em cả ngày suy nghĩ cái gì vậy?”

Tào Kiều Kiều chắp tay sau lưng đánh giá phòng: “Em suy nghĩ, chờ Đại thư nương đi lấy chồng, tòa tú lâu này liền về em, sách này cũng về em!”

“Nói bậy!”

Tào Uẩn vừa bực mình vừa buồn cười, nhẹ nhàng búng lỗ tai muội muội một cái, “Đừng có nằm mộng, sách này chị sẽ không cho em, nói đến em cũng không thích sách.”

“Hì hì! Chỉ đùa một chút với chị, em không cần sách này đâu! Em để lầu một nuôi mèo, lầu hai để mèo ăn, chờ chị về thăm nhà, chỉ có thể cùng mèo của ta ở cùng một chỗ.”

Tào Uẩn mặc kệ nàng, lúc này, một thị nữ ở cửa nói: “Uẩn Nương, ngoài cửa có người đưa một phong thơ cho người.”

Tào Uẩn vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, “Là người nào?”

“Quản gia nói là một tiểu nương tử.”

Tào Uẩn ngẩn ra, tiếp nhận thư mở ra xem, nàng hơi biến sắc, nghĩ nghĩ rồi nói với thị nữ: “Ngươi nói với quản gia một chút, ta buổi chiều phải đi hiệu sách Sĩ Lâm Nguyên, bảo lão bố trí một chiếc xe trâu.”

“Đại thư nương, em cũng muốn đi theo chị!” Tào Kiều Kiều giữ chặt tay a tỷ, cong môi lên nói: “Em muốn đi mua sách!”

Bình Luận (0)
Comment