Chương 539: Làm lại chức cũ
Chương 539: Làm lại chức cũChương 539: Làm lại chức cũ
Những người khác đều đã về, chỉ còn lại Lý Diên Khánh và Phạm Trí Hư. Phạm Trí Hư nhìn sang Lý Diên Khánh:
- Hôm nay ngươi rất yên lặng!
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Không phải bỉ chức yên lặng, mà là chẳng biết nói gì.
Phạm Trí Hư trầm tư một lát rồi nói:
- Ta và ngươi đều biết tại sao Quan Gia muốn giải tán Quân Giám Sở. Trên danh nghĩa là phương án do Vương Phủ và Trương Bang Xương đề ra. Nhưng thực chất là ý của Quan Gia. Quan Gia rất khó chịu với Quân Giám Sở và ta nữa.
Lý Diên Khánh điềm đạm cười nói:
- Bất kỳ thắng lợi nào cũng có giá của nó. Chúng ta đã chặn đứng kế hoạch bắc phạt. Vậy thì giải tán Quân Giám Sở là một trong cái giá phải trả.
Phạm Trí Hư thầm thở dài:
- Ta chỉ lo là bắc phạt sẽ lại khơi dậy lần nữa. Quan Gia rõ ràng là không cam tâm!
- Chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức, chỉ cầu không hổ thẹn với lòng mình. Nếu chúng ta thật sự không cản được bắc phạt, thì chúng ta cũng không còn thẹn với người đời sau nữa.
Phạm Trí Hư gật đầu:
- Ngươi nói phải. Giờ ta lo cũng chẳng ích gì.
Phạm Trí Hư bèn tạm thời gác chuyện này sang một bên rồi lại hỏi:
- Từ sáng ta đã nghe nói đêm qua ngươi bị hành thích?
- Là thích khách do Lương Chí phái đến. Đã bị bỉ chức xử lý rồi. Lương Chí cũng đã bị bỉ chức đưa đến Đại Lý Tự. Nhưng sáng sớm nay, Lương Chí đã tự uống thuốc độc chết một cách kỳ quặc.
Phạm Trí Hư bèn cười lạnh một tiếng:
- Chẳng kỳ quặc một chút nào. Lần này Lý Ngạn và Vương Phủ cố hết sức giải vây cho Lương Phương Bình. Không biết đã nhận bao nhiêu hối lộ nữa. Làm sao chúng có thể để cho Lương Chí bị thẩm vấn, nên chắc chắn Lương Chí sẽ phải chết.
- Vậy Lương Phương Bình thì sao?
Lý Diên Khánh lại hỏi:
- Tướng Quốc nghĩ y sẽ chết ở giữa đường không?
- Lương Chí đã chết một cách kỳ quặc, vậy thì khả năng Lương Phương Bình sợ tội tự sát là rất lớn. Như những gì ngươi nói, có người không để cho y vào Kinh thẩm vấn.
….
Buổi triều hôm qua Lương Sư Thành không tham gia. Là Thái Phó, Hộ Quốc, Trấn Đông Tam Tiết Độ Sứ nên Lương Sư Thành hoàn toàn có tư cách tham gia buổi lên triều. Chỉ là y biết sẽ xảy ra chuyện gì, nên y mới cáo ốm không lên triều, rất khéo léo tránh được việc lựa chọn cho bắc phạt.
Nhưng y vẫn nể mặt Phạm Trí Hư, ủng hộ ngầm phản đối bắc phạt. Được y chỉ thị, rất nhiều quan viên của Ngự Sử Đài, bao gồm cả Ngự Sử Trung Thừa đều phản đối bắc phạt kịch liệt. Đây coi như là thái độ của y.
Mặc dù không lên triều, nhưng Lương Sư Thành biết rất rõ tất cả những gì xảy ra trong triều. Y hiểu rõ rằng cuối cùng Thiên Tử bị ép phải tạm ngừng kế hoạch bắc phạt. Lương Sư Thành cũng đang suy nghĩ về thái độ của mình.
Đến trưa, y đang ngồi uống trà trong thư phòng, bỗng người con nuôi Lương Thu bẩm báo bên ngoài cửa:
- Thưa cha, Trương tướng quốc cầu kiến!
Trương Tướng Quốc là Trương Bang Xương. Nhưng y đến đây làm gì? Lương Sư Thành thầm nghĩ vậy rồi hiểu ra:
- Mời ông ấy vào thư phòng!
Không lâu sau, Trương Bang Xương được dẫn vào thư phòng. Y ngồi xuống bèn khom người hành lễ:
- Bỉ chức tham kiến Thái Phó!
Trương Bang Xương không phải là do Lương Sư Thành đề bạt lên. Cũng không về phe Lý Ngạn, phản bội Lương Sư Thành như Vương Phủ. Ngoài mặt, y và Lương Sư Thành vẫn giữ mối quan hệ bình thường. Vương Phủ không thể đến gặp Lương Sư Thành, đành phải để Trương Bang Xương ra mặt.
Lương Sư Thành không mời Trương Bang Xương ngồi xuống, mà cố tình hù Trương Bang Xương một trận. Dù sao thì Trương Bang Xương đến để nhờ vả mình. Để y đứng một lúc, trong lòng sẽ thấy kính sợ hơn.
Lương Sư Thành cười nói:
- Trương tướng công thật là khách quý! Đã mấy năm không đến phủ ta rồi phải không!
Trương Bang Xương thấy Lương Sư Thành không mời mình ngồi xuống, cũng không có chỗ của mình. Y thầm chửi trong lòng, nhưng lại không làm gì được, đành hạ tay đứng đó nói:
- Nghe nói Thái Phó bị ốm, bỉ chức đến thăm.
- Chỉ là bị cảm chút thôi, không sao cả. Nhưng vẫn đa tạ Trương Tướng Công đã quan tâm.
Trương Bang Xướng đứng đó thấy ngột ngạt vô cùng. Lương Sư Thành thấy y không mở lời được, bèn nói hơi kinh ngạc:
- Sao Trương tướng công không ngồi xuống rồi hẵng nói?
Y dặn thị nữ:
- Sao không bê ghế vào cho khách ngồi?
Thị nữ vội vàng ra ngoài bê một chiếc ghế vào. Lương Sư Thành lại bảo người hầu bưng trà lên. Trương Bang Xương mới thở phào, ngồi xuống nói:
- Đa tạ Thái Phó!
- Không biết hôm nay Trương tướng công đến đây là có việc gì?
Lương Sư Thành đã cho Trương Bang Xướng cơ hội mở lời.
Trương Bang Xướng trầm tư một lát rồi nói:
- Chắc Thái Phó đã biết về việc trong trên triều hôm qua rồi chứ?
- Hôm qua ta không khỏe, nên không quan tâm mấy. Chỉ là có nghe nói một chút thôi.
- Là về bắc phạt, quá nhiều triều thần phản đối bắc phạt. Cuối cùng Quan Gia đành phải tạm ngừng bắc phạt, thật sự khiến cho những triều thần khát khao hồi phục lại đất cũ như chúng thần thất vọng.
Lương Sư Thành uống một ngụm trà rồi cười gian:
- Đều là vì lợi ích của mình thôi. Có mấy ai là quan tâm thật sự đến đất cũ chứ? Hà tất gì Trương tướng công phải tự lừa mình dối người?
Mặt Trương Bang Xướng đỏ lên, y cười gượng:
- Chủ yếu là vì Quan Gia luôn muốn bắc phạt, những thần tử như chúng ta đương nhiên phải ủng hộ thánh ý. Thái Phó nói xem có phải không?
- Mặc dù là vậy, nhưng muốn lật ngược thế cục không dễ gì!
Lương Sư Thành cố làm ra vẻ xúc động.
- Việc là do người, quan trọng là thành ý của Thái Phó và Thái Công tướng.
- Đương nhiên là bọn ta có thành ý, nhưng còn thành ý của Vương tướng quốc thì sao? Thành ý của ông ấy ở đâu?
Trương Bang Xướng lấy ra một bức thư từ trong lòng đưa cho Lương Sư Thành. Lương Sư Thành mở ra xem. Nhượng lại vị trí Phạm Trí Hư cho y, bổ nhiệm y làm phủ doãn Khai Phong, cho Thái Kinh chức Hà Bắc chuyển vận sứ. Sau khi kết thúc, quyền bổ nhiệm Tri Sự mấy châu Đông Nam cũng cho Thái Kinh. Điều kiện này khá được.
Thật ra sau lần phản đối bắc phạt này, lần sau Lương Sư Thành sẽ kiên quyết ủng hộ ý của Thiên Tử. Vì thế với y, đây chỉ là việc thuận thế mà thôi. Vương Phủ đã có thành ý như vậy, sao y có thể từ chối?
Lương Sư Thành bèn vui vẻ nói:
- Đúng như những gì Trương tướng quốc vừa nói. Chúng ta nên ủng hộ Thánh ý, chia sẻ nỗi lo cho Thiên Tử. Ta có thể đồng ý, ngoài ra, ta sẽ phụ trách đi nói bên Thái tướng quốc.
- Hy vọng vào lúc quan trọng, Lương Thái Phó có thể nhắc nhở Thiên Tử, về việc Phạm Trí Hư.
Lương Sư Thành cười không nói gì. Lập tức Trương Bang Xương hiểu ngay, đứng dậy cáo từ.
Trương Bang Xương đi khỏi, Lương Sư Thành chắp tay đi lại trong phòng. Việc này y phải suy nghĩ thêm. Phạm Trí Hư vốn dĩ là do y đề cử làm Tướng Quốc. Mặc dù Phạm Trí Hư không trung thành với y, nhưng y lại là kẻ thù của Vương Phủ. Lật đổ Phạm Trí Hư không phù hợp với lợi ích của y nhưng nhất định sẽ phù hợp với ý của Quan Gia. Lương Sư Thành không thể đi sai bước trong thời khắc quan trọng này nữa. Huống hồ Vương Phủ còn trao cho y quyền làm phủ doãn Khai Phong.
Thứ hai là, lật đổ Phạm Trí Hư nhất định sẽ liên lụy đến Lý Diên Khánh. Đây cũng là một điểm khó của Lương Sư Thành. Lương Sư Thành trầm ngâm một hồi lâu. Y nhớ đến việc Lý Diên Khánh ngầm liên hệ với Thái Tử. Lần phản đối bắc phạt này, Thái Tử không tìm y giúp. Rất có thể Thái Tử lại kết nối với Phạm Trí Hư thông qua Lý Diên Khánh. Thôi đành vậy, coi như là cho họ một bài học! Đi vòng qua y thì nhất định phải trả giá đắt.
Nghĩ đến đây, Lương Sư Thành ngồi xuống viết một bức thư, gọi con nuôi Lương Thư vào, đưa thư cho y rồi nói:
- Tối nay con đến Thái Phủ một chuyến, đưa lá thư này vào tận tay Thái Công Tướng, rồi nói với ông ấy rằng hôm nay Trương Bang Xướng đã đến thăm ta.
…
Buổi sáng ngày hôm sau, Quân Giám Sở chính thức tuyên bố giải tán. Lý Diên Khánh và những Ngự Sử khách cùng chuyển về Ngự Sử Đài.
Quan phòng của hắn ở Ngự Sử Đài vẫn còn trống, không khác gì so với lúc rời đi. Thậm chí văn phòng tứ bảo trên bàn vẫn bày biện y như cũ, giống như hôm qua hắn mới rời khỏi đây vậy.
Chủ bộ Lưu Tín đi vào cười nói với hắn:
- Giữ lại nguyên căn phòng là ý của Đặng Trung Thừa. Ngài nói rằng dù có ở Quân Giám Sở, Lý Ngự Sử cũng là người của Ngự Sử Đài. Sớm muộn gì Lý Ngự Sử cũng sẽ quay về. Vì thế không ai động gì tới. Chút nữa để bỉ chức sắp xếp người đến dọn dẹp cho sạch sẽ bụi bặm. Buổi chiều Lý Ngự Sử sẽ có thể ngồi trong căn phòng sáng sủa của mình để xử lý công vụ rồi.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Đa tạ Lưu Chủ Bạc đã sắp xếp tận tình. Không biết ta có thể chủ quản việc thẩm án của Ngự Sử Đài như cũ không?
- Điều này ta không biết. Phải nói chuyện kỹ với Đặng Trung Thừa mới quyết định được.
- Giờ Đặng Trung Thừa vẫn đang ở đây chứ?
- Giờ thì vẫn, nhưng chiều thì chưa chắc.
Lý Diên Khánh biết rằng bệnh của Đặng Ung là chiều chuồn đến Họa Viện. Thiên Tử Triệu Cát đã gặp y ở Họa Viện mấy lần. Không những không trách y vô trách nhiệm, mà lại còn cùng y thảo luận cách vẽ, khiến Đặng Ung càng thoải mái hơn.
Hắn bèn quay ra nói với Mạc Tuấn và Lưu Phương:
- Mọi người thu dọn đi nhé! Ta đến quan phòng của Đặng Trung Thừa đã!
Hắn quay người đi về phía quan phòng của Đặng Ung ở tầng hai. Không lâu sau, hắn đến trước quan phòng Đặng Ung, rồi gõ cửa nói:
- Đặng Trung Thừa, là bỉ chức!
- Mời vào!
Đặng Ung nhiệt tình mời Lý Diên Khánh vào quan phòng, cười nói:
- Chào mừng Lý ngự sử về nhà!
- Đa tạ Trung Thừa vẫn giữ lại quan phòng cho bỉ chức.
- Có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà. Ta muốn nói chuyện với Ngự Sử về việc phân chia chức trách cụ thể đây.
Đặng Ung dừng lại một lát rồi áy náy nói với Lý Diên Khánh:
- Ta rất tiếc, có lẽ không thể để Lý ngự sử làm chức thẩm án nữa. Đành phải để Lý ngự sử làm việc khác vậy.
- Bỉ chức làm gì cũng được.
Đặng Ung cười nói:
- Thật ra chức vụ mới của ngươi rất gần với Quân Giám Sở. Chủ yếu phụ trách giảm sát tình hình kho vật tư của các Tự Giám Cục trong triều đình. Bao gồm cả kho quân khí, Tả Tàng, Thái Thương, Thiếu Phủ và kho vật tư các cục. Nhưng nội khố thì không. Đây cũng là chức mới mà triều đình đưa cho Ngự Sử Đài. Ta đã suy nghĩ, để ngươi quản lý vùng này tốt hơn.
Lý Diên Khánh đứng dậy hành lễ:
- Bỉ chức xin đồng ý với sắp xếp của Đặng Trung Thừa!
Đặng Ung gật đầu:
- Hôm nay ngươi nghỉ một hôm đi, ngày mai chính thức nhậm chức.
- Khởi bẩm Trung Thừa, nếu là việc giám sát kho vật tư thì bỉ chức còn cần người làm cùng.
Đặng Ung cười hà hà:
- Ngươi an tâm đi! Ngự Sử Đại không phải là Quân Giám Sở. Có đủ người cho ngươi dùng. Nhưng đừng vội, chúng ta cứ từ từ.