Chương 591: Dược Sư quy Tống
Chương 591: Dược Sư quy TốngChương 591: Dược Sư quy Tống
Trời dấn sáng, bờ bắc rốt cuộc xuất hiện một đội quân trong dự liệu của Lý Diên Khánh. Quách Dược Sư dẫn sáu ngàn Thường Thắng Quân, năm ngàn bộ binh và một ngàn kỵ binh Khiết Đan.
Lúc này, Quách Dược Sư vừa mới nhận được tin tức huyện Vĩnh Thanh đã bị quân Tống tập phá. Đội kỵ binh quân Tống tập kích huyện Vĩnh Thanh kia sau khi giết sạch quân phòng thủ huyện Vĩnh Thanh, lại tiếp tục bắc thượng, đánh tới hang ổ Phạm Dương của mình. Không chỉ khám phá kế sách của y, còn dùng đạo của người trả lại cho người. Mặc dù huyện Phạm Dương còn ba ngàn quân phòng thủ, nhưng loại thất sách này quả thực khiến Quách Dược Sư tức giận vạn phần.
Lúc này Quách Dược Sư ở vào tình cảnh lúng tính tiến thối lưỡng nan. Cường công thành Bá Châu, đối phương có một vạn quân phòng thủ, mặc dù y mang theo một số thang công thành, nhưng cái giá lớn phải trả khi công thành hiển nhiên khiến y do dự khó định. Nhưng nếu cứ lui về Phạm Dương như vậy, chỉ sợ Tiêu Cán sẽ tước đoạt quân đội của y.
Lúc này, Tiêu Dư Khánh cưỡi ngựa chạy vội tới, lạnh lùng nói với Quách Dược Sư:
- Quách tướng quân, không phải ngươi nói muốn cướp lấy thành Bá Châu, cắt đứt đường lương thực của quân địch sao? Hiện giờ sao lại giậm chân tại chỗ?
Quách Dược Sư cười khan một tiếng:
- Tiêu Giám Quân cần gì gấp gáp, ta nhận được tình báo xác thực, trong thành Bá Châu cũng không có bao nhiêu quân Tống, trước giữa trưa ta nhất định cướp được thành Bá Châu, xin Tiêu Giám Quân an tâm chớ vội!
Tiêu Dư Khánh tiếp tục uy hiếp nói:
- Nếu trước giữa trưa không cướp được thành Bá Châu thì thế nào?
- Nếu không cướp được, ta sẽ giao Hổ Phù quân đội cho Giám Quân!
- Quân vô hí ngôn, chúng ta một lời đã định!
Quách Dược Sư hừ lạnh một tiếng, coi như đáp lại gã. Tiêu Dư Khánh quay đầu ngựa lại đi về phía bắc. Làm Giám Quân, gã cũng không tin quân người Hán, vì phòng ngừa Quách Dược Sư làm khó mình, trái lại đầu hàng triều Tống, gã đặc biệt dẫn một ngàn kỵ binh Khiết Đan tinh nhuệ để giám thị Quách Dược Sư. Gã đã nhận được mật lệnh của Thái hậu, một khi Quách Dược Sư có dấu hiệu ngả về Tống, gã nhất định phải đánh giết Quách Dược Sư và Thường Thắng Quân không chút do dự.
Lúc này, Triệu Hạc Thọ nhỏ giọng nói:
- Đại Soái, chúng ta nên làm gì?
Quách Dược Sư cười lạnh một tiếng nói:
- Ngươi không phát hiện ra sao? Trên mặt sông có hai cây cầu nổi, chúng ta qua sông sẽ hủy cầu, xem Tiêu Dư Khánh sống thế nào?
- Vậy chúng ta sẽ tiến đánh thành Bá Châu sao?
Quách Dược Sư lắc đầu:
- Công thành Bá Châu không thực tế, toàn quân chúng ta bị diệt cũng chưa chắc có thể đánh hạ. Qua sông chúng ta tiếp tục đi Bảo Châu, đầu hàng Đồng Quán!
Nói tới đây, Quách Dược Sư quay đầu nhìn thoáng qua một ngàn kỵ binh Khiết Đan, lại nhỏ giọng nói:
- Chẳng qua chúng ta giả vờ công thành, ngươi dẫn bốn ngàn người ra vẻ công thành, ta ở lại bờ bắc nổi trống trợ uy cho ngươi!
- Ti chức tuân lệnh!
Triệu Hạc Thọ chạy nhanh đi điểm binh. Một khắc đồng hồ sau, bờ bắc Bạch Câu bỗng nhiên vang lên tiếng trống lớn, Quách Dược Sư tự mình đánh trống trợ uy.
Đông! Đông! Đông!
Trong tiếng trống trận kịch liệt, Đại tướng Triệu Hạc Thọ dẫn bốn ngàn quân đội khiêng mười mấy chiếc thang công thành vọt lên cầu nổi, kêu gào phóng tới thành Bá Châu cách đó một dặm.
Trên đầu thành, một vạn quân Tống gồm cả sương quân đã sử dụng giáo mạc, mở Thần Tí Nỏ, mấy chục sàng nỏ cũng đã lắp đặt tên nỏ dài ba thước, đằng đằng sát khí chờ đợi quân Liêu tới đây công thành.
Lý Diên Khánh đứng ở đầu thành bắc, ánh mắt lạnh lùng nhìn binh sĩ quân Liệu chạy từ xa tới công thành, hắn đã phát hiện một điểm kỳ quặc. Lúc này, Thiên tướng Triệu Phiến tiến đến nhỏ giọng nói:
- Thống Chế, họ chỉ mang theo mười mấy chiếc thang công thành, điều này không giống dáng vẻ công thành.
Lý Diên Khánh gật đầu, họ đều có kinh nghiệm thực chiến phong phú, mười mấy thang công thành sẽ tiêu hao không còn trong đợt công thành đầu tiên, bình thường ít nhất phải chuẩn bị hơn trăm thang công thành. Mặt khác, thành Bá Châu có sông hộ thành, họ dự định vượt qua sông hộ thành thế nào? Bình thường dùng ván gỗ trải qua sông, nhưng ván gỗ của đối phương ở đâu?
Lý Diên Khánh lại nhìn qua bờ bắc, chỉ thấy bờ bắc còn lại hơn mười người gõ trống trận, một ngàn người khác cũng dọc theo cầu nổi chạy tới phía nam, nơi xa còn một ngàn kỵ binh đang hờ hững xếp hàng nhìn quân Liêu công thành.
Lý Diên Khánh bỗng nhiên động lòng, dường như suy nghĩ tới điều gì! Hắn quay đầu hô:
- Trương Chỉ Huy Sứ!
Chỉ Huy Sứ Bá Châu Trương Kiệt bước nhanh tới:
- Có ti chức!
Lý Diên Khánh chỉ vào kỵ binh nơi xa hỏi:
- Đội kỵ binh kia là quân Hán hay quân Khiết Đan?
- Hồi bẩm Thống Chế, trong bộ binh có người Hán cũng có người Khiết Đan, nhưng kỵ binh chỉ có người Khiết Đan.
Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, một nguyên nhân khác mà Quách Dược Sư không dám đầu nhập Tống chính là trong quân đội của y còn một ngàn kỵ binh Khiết Đan giám thị họ, Quách Dược Sư rất có thể sẽ lợi dụng lần công thành này thoát khỏi sự giám thị của kỵ binh Khiết Đan.
- Thống Chế, cầu nổi cháy rồi!
Một binh lính chỉ vào cầu nổi hô lớn.
Lý Diên Khánh đã nhìn thấy rồi, chỉ thấy đoạn phía bắc hai tòa cầu nổi cháy hừng hực, khói đặc cuồn cuộn. Lúc này, Tiêu Dư Khánh xem chiến ở xa cũng tỉnh ngộ lại, không khỏi giận tím mặt, hô to một tiếng:
- Giết qua đi!
Một ngàn kỵ binh Khiết Đan bỗng nhiên khởi động, đánh tới cầu nổi. Nhưng đã chậm rồi, Quách Dược Sư không chỉ phóng hỏa, còn hạ lệnh hủy đi một đoạn cầu nổi dài vài trượng, khiến kỵ binh Khiết Đan buộc phải dừng bước ở bờ bắc, Tiêu Dư Khánh chửi ầm lên.
Quách Dược Sư chạy tới bên bờ sông cao giọng hô to:
- Tiêu Giám Quân, xin ngài nhắn giùm Thái Hậu, cũng không phải Dược Sư ta bất nhân, mà là nàng bất nghĩa, ta vì giữ mạng, đành phải ra hạ sách này.
Tiêu Dư Khánh giận dự:
- Bắn tên cho ta!
Hơn ngàn kỵ binh vội vàng bắn tên qua bờ bên kia. Thân binh của Quách Dược Sư xông lên, nâng cao thuẫn bảo vệ Chủ soái. Quách Dược Sư thoát khỏi phạm vi bắn tên, lập tức ra lệnh:
- Truyền lệnh toàn quân tập kết!
Đúng lúc này, Lý Diên Khánh cũng ra lệnh:
- Toàn quân rời thành, nghênh chiến quân Liêu!
Ô.. Tiếng kèn sừng hươu tập kết thổi lên, quân Tống thủ thành nhanh chóng tập kết dưới thành. Cửa thành mở ra, chín ngàn quân Tống xếp hàng chạy ra ngoài.
Năm ngàn Thường Thắng Quân Liêu quốc đang tập kết cách đó một dặm, quân Tống cũng triển khai thế trận dưới thành Bá Châu, trường mâu như rừng, cờ bay phấp phới. Mộ binh Hà Bắc cũng thay đổi giáp sắt và quân giới trong kho binh khí, trang bị hoàn toàn nhất trí với Cấm Quân, càng lộ rõ sát khí dày đặc.
Lúc này, thuộc cấp của Quách Dược Sư chạy đến như bay:
- Ta phụng lệnh Đại Soái tới gặp Chủ tướng của các ngươi!
Có binh sĩ đưa gã tới trước mặt Lý Diên Khánh, thuộc cấp khom người nói với Lý Diên Khánh:
- Khởi bẩm Lý Thống Chế, Đại Soái nhà ta quyết định hàng Tống, cũng không có chiến ý, xin Thống Chế không nên cản trở.
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Đã quyết định hàng Tống, không muốn tác chiến, vậy buông binh khí xuống là được, vì sao còn phải tập kết?
Thuộc cấp do dự một chút rồi nói:
- Đại Soái nhà ta muốn tới Bảo Châu đầu hàng Tuyên Phủ Sư Đồng Quán!
Lý Diên Khánh hừ lạnh một tiếng nói:
- Hiện giờ các ngươi đã ở Bá Châu cảnh giới Đại Tống, ngươi cảm thấy ta sẽ để các ngươi tùy tiện đi lại trong cảnh giới Đại Tống sao? Trở về nói cho Đại Soái của các ngươi, hoặc hiện giờ hắn lập tức buông binh khí đầu hàng, hoặc là quyết một trận tử chiến với ta, không có con đường thứ ba!
Tên thuộc cấp này bất đắc dĩ, đành chạy về bẩm báo cho Quách Dược Sư. Nửa ngày Quách Dược Sư cũng không nói ra lời, Lý Diên Khánh nói không hề sai, tiến vào cảnh nội Đại Tống chính là người xâm nhập, hoặc đầu hàng hoặc chiến đấu, quân đội Bá Châu quả thực không có khả năng để mình bình an rời đi.
Nếu như cảnh nội Liêu quốc, y có thể dạy dỗ Lý Diên Khánh một phen, toàn diệt quân đội của hắn, trái lại sẽ khiến triều Tống càng thêm coi trọng mình. Nhưng hiện giờ là cảnh nội Đại Tống, y biến thành người xâm nhập, y lại giao chiến với quân Tống, tính chất hoàn toàn trái ngược, Thiên tử Đại Tống cũng sẽ không bỏ qua cho mình.
Huống chi binh lực của đối phương gần gấp đôi y, y chưa hẳn có thể thắng được!
Lúc này, Triệu Hạc Thọ nhỏ giọng nói:
- Có lẽ có thể thương lượng với hắn một chút, chúng ta buông vũ khí, nhưng xin hắn thông báo Đồng Quán tới đây tiếp nhận đầu hàng!
Quách Dược Sư lắc đầu:
- Ngươi cho rằng hắn là trẻ con lên ba sao? Một khi chúng ta buông binh khí đầu hàng, sự sống chết của chúng ta nằm trong tay hắn. Khi đó hắn thà rằng giết sạch chúng ta dùng đầu người thỉnh công, cũng sẽ không nhường công lao cho Đồng Quán. Nhìn hắn giết quân phòng thủ thành Vĩnh Thanh, cũng biết lòng dạ người này ác độc.
- Vậy… vậy chúng ta nên làm thế nào?
Quách Dược Sư thở dài một tiếng:
- Việc đã đến nước này, chúng ta đã không có lựa chọn khác, chỉ có thể đầu hàng Chủng Sư Đạo.
Quách Dược Sư lập tức hạ đạt quân lệnh:
- Toàn quân bỏ vũ khí xuống, bỏ khôi giáp, đầu hàng quân Tống!
…
Chủng Sư Đạo dẫn sáu vạn đại quân xuất phát từ phủ Đại Danh về phía bắc từ ngày hai mươi tám tháng bảy. Họ mang theo rất nhiều hậu cần vật tư, chỉ riêng xe bò đã có hơn một vạn chiếc, trưng tập mười lăm vạn dân phu, còn có hơn ngàn chiếc xà lan đáy bằng, vận chuyển hai mươi vạn thạch lương thảo, mười vạn gánh cỏ khô và vô số quân tư vật phẩm.
Tốc độ hành quân của đại quân cũng không nhanh, ba ngày mới đến phủ Hà Gian. Chạng vạng tối, quân đội trú doanh nghỉ ngơi cách huyên Hà Gian mười lăm dặm về hướng đông, Tri Phủ Hà Gian CHúc Tú vội vàng chạy tới quân doanh.
- Nếu như Cao tướng quân quả thực không có lương thảo, mượn lương thảo của chúng ta, chúng ta sao có thể mắt thấy binh sĩ cạn lương thực? Chúng ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, cho dù không thể động tới quan lương, chúng ta cũng sẽ tìm phú hộ mượn lương. Nhưng Cao tướng quân cũng không hề thương lượng, trực tiếp ra lệnh trong vòng một canh giờ chúng ta phải lấy ra một ngàn thạch lương thực, nếu không hắn tự mình vào thành lấy lương thực, lời này quả thực khiến người ta khó mà chấp nhận. Ngay khi chúng ta chuẩn bị phái người đi bàn bạc, quân đội của hắn tiến vào thành, trực tiếp chạy tới kho quan…
Chúc Tú thở dài, tiếp tục nói:
- Cho dù cướp lương thực thì thôi đi, thế nhưng hắn còn tung quân đánh cướp tài sản dân chúng, tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng ở huyện Nhạc Thọ. Ta không có cách nào ngồi nhìn mặc kệ, đành báo cáo việc này với Đại Soái.
Chủng Sư Đạo xanh mặt nghe Chúc Tú cáo trạng. Cao Thế Tuyên tung binh đánh cướp lương thực trong kho quan huyện Nhạc Thọ, hơn hai mươi cửa hàng chung quanh kho quan cũng bị cướp sạch không còn. Càng khiến lão khó tiếp nhận chính là ít nhất có mười bảy phụ nữ bị binh sĩ tao đạp, sáu tên dân chúng vô tội bị chết.
Ầm!
Chủng Sư Đạo phẫn hận nện mạnh một quyền lên bàn, cắn răng nói với Tri Phủ Chúc Tú:
- Chủng Sư Đạo ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra trong quân đội của mình, xin Tri Phủ yên tâm, ta nhất định báo cáo Thiên tử, nghiêm trị Cao Thế Tuyên, cho Tri Phủ một công đạo.
Chúc Tú nao nao:
- Loại chuyện này còn phải bẩm báo Thiên tử sao?
Ánh mắt Chủng Sư Đạo ảm đạm, hôm trước lão nhận được tin khẩn của Lý Diên Khánh, mới biết Cao Thế Tuyên không tiến tới chiếm giữ Bá Châu, mà tự tiện đi Hùng Châu. Chủng Sư Đạo đương nhiên biết nguyên nhân trong đó, Hùng Châu thuộc về phạm vi bắc phạt của Đồng Quán, hiển nhiên Cao Thế Tuyên đã đầu nhập Đồng Quán. Dù Chủng Sư Đạo hận trong lòng, lại không muốn nói ra chuyện xấu này với người ngoài, lão liền thản nhiên nói:
- Thiên tử rất chú ý bắc phạt, xảy ra loại chuyện trái quân kỷ nghiêm trọng này, ta cho rằng vẫn phải để hắn biết được.
- Được! Chuyện này xin nhờ Chủng Soái, hạ quan cáo từ trước.
Chúc Tú đứng dậy cáo từ rời đi, Chủng Sư Đạo chắp tay đi lại trong đại trướng. Hiện giờ lão quan tâm tình hình của Lý Diên Khánh nhất, Lý Diên Khánh có tiến vào Liêu cảnh bắc phạt hay không? Gặp phải chiến sự gì?
Tính toán thời gian, Lý Diên Khánh hẳn là có tin khẩn đưa tới, tại sao đến giờ còn chưa tới?
Đúng lúc này, ngoài trướng có binh sĩ bẩm báo:
- Khởi bẩm Đại Soái, quân báo khẩn cấp của Bá Châu!
Chủng Sư Đạo mừng rỡ, vội vàng nói:
- Quân báo ở đâu?
Một lát, một lính báo tin bước nhanh vào đại trướng, quỳ một chân xuống nâng một phần quân báo nói:
- Ti chức phụng lệnh của Lý Thống Chế, đặc biệt đưa quân báo khẩn cấp cho Đại Soái!
Chủng Sư Đạo nhận quân báo hỏi:
- Có tình hình chiến đấu không?
- Khởi bẩm Đại Soái, sáng hôm nay Thượng tướng quân Liêu quốc là Quách Dược Sư dẫn năm ngàn quân đầu hàng chúng ta.
Tin tức này khiến Chủng Sư Đạo nhất thời giật nảy cả mình.