Chương 587: Quân tiền trạm
Chương 587: Quân tiền trạmChương 587: Quân tiền trạm
- Đệ lục doanh 184 người bỏ mình!
Quan chiến báo đang cao giọng tuyên đọc chiến tích hai quân:
- Đệ thất doanh 155 người bỏ mình, nhưng chủ tướng đệ thất doanh thất bại, nhất định bị cắt một trăm người. Đệ thất doanh 255 người bỏ mình, đệ lục doanh nhận được chiến thắng cuối cùng!
Binh sĩ đệ lục doanh lập tức hoan hô, chung quanh vang lên tiếng thở dài tiếc nuối. Binh sĩ đệ thất doanh ủ rũ, Tào Mãnh tức giận đỏ bừng cả mặt, nện mạnh một quyền vào chiến mã, chiến mã ủy khuất rên nhẹ dưới đất.
Lý Diên Khánh cao giọng tuyên bố:
- Luận võ quân trận mười doanh lần này chính thức kết thúc, đệ lục doanh nhận được thắng lợi cuối cùng, thưởng hai ngàn quan, mọi người vỗ tay chúc mừng!
Chung quanh vang lên tiếng vỗ tay, Cao Sủng và thủ hạ của gã kích động ôm chặt lấy nhau, lại hoan hô lần nữa.
Lúc này, ở xa cũng vang lên tiếng vỗ tay, là Chủ soái Chủng Sư Đạo và Phó Đô Thống Trương Thúc Dạ tới. Lý Diên Khánh vội vàng chạy xuống đài quan sát nghênh đón.
- Ti chức tham kiến Đại Soái!
Chủng Sư Đạo tán thưởng cười nói:
- Biện pháp luận võ này rất tốt! Vừa gia tăng sĩ khí, lại rèn luyện đội ngũ thực chiến, là ai nghĩ ra được?
- Ti chức dùng biện pháp này huấn luyện thủy quân huyện Gia Ngư, trong thời gian ngắn nhận được hiệu quả không tệ, cho nên hiện giờ bắt chước làm theo.
- Ta lại muốn biết, quân Hà Đông và quân Hà Bắc thủ hạ của ngươi dung hợp với nhau thế nào? Tại sao lại không có mâu thuẫn.
Lý Diên Khánh khom người nói:
- Khởi bẩm Đại Soái, quân Hà Bắc đều là thanh niên trai tráng vừa mới chiêu mộ, thời gian tòng quân không lâu, ti chức để quân Hà Đông dẫn dắt họ, họ cũng không có mâu thuẫn. Đại Soái cũng tận mắt trông thấy, họ kề vai chiến đấu, vì vinh dự chung mà kịch chiến với đối thủ, tất cả mâu thuẫn đều sẽ biến mất trong chiến đấu.
Chủng Sư Đạo thầm gật đầu, đây chính là nguyên nhân hữu quân và tiền quân dung hợp rất tốt, họ nhận được đều là sương quân nguyên quán Hà Bắc của Lưu Cáp, mà không phải Kinh Đông Lộ.
Chẳng qua Chủng Sư Đạo cũng thừa nhận, Lý Diên Khánh để các doanh luận võ với nhau, khiến các binh sĩ sinh ra cảm giác vinh quang chung, đây là biện pháp tốt để rèn luyện tân binh, xem ra hắn quả thực có thể một mình đảm đương một phía.
Chủng Sư Đạo thở dài, liền nói với Lý Diên Khánh:
- Ta đặc biệt tới thông báo cho ngươi, ngày mai đại quân tạm thời không cách nào bắc thượng, nhưng ta cần có người đi chặn miệng đám quan văn triều đình thay ta, để Đồng Quán không tìm thấy cớ tố cáo ta. Hữu quân các ngươi và tiền quân dung hợp tốt nhất, ngày mai các ngươi có thể bắc thượng trước một bước, tranh thủ đến Bá Châu trước mùng một tháng tám, xuất binh Liêu quốc dựa theo thời gian quy định của triều đình.
Nói tới đây, Chủng Sư Đạo lại đưa một phong thư cho Lý Diên Khánh:
- Xuất binh Liêu quốc thế nào, ta đã suy nghĩ cẩn thận, phương án kỹ càng ở trong thư. Quan trọng là ngươi phải phối hợp mật thiết với tiền quân của Cao Thế Tuyên, nhất định không thể hành động đơn độc.
- Ti chức tuân lệnh!
Trời chưa sáng ngày tiếp theo, Lý Diên Khánh dẫn hữu quân và Cao Thế Tuyên dẫn tiền quần, sau khi ăn sáng xong liền trùng điệp lên đường xuất phát.
Cùng lúc đó, Chủng Sư Đạo ban bố lệnh chỉnh quân, lấy lý do không phục tùng quân lệnh chém đầu răn chúng Tả Vệ Tướng Quân, Điện Tiền Bộ Binh Đô Binh Mã Sử, Quân Sứ Vận Châu Cừu Triệu Hòa. Trong lúc nhất thời, sương quân các Châu Kinh Đông đều bị chấn nhiếp, cuối cùng bắt đầu tiếp nhận Chủng Sư Đạo chỉnh hợp.
…
Bá Châu và Hùng Châu đều là Châu biên cảnh tác chiến chủ yếu của Đại Tống và quân Liêu. Con sông Cự Hoàng Hà lớn chia nó và Trác Châu bên kia thành hai, phía nam là địa giới Đại Tống, phía bắc Cự Hoàng Hà là địa giới quân Liêu.
Trong hơn trăm năm quá khứ, mặc dù hai nước Tống Liêu chỉnh thế đều giữ bình tĩnh, nhưng ma sát quy mô nhỏ vẫn không ngừng. Nhất là ở Hùng Châu và Bá Châu, hai quân Tống Liêu xâm nhập biên cảnh đối phương, cướp sạch thôn trang, đánh cướp bách tính, mang đến tai họa rất lớn cho bách tính biên cảnh.
Lúc này Bá Châu có chừng một ngàn sương quân, do một Chỉ Huy Sứ dẫn đầu, để bảo toàn phòng ngự yếu ớt nhất của Đại Tống. Có lẽ quân Liêu bờ bên kia cũng vì Hoàng đế mới chết mà rơi vào hỗn loạn, căn bản vô lực xâm nhập phía nam. Khiến cho Bá Châu bình tĩnh trước nay chưa từng có sau khi quân Tống bắc phạt lần đầu thảm bại.
Ngày hai mươi chín tháng bảy, Lý Diên Khánh dẫn một vạn hữu quân tới thành Bá Châu. Thành Bá Châu dựa vào Cự Hoàng Hà, chẳng qua Cự Hoàng Hà là xưng hô của Liêu quốc, triều Tống xưng nó là Bạch Câu. Đại quân tới dưới thành, Tri Châu Triệu Lâm và Chỉ Huy Sứ Trương Kiệt trong thành rời thành nghênh đón đại quân tới.
- Hai vị không cần đa lễ, hiện giờ ta muốn biết tình hình lương thảo quân tư trong thành Bá Châu, trên báo cáo nói còn không ít, hẳn là không nhầm chứ?
Lý Diên Khánh là khinh binh bắc thượng, cũng không mang theo đồ quân nhu. Kết quả trên đường bắc thượng, quân kho các Châu đều trống rỗng, tuy rằng trong quan kho có lương thực, nhưng cũng không thể tùy tiện sử dụng. Họ không nhận được bất cứ tiếp tế nào, khiến Lý Diên Khánh hơi lo lắng trong lòng, lương khô họ mang theo chỉ có thể chống đỡ một ngày.
Bá Châu là trọng địa tiếp tế hậu cần của quân đông lộ lúc bắc phạt lần đầu. Tân Hưng Tông dẫn năm vạn quân đội bị Tiêu Cán giết đại bại tại Trác Huyện, quân Liêu truy sát họ thẳng tới Bạch Câu. Tân Hưng Tông hạ lệnh thiêu hủy cầu nổi trên mặt sông, mới khiến quân Liêu dừng chân truy sát. Cho nên quân Liêu phía đông chưa từng qua Bạch Câu, kho hàng trong thành Bá Châu hẳn là còn không ít lương thảo.
- Khởi bẩm Lý Thống Chế, trong kho hàng Bá Châu quả thực còn một ít lương thảo và quân tư, nhưng Lý Thống Chế hẳn cũng biết, quân tư lương thảo của quân Hà Bắc chủ yếu ở phủ Chân Định.
Cuối năm trước Lý Diên Khánh dẫn Quân Giám Sứ tới Hà Bắc giám sát, đương nhiên biết rõ ràng tình hình lương thảo vật tư của Hà Bắc. Lần bắc phạt này quá gấp, rất nhiều lương thảo vật tư mới vận chuyển đến phủ Đại Danh, mùng một tháng tám căn bản không thể tới được tuyến đầu mặt trận.
Lý Diên Khánh lập tức mệnh lệnh quân đội vào thành nghỉ ngơi, hắn thì mang theo mười thân binh tới nhà kho. Nhà kho Bá Châu do hai mươi mấy nhà kho lớn tạo thành, Tri Châu Triệu Lâm tự mình dẫn hắn đi thị sát.
Họ đi vào một nhà kho chứa đầy ắp lương thực, Triệu Lâm cười nói:
- Cũng may Tân Hưng Tông là tâm phúc của Đồng Thái Úy, cho nên lương thảo vật tư vận chuyển đến cực kỳ đầy đủ. Sau khi thua trận Tân Hưng Tông chỉ mang theo chút lương thực liền xuôi nam.
- Lương thực trong nhà kho này có bao nhiêu?
Lý Diên Khánh nhìn lương thực chồng chất như núi hỏi.
- Nơi này có 8500 bao lương thực, đại khái chín ngàn thạch lương thực.
- Tổng cộng có bao nhiêu lương thực?
- Con số chính xác cụ thể không có, bởi vì hai tháng này sương quân cũng vung phí. Hai tháng trước kiểm kê là chín vạn thạch, hiện giờ hẳn là còn khoảng tám vạn thạch. Ngoài ra còn có mười lăm vạn gánh cỏ khô, ba vạn chiếc chiến đao, năm vạn bốn ngàn cây trường mâu, tám ngàn tấm khôi giáp, hai ngàn đỉnh lều vải, ba ngàn chiếc Thần Tí Nỏ, ba mươi vạn mũi tên nỏ. Đại khái lương thảo quân tư là như vậy.
Lý Diên Khánh cảm thấy khôi giáp hơi ít một chút, hẳn là khoảng một vạn tấm, đoán chừng sương binh thủ thành cũng thừa cơ thay đổi trang phục.
- Dẫn ta đi xem khôi giáp.
Lý Diên Khánh đi tới nhà kho khôi giáp, đều chứa trong bao, từng bao còn chưa mở ra. Hắn rút chủy thủ mở một bao tải, bên trong đều là giáp sắt nón lá, là trang bị Cấm Quân tiêu chuẩn. Hắn rạch liền mười mấy bao tải, đều là khôi giáp giống nhau.
- Tất cả khôi giáp đều như vậy sao?
Lý Diên Khánh chỉ vào mấy trăm bao tải to trong kho hàng hỏi.
- Có một số Sơn Tự Giáp, đại khái mấy trăm bộ, những thứ khác đều như vậy.
Lý Diên Khánh lập tức nói với Dương Tái Hưng sau lưng:
- Lấy năm ngàn bộ khôi giáp, thay đổi toàn bộ trang phục cho sương quân của chúng ta, ba ngàn khôi giáp còn lại giữ cho tiền quân.
Mặc dù tiền quân do Cao Thế Tuyên cũng xuất phát cùng lúc với họ, nhưng tốc độ hành quân không nhanh bằng họ, ít nhất phải đến chậm hơn họ một ngày.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Dương Tái Hưng ôm quyền thi lễ, vội vàng đi triệu tập binh sĩ vận chuyển khôi giáp.
Lúc này, Lý Diên Khánh rời khỏi nhà kho, đi tới tường thành, lên thành bắc. Lý Diên Khánh nhìn sông Bạch Câu cuồn cuộn cách đó một dặm, lại nhìn tới đồi núi thấp bé chập trùng phía xa, đó chính là Trác Châu của Liêu quốc.
Lý Diên Khánh chăm chú nhìn phía xa hỏi:
- Đối diện vẫn là quân đội của Tiêu Cán sao?
Chỉ Huy Sứ Trương Kiệt vội vàng nói:
- Quân đội của Tiêu Cán đã rút về Yên Kinh, đối diện là Thường Thắng Quân của Quách Dược Sư, có chừng tám ngàn người. Ti chức biết tháng trước Trác Châu có sáu ngàn, Dịch Châu có hai ngàn, gần đây thì không biết.
- Quách Dược Sư?
Lý Diên Khánh hít một hơi lạnh. Cũng không phải hắn e ngại Quách Dược Sư, mà mơ hồ nhớ được dường như Quách Dược Sư đầu hàng Đại Tống. Lý Diên Khánh chỉ nhớ rõ sự kiện quan trọng khoảng lịch sử này, ví dụ như quân Tống đại bại, ví dụ như Đồng Quán dùng một triệu quan tiền mua một tòa thành không Yên Kinh, nhưng chi tiết hắn lại không nhớ rõ ràng. Hắn biết rõ ký ức chỉ tốt bề ngoài này sẽ lừa dối mình, sẽ khiến mình phạm phải sai lầm trí mạng.
Ví dụ như Quách Dược Sư đầu hàng Đại Tống chắc chắn có tiền căn hậu quả, nhất định xảy ra chuyện gì, thỏa mãn điều kiện nào đó, mới khiến gã quyết định đầu hàng Đại Tống. Nếu như không biết những chi tiết này, tùy tiện chạy tới tiếp nhận đầu hàng, rất có thể sẽ bị quân đội của Quách Dược Sư tiêu diệt.
Cho nên Lý Diên Khánh thà rằng vứt bỏ những ký ức này, coi như mình không biết Quách Dược Sư sẽ đầu hàng Đại Tống, như vậy mới không phạm phải sai lầm lớn.
Trương Kiệt cho rằng Lý Diên Khánh e ngại Quách Dược Sư, gã thở dài tiếp tục nói:
- Thường Thắng Quân của Quách Dược Sư chính là Oán Quân của Liêu quốc lúc trước, là quân Hán duy nhất của quân Liêu, sức chiến đấu rất mạnh. Cũng may Hoàng đế mới của họ chết rồi, khiến cho lòng quân của họ bất ổn, nếu không Quách Dược Sư dẫn quân xuôi nam, có thể dễ dàng cướp đoạt Bá Châu, những lương thảo quân tư này cũng bị mất rồi.
- Tại sao ngươi biết họ lòng quân bất ổn? Sao ngươi biết có tám ngàn quân, còn có tình hình phân bố của họ?
Lý Diên Khánh kỳ quái hỏi.
Mặt Trương Kiệt đỏ lên:
- Hai tháng này thường có binh sĩ người Hán của quân Liêu tới đầu hàng, cho nên ti chức cũng biết nhiều một chút.
- Những binh sĩ quân Liêu đầu hàng này vẫn còn chứ?
Trương Kiệt lắc đầu:
- Ti chức sợ họ lừa dối, không dám nhận họ vào quân đội, đều đuổi đi.
Gã thấy sắc mặt Lý Diên Khánh không tốt, vội vàng nói:
- Nếu như Thống Chế cần, ti chức có thể phái người tới bờ bên kia tìm hiểu tin tức.
Lý Diên Khánh nghĩ hôm nay là hai mươi chín tháng bảy, ngày mai chính là thời gian triều đình quy định tiến công. Nếu như họ không hành động, chắc chắn Chủng Sư Đạo sẽ bị Đồng Quán vạch tội, nếu không Chủng Sư Đạo cũng không phái mình đi trước.
Nghĩ tới đây Lý Diên Khánh lập tức nói:
- Ta phái mấy trinh sát đi cùng người của ngươi, không cần thăm dò quá sâu, dò xét tình hình ba mươi dặm bờ bắc là được rồi, nahats định phải báo cho ta trước trời tối ngày mai.
- Ti chức tuân lệnh!
Trương Kiệt vội vàng đi sắp xếp người. Lý Diên Khánh sai người tìm Yến Thanh tới. Một lát, Yến Thanh mặc khôi giáp chạy tới, quỳ một chân xuống hành lễ:
- Ti chức tham kiến Thống Chế!
Lý Diên Khánh mời gã đứng dậy, chỉ bờ bên kia nói:
- Mùng một tháng tám ta phải xuất binh qua Bạch Câu, ngươi dẫn mấy huynh đệ cùng sương quân qua bờ bên kia thăm dò một chút tình báo quân địch. Chỉ cần tình hình trong phạm vi ba mươi dặm là được, nhất định phải cho ta tin tức vào trời tối ngày mai, hiện giờ ngươi đi chuẩn bị đi!
- Tuân lệnh!
Yến Thanh vội vàng rời đi, Lý Diên Khánh lại nói với Lưu Kỹ:
- Hiện giờ bắt đầu xây dựng cầu nổi, trước trời tối ngày mai phải tạo ra hai cây cầu nổi cho ta!