Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 682 - Chương 566: Giết Tặc Lập Uy.

Chương 566: Giết tặc lập uy. Chương 566: Giết tặc lập uy.Chương 566: Giết tặc lập uy.

Sắc trời dần sáng, trong vùng bỏ hoàng ngoài góc đông nam đại doanh thủy quân, thi thể nằm đầy đất, tổng cộng hai trăm tám mươi ba thi thể. Rất nhiều thủy tặc vốn chỉ bị thương, nhưng cũng bị binh sĩ thủy quân giết đỏ cả mắt chém chết, thi thể đều bị tập trung một chỗ. Lý Diên Khánh đang tra xét binh khí khôi giáp họ mang theo, có thể thấy binh khí trang bị của thủy tặc cực kỳ yếu kém, cơ bản không có giáp da, đao mâu sử dụng đều tương đối lạc hậu, cũng chỉ cấp bậc hương binh.

- Nhưng binh khí này là quân giới của hương binh thu được mười năm trước, hiện giờ vẫn còn sử dụng!

Chu Bình bên cạnh nhận ra những binh khí lạc hậu này, lăc đầu nói:

- Ta thực sự không rõ, Hắc Tâm Long Vương tích lũy rất nhiều tài phú, vì sao không mua khôi giáp đao mâu tốt hơn?

- Có lẽ hắn cho rằng không cần thiết!

Lý Diên Khánh thản nhiên nói:

- Dù sao họ là thủy tặc, mục tiêu là thương thuyền và bách tính bình thường, không cần trang bị tốt như vậy.

Lúc này, Trương Hổ chạy tới bẩm báo:

- Huyện quân, Trương Thuận phái người đưa tới một nhóm tù binh, khoảng hơn hai mươi người.

- Đi xem xét một chút!

Lý Diên Khánh và Chu Bình bước nhanh tới bờ sông.

Hai mươi mấy tên thủy tặc quỳ tại bờ sông, hai tay bị trói sau lưng, mỗi tên cực kỳ hoảng sợ. Hương binh đứng đầy chung quanh, lúc này có người hô lớn:

- Huyện Lệnh tới rồi!

Đám hương binh vội vàng nhường đường. Lý Diên Khánh và Chu Bình đi tới, thấy vài chiếc thuyền con thả neo trên sông, một thủ hạ của Trương Thuận ôm quyền nói với Lý Diên Khánh:

- Đây là hai mươi mấy tên tù binh chúng ta bắt được tối hôm qua, thủ lĩnh để ta giao cho Huyện quân xử lý!

- Tình hình chiến đấu trên sông tối qua thế nào?

Lý Diên Khánh hỏi.

- Tối qua họ chỉ có mười mấy chiếc thuyền con, hơn một trăm người. Chúng ta tiêu diệt một nửa, đáng tiếc Đỗ Dương chạy thoát rồi.

Ngừng một chút, tên thủ hạ này lại khom người hỏi:

- Thủ lĩnh nhà ta cũng muốn biết, tối hôm qua quý quân tiêu diệt bao nhiêu quân địch?

- Toàn diệt năm trăm người, bao gồm trưởng tử Đỗ Nhạc của Đỗ Hắc Tâm. Chuyển lời tới Trương Thuận thay ta, rèn sắt khi còn nóng, hai ngày nay chúng ta cần phải xuất phát tới hồ Động Đình.

- Tiểu nhân hiểu được, nhất định chuyển lời!

Thủ hạ của Trương Thuận thi lễ, hai chiếc thuyền nhỏ quay đầu rời đi. Lúc này Dương Cúc tiến lên hỏi:

- Huyện quân, những tù binh này xử lý thế nào?

- Huyện Thừa có biện pháp gì hay không?

Dương Cúc suy nghĩ:

- Hay là giao cho trong Châu xử lý!

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Đám hủ nho trong Châu kia mê tín giáo hóa, nói không chừng sẽ thả bọn họ, sau đó lưu lại tai họa trong thôn!

- Vậy Huyện quân định xử lý thế nào?

Lý Diên Khánh không trả lời Dương Cúc, quay đầu lại hỏi Trương Hổ:

- Có tổng cộng bao nhiêu tù binh?

Trương Hổ khom người nói:

- Nếu tăng thêm hai mươi hai người này, tổng cộng có khoảng hai trăm bốn mươi người!

Lý Diên Khánh lạnh lùng nói:

- Trói bọn họ lại, đẩy tới bờ sông chém giết toàn bộ!

Dương Cúc bên cạnh quá sợ hãi:

- Huyện quân, họ đã đầu hàng rồi, sao có thể giết?

Lý Diên Khánh hừ lạnh một tiếng:

- Họ làm nhiều việc ác, giết hại nhiều thương thuyền bách tính như vậy, hiện giờ mới giết đã là tiện nghi cho họ rồi.

Lý Diên Khánh lập tức ra lệnh cho Trương Hổ:

- Mang từng nhóm người bọn họ đi, sau đó trói lại, giải tới bờ sông chém giết!

- Tuân lệnh!

Trương Hổ chạy đi như bay.

Dương Cúc sợ hãi sắc mặt trắng bệch, nửa ngày nói không nên lời. Lúc này, Chu Bình ở bên thở dài một tiếng nói:

- Mặc dù giết họ tương đối tàn nhẫn, nhưng nghĩ tới mười năm trước họ tàn sát hương binh bị bắt thế nào, nghĩ tới họ cướp sạch thương thuyền thế nào, trói khách thương ném xuống nước thế nào, còn có bao nhiêu nữ quyến trẻ tuổi càng thêm bi thảm, chỉ có thể nói kết quả của họ hôm nay là gieo gió gặt bão.

Chu Bình lại nói với Lý Diên Khánh:

- Ta tán thành giết họ, nhưng giết họ hiện giờ có thể khiến Hắc Tâm Long vương không có đường lui, liều chết đánh một trận với chúng ta hay không?

Lý Diên Khánh thản nhiên nói:

- Chỉ có chiến sĩ cường hãn đối mặt đường cùng mới có thể liều chết một trận, loại ô hợp một trận chiến là tan nát này, ý chí sắt đá sẽ đẩy nhanh sự sụp đổ của họ.

Chu Bình tán thành trong lòng, khom người nói:

- Huyện quân cao kiến!

Lý Diên Khánh lập tức ra lệnh:

- Tìm Mạch Thạch và Tạ Ba tới cho ta!

Một lát, Mạch Thạch và Tạ Ba hai Đô Đầu bước nhanh tới, quỳ một chân xuống nói:

- Tham kiến Huyện quân!

- Hiện giờ thủy quân huấn luyện trên sông thế nào rồi?

- Một số trận hình cơ bản là không có vấn đề, chỉ còn thiếu chút kinh nghiệm, còn cần huấn luyện hơn mười ngày.

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Đã không còn thời gian rồi, hôm nay huấn luyện thêm một ngày, sáng sớm ngày mai xuất phát!

- Tuân lệnh!

Hai người chạy như bay, Chu Bình nhỏ giọng hỏi:

- Huyện quân, có phải quá vội vàng rồi?

Lý Diên Khánh chậm rãi nói:

- Đỗ Hắc Tâm nhận được tin tức mới bắt đầu chắc chắn trận lôi đình, ta chỉ sợ hắn tỉnh táo lại, một khi hắn tỉnh táo lại chỉ sợ sẽ bỏ chạy. Nhất định phải nắm được cơ hội, một hành động tiêu diệt Hắc Tâm Long Vương!

Đêm qua, Lý Diên Khánh tận mắt nhìn thấy sức chiến đấu của đám thủy tặc này, căn bản không phải quân đội, chỉ là một đám giặc cướp ô hợp, gặp được phục kích thì sụp đổ. Buồn cười hắn còn coi trọng họ, Lý Diên Khánh quyết định không chờ đợi nữa, trực tiếp xuất binh tiễu phỉ.



Tin tức chém giết thủy tặc ở bờ sông đã truyền khắp huyện Gia Ngư, hàng ngàn hàng vạn bách tính chạy ra huyện thành vây xem. Chỉ thấy hơn hai trăm người bị trói hai tay sau lưng quỳ gối ở bờ sông, dùng miếng vải đen bịt mắt, miệng cũng bị chặn, không ít thủy tặc sợ hãi co quắp trên mặt đất.

Sau lưng họ, mấy trăm binh sĩ cầm chiến đao sáng như tuyết, kích động. Lúc này, tiếng trống nổ lớn trên đài tế sông.

Mấy trăm binh sĩ giơ chiến đao lên, bỗng nhiên chém xuống một đao, mấy vạn dân chúng vây xem ở bờ sông lập tức phát ra nhiều tiếng hô kinh ngạc.

Dựa theo ý của Lý Diên Khánh, đầu của đám thủy tặc này sẽ tập trung với đầu của đám tội phạm Hắc Tâm Long Vương, xây dựng một tòa Trấn Giang Tháp ở bờ sông, dùng để cảnh cáo thủy tặc sau này.

Lần này đồ sát một lần hơn hai trăm thủy tặc ở bờ sông, không chỉ chấn kinh huyện Gia Ngư và Ngạc Châu, cũng khiến toàn bộ các Châu Phủ dọc bờ Trường Giang trở nên khiếp sợ.

Cho dù rất nhiều quan phủ coi thường điều này, nhưng Lý Diên Khánh lại nhận được sự ủng hộ nhất trí của bách tính trung hạ tầng. Bách tích chịu nỗi khổ thủy tặc quấy rối nhìn thấy hi vọng Trường Giang an tĩnh lại, bởi vậy Lý Diên Khánh cũng được dân chúng xưng hô thân thiết là ‘Giang Thần’



Ba ngày sau, tin tức trưởng tử bỏ mình, năm trăm binh sĩ bị diệt toàn quân rốt cuộc truyền tới tai Đỗ Hắc Tâm ở hồ Động Đình. Đầu tiên Đỗ Hắc Tâm cực kỳ chấn kinh, gã quả thực không thể tin được, hương binh một huyện lại có thể giết cho thủ hạ tội phạm hoành hành Trường Giang của mình không chừa mảnh giáp. Sau khi khiếp sợ, Đỗ Hắc Tâm lập tức nổi trận lôi đình, gã thề muốn huyết tẩy huyện Gia Ngư, khiến quân dân toàn huyện chôn cùng con gã.

Nhưng quân sư Dương Triệu Nho của gã lại nhanh chóng tỉnh táo lại, cũng hiểu được không ổn. Lần này họ đánh lén địa doanh thủy quân huyện Gia Ngư vốn được bày ra khá tinh vi, có nội ứng, có thám tử. Dựa theo lý thuyết, đối phó một Châu Huyện bình thường căn bản không cần khó khăn như vậy, thủy quân giết qua có thể trực tiếp tiêu diệt đối phương rồi.

Thế nhưng lần này lại ngã nhào, vấn đề ở chỗ nào? Dường Triệu Nho có rằng vấn đề xuất hiện ở chỗ họ căn bản không hiểu rõ chủ tướng của đối phương. Theo miêu tả của binh sĩ trốn về, họ gặp phải bố trí mai phục chỉ quân chính quy mới có, Dường Triệu Nho quả thực không thể tin được, lần phục kích này lại xuất phát từ tay một Huyện Lệnh.

Huyện Lệnh Gia Ngư này rốt cuộc là ai? Dương Triệu Nho cảm thấy đây mới là việc cấp bách phải hiểu rõ, sau đó mới có thể cân nhắc báo thù thế nào.

Trưa hôm nay, Dương Triệu Nho lại nhận được một tin tức, vài ngày trước huyện Gia Ngư chém giết hơn hai trăm tù binh tại bờ sông, tin tức này giống hệt sấm sét giữa trời quang đối với Dương Triệu Nho.

Gã hiểu được lần này họ gặp phải một kẻ địch như ma quỷ.

Dương Triệu Nho nhanh chân bước tới Tụ Nghĩa Lâu của Trại chủ, chỉ thấy người già và trẻ em quỳ đầy sân, chừng hai ba trăm người, đều đang kêu khóc:

- Chúng ta muốn gặp Trại chủ!

Những người già trẻ em này đều là gia quyến của năm trăm thủ hạ Đỗ Nhạc dẫn đi, lòng họ nóng như lửa đốt, đều muốn biết tình hình người nhà của mình, rốt cuộc còn sống hay đã chết? Nhưng Đỗ Hắc Tâm lại không cho họ bất cứ một đáp án nào.

Mặc dù Dương Triệu Nho biết đáp án, lại không dám đi gặp họ, gã đành lượn qua một con đường nhỏ xa xa, tiến vào viện tử Tụ Nghĩa Lâu từ cửa hông.

Cách căn phòng mấy chục bước, liền nghe trong Tụ Nghĩa Lâu truyền tới tiếng Đỗ Hắc Tâm nổi trận lôi đình lớn tiếng mắng chửi, mấy tên nha hoàn ở cửa nơm nớp lo sợ, mười mấy thân binh sợ hãi cúi đầu, không dám thở mạnh.

Dương Triệu Nho khẽ giật mình, nhiều ngày như vậy rồi Trại chủ vẫn còn nổi giận sao? Gã thấy trên bậc thang có vết máu, trong lòng càng thêm nghi hoặc, liền hỏi một thân binh:

- Xảy ra chuyện gì?

Thân binh nhỏ giọng nói:

- Ngũ phu nhân và hai nha hoàn bị giết rồi!

Ngũ phu nhân họ Tưởng, là một tiểu thiếp của Đỗ Hắc Tâm. Dương Triệu Nho giật nảy mình, vội vàng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Hôm nay Trại chủ phái người thu thập căn phòng của đại nha nội, phát hiện một búi tóc của Ngũ phu nhân. Trại chủ giận dữ, liền tự tay giết chết Ngũ phu nhân và hai nha hoàn thiếp thân của nàng.

Dương Triệu Nho thở dài trong lòng, thực ra rất nhiều người đều biết Đỗ Nhạc cấu kết với mấy tiểu thiếp của phụ thân, Ngũ phu nhân này vừa vặn đụng phải đầu gió, Đỗ Hắc Tâm tràn ngập lửa giận sao có thể không giết nàng?

Chỉ là… hiện tại là lúc nào rồi, Trại chủ lại còn tức giận vì chuyện này? Dương Triệu Nho lòng nóng như lửa đốt không khỏi bước nhanh hơn.

Dương Triệu Nho đi vào đại đường Tụ Nghĩa Các, thấy Đỗ Hắc Tâm tức giận xanh cả mặt mày, đang vung kiếm chém đồ dùng trong đại sảnh. Gã vừa chém vừa chửi ầm lên, mấy tên thân binh trốn trong góc, ai cũng không dám đi tới thuyết phục.

- Kẻ địch sắp giết tới rồi, xin Trại chủ tỉnh táo lại.

Dương Triệu Nho hô lớn một tiếng, giống nhưu đọc một câu thần chú định thân. Cánh tay vung đao của Đỗ Hắc Tâm bỗng nhiên ngừng lại giữa không trung, cả người cứng ngắc.

- Ngươi nói cái gì?

Đỗ Hắc Tâm quay đầu kinh ngạc hỏi.

Bình Luận (0)
Comment