Chương 581: Ngẫu nhiên gặp tại quán trà.
Chương 581: Ngẫu nhiên gặp tại quán trà.Chương 581: Ngẫu nhiên gặp tại quán trà.
Lý Diên Khánh cũng không để trong lòng hai đối thủ cạnh tranh mà phụ thân nói. Hắn cảm thấy chỉ cần Bảo Nghiên Trai không ngừng sáng tạo cái mới, tuân thủ nghiêm ngặt phẩm chất, tích lũy một lần sửa dụng lâu dài, thì nhất định sẽ đứng ở thế bật bại. Hiện giờ hắn tận mắt nhìn thấy tiệm son Ngọc Cẩm Lâu mà Vương gia mở, hắn bỗng nhiên hiểu được hai nhân tố quan trọng khác, đó chính là quyền lực và vốn liếng.
Tiệm son Ngọc Cẩm Lâu vốn chỉ là tiệm bánh ngọt Diêu Tam Đoàn Tử, là tiệm bánh ngọt nổi tiếng ở kinh thành. Hiện giờ biến thành tiệm son phấn Ngọc Cẩm Lâu, hiển nhiên là kết quả cường quyền hoành hành, cửa hàng không thay đổi, nhưng cửa ngoài đã xây dựng lại vàng son lộng lẫy, phía trên dùng gấm vóc tạo thành các đóa hoa, màu sắc rực rỡ, cực kỳ bắt mắt, nó lại là cửa hàng hai tầng, điều này khiến nó càng thêm tráng lệ so với Bảo Nghiên Trai.
Phụ nhân mua son phấn chật ních trong cửa hàng, chẳng qua phần lớn là bách tính chợ búa, ồn ào giống hệt chợ bán thức ăn, quý phụ nhân hoa lệ ngạo mạn không nhìn thấy một ai.
Hai nữ nhân viên xinh đẹp đón khách ở cửa ra vào, bên cạnh dựng hai chiếc lều rất nhỏ, một chiếc bán son thơm, một chiếc là son phấn thuận tiện cho đàn ông mua, hoàn toàn phỏng theo Bảo Nghiên Trai, bản thân không chút sáng kiến.
Lý Diên Khánh đi tới trước tiệm nam khách, hai nữ tử trẻ tuổi ăn mặc rất xinh đẹp ở bên trong, quyến rũ vẫy tay với Lý Diên Khánh:
- Quan nhân mua bảo hạp cho nương tử đi!
Bảo hạp son phấn của Bảo Nghiên Trai chia làm lam bảo hạp và hồng bảo hạp, họ cũng bắt chước bừa chia làm kim bảo hạp và ngân bảo hạp. Kim bảo hạp hơi đắt, hai mươi quan tiền một chiếc, ngân bảo hạp chỉ cần mười quan tiền, bên trong rực rỡ muôn màu, từ son phấn đến nước hoa, từ bút lông mày, mực lông mày đến bánh phấn, còn có son môi, túi thơm, cái gì cần đều có.
- Một hồng bảo hạp của Bảo Nghiên Trai cần năm mươi quan tiền, kim bảo hạp của các ngươi lại chỉ cần hai mươi quan, đồ bên trong có thể so sánh không?
Một nữ nhân viên cửa hàng trong đó bĩu môi:
- Một chiếc hồng bảo hạp của Bảo Nghiên Trai muốn kiếm bao nhiêu tiền. Đồ của chúng ta không hề kém hơn nó, chỉ là tạm thời không kiếm tiền. Quan nhân muốn coi tiền như rác, cứ việc tới Bảo Nghiên Trai.
- Được rồi! Cho ta một kim bảo hạp.
Nữ nhân viên cửa hàng lập tức tươi cười, lấy một chiếc túi con đặt kim bảo hạp vào cho Lý Diên Khánh:
- Quan nhân, của ngài!
Lý Diên Khánh đưa cho nàng một tờ ngân phiếu hai mươi quan, mang theo túi đi tới quán trà Chu Khô Lâu bên cạnh. Hai nữ nhân viên cửa hàng ở phía sau ỏn ẻn nói:
- Hoan nghênh khách quan lại quang lâm lần nữa!
Lý Diên Khánh đi vào quán trà Chu Khô Lâu, lập tức cảm thấy mát mẻ. Bốn góc đại sảnh đặt đầy chum đựng khối băng, khiến nhiệt độ trong tiệm thấp hơn bên ngoài rất nhiều. Sau lưng mỗi khách nhân đều có một tiểu nha hoàn sử dụng quạt, gió mát phất phơ. Đương nhiên, lông dê xuất hiện trên thân dê, tiêu phí thấp nhất của quán trà cũng từ năm lạng bạc tăng tới sáu lạng bạc.
Lý Diên Khánh vừa đi vào đại sảnh, bỗng nhiên có người hô lớn:
- Diên Khánh!
Giọng nói này hết sức quen thuộc, Lý Diên Khánh lập tức thấy được, một người mập mạp đang ngồi góc phòng, chính là Trịnh Vinh Thái mấy năm không gặp. Trịnh Vinh Thái kích động nhảy dựng lên, tiến tới ôm chặt lấy Lý Diên Khánh, thiếu chút nữa khiến hắn không thở nổi.
Lý Diên Khánh dùng sức đẩy gã ra:
- Trời nóng như vậy, tiểu tử ngươi đừng thân thiết như thế!
Mấy năm không gặp, Trịnh Vinh Thái đen đi rất nhiều, thân thể cũng cường tráng hơn. Mặc dù thân hình vẫn khổng lồ, nhưng béo tròn trước kia hiện giờ biến thành béo khỏe mạnh, thân thể cũng nhanh nhẹn hơn trước nhiều, vừa rồi còn có thể nhảy dựng lên.
Lý Diên Khánh đánh một quyền vào vai gã cười nói:
- Ta khuyên ngươi ra biển không sai chứ!
Trịnh Vinh Thái cười ha ha:
- Ra biển có thể ngủ với đủ loại nữ nhân, quả thực không tệ!
- Tiểu tử ngươi có chút tiền đồ được không!
- Thiên tính mà! Có quan hệ gì.
Trịnh Vinh Thái vừa nói, liền kéo Lý Diên Khánh tới trước bàn mình, giới thiệu hắn với đồng bạn uống trà cugnf mình, một nam tử mặt vàng hai mươi mấy tuổi:
- Vị này là Tôn Đại Nha, trước kia ngươi hẳn đã gặp ở Thái Học rồi.
Lý Diên Khánh lập tức nhớ lại, dường như là cháu nuôi của Thái Kinh, một nhân vật tin tức thông thiên, hóa ra cũng là học sinh Thái Học. Lý Diên Khánh vội vàng ôm quyền cười nói:
- Hóa ra là Tôn huynh, nhiều năm không gặp.
Với danh tiếng của Lý Diên Khánh hiện giờ, Tôn Đại Nha không dám thất lễ. Vả lại bản thân gã cũng rất nhanh nhẹn, rất biết cách đối nhân xử thế, gã vội vàng đứng dậy cười đáp lễ:
- Diên Khánh huynh đệ vẫn luôn là anh hùng mà ta sùng bái, hôm nay gặp mặt, tiểu đệ cảm thấy rất vinh quang.
- Anh hùng thì chưa nói tới, chúng ta đều là bạn bè đồng môn mà!
- Đúng! Đúng! Đúng! Đều là bạn bè đồng môn, mau mời ngồi đi!
Lý Diên Khánh ngồi xuống, Trịnh Vinh Thái cười hỏi:
- Nghe nói ngươi đi Ngạc Châu làm Huyện Lệnh, về kinh lúc nào vậy?
- Hôm qua mới trở về! Tên béo, ngươi thì sao, trở về lúc nào?
Lý Diên Khánh thuận miệng gọi một tiếng ‘tên béo’ khiến Trịnh Vinh Thái cảm thấy rất thân thiết, đôi mắt đậu xanh của gã híp lại:
- Năm nay ta không ra biển nữa, ài, lại béo hơn không ít. Nếu năm ngoái ngươi gặp ta, mới là bộ dạng khác, vừa cao vừa khỏe, chẳng qua hiện giờ ta nghe lời ngươi, mỗi ngày du lịch trong nước một canh giờ, lại bắt đầu gầy đi.
Lúc này, Lý Diên Khánh cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua sau lưng, lập tức cảm thấy thoải mái. Hắn quay đầu lại, hóa ra là một tiểu nha hoàn mười mấy tuổi đang quạt cho hắn.
Tôn Đại Nah cười nói:
- Trong đại đường lại lạnh nhanh hơn nhã thất, trong nhã thất hơi oi.
Mắt Trịnh Vinh Thái rất độc, nhìn thấy bảo hạp của Ngọc Cẩm Lâu trong tay Lý Diên Khánh, gã kinh ngạc nói:
- Tại sao ngươi lại cầm bảo hạp của Ngọc Cẩm Lâu?
- Hôm qua ta mới trở về, nghe phụ thân nói lại có thêm hai đối thủ cạnh tranh là Ngọc Cẩm Lâu và Ngọc Nhan Đường, cho nên mua một chiếc xem một chút.
- Có gì đáng xem, mẹ ta căn bản không nhìn trúng, nàng nói đây là hàng cấp thấp nữ nhân chợ búa dùng, nàng chỉ nhận Bảo Nghiên Trai.
Tôn Đại Nha cũng cười nói:
- Ngọc Cẩm Lâu và Ngọc Nhan Đường quả thực thất sách, lại muốn dùng giá thấp chèn ép Bảo Nghiên Trai, lại khiến mình rơi vào tên tuổi hàng cấp thấp. Nhà đại hộ, quan lại quyền quý thực sự ai để ý chút tiền này. Cho nên ngươi nhìn Ngọc Cẩm Lâu bên cạnh, xây dựng vàng son lộng lẫy, kết quả bên trong toàn nữ nhân chợ búa.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Đi con đường bình dân cũng không tệ, ít lãi mà tiêu thụ mạnh!
Hắn mở bảo hạp ra, lấy son thơm bên trong lau một chút, mặc dù cũng rất bóng, nhưng vẫn thiếu cảm xúc tinh tế ấm áp. Trộm công nghệ của Bảo Nghiên Trai đi, nhưng không học được tinh túy. Son thơm của Bảo Nghiên Trai dùng mỡ trâu làm nguyên liệu, cho nên chi phí rất cao, mà so này hẳn là dùng mỡ lợn, nguyên liệu giống như son phấn Lý Ký.
Lý Diên Khánh lại lấy một bình nước hoa, chỉ riêng đẳng cấp bình sứ đã thấp rồi. Bảo Nghiên Trai dùng bình lưu ly, mùi nước hoa này cực kỳ nồng đậm, thuốc thơm dùng quá nhiều, chỉ có thể nói ánh mắt có vấn đề, nữ nhân chợ búa quả thực rất thích mùi thơm nồng đậm, không thể đạt tới mùi thơm nhàn nhạt mà phu nhân quan lại thích, đây chính là biểu hiện thiếu nội tình. Mặc dù Vương gia bỏ tiền khuếch trương quy mô lớn, cũng không có bỏ công sức vào phẩm chất, càng không cẩn thận nghiên cứu tâm lý khách hàng như Bảo Nghiên Trai.
Tiệm son phấn như vậy muốn chèn sập Bảo Nghiên Trai, quả thực mơ mộng hão huyền. Chờ Bảo Nghiên Trai mua lại biển hiệu Trương Cổ Lão, bắt đầu làm son giá rẻ, xem cuối cùng ai chèn ai sập.
Lý Diên Khánh không còn hứng thú, tiện tay đưa bảo hạp cho tiểu nương tử đang quạt sau lưng:
- Cái này tặng cho ngươi!
Tiểu nương sợ hãi tay chân luống cuống, qua nửa ngày mới nhận lấy bảo hạp, nhanh chóng chạy mất. Nàng nhanh chóng chạy về, khuôn mặt đỏ bừng, càng ra sức quạt cho Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh nhấp một ngụm trà, cười hỏi Trịnh Vinh Thái:
- Hiện giờ đang làm nghề nghiệp gì?
Trịnh Vinh Thái thở dài một tiếng:
- Ta còn có thể làm gì, kế thừa tổ nghiệp, kinh doanh phòng trạch mà thôi!
- Việc này cần tiền vốn rất lớn nha!
- Không chỉ cần tiền vốn, còn phải có ánh mắt. Nói thật ta rất bội phục cha ngươi, lại mua được nhiều đất đai nhà cửa ở Hàng Châu như vậy, có quyết đoán, Đại Nha cũng khuyên ta tới vùng Tô Hàng mua nhà đất.
Lý Diên Khánh hơi kinh ngạc, cười hỏi:
- Tôn huynh thấy thế nào?
Tôn Đại Nha chậm rãi nói:
- Diên Khánh vẫn luôn ở phương nam, có thể không hiểu rõ thời cuộc phương bắc lắm. Hiện giờ trong triều chính có một cách nói, hai mươi lăm vạn quân Tống bắc phạt lại bị bốn vạn quân yếu đuối của Liêu quốc đánh bại, để lộ nội tình yếu kém của mình cho Kim quốc. Một khi Kim quốc mạnh mẽ diệt Liêu quốc, rất có thể sẽ nhân cơ hội càn quét xuôi nam. Hà Bắc là bình nguyên, căn bản không có nơi hiểm yếu để thủ, nếu như là mùa đông, Hoàng Hà kết băng, Kim binh hổ lang sẽ thừa thế xông lên giết tới kinh thành, tất cả mọi người rất lo lắng. Ngươi đi tới các chỗ môi giới nhìn xem thì biết, rất nhiều người treo biển hành nghề bán đất. Trịnh huynh muốn nhân cơ hội ăn vào, ta liền khuyên hắn cần tìm hiểu một chút nguyên nhân giá phòng giảm, tốt nhất tới vùng Tô Hàng mua nhà đất.
Lý Diên Khánh thầm gật đầu, Tôn Đại Nha này không hổ là người tin tức linh thông, rất tinh mắt, dĩ nhiên đã nhìn ra manh mối rồi.
Lý Diên Khánh cũng cười nói:
- Quả thực tới Tô hàng mua nhà đất là cử chỉ sáng suốt, nhất là bên Tây Hồ, giá phòng tương lai sẽ tăng không chỉ một lần.
Trịnh Vinh Thái hớn hở nói:
- Diên Khánh đã nói như vậy, vậy ngày mai ta sẽ tới Tô Hàng nhìn xem.
Lúc này, Tôn Đại Nha lại cười nói với Lý Diên Khánh:
- Ta có một tin tức, nói không chừng Diên Khánh sẽ cảm thấy hứng thú.