Chương 521: Tào Mẫu gặp con rể
Chương 521: Tào Mẫu gặp con rểChương 521: Tào Mẫu gặp con rể
Ý nghĩa quan trọng của Nạp Thái đối với dân thường là ở đặt quan hệ, làm rõ lễ cưới hỏi, hỏi nghề nghiệp, thu nhập của nam giới… Đến ngày nay vẫn vậy, đàn ông có nhà không, có xe không, làm công việc gì, có thu nhập bao nhiêu v.v… ? Bên nhà gái còn có thể đưa ra yêu cầu sính lễ, đòi rất nhiều tiền… Đây đều là phong tục trước cưới thời hiện đại.
Thật ra, việc cưới hỏi vào triều Tống cũng giống sau này, rất quan trọng sinh lễ, cò kè mặc cả rất thực tế. Nhưng người đời sau coi trọng sính lễ, còn triều Tống không những coi trọng sinh lễ, mà coi trọng cả của hồi môn của nhà gái. Những điều này đều do người làm mối đứng ra nói. Giống như trung gian vậy, để không dẫn đến tình trạng cò kè thất bại rồi trở mặt.
Thật ra, trước khi nạp thải, còn có một lễ gặp mặt. Mặc dù điều này quan trọng hơn, nhưng lại không thuộc vào phạm trù lục lễ. Lục lễ là nghi lễ của hôn nhân, còn gặp mặt chỉ là một loại xã giao.
Nạp thải đời Tống còn bao gồm cả vấn danh, tức là hỏi tên của đằng nữ, xem có xung khắc gì về bát tự với bên nam không. Nhưng những điều này đều chỉ làm cho có mà thôi. Người dân bình thường coi trọng tài sản, còn giữa những nhà giàu thì lại chú tâm đến liên hôn. Chỉ cần không cùng họ, những điều khác cũng chẳng sao.
Chủng Sư Đạo đưa hôn thư của Lý Diên Khánh cho Tào gia. Tào gia cũng đưa hôn thư của Tào Uẩn cho Chủng Sư Đạo mang về. Hai bên bàn bạc thêm về một số vấn đề chi tiết của Nạp Chinh, việc cầu hôn hôm nay cũng kết thúc một cách thành công.
Lý Diên Khánh còn được cha của Tào Uẩn - Tào Tuyển mời đến hậu viện. Hôm nay y còn có một nhiệm vụ quan trọng nữa. Đó là mẹ của Tào Uẩn muốn gặp y. Con rể tương lai trông ra sao cũng không biết, đương nhiên mẹ của Tào Uẩn rất lo lắng. Bà bèn yêu cầu chồng, dù thế nào cũng phải gặp Lý Diên Khánh.
Mẹ của Tào Uẩn mang họ Vương. Thật ra, bà là cô của Vương Tuấn. Bà luôn muốn tác thành hôn sự giữa con gái và cháu trai. Lần trước sau khi Vương Tuấn bị cha trách mắng, bà còn đến Vương Phủ xem tình hình của cháu trai ra sao. Bà vẫn muốn níu kéo hôn sự cho hai bên.
Không ngờ, mấy ngày trước, bà nhận được tin. Vương gia đã liên hôn với Phan gia. Cháu trai của bà - Vương Tuấn sẽ lấy con gái của Phan Trường Đức - Phan Thiến Vân. Điều này khiến bà rất tức giận, nên trở mặt luôn với anh mình.
Có lẽ vì trong lòng giận Vương gia, nên bà cũng bắt đầu cảm thấy tên cháu trai Vương Tuấn không xứng với con gái mình. Y học ở Thái Học nhiều năm như vậy, mà chẳng làm nổi cả chức Xá Sinh. Thậm chí còn không thi nổi Phái Giải Thí của phủ Khai Phong. Đúng là mất mặt. Có lẽ con gái bà còn chẳng lên được chức phu nhân Quan Huyện.
Ngược lại, bà nghe nói, con rể tương lai là Tiến Sĩ Thám Hoa mà Cao Thâm phu nhân nói, mà còn là Thị Ngự Sử chính lục phẩm. Lập tức bà như mở cờ trong bụng, nên cảm thấy mình từ bỏ Vương gia là một hành động rất thông minh.
Khi Vương thị đang nóng lòng muốn gặp con rể tương lai, thì Tào Tuyển dẫn Lý Diên Khánh đi vội về phía khu nhà mà y ở.
- Tính khí của bác gái không được tốt, cháu thông cảm nhé. Bà ấy có nói gì cháu cứ ừ theo, đừng chấp nhặt với bà ấy.
Tào Tuyển là người đôn hậu, tính cách rất hiền lành, cũng là người nổi tiếng sợ vợ ở Tào gia. Ông ta truyền kinh nghiệm với Lý Diên Khánh khắp đoạn đường, lúc nào cũng đề cao chữ nhẫn.
- Bác yên tâm! Diên Khánh nhất định sẽ rất kính trọng bác gái.
Bước vào sân, có thị nữ bẩm báo:
- Lão gia về rồi!
Tào Tuyển vội đi về phía khách đường. Đúng lúc này, một bóng người nhỏ nhắn chạy ra từ lùm cây bên cạnh, cười hì hì nói:
- Lý đại ca!
Đó chính là Tào Kiều Kiều. Lý Diên Khánh cười hỏi:
- Muội trốn ở đây làm gì?
- Là để đưa tin cho huynh!
Nàng nhét một tờ giấy nhỏ vào trong tay Lý Diên Khánh, rồi lại chui vào trong lùm cây, biến mất như một con thỏ.
Đúng lúc này, tiếng hoàn bội vang lên. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất đẹp xuất hiện ở cửa dưới sự hầu hạ của các thị nữ. Đó chính là mẹ của Tào Uẩn, Vương Thị. Vương Thị khoảng ngoài bốn mươi tuổi, có một con trai và hai con gái. Con trai trưởng làm Chỉ Huy Sứ Sương Quân tại Hà Đông. Con gái trưởng là Tào Uẩn, và một con gái út nữa là Tào Kiều Kiều.
Địa vị của bà ấy trong nhà là cao nhất, quản lý chồng rất chặt. Tào Tuyển cũng không dám nạp thiếp, càng không dám có gì với các thị nữ xung quanh.
Lý Diên Khánh vội bước đến khom người hành lễ:
- Vãn bối Diên Khánh thỉnh an bác gái!
Tào Tuyển đứng cạnh cười nịnh vợ:
- Đây là Diên Khánh, lần trước đoạt Hồ Tiễn Khôi Thủ tại Phan Phủ đó…
Vương Thị trừng mắt với chồng, thầm mắng chồng không biết ăn nói. Hồ Tiễn Khôi Thủ có gì mà đáng khoe? Tào Tuyển bị ánh mắt sắc lạnh của vợ khiến cho run người. Thật ra, y muốn nói rằng Lý Diên Khánh đã đoạt được Thất Tinh Kiếm của Tào gia, nhưng câu đó không nên lời được nữa.
Vương Thị lại cười hì hì nhìn Lý Diên Khánh. Thấy y cao hơn cả con trai mình, khôi ngô tuấn tú, trông lịch sự, bà rất thích, bèn cười nói:
- Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào phòng nói chuyện nhé.
Lý Diên Khánh đến khách đường rồi ngồi xuống. Lần này không giống với mấy năm trước tới thăm Cao gia. Hắn đã mang theo quà. Hắn đặt lên bàn hai cái hộp, một dài một ngắn, rồi đưa chiếc hộp dài cho Vương Thị:
- Đây là tám bình nước hoa cao cấp nhất ở Bảo Nghiên Trai. Chỉ cung cấp cho Thái Hậu và Hoàng Phi. Vãn bối xin tặng cho bác gái, hy vọng bác gái thích.
Vương Thị cũng dùng son phấn, nước hoa của Bảo Nghiên Trai, đương nhiên hiểu được hàm ý của lời Lý Diên Khánh nói. Mắt bà sáng lên, mở chiếc hộp gấm ra, bên trong tấm vải có tám chai nước hoa đặt ngay ngắn. Bên trên còn có tranh và tên: “Cấn Nhạc Hành Vân, Di Sơn Tịch Chiếu, Kim Lương Hiểu Nguyệt, Tư Thánh Huân Phong, Bách Cương Đông Tuyết, Đại Hà Xuân Lãng, Xuy Đài Thu Vũ, Khai Bảo Thần Chung”. Đây là tám cảnh sắc nổi tiếng ở Biện Kinh.