Chương 517: Cướp nhà khó phòng.
Chương 517: Cướp nhà khó phòng.Chương 517: Cướp nhà khó phòng.
Trời vừa tảng sáng, nhóm người Lý Diên Khánh đã cưỡi ba mươi chiếc xe trâu rời huyện Đường quay về huyện Chân Định. Hôm nay bọn họ muốn gặp quan viên Chuyển Vận Ti, chậm nhất ngày mai sẽ phải lên đường, trươc mồng mười tháng giêng phải trở về Kinh thành giao báo cáo kiểm tra cho Tướng quốc Phạm Trí Hư. Sau đó, ba đội Giám sát sứ sẽ tập hợp báo cáo trước ngày hai mươi giao lên cho Thiên tử, thời gian cực kỳ gấp gáp.
Có thể nói, cho tới hôm nay, quá trình kiểm tra thực địa của bọn hắn đã kết thúc. Làm việc với cường độ cao liên tục mười ngày khiến cho cả quan viên lẫn binh sĩ đều rất mệt mỏi. Lý Diên Khánh thương các binh sĩ, đặc biệt thuê ba mươi cái xe trâu, cho các binh sĩ cũng có thể ngồi trên xe nghỉ ngơi.
Xe trâu đi rất chậm, hơi lắc lư. Lý Diên Khánh ngồi một mình một xe đọc báo cáo sơ bộ của Giám sát phó sứ Uông Tảo. Đại bộ phận báo cáo sơ bộ là hắn viết, nhưng một số nhà kho là do Uông Tảo dẫn người đi kiểm tra nên do y chấp bút.
Nếu kiểm tra thấy không có vấn đề gì, hắn bắt đầu viết báo cáo chính thức.
Lần báo cáo kiểm tra này, chỉ riêng bản sơ thảo đã dày năm mươi mấy trang, hơn ba vạn năm ngàn chữ. Hắn tóm lược lại một chút, còn hai vạn chữ, được báo cáo chính thức.
Báo cáo được tổng hợp từ vô số số liệu kiểm tra thực tế, phơi bày một sự thật ai thấy cũng phải giật mình. Đọc hết bản báo cáo này, Lý Diên Khánh liền biết vì sao lần bắc phạt nước Liêu năm Tuyên Hòa thứ ba lại thua thảm hại như vậy. Vấn đề không chỉ ở sức chiến đấu của binh sĩ yếu kém, mà nguyên nhân chính là hậu cần. Cuộc bắc phạt chưa được chuẩn bị kỹ càng đã vội vàng xuất binh.
Mà nguyên nhân sâu xa của hậu cần bất lực là từ quốc lực của triều Tống sa sút. Thiên tử Triệu Cát không hề tiết chế hưởng thụ yên hoa, tiêu xài sạch sẽ lượng tài phú lớn mà Vương An Thạch tích cóp được, lại thêm Phương Tịch tạo phản phá hoại nghiêm trọng địa khu thuế phú Giang Nam, cộng thêm mấy năm nay chiến tranh liên tục, lại càng tiêu hao binh khí tồn kho tích lũy lâu nay gần như không còn gì. Có thể nói, triều Tống đã quyết định bắc chinh vào thời điểm quốc lực yếu kém nhất. Không có quốc lực mạnh mẽ chống lưng, chiến dịch này làm sao đánh thắng cho được?
Bản báo cáo này tới đúng lúc, hắn hy vọng có thể giội một chậu nước lạnh lên đầu mấy đầu não đang cuồng nhiệt kêu gào bắc phạt trong triều, để cho bọn họ khôi phục lại chút lý trí.
Tới giữa trưa, đội xe trâu đã đến huyện Chân Định, các binh sĩ lục tục xuống xe, Lý Diên Khánh cũng xuống xe. Lúc này, một đám quan viên từ trong thành đi ra, đi đầu là Tri huyện huyện Chân Định - Vương Tiêu. Từ xa y đã chắp tay cười chào:
- Hoan nghênh Lý Ngự Sử quay về. Các Ngự sử kiểm tra vất vả rồi.
Lý Diên Khánh cũng cười chào:
- Thời gian này thực sự làm phiền Vương Tri huyện. Hôm nay là ngày cuối cùng quấy rầy rồi, sáng mai chúng ta sẽ lên đường quay về.
- Không vấn đề gì. Ty chức đã chuẩn bị quán dịch chu toàn, mời các vị theo ty chức!
Lúc này, Vương Quý muốn dẫn binh đi trước mở đường thì bị Lý Diên Khánh kéo lại, cười cười lắc đầu. Nơi này là thành trung tâm của phủ Chân Định, không cần phải như gặp kẻ địch.
Đoàn người đi theo Tri huyện vào trong huyện thành. Quán dịch ở cách cửa thành không xa, diện tích rất lớn, đủ để chứa hơn ba trăm người. Vương Tiêu còn đặc biệt an bài hai mươi mấy người tới hầu hạ bọn họ. Giám sát Ngự sử chính là khắc tinh của quan địa phương, từ trên xuống dưới phủ Chân Định đều run sợ ngóng trông bọn họ mau chóng rời đi một chút.
Mặc dù người Tống không có thói quen ăn cơm trưa, nhưng quán dịch vẫn chuẩn bị thịt rượu phong phú tẩy trần cho bọn họ. Ngay cả binh lính bình thường cũng có thịt cá ăn uống thỏa thuê. Lý Diên Khánh đang rửa mặt thì Mạc Tuấn vội vàng đi vào thấp giọng báo:
- Không thấy Uông Tảo đâu!
Lý Diên Khánh khẽ giật mình:
- Không phải lúc vào thành y cũng ở đây sao?
- Khi vào dịch quán ty chức còn nhìn thấy y, nhưng bây giờ không biết đi đâu rồi.
Sắc mặt Lý Diên Khánh hơi khó coi. Sáng hôm nay khi xuất phát hắn đã liên tục dặn dò, đến huyện Chân Định không cho phép tự tiện hành động. Uông Tảo này vẫn lờ lệnh cấm của mình đi.
Mạc Tuấn chần chừ một chút lại báo:
- Tất cả biên bản kiểm tra đều ở chỗ y. Ty chức lo liệu có thể nào…
Biên bản kiểm tra vô cùng quan trọng, có thể nói là chứng cứ nguyên thủy. Trên đó có người kiểm tra và thủ kho cùng ký tên xác nhận. Vì Uông Tảo là Phó sứ, theo lệ cũ, biên bản sẽ đều do y giữ.
Lý Diên Khánh cũng ý thức được có thể sẽ xảy ra chuyện, lập tức đi tới viện tử Uông Tảo ở. Bên trong có tùy tùng của y. Đây là gia phó của Uông Tảo, phụ trách hầu hạ chủ nhân trên đường, thấy Lý Diên Khánh đến, sắc mặt có hơi bối rối, vội vàng muốn tránh đi.
Lý Diên Khánh gọi y lại hỏi:
- Uông Ngự sử đi đâu rồi?
- Khởi bẩm Lý Ngự sử, chủ nhân nhà chủ nhân đi thăm viếng người thân rồi.
Lý Diên Khánh nhướn mày, ra lệnh:
- Ngươi lập tức tìm y về!
Gã tùy tùng liên tục khoát tay:
- Tiểu nhân cũng không biết thân thích của chủ nhân ở đâu. Không tìm được ạ.
Lý Diên Khánh hừ một tiếng, bước thẳng vào trong phòng. Uông Tảo đã thu dọn hành lý xong xuôi, Lý Diên Khánh cũng mặc kệ, lục lọi loạn lên. Gã tùy tùng bên cạnh cúi đầu không dám nói gì.
Lý Diên Khánh phát hiện ra một cái túi da đựng công văn, bên trong là một chồng bản thảo báo cáo kiểm tra thật dày. Hắn mở ra, thấy tất cả biên bản đều ở đó, nhẹ nhàng thở ra. Nếu số biên bản này mất đi, Lương Phương Bình chỉ cần chỉ trích với triều đình là hắn báo cáo bậy bạ, hắn cũng không đưa ra được chứng cứ.
Mặc dù lời nói và hành động của Uông Tảo này khiến người ta nổi nóng, nhưng y cũng không dám làm quá mức.
- Khi nào Uông Ngự sử trở về, ngươi nói với ông ta, số văn thư này ta có việc cần dùng gấp nên lấy đi trước.
Lý Diên Khánh cầm cái túi đen nghênh ngang rời đi…
Trong một phòng đơn của quán trà nổi danh nhất huyện Chân Định, Uông Tảo đang híp mắt hưởng thụ trà kỹ xinh đẹp đang ngâm trà cho mình. Rời Kinh thành nửa tháng, lại bị sơn phỉ Từ Châu tập kích, Uông Tảo đã chán ghét chuyến kiểm tra này lắm rồi, mỗi giờ mỗi khắc đều ngóng trông sớm được quay về Kinh thành.
Ngồi đối diện y là phụ tá Thôi Mật của Lương Phương Bình. Đây cũng không phải lần đầu hai người gặp nhau, cả hai đều là người phủ Hà Gian. Hai mươi mấy năm trước, cả hai đã từng là đồng môn học phủ, cùng vào Kinh thành tham gia khoa cử. Uông Tảo thi đậu Tiến sĩ, Thôi Mật rớt bảng về quê.
Nhờ vào mối quan hệ đặc biệt này, Uông Tảo vừa đến phủ Chân Định đã nhận của Lương Phương Bình năm ngàn quan tiền. Ăn người miệng ngắn, bắt người tay ngắn, cho nên Uông Tảo vừa quay về huyện Chân Định liền đành phải trái lệnh cấm của Lý Diên Khánh đi gặp mặt Thôi Mật.
Thôi Mật rất kiên nhẫn, kiên trì chờ Uông Tảo uống trà xong mới phất tay cho trà kỹ lui xuống.
- Hẳn là kết quả kiểm tra lần này rất bất lợi với Lương Đô Giám?
Một đôi mắt sắc như dao của Thôi Mật nhìn dính lên Uông Tảo.
- Hẳn là trong lòng các ngươi nên hiểu rõ mới phải!
Uông Tảo cười nhạt đáp.
- Sổ sách và thực tế thế nào cũng có nhiều ít không khớp nhau. Chủ yếu là do tệ nạn kéo dài suốt trăm năm tích lũy thành. Có quan viên nào dám nói mình hoàn toàn trong sạch?
Thôi Mật hời hợt đáp lại.
- Đã như vậy, hiền đệ cũng không cần phải tìm ta.
Thôi Mật cười lạnh:
- Chỉ sợ Lý Diên Khánh từ không nói thành có, trắng trợn bôi đen chúng ta. Cho nên Lương Đô Giám muốn tìm hiểu tình hình thực tế một chút.
Uông Tảo cúi người:
- Trước khi nói chuyện này, ta muốn biết, có phải sơn phỉ ở Từ Châu là do các ngươi phái ra không? Nói thật cho ta!
- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Đường đường là Đô Chuyển Vận Sứ hai đường Hà Bắc, đại quan nhị phẩm triều đình, làm sao có liên quan tới sơn phỉ được? Chuyện tự hạ thân phận này mà truyền đi, không phải sẽ làm trò cười cho người khác sao?
- Nhưng chúng ta phát hiện giáp da của loạn phỉ là từ kho quân dụng của phủ Chân ĐỊnh. Ngươi giải thích thế nào?
Thôi Mật nhấp một ngụm trà:
- Có lẽ bên dưới có kẻ nào làm gì đó, khẳng định không có quan hệ với Lương Đô Giám. Chuyện này quay lại ta sẽ báo lại, xin Đô Giám điều tra chân tướng rõ ràng. Nhưng ta có thể cam đoan với huynh đài, chuyện bị tập kích ở Từ Châu tuyệt đối không có quan hệ tới Đô Giám.
- Được! Chuyện này tạm thời gác lại. Hôm nay ngươi muốn cái gì?
- Ta muốn biên bản kiểm tra của các ngươi!
Uông Tảo giật nảy mình, vội vàng lắc đầu:
- Cái này ta không làm được. Vả lại, biên bản đang nằm trong tay Lý Diên Khánh, hắn không tin ai hết.
- Ngài là phó sứ, theo lệ cũ, hẳn là biên bản nằm trong tay ngài mới phải!
Thôi Mật vẫn hùng hổ dọa người.
Uông Tảo sầm mặt xuống, hồi lâu sau mới đáp:
- Nếu không xảy ra sự kiện bị tập kích ở Từ Châu, có lẽ biên bản sẽ nằm trong tay ta. Nhưng vì xảy ra chuyện đó, Lý Diên Khánh nghi ngờ chúng ta có nội ứng, nên tự giữ biên bản.
- Thật không có trong tay ngươi?
Uông Tảo cũng đã lăn lộn trong quan trường hai mươi năm, mặc dù tương đối tham tài, nhưng cũng không phải kẻ hồ đồ. Y biết đằng sau lưng Lý Diên Khánh là Lương Sư THành và Thái Kinh đang chăm chú theo dõi án này. Y sẽ không ngu xuẩn đến mức vì mấy ngàn quan tiền mà phá hủy tiền đồ của mình. Cho nên, chắc chắn y sẽ không đưa biên bản kiểm tra cho đối phương.
Đương nhiên, không phải vì tâm chí Uông Tảo kiên định, chỉ là vì y không chịu làm ăn lỗ vốn. Nếu đối phương chịu mang mười vạn quan tiền ra đổi, rất có thể y sẽ đồng ý. Mới cho năm ngàn quan tiền đã đòi biên bản, giá Uông Tảo y không rẻ như vậy.
- Xác thực là không có trong tay ta. Ta không cần phải giấu diếm.
Sắc mặt Thôi Mật hoàn toàn thất vọng. Y còn trông mong lần này có thể lấy được biên bản, rút củi dưới đáy nồi của Lý Diên Khánh, không ngờ ý định này lại thất bại.
- Vậy ngươi có thể cho ta cái gì?
Thôi Mật lại hỏi.
Uông Tảo lấy một chồng giấy từ trong lồng ngực ra đặt lên bàn:
- Đây là một chút nội dung quan trọng trong báo cáo của Lý Diên Khánh. Ta nghĩ hẳn các ngươi cũng cần.
Báo cáo kiểm tra của Lý Diên Khánh thuộc về loại tuyệt mật, sẽ không cung cấp cho quan phủ địa phương, mà giao thẳng cho Tướng Quốc Phạm Trí Hư. Bản báo cáo sơ thảo này là một phần báo cáo Lý Diên Khánh viết cùng Uông Tảo. Uông Tảo không xem được báo cáo Lý Diên Khánh viết, chỉ đưa phần của mình.
Thôi Mật xem một chút, thấy nội dung hơi ít, chỉ mấy ngàn chữ, bất mãn hỏi”
- Chỉ có chừng ấy thôi sao?
Uônh Tảo buồn bực, lạnh lùng nói:
- Đưa nó cho các ngươi, ta đã phải hứng rất nhiều nguy hiểm. Chuyện này dừng ở đây, hy vọng các ngươi đừng có tìm ta nữa.
Dứt lời, y uống cạn chén trà, đứng dậy rời đi.