Chương 519.1: Tiểu biệt thắng tân hôn.
Chương 519.1: Tiểu biệt thắng tân hôn.Chương 519.1: Tiểu biệt thắng tân hôn.
- Tiểu đông chủ đi tìm đông chủ phải không? Sáng sớm hôm nay ông ấy đã tới đường Phàn Lâu rồi, có thể sẽ về muộn một chút.
- Đại Chí, năm ngoái Bảo Nghiên Trai làm ăn thế nào?
- Năm ngoái Bảo Nghiên Trai làm ăn tương đương năm kia, nhưng về phương diện khác thì phát triển rất nhanh, nhất là vận tải đường thủy, thuyền hàng tăng tới tám mươi chiếc. Có lẽ tiểu đông chủ còn chưa biết, chúng ta đã có một đội tàu viễn dương rồi!
Lý Diên Khánh khẽ giật mình:
- Từ khi nào vậy?
- Từ mùa hè năm ngoái, đông chủ cùng Trịnh gia hùn vốn, tất cả hai mươi chiếc thuyền lớn, đều là đại hải thuyền năm ngàn thạch. Chúng ta và Trịnh gia mỗi nhà một nửa. Chúng ta lại mua được giao dẫn từ Hương Dược Cục, đi thẳng tới Nam Dương và Nhật Bản chọn mua hương liệu, chở về, coi như trừ thuế má đi giá cả cũng gấp hai ba lần so với hương liệu bán sẵn, vì vậy lợi nhuận của Bảo Nghiên Trai chúng ta càng cao hơn.
- Nhật Bản có hương liệu gì?
- Giáp hưng và long tiên hương của Nhật Bản tốt vô cùng, vận chuyển đến Trung Nguyên lời gấp mấy lần. Mà chúng ta mài hải châu thành phấn trộn vào trong son phấn thành trân châu yên chi, bán cực chạy, cho nên, vẫn cần tới Nhật Bản mua một chút hải châu phẩm chất thấp.
Lúc này, có người ngoài cửa báo:
- Đông chủ trở về!
Lý Diên Khánh quay lại, thấy phụ thân cùng một người đàn ông trung niên mâp mạp đi vào. Người này là Ngô chưởng quỹ, chưởng quỹ của Bảo Nghiên Trai thời kỳ đầu, sau này được điều tới Bảo Nghiên Trai ở Hàng Châu làm quản sự. Sau khi quân của Phương Tịch công chiếm Hàng Châu, Ngô chưởng quỹ lại quay về Kinh thành, làm đại chưởng quỹ ở cửa hàng ở chùa Đại Tướng Quốc. Kể từ năm nay, Lý Đại Khí thăng chức lão làm phó tổng quản Bảo Nghiên Trai. Thực sự một mình Lý Đại Khí quá bận, không chịu nổi.
- Diên Khánh về khi nào vậy?
Thấy con trai về, Lý Đại Khí vui mừng hỏi.
- Con mới về chiều qua. Nếu cha bận thì hôm khác con lại đến.
- Con đừng đi. Cha tìm con có việc.
Lý Đại Khí quay sang dặn Ngô chưởng quỹ:
- Ngươi đi nói với Tề gia, tiền thuê nhà sẽ không thêm một đồng nào. Nếu y muốn lấy lại phòng thì phải chịu tất cả tổn thất từ Bảo Nghiên Trai. Giấy trắng mực đen, ta không sợ kiện với y.
- Ta hiểu. Ta sẽ tới Tề gia ngay, nhất định lo liệu việc này thỏa đáng.
Ngô chưởng quỹ gật đầu với Lý Diên Khánh rồi xoay người đi ra ngoài. Đại Chí cũng thi lễ với đông chủ, về phòng thu chi. Lý Diên Khánh cười hỏi:
- Bên phòng ở xảy ra chuyện gì sao?
Lý Đại Khí hừ một tiếng:
- Chính là cửa hàng mới ở đường Phan Lâu. Chúng ta thuê một cửa hàng tạp hóa, thời hạn còn những ba năm. Kết quả, chúng ta chuẩn bị khai trương xong xuôi, hôm qua chủ nhà họ Tề chạy tới nói không cho thuê, hoặc phải tăng giá. Ta thèm quan tâm chắc?
- Hợp đồng thuê nhà của tiệm tạp hóa kia có hạn chế gì không? Tỉ như chỉ có thể mở tiệm tạp hóa ấy.
- Không có gì hết. Chỉ có thời hạn thuê năm năm, trả tiền mỗi năm một lần. Đoán chừng chủ nhà kia thấy Bảo Nghiên Trai có thể kiếm tiền nên muốn xẻ thịt.
- Phụ thân không định nhượng bộ chút nào sao?
- Cuối cùng cũng phải nhượng bộ một chút thôi. Nhưng làm ăn không thể chủ động thỏa hiệp, nhất định thái độ phải cứng rắn. Cuối cùng chờ tới khi quan phủ ra mặt điều giải. Nếu không, những người kia thấy con dễ bắt nạt, sang năm sẽ lại tăng tiền thuê nhà. Ta lĩnh giáo rồi.
Hai cha con vừa đi vừa nói chuyện, đến phòng khách, Lý Diên Khánh ngồi xuống cười hỏi:
- Con nghe Đại Chí nói phụ thân hợp tác với Trịnh gia gây dựng đội tàu viễn dương?
- Tiểu tử này thật nhanh miệng!
- Không phải cha định giấu con đó chứ?
- Làm sao ta lại giấu con. Chỉ là mới mùa thu năm ngoái mới bắt đầu khai thuyền, ta muốn chờ tới khi đội thuyền từ Nhật Bản về mới nói cho con biết.
- Sao phụ thân lại nghĩ đến chuyện mua tàu biển?
- Ồi. Thật ra cũng là bị bọn Phương Tịch tạo phản ép thôi. Quân đội của bọn họ không ngừng quấy rối bến cảng, khiến cho số lượng hương dược đến Nam Dương giảm mạnh. Đúng lúc Trịnh gia xảy ra chuyện cần rất nhiều tiền lo lót quan hệ, Trịnh Dần liền tìm tới ta, muốn bán một nửa đội tàu Trịnh gia cho ta, cũng chính là mười chiếc tàu biển năm ngàn thạch, tất cả sáu vạn xâu, còn bao gồm cả thủy thủ Trịnh gia kinh nghiệm phong phú và nguồn cung cấp hương dược Nam Dương, còn được đỗ miễn phí ở cảng Minh Châu của Trịnh gia
Lý Diên Khánh gật gật đầu:
- Quả thực chuyến mua bán này rất có lợi.
- Thật ra ta đã có ý định này từ lâu rồi. Ta biết vận chuyển hương liệu từ Nam Dương đến Đại Tống kiếm lời gấp mười. Hương Dược Cục chỉ bán giao dẫn khoán đã kiếm được một nửa, năm phần lợi nhuận khác, từ thương nhân vận chuyển đường biển đến thương nhân hương liệu cấp hai, lại đưa tới các cửa hàng hương liệu, tầng tầng bóc lột, cuối cùng, một lượng trầm hương đắt giá hai mươi quan tiền, còn đắt hơn cả vàng. Ta đã tính toán thử, nếu chính ta tới Nam Dương, Xiêm La, Nhật Bản nhập hương liệu, lợi nhuận của Bảo Nghiên Trai ít nhất phải gấp đôi. Năm nay ta còn định tới Quế Châu mua một mỏ chì, chi phí bột chì cũng sẽ hạ xuống…
Lý Diên Khánh phải bội phục đầu óc buôn bán của phụ thân mình. Ngay cả hắn cũng không bằng. Khó trách Bảo Nghiên Trai lại làm ăn phát đạt như thế.
Đột nhiên Lý Đại Khí vỗ trán:
- Nói với con chuyện này làm gì chứ, suýt quên chuyện chính. Diên Khánh, ngày mai bà mối sẽ tới Tào gia chính thức cầu hôn.
- Chủng soái về rồi sao?
- Hôm trước ông ta về rồi, hình như Tào lão gia tử viết thư cho ông ta, gọi về sớm vì chuyện này. Tốt nhất là con đi cùng Chủng soái đi.
- Có lẽ con cũng không cần đi đâu.
- Con giữ lễ tiết như vậy làm cái gì? Con và bà mối cùng tới mới càng bày tỏ thành ý. Con không đi thì ta đi.
Lý Đại Khí hơi giận.
Lý Diên Khánh thấy phụ thân nổi giận đành chịu thua:
- Được được! Con đến là được!
- Vậy mới phải. Tào Uẩn rất tốt, xứng đáng là tiểu thư khuê các, là lương phối của con. Cha nghe Hỉ Thước nói, Tư Tư còn mời nó đến nhà làm khách. Như vậy là tốt nhất, gia đình hòa thuận là quan trọng nhất, tương lai thê thiếp không tranh giành lẫn nhau.
Đoạn, Lý Đại Khí đưa cho hắn một miếng ngọc bội:
- Đây là tín vật Tào gia giao cho con, ngày mai con đeo lên người đi.
Lý Diên Khánh nhận lấy ngọc bội, đứng dậy muốn rời đi. Lý Đại Khí lại dặn dò kỹ càng thời gian xuất phát, rồi tiễn hắn ra tận ngoài cửa.