Chương 593: Đồng Quán tranh công
Chương 593: Đồng Quán tranh côngChương 593: Đồng Quán tranh công
Thời gian vào lúc canh ba, Chủ tướng Lưu Thuấn Thần trấn thủ huyện Phạm Dương vẫn không cách nào chìm vào giấc ngủ. Gã đứng trên đầu tường ánh mắt ngưng trọng nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, trong lòng tràn ngập bất an và lo lắng.
Buổi sáng gã nhận được thư chim ưng Đại Soái gửi tới từ Bá Châu, gã biết Thường Thắng Quân đã đầu hàng quân Tống, để gã thủ vững thành trì, trừ khi thấy thư tự tay mình viết mới có thể hiến thành. Giữa trưa, kỵ binh quân Tống đã đến, nhưng không có thư viết tay của Chủ Soái, Lưu Thuấn Thần cự tuyệt yêu cầu mở cửa thành, nhưng cũng không xảy ra xung đột với đối phương.
Lúc xế chiều, Tiêu Dư Khánh dẫn một ngàn kỵ binh chạy tới, yêu cầu gã lập tức mở thành. Nhưng Lưu Thuấn Thần cũng cự tuyệt yêu cầu của Tiêu Dư Khánh, còn hạ lệnh binh sĩ bắn tên. Tiêu Dư Khánh mắng to một hồi sau đó chạy về phía Dịch Châu.
Nguyên nhân Lưu Thuấn Thần bất an trong lòng là gã chỉ có ba ngàn quân đội, bằng đội quân này rất khó giữ vững huyện Phạm Dương. Trước mắt vợ con Đại Soái đều ở trong thành, một khi thành trì bị đại quân của Tiêu Cán công phá, gã quả thực không cách nào giải thích với Đại Soái.
Lúc này, bỗng nhiên có binh sĩ chỉ phía xa hô lớn:
- Tướng quân, phía trước có khác thường!
Lưu Thuấn Thần tập trung tinh thần nhìn chằm chằm quan đạo xa xa. Gã nhanh chóng nhìn thấy sự khác thường mà binh sĩ nói tới. Một đội quân mấy ngàn người đang nhanh chóng đi tới thành Phạm Dương. Lưu Thuấn Thần lập tức căng thẳng, ra lệnh:
- Gõ vang cảnh báo, toàn quân lên thành chuẩn bị chiến đấu!
Đương đương đương, tiếng chuông vang lớn trên đầu thành, binh sĩ thủ thành đang ngủ lập tức bừng tỉnh, họ đều mặc giáp mà ngủ, cầm lấy binh khí bên cạnh liền vội vàng chạy tới đầu thành.
Lúc này, quân đội của Lý Diên Khánh đã dừng bước cách đó một dặm. Ngay nửa canh giờ trước, Dương Tái Hưng dẫn tám trăm kỵ binh hội hợp với họ, có đội quân này gia nhập, khiến Lý Diên Khánh càng thêm thong dong. Nếu như Lưu Thuấn Thần không chịu đầu hàng, hắn cũng muốn đánh hạ thành trì. Huyện Phạm Dương liên quan đến việc có thể cướp đoạt Trác Châu dựa theo kế hoạch đã định hay không, ảnh hưởng trực tiếp đại kế bắc phạt Liêu quốc của quân đông lộ, Lý Diên Khánh rơi vào tình thế bắt buộc.
Sáu ngàn quân đội xếp hàng trong vùng quê cách đó một dặm, Lý Diên Khánh lạnh lùng nhìn tường thanh đen nhánh cách đó không xa. Huyện Phạm Dương là một thành lớn, diện tích chừng hơn hai mươi dặm, ít nhất cần một vạn quân đội mới có thể giữ vững tòa thành trì này. Dựa vào hai ba ngàn quân đội trong thành dù thế nào cũng không thể thủ được tòa thành trì này. Hắn chỉ cần công thành một lần là có thể lấy đươc huyện thành, huống chi họ còn mang theo lợi khí công thành Chấn Thiên Lôi.
Lý Diên Khánh lấy thư do Quách Dược Sư tự tay viết, đưa cho Trương Báo nói:
- Đi thương lượng với người trên thành một chút, nếu như họ cần thư, bắn thư lên đầu thành!
- Tuân lệnh!
Trương Báo nhận thư liền giục ngựa chạy như bay. Lúc này Lưu Kỹ cười nhạt nói:
- Hẳn là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
- Vì sao Lưu Thống Lĩnh chắc chắn như vậy?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Không phải trinh sát đã nói rồi sao?
Kỵ binh quân Liêu yêu cầu mở cửa thành trì, nhưng đầu tường lại lấy tên đáp lại, nói rõ thủ tướng trên đầu thành đã cắt đứt với Liêu quốc. Trừ khi hắn muốn đầu nhập Kim quốc, nếu không hắn không có lý do cự tuyệt chúng ta chiêu hàng.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta cũng cho rằng như thế, hi vọng đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
[ v i p t r u y e n f u L L . n e t - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Hai người nói chuyện, ánh mắt đều chăm chú nhìn bóng người Trương Báo.
Trương Báo phóng ngựa chạy gấp trên đường, một lát liền tới dưới thành, gã hô lớn lên đầu tướng:
- Ta tìm Lưu Thuấn Thần tướng quân!
Lưu Thuấn Thần vươn đầu ra nói:
- Chính là ta, các ngươi là ai?
- Chúng ta là hữu quân của quân đông lộ Đại Tống bắc phạt, Lý Thống Chế nhà ta sáng sớm hôm nay đã tiếp nhận Quách Thượng tướng quân quy hàng, hi vọng Lưu tướng quân cũng nhận rõ tình thế, quy thuận Đại Tống!
- Lý Diên Khánh cũng tới rồi sao?
- Đang ở trong đại quân phía sau!
Lưu Thuấn Thần gật đầu, trong thư chim ưng Quách Dược Sư để gã đầu hàng Lý Diên Khánh, nhưng gã cần nhìn thấy thư Quách Dược Sư tự tay viết mới được. Gã lại nói:
- Để cho ta mở thành đầu hàng, hẳn là còn một phong thư, thư ở đâu?
- Thư đang ở trên tay ta, xin Lưu tướng quân tránh ra!
Trương Báo giương cung lắp tên, một mũi tên vọt tới đầu tường, mũi tên thư rơi vào đầu tường, liền có binh sĩ nhặt được giao cho Lưu Thuấn Thần. Lưu Thuấn Thần nhận thư liền biết đây là thư Đại Soái tự tay viết. Gã mở thư ra nhìn một lần, liền nói với Trương Báo:
- Ta có thể mở cửa thành đầu hàng, nhưng hi vọng Lý Thống Chế không nên tùy ý giết chóc bách tính, mặc kệ là người Khiết Đan hay người Hán, điều kiện này xin Lý Thống Chế cần phải đáp ứng.
Trương Báo trở về báo cáo điều kiện của Lưu Thuấn Thần với Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh bật cười, hắn lập tức dẫn đầu đại quân đi tới dưới thành, Lý Diên Khánh cao giọng nói:
- Lưu tướng quân, ta là Lý Diên Khánh Thống Chế hữu quân, điều kiện mà Lưu tướng quân đưa ra, ta hoàn toàn đáp ứng!
Lưu Thuấn Thần đáp lại nói:
- Đại trượng phu lời hứa ngàn vàng, ta tin tưởng Lý Thống Chế.
Gã lập tức ra lệnh:
- Mở thành, quân đội buông vũ khí đầu hàng!
Cửa thành chậm rãi mở ra, từng đội binh sĩ quân Liêu đi ra khỏi thành, họ buông vũ khí, bỏ khôi giáp đi qua một bên. Lý Diên Khánh vội ra lệnh Lưu Kỹ dẫn một ngàn quân đội bố trí binh sĩ đầu hàng.
Lúc này, Lưu Thuẫn Thần cũng cưỡi ngựa đi ra, gã tung người xuống ngựa, tiến tới quỳ một chân xuống hành lễ:
- Mạt tướng Lưu Thuấn Thần phụng lệnh Quách Soái, đặc biệt hiến thành đầu hàng Lý Thống Chế!
Lý Diên Khánh vội vàng xuống ngựa đỡ gã dậy, trấn an gã:
- Tướng quân hiểu rõ đại nghĩa, có thể lựa chọn con đường chính xác trong thời khắc mấu chốt, dũng khí khiến người ta kính nể. Xin tướng quân yên tâm, Lý Diên Khánh nhất định tuân thủ nghiêm ngặt quân kỷ, tuyệt đối không để một binh sĩ nhiễu dân!
- Có thể do Lý Thống Chế tới tiếp thu Phạm Dương, là may mắn của bách tính Phạm Dương, xin Lý Thống Chế vào thành!
Lý Diên Khánh gật đầu, lập tức ra lệnh đại quân tiến vào chiếm giữ huyện Phạm Dương, cũng hạ lệnh toàn quân, không cho phép bất cứ kẻ nào nhiễu dân, kẻ nào trái lệnh nghiêm trị không tha!
…
Đồng Quán nhận được tin tức truyền đến từ Bá Châu xế chiều hôm Quách Dược Sư đầu hàng Lý Diên Khánh. Đồng Quán cực kỳ rung động đối với tin tức này, lão không nói một lời ròng rã một nén nhang, mãi đến khi phong thư chuyển nhanh thứ hai từ Bá Châu đến, lão mới rốt cuộc tin tưởng đây là sự thật.
Một cảm giác hối hận mãnh liệt lập tức tràn ngập trong lòng Đồng Quán. Nếu như lão có thể xuất binh sớm một chút, Quách Dược Sư kia cũng không đầu hàng Lý Diên Khánh, mà là đầu hàng lão, công lao lớn thế này sao có thể rơi lên đầu Chủng Sư Đạo?
Đồng Quán xem lại phong thư chuyển phát nhanh thứ hai cả một buổi chiều, trên thư nói buổi sáng Lý Diên Khánh đã hộ tống Quách Dược Sư xuôi nam, hiện giờ dù lão mọc cánh cũng không thể cướp được Quách Dược Sư từ tay Lý Diên Khánh, xem ra công lao này chắc chắn vô duyên với lão.
Đồng Quán trầm tư thật lâu trong đại trướng. Quách Dược Sư đã đầu hàng Đại Tống, vậy binh lực mấy Châu ở biên cảnh Liêu quốc chắc chắn trống rỗng, đúng là cơ hội tốt để lão dẫn quân chiếm lĩnh. Mặc dù mất đi chiến quả tiếp nhận Quách Dược Sư đầu hàng, nhưng Đồng Quán tuyệt đối không có khả năng lại để mất cơ hội sau đó.
Lúc này Đồng Quán hạ lệnh:
- Truyền quân lệnh của ta, để Tân Hưng Tông dẫn tám vạn đại công nhanh chóng tiến công Dịch Châu. Để Cao Thế Tuyên dẫn hai vạn quân bắc thượng Trác Châu, cướp đoạt huyện Phạm Dương!
Buổi chiều mùng một tháng tám, khi Đồng Quán biết được tin tức Quách Dược Sư đầu hàng triều Tống, lập tức chia binh hai đường giết vào Liêu cảnh. Tân Hưng Tông dẫn tám vạn đại quân lao thẳng tới Dịch Huyện. Cao Thế Tuyên ở Hùng Châu dựng cầu nổi vượt qua Bạch Câu, dẫn hai vạn quân giết tới Trác Châu.
Vào đêm, quân đội của Cao Thế Tuyên vừa công hạ huyện Tân Thành không có binh lực phòng thủ, gã lưu lại một ngàn người thủ thành, lại tiếp tục bắc thượng, lao về huyện Phạm Dương có vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng.
…
Hiệu suất đại quân bắc thượng của Đồng Quán cực cao, giữa trưa ngày thứ hai, tám vạn đại quân đã tới Dịch Huyện. Dịch Huyện do Tiêu Dư Khánh dẫn ba ngàn quân Liêu trấn thủ, tám vạn đại quân lập tức bao vây Dịch Huyện, bắt đầu công thành quy mô lớn.
Cao Thế Tuyên dẫn hai vạn quân đội hành quân ban đêm, sáng sớm hôm sau họ đến huyện Phạm Dương, nhưng vẫn chậm một bước, huyện Phạm Dương đã cắm cờ lớn quân Tống. Cao Thế Tuyên vừa tức vừa buồn bực, giục ngựa tới dưới thành hô to:
- Chủ tướng trong thành là người phương nào?
Lý Diên Khánh đi lên đầu thành, hắn vươn đầu nhìn Cao Thế Tuyên ra vẻ kinh ngạc nói:
- Cao tướng quân xuất hiện từ đâu vậy? Vì sao Bá Châu không có tin tức của Cao tướng quân?
Cao Thế Tuyên cảm thấy nặng nề trong lòng, hóa ra chủ tướng trong thành lại là Lý Diên Khánh. Gã thầm kêu không ổn, chỉ sợ mình không có cơ hội.
Gã đành nhắm mắt nói:
- Bởi vì lương thảo của ta không đủ, đành phải thay đổi tuyến đường bắc thượng Hùng Châu. Chiều hôm qua ta xuất phát bắc thượng từ Hùng Châu, không nghĩ tới Lý tướng quân vượt lên trước một bước. Nếu không Lý tướng quân tiếp tục bắc thượng, để ta trấn thủ Phạm Dương, ý của Lý tướng quân thế nào?
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiengs nói với gã:
- Xem ra Cao Thống Chế quên mất sách lược của Chủng Soái trước đó rồi. Trước tiên cướp đoạt huyện Phạm Dương, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Hoặc là Cao Thống Chế lại nghe lệnh Đồng Thái Úy, đáng tiếc tại hạ chỉ nghe lệnh Chủng Soái.
Cao Thế Tuyên không giữ được bình tĩnh, gã giơ quân lệnh của Đồng Quán nghiêm nghị quát:
- Đúng là quân lệnh của Đồng Thái Úy, Đồng Thái Úy lệnh cho ngươi lập tức rút khỏi huyện Phạm Dương. Lý Diên Khánh, quân lệnh của Xu Mật Sứ ngươi dám không nghe sao?
- Phi!
Lý Diên Khánh hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, mắng to:
- Cao Thế Tuyên, ngươi tung binh đánh cướp phủ Hà Gian, đã xúc phạm quân kỷ, lại tiếp tục chống quân lệnh của Chủng Soái, tự tiện bắc thượng Hùng Châu, suýt làm hòng chiến cơ, hai tội này đều là tội chết trong quân, Cao Thế Tuyên, ngươi nhất định phải chết!
Cao Thế Tuyên giận dữ:
- Lý Diên Khánh, ta cảnh cáo ngươi lần cuối, nếu ngươi không nhường thành, ta sẽ lệnh đại quân công thành!
Lý Diên Khánh quát:
- Mờ thành cho ta!
Cửa thành chậm rãi mở ra, để lộ cửa thành trống không. Lý Diên Khánh lấy cung đồng ra, rút một mũi tên sắt. Hắn giương cung lắp tên, nhắm ngay Cao Thế Tuyên, Lý Diên Khánh lạnh lùng nói:
- Có bản lĩnh ngươi vào thành thử xem!