Chương 557: Kế hoạch tiễu phỉ.
Chương 557: Kế hoạch tiễu phỉ.Chương 557: Kế hoạch tiễu phỉ.
Pháp Tào phụ trách ghi chép bên cạnh biết Uông Bá Ngạn, vội vàng nhỏ giọng nói với Lý Diên Khánh:
- Huyện Quân, hắn chính là Uông Tri Châu!
Lý Diên Khánh vội vàng đứng lên, cười thi lễ nói:
- Hóa ra là Uông Tri Châu giá lâm huyện nhỏ, thất kính rồi!
Uông Bá Ngạn cũng cười nói:
- Hôm nay ta tới quý huyện tuần sát một chút, vừa vặn gặp được Lý Huyện Lệnh thẩm án, cũng coi như mở rộng tầm mắt, quả nhiên thẩm tra có lý có cứ. Không biết Huyện Lệnh làm thế nào nhìn ra được trong lòng người chèo thuyền có quỷ?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Suy đoán dựa theo lẽ thường. Nếu thực sự sau ba mươi ngày thông báo sẽ thuộc về người chèo thuyền, vậy sau khi hắn mang rương đem về nhà hôm trước sẽ vội vã giặt quần áo, rèn luyện đồ trang sức, bởi vì những thứ này đều thuộc về hắn. Thế nhưng hắn không làm, nói rõ trong lòng hắn có chuyện, muốn tránh đầu gió. Ta đoán chừng trong lòng hắn có quỷ, chuyện không đơn giản như vậy.
Uông Bá Ngạn cười to:
- Lý Huyện Lệnh nhìn thấu lòng người nha!
- Tri Châu nói đùa rồi, trên đời này khó hiểu nhất chính là lòng người. Mời vào! Mời tới hậu đường một lần!
Quan viên bị triều đình giáng chức sau khi tới địa phương thường sẽ nhận được lễ ngộ, quan địa phương không dám đắc tội, vẫn lễ kính có thừa. Một mặt là vì những quan viên bị giáng chức bãi quan này từng cao cao tại thượng, uy nghiêm không mất, rất có thể lại được trọng dụng. Một nguyên nhân quan trọng khác là quan viên thường chỉ là bị giáng chức quan, nhưng hư quan đại biểu thân phận vẫn còn.
Cũng giống như Lý Diên Khánh, quan giai của hắn từ chính lục phẩm giáng xuống thành tòng bát phẩm, nhưng tước vị của hắn vẫn không bị tước đoạt, thân phận tước vị của hắn vẫn là Khai Quốc Nam Tước tòng ngũ phẩm, còn có Phi Bào và túi Ngân Ngư của ngũ phẩm, chỉ dựa vào điểm này, Tri Châu lục phẩm Uông Bá Ngạn hơi thấp hơn hắn nửa bậc về mặt thân phận.
Hai người ngồi xuống tại hậu đường, một đồng tử dâng trà cho họ, Lý Diên Khánh cười nói:
- Có phải Tri Châu tới đây là vì chuyện miếng đất miếu Thành Hoàng?
Mặt Uông Bá Ngạn lộ vẻ lúng túng, y cũng không đến vì chuyện mảnh đất, nhưng Lý Diên Khánh đã nhắc tới, y không thể giả bộ như không biết, đành thở dài:
- Chuyện mảnh đất, hi vọng Lý Huyện Lệnh xử lý thích đáng mới được.
- Đương nhiên, đạt được vì dân, cũng dùng cho dân, ta sẽ lập sổ ghi chép, ghi rõ ràng từng văn tiền một.
- Như vậy thì tốt nhất, một khi loại chuyện này truyền tới triều đình, chỉ sợ Giám Sát Ngự Sử sẽ đi xuống.
Lý Diên Khánh nhấp một ngụm trà hời hợt nói:
- Loại chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi này, còn chưa chạm tới Giám Sát Ngự Sử được, Tri Châu không cần quá lo lắng.
Uông Bá Ngạn lại không lên tiếng, y biết Lý Diên Khánh có quan hệ ở Ngự Sử Đài, Ngự Sử Đài không có khả năng tới tra xét hắn, cho nên hắn mới dám nói như vậy.
Trầm mặc một lát, Uông Bá Ngạn lại nói:
- Lần này ta tới huyện Gia Ngư, thực ra là đang muốn xây dựng một đội thủy quân địa phương.
Lý Diên Khánh mừng rỡ:
- Uông Tri Châu muốn đối phó thủy tặc sao?
Uông Bá Ngạn gật đầu:
- Lần trước vây quét thủy tặc đã mười năm rồi, gặp phải thất bại, từ đây không có người nào dám nhắc tới chuyện tiễu phỉ. Bản quan lúc mới đầu nhận chức, đã quyết định tiêu diệt thủy tặc tai họa Trường Giang nhiều năm, bao gồm Hắc Tâm Long Vương ở hồ Động Đình cùng với Trương Thuận hoành hành vùng Ngạc Châu.
- Nhưng muốn xây dựng thủy quân địa phương, ít nhất phải xin phép triều đình.
- Năm ngoái ta đã xin phép triều đình, tháng trước Xu Mật Viện và Binh Bộ đều phê duyệt, đồng ý ta chiêu mộ một đội thủy quân hương binh không nhiều hơn năm trăm người. Binh Bộ cũng đồng ý điều một số thuyền cũ từ thủy sư cho chúng ta, cho nên hôm nay ta đặc biệt tới thương lượng chuyện này với Lý Huyện Lệnh.
Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, chỉ sợ Uông Bá Ngạn này là muốn nhờ vả mình. Hắn không nói gì, chờ Uông Bá Ngạn nói tiếp. Uông Bá Ngạn nhìn thoáng qua sắc mặt của Lý Diên Khánh mới tiếp tục nói:
- Vấn đề lớn nhất hiện giờ cũng không phải binh và thuyền, mà là lương bổng và tướng lãnh binh. Luông bổng ta có thể phát động thân hào nông thôn Ngạc Châu quyên giúp, nhưng lại không tìm thấy chủ tướng có thể dẫn đầu nhánh thủy quân này để tiễu phỉ. Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ sợ cũng chỉ Lý Huyện Lệnh có thể đảm nhiệm, tất cả quan viên Ngạc Châu chỉ Lý Huyện Lệnh từng có kinh nghiệm dẫn binh đánh giặc.
Lý Diên Khánh bật cười:
- Ta từng xuất chinh Tây Hạ, nhưng đây là thủy quân, chỉ sợ…
Không chờ Lý Diên Khánh nói xong, Uông Bá Ngạn vội nói:
- Nhưng không phải Lý Huyện Lệnh cũng đã từng tiêu diệt Lương Sơn Bạc hay sao?
Lý Diên Khánh sớm có ý tiễu phỉ, hiếm khi Uông Bá Ngạn có cùng suy nghĩ với hắn. Trong Châu đã chịu cho tài nguyên, hắn cớ sao mà không làm?
Lý Diên Khánh không cự tuyệt nữa, hớn hở nói:
- Uông Tri Châu đã đặc biệt tới huyện Gia Ngư nhờ ta, ta có thể nào không cho Tri Châu thể diện này? Được rồi! Ta có thể kiêm nhiệm Đoàn Luyện thủy quân Ngạc Châu, chẳng qua hương dũng để ta chiêu mộ, đồng thời cũng xin đặt trụ sở thủy quân ở huyện Gia Ngư, dù sao ta vẫn là Huyện Lệnh mà!
Uông Bá Ngạn vui mừng quá đỗi, nếu như có thể mượn nhờ Lý Diên Khánh trợ giúp tiễu phỉ thành công, như vậy cũng có được chiến tích cực lớn, y về triều đình sẽ có thể tăng cao một bước.
- Vậy cứ quyết định như vậy, lương bổng thuyền do ta phụ trách, hương dũng thủy sư thì nhờ Lý Huyện Lệnh chiêu mộ.
…
Uông Bá Ngạn không chờ lâu tại huyện Gia Ngư, y vội vã chạy về gom góp lương bổng, tiếp nhận thuyền. Nói chuyện chi tiết một chút, Uông Bá Ngạn vội vàng cáo từ.
Uông Bá Ngạn vừa đi không lâu, Huyện Thừa Dương Cúc tới thôn xóm thúc giục thuế phú vội vàng chạy về.
- Huyện Quân, Uông Tri Châu tới rồi sao?
Vừa vào cửa Dương Cục vội vàng hỏi.
- Đã đi rồi, ngồi không tới nửa canh giờ.
Dương Cúc ngạc nhiên:
- Rời đi nhanh như vậy sao?
- Huyện Thừa có chuyện tìm hắn sao?
Lý Diên Khánh vô ý nhìn gã một cái.
- Cũng không có chuyện gì, chỉ là… chuyện bán đất ở miếu Thành Hoàng, có thể giải quyết nhanh như vậy sao?
Dương Cúc vẫn lo lắng chuyện họ tự tiện bán đất.
- Hắn đến không phải vì chuyện mảnh đất.
Dương Cúc lập tức thở phào, hóa ra Tri Châu đến không phải vì chuyện bán đất, chỉ là thời điểm này tới hơi trùng hợp một chút.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Hắn đến vì chuyện tiễu phỉ!
- Tiễu phỉ!
Dương Cúc nghẹn ngào hô lớn, trái tim vừa buông lỏng lại treo lên.
- Huyện Thừa cảm thấy tiễu phỉ không ổn sao?
Ánh mắt sắc bén của Lý Diên Khánh chăm chú nhìn Dương Cúc.
- Không phải tiễu phỉ không ổn, ta chỉ lo lắng cân bằng vừa mới hình thành lại bị phá vỡ.
- Cân bằng gì?
Dương Cúc thở dài:
- Từ khi Trương Thuận xuất hiện ở mặt sông Ngạc Châu, Hắc Tâm Long Vương bị đuổi khỏi địa giới Ngạc Châu, đây là chuyện tốt đối với bách tính Ngạc Châu. Ít nhất Trương Thuân không tổn thương phụ nữ trẻ em, chỉ thu phí bảo hộ. Sợ rằng Trương Thuận bị diệt rồi, Hắc Tâm Long Vương lại ngóc đầu trở lại, khi đó cuộc sống của huyện Gia Ngư sẽ khó khăn.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Tiễu phỉ không chỉ diệt Trương Thuận, cũng phải tiêu diệt Hắc Tâm Long Vương, hoàn toàn phá hủy giặc cướp Trường Giang, nếu không Trường Giang vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh. Với huyện thành bên bờ sông giống như huyện Gia Ngư chúng ta, Trường Giang chính là con đường sống của chúng ta, đường sống không thoải mái, phồn hoa sao mà đến? Hiếm khi Tri Châu quyết định tiễu phỉ, triều đình lại ủng hộ, mất đi cơ hội này, chỉ sợ muốn tiễu phỉ lần nữa không biết phải đợi đến năm tháng nào.
- Tri Châu và Huyện Lệnh đều quyết định tiễu phỉ rồi, ta cũng không có lời nào để nói, chỉ hi vọng có thể làm tới nơi tới chốn, không nên bỏ dở nửa chừng.
Dương Cúc vẫn giữ ý kiến cũ đối với chuyện tiễu phỉ, nhưng gã quan nhỏ nói nhẹ, không cách nào thay đổi quyết sách, chỉ có thể dồn ép lo lắng ở trong lòng.
…
Trước mắt huyện Gia Ngư có tổng cộng ba trăm hương binh, chủ yếu phụ trách trấn thủ hai cửa thành nam bắc, cùng với trị an an toàn ngoài thành. Ba trăm hương binh đều là con em huyện Gia Ngư, Chính Phó Đô Đầu hiện giờ theo thứ tự là Trương Hổ và Dương Quang, trụ sở quân doanh của họ nằm ở đông bắc huyện thành, cách cửa thành chỉ hơn trăm bước.
Lý Diên Khánh rời khỏi Huyện nha, không bao lâu liền đi tới quân doanh hương binh. Quân doanh hương binh chiếm diện tích khoảng bốn mươi mẫu, mười mẫu trong đó làm doanh phòng, ba mươi mẫu làm bãi thao luyện.
Trên bãi thao luyện lúc này, ba trăm quân sĩ hương binh đang huấn luyện thương pháp nhịp nhàng, Trương Hổ bên cạnh không ngừng rống to:
- Lực lượng ở đâu? Mỗi người con mẹ nó giống như chưa ăn cơm vậy, giậm chân mạnh mẽ cho ta!
Dương Quang ngồi bên cạnh sân huấn luyện, nhàm chán nâng má. Phương diện huấn luyện không có chuyện của gã, một mình Trương Hổ có thể huấn luyện được rồi.
Lúc này, Dương Quang bỗng nhiên nhìn thấy Lý Diên Khánh, gã mặt mày hớn hở chạy tới, chỉ thiếu chút nữa có thể vẫy đuôi.
- Huyện Quân tới rồi!
- Tại sao ngươi không huấn luyện?
Lý Diên Khánh mặt mũi lạnh lùng hỏi.
- Trương Hổ không cho ta huấn luyện, chê ta dẫn đội không tốt.
- Ta nói là tại sao ngươi không đứng trong đội ngũ cùng huấn luyện thương pháp với mọi người?
Dương Quang ngây ra một chút:
- Dường như Phó Đô Đầu không cần thiết!
- Tên tiểu thử thối này, mỗi lần tới đều thấy ngươi đi dạo bên cạnh, cẩn thận ngay cả binh sĩ ngươi cũng đánh không lại.
Dương Quang gãi đầu:
- Nếu không ti chức đi luyện bắn tên!
- Hiện giờ không cần, gọi Trương Hổ tới, ta có chuyện.
Dương Quang chạy như bay, không bao lâu, Trương Hổ giải tán binh sĩ nghỉ ngơi, vội vàng chạy tới. Gã quỳ xuống một chân ôm quyền nói:
- Ti chức tham kiến Huyện Quân!
- Đi! Tới doanh phòng nói chuyện.
Lý Diên Khánh dẫn theo họ đi vào doanh trại, hắn ngồi xuống hỏi:
- Hiện giờ họ có thể ra trận không?
- Còn chưa được, ta huấn luyện cường hóa mấy ngày, hiệu quả chưa có, chẳng qua trạng thái tinh thần cũng tốt hơn hẳn.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một lát:
- Trong ba trăm hương binh này có bao nhiêu người am hiểu thủy tính?
- Ti chức chưa hỏi qua việc này, chẳng qua đều lớn lên bên bờ sông, hẳn là có không ít người!
- Có hơn một trăm người!
Dương Quang bên cạnh chen lời:
- Ti chức đã hỏi qua, cơ bản đều biết bơi lội, nhưng thủy tính rất tốt có chừng một trăm hai mươi một trăm ba mươi người.
- Tiêu chuẩn thủy tính rất tốt của ngươi là gì?
- Có thể bơi qua Trường Giang. Ti chức chuẩn bị qua mấy ngày nữa dẫn họ đi du lịch Trường Giang.
Lý Diên Khánh gật đầu, nói chuyện Ngạc Châu chuẩn bị xây dựng thủy quân địa phương cho hai người. Trương Hổ cúi đầu không nói, qua nửa ngày thở dài:
- Ti chức không giỏi thủy tính, chỉ sợ không giúp được Huyện Quân.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Ngươi vẫn làm Đô Đầu hương binh huyện Gia Ngư đi, thủy quân là xây dựng khác, thủ lĩnh thủy quân ta đã nghĩ tới lựa chọn tốt nhất rồi.