Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 714 - Chương 598: Cạm Bẫy Phòng Sơn

Chương 598: Cạm bẫy Phòng Sơn Chương 598: Cạm bẫy Phòng SơnChương 598: Cạm bẫy Phòng Sơn

Thành Yên Kinh cũng chính là thành Tích Tân Liêu quốc, ở phía đông bắc Dịch Châu, hai nơi cách nhau khoảng chừng ba trăm dặm. Vùng này là chỗ giao nhau cả Thái Hành Sơn và Yến Sơn, địa hình vỡ vụn, đồi núi đông đảo, đường gập ghềnh khó đi.

Mặc dù có một quan đạo rộng lớn từ Dịch Châu đến thành Tích Tân, nhưng quan đạo này phải đi qua huyện Phạm Dương, Đồng Quán đương nhiên không có khả năng đi đường này, lão dẫn quân đi đường nhỏ khác.

Cho dù năm vạn đại quân là khinh binh, nhưng đường đi gập ghềnh, tốc độ hành quân của đại quân cũng không nhanh, đi một ngày một đêm không tới trăm dặm. Sáng sớm ngày thứ hai lúc vượt qua Lai Thủy, nơi này là giao giới của Dịch Châu và phủ Tích Tân, qua Lai Thủy họ sẽ tiến vào địa giới phủ Tích Tân.

Nơi này là dãy núi kéo dài mấy trăm dặm, nhưng vừa nghĩ tới xuyên qua những ngọn núi lớn này chính là thành Tích Tân, nội tâm Đồng Quán bắt đầu nóng bỏng, lão dường như đã thấy Vương tước đang vẫy gọi mình. Đại Tống chưa hề phong Vương khác họ cho đại thần còn sống, bình thường đều truy phong sau khi chết, con cháu lại không thể kế thừa. Đồng Quán lão chính là Vương khác họ đầu tiên của Đại Tống, ngày lão chờ đợi mười năm cuối cùng đã tới rồi.

Cho dù các binh sĩ cả đêm chưa nghỉ ngơi, đều mệt mỏi không chịu nổi, nhưng Đồng Quán cũng không để ý, lão cả giận nói với binh sĩ chung quanh:

- Ta làm Chủ soái còn không mệt mỏi, những người khác sao có thể lười biếng, tiếp tục hành quân cho ta!

Các tướng sĩ kêu khổ thấu trời, đánh nện bước gót chì, vừa đi vừa ngủ gà ngủ gật. Đi thêm một canh giờ, đại quân đi tới một đường rẽ, Cao Thế Tuyên chạy tới bẩm báo:

- Thái Úy, phía trước có hai con đường, dẫn đường cũng không biết đường nào gần hơn!

- Đồ vô dụng, nhanh phái người đi nghe ngóng!

- Tuân lệnh!

Cao Thế Tuyên giục ngựa chạy đi như bay. Lúc này Đồng Quán mới hạ lệnh:

- Toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ nửa canh giờ!

Ba quân reo hò, vội ngồi xuống. Phần lớn binh sĩ mệt mỏi ngả xuống đất là ngủ. Mặc dù nửa canh giờ rất ngắn, nhưng có thể ngủ một hồi cũng tốt rồi.

Không lâu sau, Cao Thế Tuyên liền dẫn một tiều phu vội vàng đi tới bên người Đồng Quán:

- Khởi bẩm Thái Úy, các huynh đệ chỉ tìm được tiều phu đốn củi này!

Tiều phụ sợ hãi quỳ rạp xuống đất, cuống quít dập đầu:

- Tiểu dân tham kiến Đại tướng quân!

Đồng Quán đánh giá gã một chút hỏi:

- Ngươi là người Hán?

- Tiểu dân đời đời kiếp kiếp đều là người Hán, sống bằng đốn củi hái thuốc.

Đồng Quán gật đầu:

- Vậy ta tới hỏi ngươi, nơi này là địa phương nào?

- Nơi này gọi là Đại Phòng Sơn, chính là núi lớn trước mặt, diện tích mấy chục dặm, núi cao rừng rậm, hẻm núi rất nhiều, thường có dã thú xuất hiện. Các loại dược liệu trên núi cũng rất phong phú, dưới núi có nhiều thôn trang nhỏ đều sống dựa vào nó, nhà tiểu nhân cũng thế.

- Hóa ra nơi này chính là Đại Phòng Sơn à, trước mặt có hai con đường, đường nào tới thành Tích Tân gần hơn?

- Hồi bẩm Đại tướng quân, con đường phía bắc khá bằng phẳng dễ đi, đường phía nam hơi gồ ghề, nhưng con đường phía nam cách thành Tích Tân gần hơn một chút.

- Gần hơn bao nhiêu?

Đồng Quán lại hỏi.

- Đại khái gần hơn năm mươi dặm, thực ra chỉ là lượn quanh nửa Đại Phòng Sơn.

- Ta biết rồi.

Đồng Quán lập tức ra lệnh hai bên thưởng tiều phu mười lạng bạc, để gã dẫn đường cho đại quân. Đồng Quán ra lệnh:

- Tất cả đứng lên cho ta, chuẩn bị xuất phát!

Lúc này mọi người mới ngủ một khắc đồng hồ liền phải lên đường, các binh sĩ thống khổ không chịu nổi, tiếng oán thán dậy đất. Cao Thế Tuyên cẩn thận từng chút hỏi:

- Thái Úy, không biết đi đường nam hay đường bắc?

- Nói nhảm!

Đồng Quán hung hăng lườm gã một cái:

- Đương nhiên đi đường nam, chẳng lẽ ngươi còn muốn đi vòng thêm năm mươi dặm đường sao?

Cao Thế Tuyên sợ hãi thưa dạ lui ra, vội vàng chạy đi mệnh lệnh tiền quân đi đường nam. Năm vạn đại quân dưới sự dẫn đầu của tiều phu đi vào đường nam, trùng điệp đi về phía thành Tích Tân.



Đường nam Đại Phòng Sơn núi cao rừng rậm, con đường gập ghềnh, hành quân cực kỳ gian nan. Đi tới giữa trưa, đại quân mới đi được ba mươi dặm đường, binh sĩ đã mệt tới tình trạng kiệt sức, kêu khổ thấu trời. Nhưng Đồng Quán lại quyết tâm, nhất định muốn giết tới phủ Tích Tân trước khi trời tối, không để ý các tướng sĩ liên tục cầu tình, kiên quyết không cho phép binh sĩ nghỉ ngơi, lại yêu cầu họ tăng tốc độ hành quân.

Lúc này, hai vạn tiền quân đi vào một hẻm núi lớn, hẻm núi rộng hơn trăm trượng, hai bên đều là núi lớn cao ngất, rừng cây tươi tốt kéo dài từ chân núi tới đỉnh núi. Cao Thế Tuyên đánh giá rừng cây và núi cao hai bên, đám lính dẫn đường đi trước họ chạy tới bụng đầy nghi hoặc nói với Cao Thế Tuyên:

- Tướng quân, con đường này chúng ta không đi qua, dường như không phải đi về phía thành TÍch Tân.

Cao Thế Tuyên cũng nổi lòng nghi ngờ, vội vàng sai người gọi tiều phu tới, hỏi gã:

- Đây là nơi nào?

Tiều phu cười nói:

- Nơi này là hẻm Hành Quân, dài hơn mười dặm, đi ra khỏi hẻm Hành Quân chính là ra khỏi Đài Phòng Sơn, đường phía trước sẽ bằng phẳng.

- Nhưng dẫn đường nói đây không phải đi về phía thành Tích Tân!

- Tướng quân, họ nhất định đi Lão Nha lĩnh rồi, bên kia xa hơn một chút, nơi này gần nhất, ta chính là người địa phương, chẳng lẽ ta không biết sao?

- Được rồi! Ngươi dẫn đường phía trước đi.

Cao Thế Tuyên nửa tin nửa ngờ, nhưng gã cũng không có cách nào, chạy được một nửa rồi, đành phải tiếp tục đi.

Đi thêm năm sáu dặm, hẻm núi lại chuyển về phía bắc, ngay cả Cao Thế Tuyên cũng cảm thấy không bình thường. Thành Tích Tân ở phía nam, sao lại đi về phía bắc?

Gã vội vàng hạ lệnh thân binh:

- Đi gọi tiều phu tới cho ta!

Một lát, thân binh vội trở về:

- Tướng quân, không thấy tiều phu kia!

Cao Thế Tuyên giật nảy mình, gã lập tức biết tình hình không ổn, vội ra lệnh:

- Nhanh chóng lui lại!

Đã không kịp rồi, đúng lúc này, dưới chân quân đội bỗng nhiên liên tục phát nổ, đây chính là tiếng nổ của Phích Lịch Pháo, mặc dù uy lực không mạnh mẽ như Chấn Thiên Lôi, nhưng mấy trăm quả Phích Lịch Pháo nổ vang liên tục, miếng sắt ngâm độc bên trong văng khắp nơi, đánh trúng vô số người. Khắp nơi là tiếng kêu rên, toàn bộ hẻm núi tràn ngập khói đặc, binh sĩ hỗn loạn.

Tiếng mõ vang lên hai bên, ngàn nỏ cùng bắn, tên nỏ dày đặc bắn về phía binh sĩ quân Tống trên hẻm núi, binh sĩ liên tục trúng tên ngã xuống. Cùng lúc đó, vô số thùng gỗ đổ đầy dầu hỏa lăn lông lốc xuống từ trên đỉnh núi, rơi vào hẻm núi vỡ nát, dầu hỏa tràn ra chung quanh, hơn ngàn mũi tên lửa bắn ra, trong hẻm núi lập tức biến thành một biển lửa.

Binh sĩ quân Tống cực kỳ khủng hoảng, tranh nhau chạy trốn. Họ giẫm đạp lên nhau, tiếng kêu rên la khóc vang vọng sơn cốc. Năm ngàn quân Liêu đánh tới từ trên núi, rất nhiều binh sĩ quân Tống chạy tới rừng cây bị giết chết. Cao Thế Tuyên hô to:

- Phá vây cùng ta! Phá vây cùng ta!

Đúng lúc này, mấy trăm mũi tên cùng phóng tới gã, Cao Thế Tuyên tránh né không kịp, lập tức bị bắn thành nhím, chết thảm tại chỗ.

Thực ra trong sơn cốc chỉ có năm ngàn binh sĩ quân Liêu, họ lợi dụng ưu thế địa hình, phát huy uy lực hỏa dược và dầu hỏa, giết cho hai vạn quân Tống thây ngã khắp nơi trên mặt đất, tiếng la khóc tràn ngập.

Mà ba vạn hậu quân Đồng Quán dẫn đầu lúc này còn chưa vào sơn cốc, đang trong một con đường khác cách đó không xa. Da Luật Đại Thạch dẫn một vạn năm ngàn quân đang lẳng lặng chờ đợi cơ hội. Da Luật Đại Thạch cưỡi trên chiến mã, lạnh lùng nhìn chằm chằm quân Tống nơi xa.

Mặc dù y kiên quyết phản đối Thái hậu nhiếp chính, yêu cầu trả chính sự cho Gia Luật Diên Hi, dẫn tới kích thích mâu thuẫn giữa y và Tiêu Cán, cuối cùng bị giáng chức trấn thủ Cư Dung Quan. Nhưng thời điểm sinh tử tồn vong của Liêu quốc, y không để ý hiềm khích lúc trước, liền đảm nhiệm Chủ tướng tây lộ, dẫn hai vạn quân đội chặn đánh đại quân Đồng Quán.

Lúc này, sơn cốc nơi xa vang lên tiếng nổ liên tiếp, hậu quân Đồng Quán hơi hỗn loạn. Da Luật Đại Thạch giơ tay lên, cấm chỉ quân đội phát động, còn chưa tới thời khắc tập kích tốt nhất.

Y vểnh tai lắng nghe tiếng la khóc của binh sĩ trong sơn cốc, ngày càng gần. Lúc này, hậu quân Đồng Quán cũng bắt đầu bối rối la to, lòng quân Tống đã dao động.

Da Luật Đại Thạch nghiêm nghị hô to:

- Giết cho ta!

Một vạn năm ngàn quân Liêu giết ra từ đường nhỏ, sắc bén đánh tới quân Tống trận cước đã loạn…

Đồng Quán tự biết trúng kế, lão cũng sợ hãi mất hồn mất vía, quay đầu chạy trốn. Dưới sự hộ vệ của mấy trăm thân binh, Đồng Quán chạy trốn, nhanh chóng thoát khỏi chiến trường.

Mắt thấy Chủ tướng dẫn đầu chạy trốn, Đại tướng quân Tống khác vội vàng trốn bán sống bán chết. Năm vạn quân Tống cả kinh nứt gan, bại binh như núi đổ. Đây gần như là một trận đồ sát một phía không chút huyền niệm. Binh sĩ quân Liêu truy sát dọc đường, thi thể quân Tống chất đầy đường núi. Năm vạn đại quân bị toàn diệt, cuối cùng chỉ có hơn ngàn người chạy ra khỏi Đại Phòng Sơn.

Da Luật Đại Thạch cũng không dừng bước, dẫn hai vạn quân Liêu tiếp tục truy kích về phía Dịch Châu.



Ngay khi đại quân Đồng Quán trúng mai phục ở Đại Phòng Sơn, Chủng Sư Trung và Lý Diên Khánh dẫn ba vạn đại quân cũng tới cảnh nội huyện Lương Hương. Huyện Lương Hương là ibnhf phong cuối cùng của thành Tích Tân về phía nam, cũng là cửa lớn nam thành Tích Tân.

Nhưng Chủng Sư Trung và Lý Diên Khánh cũng không vội vã cướp đoạt thành Yên Kinh giống như Đồng Quán. Cao tầng quân đông lộ đã đạt thành ý kiến nhất trí, hiện giờ đàm phán Tống Liêu còn chưa hoàn thành bước cuối cùng, họ có thể tạo áp lực với Liêu quốc, nhưng cũng không thể vội vàng cướp thành. Nếu như Liêu quốc thực sự có thành ý đầu hàng, Tiêu Thái hậu đương nhiên sẽ phái người tới đây bàn bạc. Nếu như Liêu quốc đầu hàng chỉ là kế hoãn binh, vậy họ càng không thể sốt ruột, tránh trúng mai phục của quân Liêu.

Cho nên Lý Diên Khánh và Chủng Sư Trung tiến vào cảnh nội huyện Lương Hương, chẳng những không tiếp tục tiến lên, trái lại xây dựng một tòa đại doanh trên một vùng địa thế hơi cao. Đồng thời, Lý Diên Khánh phái mười đội kỵ binh trinh sát đi phía trước tìm hiểu tình hình quân địch.

Yến Thanh dẫn hai mươi tên kỵ bnhi trinh sát vòng quanh phía bắc huyện Lương Hương. Vùng này là đồi núi rất thâm trầm, rừng cây dày đặc, chim thú đông đảo, là bãi săn của Hoàng đế Liêu quốc lúc trước tuần sát phương nam. Lúc này, Yến Thanh treo lên một gốc cây đại thụ ngàn năm, nhìn về phía huyện Lương Hương xa xa, trên ngọn cây có thể trông thấy rõ ràng huyện thành.

Huyện Lương Hương cũng không lớn, chỉ là một huyện thành nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn huyện Vĩnh Thanh, chu vi thành trì dài không quá bảy tám dặm. Thực ra nó không phải một tòa huyện thành, mà là một tòa quân thành, phụ trách bảo vệ thành Nam Kinh Liêu quốc.

Tòa quân thành này nhiều nhất chỉ có thể đóng ba tới năm ngàn quân đội, tăng thêm gia quyến không vượt qua tám ngàn người, là hạn mức chứa đựng cực hạn của tòa huyện thành nhỏ này.

Yến Thanh lập tức loại bỏ khả năng có đại quân đóng quân trong huyện thành, lại nhìn một vòng chung quanh huyện thành, chung quanh cũng trống không, không có dấu hiệu trú quân.

- Ngu Hầu, phía Thống Chế có tin tức tới.

- Biết rồi, ta xuống đây.

Ngay khi Yến Thanh chuẩn bị xuống khỏi đại thụ, ánh mắt gã trong lúc vô tình rơi vào trong một mảnh rừng rậm khác cách hơn mười dặm về phía tây, ánh mắt Yến Thanh bỗng nhiên ngừng lại.

Bình Luận (0)
Comment