Chương 596: Lời đồn quán rượu
Chương 596: Lời đồn quán rượuChương 596: Lời đồn quán rượu
Có lẽ do tác dụng của rượu cồn, đêm nay Ngô Mẫn rất sảng khoái, không hề có giá đỡ quan viên, nhanh chóng làm quen với Lý Đại Khí.
Nhưng Ngô Mẫn vẫn luôn nắm chắc phân tấc đặc thù của quan viên, lời gì nên nói, lời gì không nên nói, gã không hề lỡ lời. Mà giọng điệu của gã vừa đúng, không hề nói chuyện nhỏ giọng thần thần bí bí, nhưng lại khiến khách uống rượu bên cạnh nghe không rõ gã đang nói gì!
- Mười ngày trước triều đình quy định thời gian khởi xướng bắc công, ngày đầu tiên Diên Khánh liền lập được công lớn, nhận sự đầu hàng của Quách Dược Sư…
- Quách Dược Sư này là ai?
Lý Đại Khí không nhịn được hỏi chen vào.
- Hắn cũng không phải người bình thường, hắn là tướng lĩnh người Hán cao nhất trong quân đội Liêu quốc, thống soái tám ngàn quân Hán. Hắn đầu hàng dù đối với triều đình hay là quân đội Liêu quốc đều là một đả kích nặng nề. Cho nên Thiên tử tự mình triệu kiến hắn ở Diên Xuân Điện, phong quan thêm tước, còn ban thưởng hắn một tòa nhà đẹp ở kinh thành.
Trung Thư Xá Nhân Cố Thiên cười nói bổ sung:
- Quách Dược Sư này rất biết cách nói chuyện, hắn nói tuy rằng mình là người Hán, lại trung thành với Liêu quốc, một lòng kháng Kim với Liêu quốc, tuyệt đối không hai lòng. Nhưng bởi vì vụ án Lý Xử Ôn mà cao tầng Liêu quốc nhất định muốn giết hắn giải trừ hậu hoạn, hắn cùng đường mạt lộ, lúc này mới đầu hàng Đại Tống. Hắn nói chuyện than thở khóc lóc, ngay cả Thiên tử cũng bị hắn cảm động.
Lý Đại Khí khẽ thở dài:
- Người này nếu không phải đại trung chính là đại gian, hi vọng Diên Khánh không có quá nhiều liên quan với hắn!
Cố Thiên bưng chén rượu mỉm cười:
- Cho dù Diên Khánh muốn có liên quan với hắn, hắn còn chướng mắt đấy!
Lý Đại Khí ngây ngốc một chút:
- Lời này có ý gì?
Ngô Mẫn bên cạnh cũng hơi tò mò, gã biết Cố Thiên thường xuyên ở bên người Thiên tử, trong lúc Quách Dược Sự được phong chức gã cũng ở bên. Ngô Mẫn cũng cười nói:
- Cố huynh không ngại nói một chút.
Cố Thiên uống một hơi cạn sạch chén rượu, lúc này không chút hoang mang nói:
- Quách Dược Sư hi vọng mình có thể dẫn đầu bộ hạ cũ công diệt Liêu quốc cho Đại Tống. Thiên tử vui vẻ đồng ý, chuẩn bị phong hắn làm Phó Đô Thống, đi theo Chủng Sư Đạo, nhưng Quách Dược Sư lại nói hắn hi vọng đi theo Đồng Quán…
Nói tới đây, Cố Thiên cố ý ngừng một chút, gã nhìn qua biểu lộ kinh ngạc của Lý Đại Khí thản nhiên nói:
- Miếu thế nào cung phụng thần thế ấy, miếu Thổ Địa của Chủng Sư Đạo sao có thể cung phụng được mãnh long quá giang Quách Dược Sư chứ? Cho nên cuối cùng hắn vẫn đi theo Đồng Quán, không có duyên với Chủng Sư Đạo.
Lý Đại Khí yên lặng gật đầu, y nghe rõ, ứng với câu ngạn ngữ kia, không phải người một nhà, không thể tiến vào một cửa. Cũng tốt, con trai có thể rời xa loại người nịnh nọt như Quách Dược Sư.
Lúc này, Thang Chính Tông ở bên cạnh vẫn không nói gì không nhịn được hỏi:
- Trong phố xá có lời đồn, nói Thái hậu Liêu quốc đã quyết định đầu hàng Đại Tống, là thật sao?
Ngô Mẫn gật đầu:
- Đúng là thật, sáng hôm nay triều đình đã đạt thành hiệp nghị với đặc sứ Liêu quốc, tiếp nhận Liêu quốc đầu hàng, dùng chức quan triều Tống phong cho quý tộc Liêu quốc, Liêu quốc sẽ giao mười sáu Châu U Vân.
- Còn Kim quốc?
Lý Đại Khí cảm thấy không ổn, Tống Liêu đạt thành hiệp nghị như vậy, Kim quốc sao có thể không đếm xỉa tới?
- Chuyện này không liên quan gì tới Kim quốc, trong đồng minh Tống Kim nói rất rõ ràng, Tống Kim lấy Trường Thành làm ranh giới, như vậy mười sáu Châu U Vân nên thuộc về Đại Tống.
Bản thân Lý Đại Khí cũng là thương nhân, lại chịu ảnh hưởng sâu sắc từ con trai. Y hơi coi thường Ngô Mẫn, nhẹ nhàng lắc đầun ói:
- Kim quốc phí tiền phí của tiến đánh U Châu, cuối cùng không mò được cái gì hết, họ sao có thể đáp ứng?
Ngô Mẫn cười nói:
- Đây cũng không phải mua nhà mua đất mà có thể tùy tiện đổi ý, đây là hiệp nghị giữa hai nước, có văn bản quân chủ hai nước ký kết, sao có thể tùy tiện hủy bỏ. Yên tâm đi! Cũng không phải Kim quốc sẽ không thu hoạch được gì, ít nhất họ có thể lấy được tài phú của Liêu quốc lúc trước, ta cảm thấy vấn đề không lớn.
Lý Đại Khí không nói gì nữa, y chỉ là một giới thương nhân, chuyện lớn triều đình chẳng liên quan gì tới y. Y chỉ quan tâm sự an toàn của con trai mình, Tống Liêu đã đạt thành hiệp nghị, như vậy con trai mình sẽ nhanh chóng trở về.
Nghĩ tới đây, trái tim Lý Đại Khí hoàn toàn buông xuống, y nâng chén rượu cười nói:
- Hôm nay coi như ta mời khách. Tới! Ta lại kính hai vị quan nhân một chén.
…
Hai nước Tống Liêu đàm phán trải qua ròng rã bảy ngày, cuối cùng hai nước đạt thành hiệp nghị, triều Tống đáp ứng giữ lại quan tước của quý tộc Liêu quốc, lấy chức tướng Đại Tống ngang nhau để phong thưởng, cũng đồng ý tiếp tục tôn Tiêu Thái hậu làm Liêu Vương Phi, ân nuôi trong Tống cung. Người Khiết Đan được bố trí tại Hà Tây, mà Liêu quốc nhất định phải hủy bỏ quốc hiệu, trả lại mười sáu Châu U Vân cho Đại Tống.
Kết quả này khiến Thiên tử Triệu Cát vui mừng. Mặc dù hiệp nghị còn cần Tiêu Thái hậu Liêu quốc ký mới chính thức có hiệu lực, nhưng Triệu Cát đã không kịp chờ đợi, lúc này y hạ chỉ chính thức đổi tên phủ Tích Tân của Liêu quốc thành phủ Yên Kinh, đổi tên kinh thành Liêu quốc thành Yên Kinh.
Đồng thời Triệu Cát phái hai lộ cước đệ chữ vàng đưa đi Dịch Châu và Trác Châu, thông báo Đồng Quán và Chủng Sư Đạo tiếp thu phủ Yên Kinh.
…
Sáng sớm, trên quan đạo phía nam Dịch Châu, ba tên kỵ binh cưỡi ngựa hối hả phi nước đại. Mùa thu năm nay tới rất sớm, một trận cuồng phong cuốn đầy lá khô, giống như bướm vàng tán loạn trên không trung. Ba tên kỵ binh không hề dừng lại, xuyên quá lá khô tán loạn, tiếp tục chạy gấp về phía bắc.
Sau một canh giờ, ba tên kỵ binh rốt cuộc đã tới đại doanh tây lộ của quân Tống bên ngoài thành Dịch Châu.
Đại quân tây lộ quân Tống trong đại doanh Dịch Châu có tổng cộng mười hai vạn nhân mã, đây là phong cách tác chiến của Đồng Quán, tập trung tất cả bình lực toàn tuyến mà lên. Cho dù tuyến Bảo Châu, phủ Chân Định chỉ còn lại một ít hương binh, nhưng Đồng Quán cũng không thèm để ý.
Sáu ngày trước Đồng Quán nhận được ý chỉ khẩn cấp của Thiên tử, lệnh cho lão tạm thời không tiến đánh phủ Yên Kinh, chờ đợi sau khi có kết quả đàm phán của hai nước Tống Liêu rồi hành động.
Cho dù Đồng Quán đã nóng vội không nhịn được, một lòng dẫn quân lật đổ phủ Yên Kinh. Nhưng dù sao Đồng Quán cũng là quan lớn triều đình, lão không dám tùy tiện chống lại thánh chỉ của Thiên tử, nếu không cho dù lão cướp đoạt được Yên Kinh, cũng không có công lao.
Mấy ngày nay Đồng Quán luôn nóng lòng sốt ruột, chờ đợi kết quả đàm phán Tống Liêu. Mặc dù Chủng Sư Đạo dựa vào Lý Diên Khánh tập kích Trác Châu cướp được tiên cơ, nhưng khi Tống Liêu bắt đầu đàm phán, Đồng Quán lại bắt đầu ở cùng một hàng với Chủng Sư Đạo.
Ai có thể cướp đoạt được Yên Kinh trước, điều này có nghĩa người đó có thể nhận được di chiếu của Thần Tông mà phong Vương, điều này khiến Đồng Quán lo lắng. Mấy ngày nay lão vẫn đứng ngồi không yên, đau khổ chờ đợi tin tức của kinh thành.
Đúng lúc này có thân binh bẩm báo ngoài trướng:
- Khởi bẩm Thái Úy, có tin gấp đưa tới từ Bảo Châu!
Đồng Quán gần như nhảy dựng lên:
- Nhanh… nhanh để người đưa tin tiến vào!
Bồ câu thư của kinh thành không thể đưa tới Dịch Châu, phía bắc chỉ có thể đưa tới Bảo Châu, lại do Bảo Châu phái người đưa tới cho lão. Đồng Quán lập tức hiểu được nhất định là có tin tức từ kinh thành.
Một lát, người đẫn dầu trong ba tên kỵ binh đưa thư đi vào đại trướng, quỳ một chân xuống nói:
- Ti chức phụng lệnh đưa thư cho Thái Úy!
- Thư ở đâu?
Kỵ binh lập tức đưa ra một ống niêm phong đưa cho Đồng Quán. Đồng Quán tay run run xé mở phong thư, đổ ra một cuốn lụa trắng nho nhỏ từ trong ống trúc ra, đúng là thư bồ câu mà tâm phúc của lão gửi tới từ kinh thành. Lão cẩn thận mở thư bồ câu, như lão dự đoán, hai nước Tống Liêu đã đạt thành hiệu nghị, Thiên tử Triệu Cát đã hạ chỉ, lệnh cho lão và Chủng Sư Đạo lập tức tiến quân phủ Yên Kinh.
Đồng Quán khôn khéo cỡ nào, lão lập tức nhìn ra lo lắng của Thiên tử, loại đàm phán này cần quân chủ hai nước đóng dấu và trao đổi văn bản mới có hiệu lực. Vừa mới kết thúc đàm phán Thiên tử đã không kịp chờ đợi hạ chỉ muốn họ đi tiếp thu phủ Yên Kinh, điều này vội vàng cỡ nào?
Đương nhiên, thành Yên Kinh lúc này hẳn cũng sẽ biết kết quả đàm phán, Liêu sứ chắc chắn sẽ dùng thư chim ưng thông báo Yên Kinh kịp thời.
Đồng Quán trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Các ngươi từ Bảo Châu tới đây mất bao nhiêu thời gian?
- Hồi bẩm Thái Úy, ba người chúng ta cưỡi sáu ngựa, chỉ dùng thời gian một đêm liền chạy tới đại doanh.
Đồng Quán nhanh chóng tính toán thời gian trong lòng, bồ câu thư gửi đi từ giữa trưa hôm qua, chạng vạng tối đến Bảo Châu, lại chạy một đêm đưa tới chỗ này của lão. Mà kinh thành đưa đi bình thường xuất phát vào buổi chiều, cho dù dùng cước đệ chữ vàng, nhanh nhất cũng cần thời gian hai ngày rưỡi mới có thể tới huyện Phạm Dương Trác Châu.
Trên thực tế lão hơn Chủng Sư Đạo thời gian gần hai ngày, mặc dù huyện Phạm Dương cách Yên Kinh gần hơn lão, nhưng lão lại có thời gian hai ngày để đi đường, hẳn là có thể chạy tới Yên Kinh nhanh hơn Chủng Sư Đạo một bước.
Nghĩ tới đây, Đồng Quán lập tức rời khỏi đại trướng ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, trung quân và tiền quân tập kết, chuẩn bị xuất phát!
Khoảng nửa giờ sau, Đồng Quán tự mình thống soái năm vạn đại quân rời doanh bắc thượng. Họ không mang theo đồ quân nhu, mỗi người chỉ mang theo năm ngày lương khô, trùng điệp chạy vội tới phủ Yên Kinh phía đông bắc. Đồng Quán tin tưởng Liêu sứ ở kinh thành đã dùng thư chim ưng nói kết quả đàm phán cho Tiêu Thái hậu. Chỉ cần lão chạy tới Yên Kinh, Tiêu Thái hậu nhất định sẽ ra khỏi thành đầu hàng.
Thật ra bất kỳ một Đại tướng nào đều sẽ nhìn ra loại khinh binh bắc thượng này không ổn thỏa, ẩn giấu tai họa ngầm cực lớn. Thái Úy Đồng Quán dẫn binh ba mươi năm hẳn là càng biết không nên mạo hiểm. Chỉ tiếc Đồng Quán trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, lão đã bị Vương tước chờ đợi mười năm làm choáng váng đầu óc, chỉ sợ Chủng Sư Đạo cướp trước, liền liều lĩnh xuất binh bắc thượng.
Ngay khi đại quân Đồng Quán vừa mới rời đi, mấy con chim ưng đưa thư liền bay lên không từ trong rừng núi gần đó, lượn mấy vòng liền bay về phía đông bắc.