Chương 53: Thu hoạch ngoài ý muốn.
Chương 53: Thu hoạch ngoài ý muốn.Chương 53: Thu hoạch ngoài ý muốn.
Tiểu nương đằng sau lớn hơn, hơn mười tuổi, ăn mặc giống như tiểu nương phía trước, mặc dù không nói tới thanh tú, nhưng làn da cũng trắng nõn, tay cầm một miếng dưa ngọt, trong miệng đang bận rộn.
- Tam cữu cữu!
Tiểu nương phía trước chạy tới ngọt ngào hô một tiếng.
Mắt Lý Đông Đông cười híp lại:
- Hỉ nhi ngoan, miệng thực ngọt!
Tiểu nương lớn hơn một chút đằng sau lại đánh giá Lý Diên Khánh hỏi:
- Tam cữu, con khỉ nhỏ này chui ra từ đâu vậy?
- Chớ nói nhảm!
Mặt Lý Đông Đông trầm xuống nói:
- Mau tới đây gọi Khánh thúc!
Lý Diên Khánh thiếu chút cười phun ra ngoài, mình dĩ nhiên trở thành Khánh thúc. Hai nữ hài này chắc là cháu gái của Lý Đông Đông. Hắn ưỡn ngực, chuẩn bị tiếp nhận vãn bối hỏi thăm ân cần.
Tiểu nương phía trước ngoan ngoãn tiến tới vái chào:
- Chào Khánh thúc!
Tiểu nương đằng sau lại ngây ra một chút, dĩ nhiên gọi thằng nhóc này là thúc, mặt nàng đỏ lên, thấp giọng nói thầm:
- Ta mới không gọi đâu!
- Nếu ngươi không gọi, sang năm cữu cữu sẽ không cho ngươi tiền mừng tuổi!
Hiển nhiên Lý Đông Đông biết nói thế nào để cháu gái lớn khuất phục. Tiểu nương đành phải lề mề tiến đến, miễn cưỡng vài chào Lý Diên Khánh nhỏ hơn mình mấy tuổi:
- Gặp qua Khánh thúc!
Lý Diên Khánh hài lòng gật đầu, tiện tay lấy hai thanh tiền từ trong túi sách ra đưa cho các nàng:
- Đây là tiền mừng tuổi… Khánh thúc cho các ngươi, đi chơi đi!
- Tạ ơn Khánh thúc!
Muội muội vươn tay vui mừng nhận tiền.
Tiểu nương phía sau lại đỏ mặt cầm tiền, hung ác trừng mắt với Lý Diên Khánh một cái, chạy đi như một làn khói.
- A tỷ, chờ ta một chút!
Muội muội đuổi theo phía sau.
Lý Đông Đông nhìn qua bóng lưng hai nàng nói:
- Đây là hai tiểu nương tử nhà Đại tỷ của ta, hôm nay tới nhà ta chơi, lại để Khánh đệ tốn kém rồi, thực ngại quá.
- Mấy văn tiền mà thôi, năm mới cầu may mắn mà!
- Nói cũng phải!
Lý Đông Đông biết Lý Diên Khánh là tài chủ nhỏ bỏ ra hai trăm lạng bạc ròng, còn có tiền hơn mình, mấy văn tiền với hắn không tính là gì, gã cũng không nói nhiều lời, mời Lý Diên Khánh đi vào nhà làm bài tập, bản thân gã thì đi đón khách.
Gian phòng Lý Diên Khánh làm bài tập là chỗ chất đồ linh tinh tỏng nhà Lý Đông Đông, chủ yếu là nơi này tương đối yên tĩnh, không bị khách quấy rầy, lại vừa vặn có chiếc bàn.
Lý Diên Khánh ngồi xuống bên cửa sổ, lấy giấy bút chuẩn bị bắt đầu viết chữ. Hắn vừa mài mực vừa đánh giá căn phòng này. Trong phòng chất đầy các loại vật dụng bỏ không, giống như đèn đồng chảy dầu, bát vỡ, ghế gãy chân, các loại chiếu thủng, không biết đã bao lâu rồi không động tới, đã bị phủ một lớp bụi mỏng.
Đây nhất định là người già thu thập, cái gì cũng không nỡ vứt đi. Lúc này Lý Diên Khánh bỗng nhìn thấy đoản kiếm ở chân đệm dưới ngăn tủ, hắn hơi động trong lòng, tiến tới nâng ngăn tủ lên, rút thanh kiếm ra.
Cây đoản kiêm này nặng chừng sáu bảy cân, dài chừng năm mươi cm, dày một cm rưỡi, rộng ba cm. Mũi kiếm hình tam giác, mặc dù mặt ngoài có chút gỉ sét, nhưng vân thép trên thân kiến vẫn kỹ càng đều đặn. Lý Diên Khánh có thể phân biệt được sắt thép tốt xấu, kiếm này dĩ nhiên dùng chân cương thượng phẩm cực tốt tạo ra, đại biểu trình độ luyện thép cao nhất của triều Tống.
Đôi mắt Lý Diên Khánh dần sáng lên, hắn dường như nghĩ tới cái gì, vội vàng dùng tay áo lau lau thân kiếm, quả nhiên để lộ một vài chữ khắc tinh tế, quân dụng kiếm sĩ doanh.
Lý Diên Khánh lập tức kích động trong lòng, thanh kiếm này dĩ nhiên chính là kiến thân ngắn sống dày tiếng tăm lừng lẫy của Đại Tống, chiến kiếm chuyên dụng của kiếm sĩ doanh quân Tống.
Hán Đường là thiên hạ của đao, nhưng đến triều Tống, kiếm lại phục hưng lần nữa, một là quân Tống thiếu ngựa, nhu cầu đao chém thích hợp không lớn.
Nhưng quan trọng hơn là triều Tống tiến vào thời đại giáp nặng, sau khi người Khiết Đan đạt được U Châu, học được kỹ thuật nấu sắt cao minh, đồng thời sản lượng sắt tăng mạnh, khôi giáp họ tạo ra cũng không khác biệt với quân Tống.
Lại thêm họ gần như đều là kỵ binh, dùng chiến đao cơ bản chém không đứt khôi giáp của quân địch, chỉ có dùng kiếm đâm có thể uyễn qua khe hở trên khôi giáp, đâm bị thương hoặc đâm chết địch, đây chính là nguyên nhân chủ yếu triều Tống bắt đầu sử dụng rất nhiều thương và kiếm.
Mà kiếm thân ngắn lưng dày chính là chiến kiếm nổi tiếng nhất của triều Tống, sau khi Nam Tống diệt vong gần như bị quân Mông tiêu hủy không còn, hậu thế đã không thấy được. Lý Diên Khánh từng nhìn thấy hình mẫu của nó trên một bức vẽ triều Tống, vừa có thể đâm, cũng có thể chém, thậm chí còn có thể dùng làm vũ khí đả kích giống như roi tiên, cực kỳ thực dụng.
Loại chiến kiếm chuyên dụng cho kiếm sĩ này căn bản không mua được ở cửa hàng đao kiếm trong huyện, không nghĩ tới hắn lại thấy được trong nhà một nông hộ.
Hắn múa kiếm mấy lần, cảm giác cực kỳ tốt, chỉ là hơi nặng một chút, nhưng vẫn có thể chấp nhận. Hắn lập tức thích thanh kiếm này, rất dễ dàng dùng để luyện tập bí tịch kiếm thuật mà Hồ đại thúc cho hắn.
- Đó là kiếm của ngoại tổ phụ ta, sao ngươi có thể tùy tiện cầm đồ của người khác.
Lý Diên Khánh quay đầu lại, hai tiểu nương tử vừa gọi hắn là Khánh thúc không biết chạy về từ lúc nào.
Lý Diên Khánh đặt thanh kiếm trở lại chỗ cũ, mặc dù chủ nhân dùng nó để lót chân tủ, không quá yêu thích, nhưng dù sao không phải đồ của hắn, hắn cũng không muốn làm mất ấn tượng trước mặt hai vãn bối.
- A tỷ, Khánh thúc thích thanh kiếm này thì tặng cho hắn đi!
Hỉ nhi ở bên cạnh kéo ống tay áo tỷ tỷ.
- Hắn họ Lý, chúng ta họ Trương, hắn là thúc thúc cái gì?
Đại tỷ rất không vui trừng mắt nhìn muội muội.
Hỉ nhi cúi đầu không dám nói tiếp. Đại tỷ đi tới đánh giá Lý Diên Khánh:
- Ta cảm thấy ngươi nhìn quen mắt, vừa rồi nhớ tới, trước đó ta từng chơi với ngươi, chỉ là trước đó ngươi không phải như vậy, ngươi ở thôn Lý Văn, trong nhà có một con chó Đại Hắc đúng không?
Thôn Lý Văn cách nơi này nhiều lắm cũng chỉ hai ba dặm, tiểu nương này gặp qua mình cũng rất bình thường. Chỉ là lúc trước hắn là con khỉ bùn, còn rất ngu ngốc, hiện giờ lại là tiểu quân tử, khó trách tiểu nương tử này mới đầu không nhận ra mình.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Mẹ ngươi ngang hàng với ta, nàng cũng gọi ta một tiếng huynh đệ, ngươi không gọi ta là Khánh thúc, vậy gọi là gì?
- Cha ta họ Trương, không chút quan hệ với Lý gia các ngươi, mẹ ta gọi ngươi thế nào, không liên quan gì tới ta.
Lý Diên Khánh nghe nàng càn quấy, trong lòng không thích, liền hỏi:
- Ngươi đã họ Trương, vậy tên là gì?
- A tỷ ta gọi là Trương Đại Nhạn!
Muội muội phía sau trả lời thay tỷ tỷ, Đại Nhạn quay đầu trừng mắt với muội muội:
- Ngươi lắm miệng cái gì?
Lý Diên Khánh lại thích muội muội nhu thuận này, liền cúi đầu xuống cười tủm tỉm nói:
- Ta đã biết rồi, ngươi gọi Trương Tiểu Nhạn đúng không?
- Không phải! Ta gọi Hỉ Thước, Khánh thúc gọi ta Hỉ Thước, Hỉ nhi đều được.
- Đồ đần, ngươi cái gì cũng nói cho người ta!
Đại Nhạn lại trừng mắt với muội muội.
Tiểu muội muội le lưỡi, lại cúi thấp đầu.