Chương 532: Tranh đấu kịch liệt (thượng)
Chương 532: Tranh đấu kịch liệt (thượng)Chương 532: Tranh đấu kịch liệt (thượng)
Tại cửa Quân Khí Giám, Lý Diên Khánh gặp được Phạm Trí Hư. Mặc dù trông y rất mệt mỏi, nhưng không giấu nổi sự vui mừng trong mắt. Y cầm một chiếc túi bằng da, trong túi hở ra một nửa quyển sách, có lẽ đó là Liên Minh Thư.
- Diên Khánh, sao giờ mới đến?
Phạm Trí Hư dừng lại hỏi rất ân cần:
- Vì chuyện của cửa tiệm Ngự Nhai sao?
Lý Diên Khánh nghiến răng nói:
- Ta nhất định phải điều tra ra là do ai làm.
- Không cần điều tra đâu. Ta biết là do ai làm.
Lý Diên Khánh kinh ngạc:
- Sao Tướng Công lại biết?
- Sáng nay, ta gặp phải Vương Phủ ở trong Trung Thư Tỉnh. Y nói với ta rằng, là do Đăng Châu Thích Sử Lương Chí sai người đốt lửa. Lương Chí là em họ của Lương Phương Bình. Y nói y không làm những việc này, chúng ta đừng nghi ngờ y.
Lý Diên Khánh hừ lạnh một tiếng:
- Nếu y đã biết chuyện này, thì y nhất định sẽ có liên quan!
Phạm Trí Hư điềm đạm nói:
- Đây chính là nguyên nhân tại sao y có thể làm đến Tướng Quốc. Đạt được mục đích là gạt bỏ trách nhiệm rất nhanh, lại không đắc tội với người khác. Chỉ có tên ngu như Lương Phương Bằng mới tin y, làm hết sức cho y, cuối cùng lại bị y bán đứng.
Nói đến đây, Phạm Trí Hư lại vỗ vào vai Lý Diên Khánh rồi hỏi:
- Thế nào, hôm qua đi đến thăm Thái Kinh có kết quả thế nào?
- Hôm qua Thái Kinh không có câu trả lời rõ ràng. Nhưng bỉ chức đã nhìn thấy Thái Học Sinh diễu hành trên đường. Khẩu hiệu của họ là phản đối Bắc Phạt!
Phạm Trí Hư rất vui mừng. Hèn gì hôm nay Vương Phủ cũng có thái độ dễ hơn. Hóa ra Thái Kinh đã bị Lý Diên Khánh thuyết phục. Chỉ cần Thái Kinh ủng hộ họ, vậy thì hôm nay rất nhiều triều quan vốn đứng ở vị trí trung lập sẽ tỏ thái độ phản đối Bắc Phạt.
- Chúng ta vào trong rồi hẵng nói!
Lý Diên Khánh đi theo Phạm Trí Hư vào trong phòng. Phạm Trí Hư rút Liên Minh Thư ra cười nói:
- Một buổi tối cộng thêm sáng nay, đã có hơn sáu mươi người ký tên rồi. Hôm nay có lẽ sẽ vượt một trăm người. Điều quan trọng hơn nữa là, phần lớn người ký tên đều là quan có thực quyền.
Lý Diên Khánh nhìn những người ký tên. Người đầu tiên là Trung Thư Thị Lang Phạm Trí Hư. Người thứ hai là Xu Mật Sử Trịnh Cư Trung, người thứ ba thì nằm ngoài dự liệu của Lý Diên Khánh, không ngờ lại là Chủng Sư Đạo.
- Tướng Quốc hôm qua đã đến tìm Chủng Soái ư?
- Hôm qua ta gặp được ông ấy ở Trịnh Công Phủ. Ông ấy không hề do dự, tỏ rõ thái độ đồng ý đứng về phía chúng ta. Bản Liên Minh Thư này được coi là do ba chúng ta cùng khởi xướng.
- Vậy thì bỉ chức cũng ký tên!
Lý Diên Khánh nhấc bút lên, ký tên mình vào phía sau Liên Minh Thư:
- Hầu Ngự Sử Lý Diên Khánh.
- Thái độ của Lương Sư Thành ra sao?
Lý Diên Khánh đặt bút xuống rồi hỏi.
- Lương Sư Thành nói y luôn không tán thành Bắc Phạt, nhưng y không chịu ký tên lên Liên Minh Thư. Chỉ nói là y sẽ tỏ rõ thái độ của mình với Vương Phủ.
- Có lẽ Thái Kinh cũng không ký đâu!
- Điều này ta biết. Mấy lão cáo già này nhất định sẽ không đẩy mình vào hiểm cảnh. Nhưng họ tỏ rõ thái độ thì có ích lắm. Phần lớn quan viên trong triều đều sẽ quay ra ủng hộ chúng ta. Ngay cả Ngự Sử Trung Thừa Đặng Ung cũng đồng ý sẽ tỏ rõ thái độ phản đối Bắc Phạt trên triều.
Lý Diên Khánh gật đầu. Nếu phần lớn quan thần đều phản đối Bắc Phạt, vậy thì khả năng họ giành thắng lợi ngày mai sẽ tăng lên nhiều. Nếu Đại Tống thực sự hủy Bắc Phạt, thì có lẽ tiến tình lịch sử sẽ thay đổi từ đây.
Đúng lúc này, Phạm Trí Hư bỗng nhớ ra một việc, rồi quay ra nói với Lý Diên Khánh:
- Buổi triều ngày mai, ngươi cũng phải tham gia. Đã xác định được việc thảo luận rồi, là việc Hà Bắc. Bao gồm cả việc có tiến hành bắc phạt không và tình tình giám sát quân tư Hà Bắc lần này. Nếu có thể, ta sẽ bảo ngươi đứng lên trình bày. Ngươi hãy chuẩn bị trước.
- Bỉ chức sẽ chuẩn bị ngay!
Lúc này Lý Diên Khánh rất tự tin. Hắn chờ đợi ngày mai sẽ có một trận đấu trong buổi triều.
…
Trong Ngự Thư Phòng, Triệu Cát chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt u ám. Ở trước Ngự Án là trọng thần Đồng Quán mới về từ Giang Nam ngày hôm qua.
- Bệ hạ, Bắc Phạt là kế hoạch đã định từ hai năm trước. Nếu không chúng ta cũng đâu cần kết minh với người Nữ Chân. Giờ đây tình hình tiễu phỉ Đông Nam đã định. Quân đội ta có khí thế hùng mạnh, nhất định có thể đánh bại quân Liêu, thuận thế giành được U Vân.
- Nhưng chắc ngươi cũng đọc được bản báo cáo trên bàn rồi!
Triệu Cát lạnh lùng nói:
- Các loại vật tư mới chuẩn bị chưa nổi 30% kế hoạch, làm sao đi đánh trận với sự chuẩn bị như vậy được? Ngay cả Trẫm cũng biết rằng nếu không có sự hỗ trợ từ hậu cần, thì nhất định sẽ bại trận. Ngươi đã dẫn quân nhiều năm, chẳng lẽ đạo lý này cũng không hiểu sao?
- Bệ Hạ, thật ra vật tư Hà Bắc chỉ là một phần thôi. Lần này Tiễu Phí còn một phần lớn quân tư chưa sử dụng. Hoàn toàn có thể dùng để tiến hành Bắc Phạt. Hơn nữa, sĩ khí quân Liêu giảm sút, sắp sửa diệt quốc rồi. Không cần phải đánh lâu dài. Vương Sư đi lên phía bắc, quân Liêu nhất định sẽ hàng. Bỉ chức tin rằng người Hán ở Yến Vân nhất định sẽ nghênh tiếp Vương Sư. Đây là lúc để Bệ Hạ thực hiện di nguyện của liệt tổ liệt tông. Sao có thể vì sự phản đối của mấy tên đại thần mà từ bỏ chứ?
Mặc dù Đồng Quán nói rất nhiều, nhưng không thể giảm được sự nghi ngờ của Triệu Cát. Một mặt, y hiểu rõ Đồng Quán, lần trước chinh phạt Tây Hạ, Đồng Quán cũng nói rất hay, kết quả là mười vạn đại quân bị tiêu diệt hết, vật tư binh giáp tích lũy trong mười mấy năm cũng bị y dùng hết. Giờ đây Đồng Quán lại nói hay như vậy, đương nhiên Triệu Cát sẽ không tin hoàn toàn những lời y nói.
Một mặt khác, cũng là nguyên nhân quan trọng hơn: triều thần phản đối Bắc Phạt ngày càng kịch liệt. Phe phản đối đứng đầu là Phạm Trí Hư, Trịnh Cư Trung ngày càng được nhiều đại thần ủng hộ. Ngay cả Thái Kinh cũng đã thượng thư đề nghị phải suy nghĩ thận trọng. Đừng nói đến mấy nghìn Thái Học Sinh bên ngoài Tuyên Đức Lâu đang diễu hành. Áp lực chính trị to lớn khiến Triệu Cát không thể quyết định nổi.
Một lúc lâu sau, Triệu Cát nói:
- Việc này để buổi triều ngày mai hẵng nói! Trẫm sẽ suy nghĩ thận trọng.
Đồng Quán thầm thở dài. Xem ra việc thúc đẩy Thiên Tử quyết định khó hơn là y tưởng. Y phải thương lượng kỹ với Vương Phủ.
…
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Lý Diên Khánh đã dẫn theo ba người Trương Báo thúc ngựa ra khỏi cửa phủ. Họ vừa giở mình lên ngựa, một người hầu đã chạy đến bẩm báo:
- Lý cô gia, tiểu nhân là người nhà Tào Phủ. Thái lão gia nhà thần đợi ở Chu Tước Môn phía trước.
- Ta biết rồi!
Lý Diên Khánh thúc chiến mã. Chiến mã vọt đi, bốn người chạy về phía Chu Tước Môn như một cơn gió. Giờ vẫn còn tối, bầu trời đầy sao lấp lánh, giống như bộ lông thiên nga vậy. Một dải ngân hà vọt qua đỉnh đầu họ, màn đêm rất đẹp.
Kinh Thành vẫn đang tối om. Nhưng đã có những cửa tiệm dậy sớm chuẩn bị. Rất nhiều người làm việc chân tay ngắn hạn đã ngồi dưới tường thảnh, đợi nhận việc.
Thi thoảng lại có xe trâu và kiệu của quan viên đi qua đường. Đằng sau đi theo gia đinh bảo vệ. Cũng không ít quan viên cưỡi ngựa như Lý Diên Khánh. Họ đều đến tham dự buổi triều hôm nay.
Không lâu sau, Lý Diên Khánh đã đến Chu Tước Môn. Chu Tước Môn là cửa chính thông từ ngoại thành đến nội thành. Từ đằng xa, Lý Diên Khánh đã nhìn thấy xe ngựa của Tào Bình dừng ở bên đường. Hắn vội thúc ngựa đi tới, khom người hành lễ trước xe ngựa:
- Lý Diên Khánh tham kiến Tào Công. Đã để Tào Công phải đợi lâu rồi.
Rèm cửa được kéo ra. Tào Bình cười nói:
- Diên Khánh, từ giờ con có thể thay đổi xưng hô rồi.
Thời gian cử hành hôn lễ giữa Lý Diên Khánh và Tào Uẩn đã định xong. Hắn sẽ cưới Tào Uẩn vào ngày mười lăm tháng hai. Tào Uẩn chính thức trở thành vị hôn thê của hắn, đúng là hắn đã có thể đổi cách xưng hô rồi.
- Vâng! Diên Khánh tham kiến nhạc tổ phụ!
- Được! Được! Tốt lắm. Đúng là cháu rể mà ta ưng bụng. Có thể đứng ra trong lúc quan trọng, gánh vác trọng trách của xã tắc. Ta nói cho cháu hay, chiều hôm qua ta cũng đã ký tên vào Liên Minh Thư. Cao Thâm và Pham Húc cũng ký rồi. Ba nhà chúng ta đều đủ để đại diện cho thái độ của công huân thế gia.
- Tổ phụ cũng phản đối Bắc Phạt ư?
Tào Bình gật đầu:
- Mặc dù tiên tổ chúng ta đều là danh tướng Bắc Phạt, nhưng chúng ta đều đồng lòng cho rằng. Giờ đây Đại Tống phải tăng cường quân bị, làm tốt công tác phòng vệ, chuẩn bị đón sự khiêu chiến từ Nữ Chân, chứ không nên lãng phí tài nguyên vào nước Liêu đang sắp chết kia. Vì thế chúng ta ủng hộ Bắc Phòng, chứ không ủng hộ Bắc Phạt.
Lý Diên Khánh thầm khen ngợi trong lòng. Đúng là lão tướng, nhìn nhận vấn đề rất thấu đáo. Câu “phải Bắc Phòng chứ không phải Bắc Phạt” đã nói rất đúng vào vấn đề.
- Tổ phụ cảm thấy kết quả triều nghị hôm nay sẽ thế nào?
- Điều này khó nói. Theo lẽ thường thì tiếng nói phản đối Bắc Phạt có lẽ sẽ chiếm thế thượng phong. Nhưng điều quan trọng là Quan Gia ủng hộ phe Bắc Phạt. Nếu như ngài bỏ ngoài tai mọi thứ để tiến hành Bắc Phạt, chúng ta cũng chẳng có cách nào. Nếu không nằm ngoài dự liệu, buổi triều hôm nay sẽ là một trận tranh đấu rất kịch liệt.
Họ vừa nói vừa đi. Không lâu sau, họ đã đến trước Tuyên Đức Lâu. Đoàn người lên triều phía trước đều đã dừng lại. Có một thị vệ chạy đến nói:
- Mời các vị trọng thần đi vào Hoàng Thành từ Dịch Môn ở hai bên trái phải!
Tào Bình chau mày nói:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Bỗng nhiên Lý Diên Khánh chợt hiểu ra:
- Tổ phụ, có lẽ là Thái Học Sinh đã chặn ở cửa Tuyên Đức Môn.
- Họ vẫn ngồi đó để thị uy sao?
- Có lẽ vẫn còn ở đó. Chưa có kết quả, họ chưa giải tán đâu.
Tào Bình đành làm theo hiệu lệnh, đi vào Hoàng Thành bằng Dịch Môn bên trái. Lý Diên Khánh cũng thúc ngựa đi theo phía sau. Khi dần đi đến Tuyên Đức Môn, chỉ thấy trên mặt đất đầu những Thái Học Sinh và dân chúng kinh thành phản đối Bắc Phạt. Có đến hàng vạn người, trông rất chấn động. Lý Diên Khánh thầm nghĩ. Có lẽ chỉ có vậy mới là cách cuối cùng để ép Triệu Cát phải thay đổi ý định.