Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 642 - Chương 528: Từ Chối Khéo

Chương 528: Từ chối khéo Chương 528: Từ chối khéoChương 528: Từ chối khéo

Không lâu sau, một trà kỹ và một nhạc cơ bước vào. Rồi một trà đồng phụ trách đun nước. Nhạc cơ ngồi một bên, nhẹ nhàng đánh đàn tì bà. Trà kỹ cười nói:

- Nô gia tên là Diệu Ca Nhi. Mời ba vị quan nhân xem trà.

Nàng thuần thục lấy trà, chia trà, rồi đưa cho ba người. Lý Diên Khánh chầm chầm uống một ngụm trà rồi cười hì hì hỏi hai người:

- Khoa cử năm mới, hai người có dự định gì không?

Trần Đông chỉ vào Lôi Quan:

- Lôi huynh chuẩn bị thử xem, còn ta thì định đợi năm tiếp theo.

- Tại sao phải đợi năm tiếp theo?

Lý Diên Khánh không hiểu.

- Thật sự là… Thật sự là còn kém. Nên muốn đợi ba năm nữa.

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Khoa cử phải tích lũy kinh nghiệm, ví dụ như sắp xếp thời gian cho các môn, hay độ dài của đề bài… Nếu chưa từng trải nghiệm khoa cử, thì rất khó để nắm được một cách chính xác những điều này. Mười mấy vạn người tham gia thi chỉ chọn mấy trăm người. Cạnh tranh rất khốc liệt, chỉ sai biệt một chút thôi. Ta khuyên Trần huynh nên báo danh khoa cử năm nay. Đừng nghĩ đến việc thi đỗ, tích lũy kinh nghiệm cũng rất quan trọng.

dù sao Lý Diên Khánh cũng là thám hoa thứ ba của khoa cử. Lời khuyên của hắn rất có sức thuyết phục. Trần Đông xúc động, y trầm tư một lát rồi nói:

- Để ta suy nghĩ xem!

Lúc này, Lôi Quan bên cạnh hỏi:

- Hôm nay khắp nơi đều đồn ầm về vấn đề thiếu hụt quân tư nghiêm trọng ở kho Hà Bắc. Không chuẩn bị đủ cho bắc phạt. Không biết thông tin này là thật hay giả?

Lý Diên Khánh thấp giọng nói với trà kỹ một câu. Trà kỹ và những người hầu khác đều lui ra ngoài. Lý Diên Khánh chờ họ ra ngoài hết mới nói với hai người:

- Thông tin này là thật. Nhưng những thông tin này không biết tiết lộ ra ngoài từ đâu, khiến người ta rất hoang mang!

Trần Đông cũng rất hứng thú, vội vàng hỏi:

- Vậy thái độ bây giờ của triều đình ra sao? Còn tiếp tục bắc phạt không?

- Thái độ của triều đình đã có sự phân hóa. Quan viên phản đối bắc phạt ngày càng nhiều. Nhưng những quan viên kiên trì với bắc phạt cũng không thay đổi. Quan trọng là thái độ của quan gia.

- Nghe nói quan gia luôn muốn bắc phạt!

Lý Diên Khánh gật đầu:

- Ngài thật sự rất muốn kiến công lập nghiệp. Nhưng nếu sức phản đối đủ lớn thì quan gia sẽ phải nhượng bộ. Chúng ta cố gắng dùng mọi sức mạnh để phản đối bắc phạt.

Lý Diên Khánh lại nói với hai người:

- Việc phản đối bắc phạt có ý nghĩa rất to lớn. Nó không những có thể giảm bớt gánh nặng của người dân, có thể tránh tổn thất thương vong lớn, khiến các châu phía bắc tránh việc rơi vào chiến tranh loạn lạc. Ý nghĩa lớn hơn nữa thì mọi người không ngờ tới được. Dù chúng ta có muốn thừa nhận hay không, nước Liêu đã trở thành bức tường phía bắc của chúng ta. Nếu nước Liêu bị diệt vong, thì chúng ta không thể khống chế được hậu quả.

Trần Đông đã hiểu tại sao Lý Diên Khánh lại tìm đến y. Y cười điềm đạm rồi hỏi:

- Lý Ngự Sử hy vọng thái học cũng tham gia vào việc phản đối bắc phạt ư?

Lý Diên Khánh thành khẩn nói với y:

- Nếu Thái Học tham gia, thì tiếng nói phản đối sẽ rất lớn mạnh. Hơn nữa, Thái Học đại diện cho dư luận của dân. Có lúc nó còn có ích hơn so với Ngự sử và Gián Quan. Quan Gia sẽ phải suy nghĩ cho chín chắn. Hôm nay ta mời hai vị đến đây là muốn thương lượng việc này.

Lý Diên Khánh không hề khoa trương. Thời kỳ cuối của Bắc Tống, Thái Học là một nguồn lực chính trị rất quan trọng. Lúc đó có rất nhiều quyết sách lớn đều do Thái Học xúc tiến mà thành. Nếu có được sự ủng hộ của Thái Học thì sẽ gây được ảnh hưởng lớn đến việc phản đối bắc phạt.

Trần Đông trầm tư một lát rồi thở dài:

- Nếu là cá nhân ta thì ta rất ủng hộ việc phản đối bắc phạt. Nhưng nếu muốn huy động cả Thái Học tham gia, thì phải được sự phê chuẩn của Quốc Tử Giám. Đây là mệnh lệnh của Vương Phủ. Nếu chúng ta không được sự cho phép của Quốc Tử Giám mà đã tự diễu hành, thì ba mươi Thái Học Sinh, trong đó có cả ta và Lôi Huynh đều sẽ bị Thái Học đuổi về.

Lôi Quan bên cạnh cũng nói:

- Nếu Lý Ngự Sử có thể thuyết phục Quốc Tử Giám phê chuẩn, thì chúng ta sẽ tổ chức cuộc diễu hành với thanh thế lớn.

Câu trả lời của hai người, Lý Diên Khánh không ngờ tới. Thật ra Trần Đông đã từ chối khéo yêu cầu của y, đá quả bóng cho Quốc Tử Giám.trong lịch sử Trần Đông trời không sợ đất không sợ, sao lại sợ Quốc Tử Giám chứ?

Lý Diên Khánh rất muốn hỏi Trần Đông. Lần trước họ minh oan cho vụ án Trương Bồ, có được sự phê chuẩn của Quốc Tử Giám hay không?

Nhưng Lý Diên Khánh vẫn nhịn. Hắn biết rằng hai người này đã không muốn thì dù có khuyên cũng không được. Hắn liền xua tay nói:

- Ta biết rồi. Ta sẽ tìm cách thuyết phục Quốc Tử Giám. Dù thế nào, ta cũng rất cảm ơn vì hai vị đã tỏ rõ thái độ.

Trần Đông và Lôi Quan đứng dậy hành lễ rồi vội vàng rời đi. Lý Diên Khánh hơi thở dài rồi rời khỏi Trà Quán, trở về Quân Giám Sở.

Lý Diên Khánh không tìm thấy Phạm Trí Hư trong Quân Giám Sở, nên lại quay người xuống lầu, gặp đúng Tần Cối đang đi trên cầu thang.

- Lý Ngự Sử tìm được Trần Đông chưa?

Tần Cối hỏi thân thiết.

Lý Diên Khánh hơi ngớ ra. Tại sao Phạm Trí Hư lại nói chuyện này cho Tần Cối chứ? Trong lòng hắn hơi khó chịu, bèn điềm đạm nói:

- Ta và y không quen, chuẩn bị tìm một người quen với y liên lạc giúp ta đi. Tạm thời ta chưa đi.

- Thật ra Lý Ngự Sử đi tìm Trần Đông, chẳng bằng đi tìm Dư Thận!

Đây là lần thứ hai Lý Diên Khánh nghe thấy cái tên “Dư Thận”. Đột nhiên hắn nhớ đến việc Tần Cối từng là Học Chính Thái Học. Không chừng y sẽ biết gì đó?

- Mời Tần Chủ Bộ chỉ giáo!

- Ta đâu dám chỉ giáo. Chỉ là ta nhắc Lý Ngự Sử chút thôi.từ trước đến nay Trần Đông đều làm theo ý mình, rất ghét cái ác, hận nhất là bốn người Thái, Lương, Đồng, Vương. Lý Ngự Sử là người Lương Thái Phó đề cử. Lương Phương Bình lại liên quan đến việc tranh đấu quyền lực giữa Thái và Vương. Làm sao y có thể giúp cho Lý Ngự Sử chứ?

Lý Diên Khánh giờ mới hiểu ra. Hóa ra là vì chuyện này. Có lẽ vì hắn đã từng giúp cho Trần Đông trong vụ án Trương Bồ, nên hôm nay y mới nể mặt mà đến.

Hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi:

- Vậy Dư Thận có ý gì?

- Dư Thận là lãnh tụ của một phe Thái Học Sinh khác. Nhưng y là người của Thái Công Tướng, chỉ nghe lệnh Thái Công Tướng.

Ý của Tần Cối là muốn Lý Diên Khánh đi tìm Thái Kinh. Lý Diên Khánh gật đầu:

- Đa tạ Tần Chủ Bộ chỉ giáo!



Hai ngày tiếp sau đó, hắn vẫn rất bận rộn. Lý Diên Khánh không đi tìm Thái Kinh theo lời nhắc của Tần Cối. Hắn đã thương lượng với Phạm Trí Hư, để tránh việc bị mọi người hiểu lầm là có mục đích vì cuộc tranh quyền giữa Vương và Thái. Họ cố gắng không đi tìm Thái Kinh hoặc Lương Sư Thành.

Việc bị lộ thông tin của bản báo cáo giám sát vẫn tiếp tục lên cao trong triều đình. Hơn nữa ngày càng nóng sốt. Tầm ảnh hưởng của nó gây nên, Lý Diên Khánh cũng không lường được. Chỉ trong vòng hai ngày mà dư luận thay đổi hoàn toàn, âm thanh phản đối bắc phạt tăng vọt.

Nhưng mặt bất lợi cũng đã gây áp lực lớn cho họ.

Buổi chiều, Phạm Trí Hư mệt mỏi nói với Lý Diên Khánh:

- Hôm nay Quan Gia đã gọi ta để khiển trách nặng nề. Nói rằng chúng ta tiết lộ bản báo cáo giám sát. Ta có giải thích đến mấy cũng vô dụng. Ngài ra lệnh cho ta trong vòng ba ngày phải tìm ra người đã làm lộ thông tin. Nếu không sẽ miễn chức quan của ta. Ta biết phải đi đâu tìm bây giờ?

Lý Diên Khánh đóng cửa lại rồi nói với Phạm Trí Hư:

- Mấy ngày nay, bỉ chức cũng đang điều tra việc này. Bỉ chức đã thu thập những lời đồn liên quan đến bản báo cáo. Có khoảng hơn ba mươi điều. Trong số đó phần lớn là báo cáo điều tra của Phủ Chân Định. Nhưng có một số là nội dung điều tra của Phủ Hà Gian và Định Châu. Bỉ chức đã hỏi Lý Hồi và Tưởng Anh. Những lời đồn này hoàn toàn phù hợp với nội dung báo cáo của họ. Vậy thì sẽ loại trừ được khả năng do thuộc hạ của bỉ chức tiết lộ ra ngoài. Tướng công thử nghĩ xem, liệu có ai nắm được bản báo cáo hoàn chỉnh của ba nơi đó hợp một không?

Phạm Trí Hư hít vào một hơi. Ngoài y ra chỉ còn Chủ Bộ Tần Cối. Y biết Lý Diên Khánh đang ám chỉ Tần Cối. Y lắc đầu nói:

- Không phải là Tần Chủ Bộ đâu. Người này là người trung nghĩa. Nếu y là người nịnh nọt sẽ cũng không bị xuống chức đến Quân Giám Sở. Ta tin là mình không nhìn nhầm người.

Lý Diên Khánh thở dài. Tần Cối là người trung nghĩa ư? Nhưng Lý Diên Khánh cũng phải thừa nhận Tần Cối rất giỏi giang, là một trợ thủ đắc lực của Phạm Trí Hư. Phạm Trí Hư rất tin tưởng người đó, mà hắn lại không có chứng cứ nên cũng không khép tội được.

- Vậy tướng quốc định nói với Quan Gia thế nào?

Phạm Trí Hư trầm ngâm một lát rồi nói:

- Ta gần như có thể khẳng định rằng trong cung đã tiết lộ chuyện này. Bản báo cáo đó đặt ở Ngự Thư Phòng mười ngày. Ít nhất cũng có mười mấy quan viên có thể nhìn thấy. Ta nghi ngờ là Lương Sư Thành đã điều khiển việc việc này sau lưng.

- Nhưng tướng quốc không có chứng cứ!

Phạm Trí Hư lo lắng nói:

- Đúng là vấn đề này đấy! Rõ ràng biết nguyên nhân ở đâu mà ta lại không có chứng cứ để chỉ ra. Ba ngày sau ta phải nói với Quan Gia thế nào đây?

Đúng lúc này, bên ngoài cửa vọng lại tiếng của Tần Cối:

- Phạm Tướng Quốc, trong triều có tin quan trọng!

- Vào đây nói!

Tần Cối đẩy cửa bước vào, khom người nói:

- Bẩm tướng quốc, bỉ chức vừa có được tin rằng, Đồng Thái Úy đã đến Kinh Thành rồi.

Phạm Trí Hư giật mình. Không ngờ Đồng Quán lại về kinh thành nhanh như vậy. Nếu Đồng Quán về kinh thành, thì việc bắc phạt sẽ phải có kết quả chính thức trong vòng hai, ba ngày nữa.

Y nhìn sang Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh cũng chậm rãi nói:

- Bỉ chức cũng nhận được tin. Thiên Tử đã chuẩn bị bổ nhiệm Vận Vương Triệu Giai làm Đại Nguyên Sái tam quân Bắc Phạt. Phạm Tướng Quốc. Thời gian của chúng ta đã không còn nhiều.

Phạm Trí Hư cắn răng nói:

- Thôi vậy. Việc truy cứu người tiết lộ bản báo cáo tạm thời để sang một bên đã. Chúng ta dốc toàn lực để phản đối bắc phạt.

Lý Diên Khánh bỗng quay đầu nhìn về phía Tần Cối. Tần Côi thì đứng ở một bên, cúi đầu vô cảm, nét mặt không có sự bất thường nào. Lý Diên Khánh cũng hơi nghi ngờ. Chẳng lẽ không phải là Tần Cối tiết lộ ra ngoài thật sao?

Bình Luận (0)
Comment