Chương 607: Tống Kim tranh Yến (hai)
Chương 607: Tống Kim tranh Yến (hai)Chương 607: Tống Kim tranh Yến (hai)
Công xưởng hỏa khí này là công xưởng lớn nhất thuộc Hỏa Dược Cục Liêu quốc, nhìn như ngôi viện bình thường, chung quanh đều là đất trống, trồng rau quả, tường rất cao, có vẻ hơi cũ kỹ, nhưng sau khi tiến vào mới biết có càn khôn khác. Sau khi vào hai bên cửa lớn có sương phòng, công tượng phải thay quần áo mới có thể tiếp tục đi vào, bất kỳ công tượng nào cũng không được phép mang theo mồi lửa, kẻ vi phạm sẽ bị xử tử.
Đi vào trong viện mới phát hiện đây là một căn viện diện tích cực lớn, ít nhất hơn mười mẫu, có tiền viện trung viện và hậu viện. Còn có hai nhà kho hai bên, một là nhà kho thuốc nổ, cất giữ thuốc nổ và các loại nguyên liệu chế tác thuốc nổ. Một là nhà kho hỏa khí, cất giữ các loại thành phẩm. Nhưng phần lớn hỏa khí đều không cất ở nơi này, mà đặt trong kho hàng quân phẩm, nơi này chỉ đặt một số hàng mẫu.
Công xưởng hỏa khí trước mắt do hai người Trần Đại Trần Nhị dẫn mười tên công tượng người Hán cao cấp chế tác các loại hỏa khí cần thiết trong này
Lý Diên Khánh vừa đi vào tiền viện, Trần Đại liền tiến tới đón, cười thần bí nói:
- Ta cho Thống Chế xem một vật.
- Là cái gì?
- Xin mời đi theo ta!
Trần Đại không trả lời, mà dẫn Lý Diên Khánh đi tới nha kho hỏa dược.
Nhà kho hỏa dược là một loạt năm gian phòng tạo thành, bên trong rất kho ráo, phủ một lớp bụi mỏng. Trần Đại đẩy cửa căn phòng ở trong cùng:
- Chính là chỗ này!
Lý Diên Khánh đi vào trong phòng, căn phòng rất rộng, ít nhất sáu mươi mét vuông, đông tây chật, nam bắc dài, bên trong bày mười mấy khung sắt, trên tất cả khung sắt đều đặt một vật thể đen nhánh hình tròn dẹp, nhìn giống như từng quả bí đỏ lớn.
- Đây là…
Lý Diên Khánh nhìn vật thể quen thuộc này, hắn hơi ngây người, đây không phải Chấn Thiên Lôi sao?
Trần Đại cười nói:
- Đây đều là vỏ ngoài của Chấn Thiên Lôi. Hôm qua ta cũng giật nảy mình, về sau ta hỏi thăm dược tượng, mới biết được Liêu quốc cũng đang nghiên cứu chế tạo Chấn Thiên Lôi, nhưng họ thực ra là phỏng chế Chấn Thiên Lôi của Tây Hạ, còn chưa thành công.
Lý Diên Khánh nhặt một chiếc vỏ Chấn Thiên Lôi nặng hơn hai mươi cân, hắn vỗ vỏ sắt, phát ra tiếng vang bành bành, Lý Diên Khánh hỏi:
- Là chỗ nào không thành không? Là vỏ sắt không được sao?
- Không! Không! Vỏ ngoài hoàn toàn hợp cách, ti chức đã giám định cẩn thận, hoàn toàn tương tự Chấn Thiên Lôi của chúng ta. Chỉ là họ không biết phối phương thuốc nổ, hai tháng này vẫn luôn thử nghiêm lặp đi lặp lại, đã sắp thành công rồi, nhưng Yên Kinh liền bị chúng ta công hạ rồi.
Lý Diên Khánh thầm cảm thấy may mắn, nếu như quân Liêu nghiên cứu ra Chấn Thiên Lôi trước khi thành phá, kết quả chỉ sợ đã khác rồi. Còn có phối phương thuốc nổ Chủng Sư Đạo hiến cho Triệu Cát, bị Triệu Cát bỏ quên, đem gác xó. Nếu như y giao cho Quân Khí Giam chế tạo hảo khí mới vào lúc ấy, chắc chắn sẽ bị gian tế Liêu quốc đạt được, như vậy chỉ sợ kết cục của trận chiến Liêu Kim đã khác biệt rồi. Đủ loại trời xui đất khiến dẫn tới Liêu quốc bỏ lỡ cơ hội với hỏa khí sắc bén nhất thế gian.
- Trong này có tổng cộng bao nhiêu vỏ sắt?
- Tổng cộng năm trăm chiếc, một tháng trước Liêu quốc đã chế tạo ra, chỉ chờ thuốc nổ phối chế thành công.
- Tình hình thuốc nổ thế nào rồi?
- Thuốc nổ đã chế ra, phẩm chất tiêu ở mức khá, còn kém một chút so với tiêu của Hỏa Dược Cục kinh thành, chỉ sợ không làm được Thiết Hỏa Lôi, nhưng hoàn toàn có thể làm được Chấn Thiên Lôi.
Lý Diên Khánh đi tới trung viện, thấy Trần Nhị dẫn theo mười tên công tượng hỏa dược đang ngồi trước một chiếc bàn lớn bận rộn phối chế thuốc nổ, cứ hai mươi cân lại để vào một trong túi giấy. Lý Diên Khánh cầm một nhúm tiêu lên nhìn kỹ, hạt tiêu lớn chừng hạt vừng, quả thực lớn hơn một chút so với tiêu của Hỏa Dược Cục kinh thành, kích thước không đủ, nhưng tóm lại coi như không tồi.
Lý Diên Khánh quay đầu lại hỏi:
- Hôm nay có thể làm ra bao nhiêu quả Chấn Thiên Lôi?
- Đại khái có thể làm ra khoảng trăm quả.
Lý Diên Khánh cũng biết công xưởng hỏa dược không thể gặp lửa, bình thường ban đêm đều không làm việc. Hắn suy nghĩ liền nói:
- Vậy trước tiên làm trăm quả đi! Sau khi trời sáng ngày mai lại tiếp tục, tranh thủ làm thêm năm mươi quả trước trưa mai.
Trần Đại trầm ngâm một chút nói:
- Nếu như cần cấp bách, cũng không phải không có biện pháp. Chúng ta phối chế thuốc nổ trước, sau đó chuyển sang nơi khác tiến hành rót thuốc lắp ngòi nổ, như vậy có thể phủ thêm lồng đèn trong viện. Chúng ta bận rộn đêm nay, tranh thủ trước khi trời sáng ngày mai làm ra hai trăm quả.
Lý Diên Khánh vui mừng:
- Nếu như vậy, vậy thì xin nhờ!
…
Chủng Sư Đạo không chỉ là Chủ soái ba quân, đồng thời còn là Tri Phủ tạm thời của phủ Yên Kinh, nhưng chính vụ cụ thể lại do Tông Trạch phụ trách. Bởi vì Trương Thúc Dạ và Lưu Cáp đã trở về triều đình bắt đầu đàm phán công việc với Kim quốc, cho nên Tông Trạch vừa phải quản lý quân vụ hậu cần, vừa phải quản lý chính vụ, khiến cho lão cực kỳ bận rộn.
Lúc xế chiều, Nhạc Phi bước nhanh ra khỏi quan nha, trước mắt gã đảm nhiệm Binh Tào Tham Quân, chuyện lùng bắt gian tế Kim quốc trong thành lần này, Tông Trạch giao cho gã toàn quyền phụ trách.
Ngoài quan nha, Vương Quý cười nói với Nhạc Phi:
- Ta còn tưởng rằng ngươi ở quân doanh, chạy tới quân doanh tìm ngươi, đồng liêu của ngươi nói ngươi đang ở Châu nha, ta lại vội vàng chạy tới.
Nhạc Phi cười tủm tỉm nói:
- Lần này Đại Soái nhận công lao của ngươi, chuẩn bị tiến cử ngươi làm Chiêu Võ Giáo Úy chính lục phẩm, chúc mừng ngươi!
Vương Quý mui mừng:
- Thật sao?
- Ta đã xem bản dự thảo, quả thực như thế. Ngưu Cao kém hơn một chút, Đại Soái tiến cử hắn làm Trí Quả Giáo Úy chính thất phẩm, nhưng cũng không tệ.
Vương Quý cực kỳ vui vẻ trong lòng, vội vàng nói:
- Chúng ta có nên đi uống một chén rượu chúc mừng hay không.
Nhạc Phi lắc đầu:
- Tiểu tử ngươi coi chừng! Đại Soái vừa mới hạ lệnh chuẩn bị chiến đấu, ngươi dám uống rượu bị quan quân pháp trông thấy, chính lục phẩm coi như bay rồi.
- Thì không đi uống rượu, chúng ta đi uống trà, cũng không có vấn đề chứ?
- Hôm nào đi! Hôm nay quá nhiều chuyện.
Nhạc Phi mới nói được câu này, liền thấy một cặp vợ chồng bộ dạng bình dân chạy tới, căng thẳng nói với Nhạc Phi:
- Có phải các ngươi muốn bắt gian tế Kim quốc hay không?
Nhạc Phi gật đầu:
- Các ngươi có manh mối sao?
- Nhà chúng ta mở một gian khách sạn, một tháng trước có mười mấy người vào ở, chúng ta vẫn cho rằng họ không biết nhau, kết quả hôm qua phát hiện họ lại là một nhóm người, chỉ là bình thường giả bộ như không quen biết.
- Bọn họ ở trọ cùng lúc sao?
Nhạc Phi lại hỏi.
- Không! Không! Đều đến ở trọ vào thời điểm khác nhau.
- Hiện giờ họ ở đâu?
- Còn đang ở trong khách sạn của chúng ta, nhưng dường như họ chuẩn bị rời đi.
Nhạc Phi suy nghĩ nói với Vương Quý:
- A Quý, có thể giúp ta một chuyện hay không?
Vương Quý sảng khoái vung tay:
- Không có vấn đề, ta đi bắt người giúp ngươi.
- Nhưng có thể nhân thủ không đủ.
- Ngươi muốn bao nhiêu người sẽ có bấy nhiêu người, chờ lấy, ta lập tức trở lại.
Vương Quý chạy vội trở về, chỉ chốc lát, gã liền dẫn tới hơn ba trăm tên lính, chạy tới gần cười nói:
- Nếu còn ngại ít người, ta lại đi quân doanh kéo một ngàn người tới cho ngươi.
- Đủ rồi! Đủ rồi! Chúng ta đi.
Nhạc Phi quơ lấy một cây trường thương, mang theo mọi người chạy tới thành tây. Chỉ chốc lát, họ chạy tới tước một gian khách sạn, là một khách sạn nhỏ hai tầng. Vương Quý phất tay, một Đô Đầu lập tức dẫn một trăm binh sĩ chạy ra cửa sau.
Chưởng quỹ khách sạn nhỏ giọng nói:
- Họ đều ở tại tầng hai, một loạt bên trái đều là…
Vừa dứt lời, một mũi tên bay vèo từ trong cửa sổ tầng hai phóng thẳng tới chưởng quỹ. Nhạc Phi tay mắt nhanh nhẹn, vung trường thương lên, đương một tiếng mũi tên bắn ra. Vương Quý giận dữ, đá bay cửa lớn bên ngoài, xách đao phóng tới tầng hai. Nhạc Phi căng thẳng, vội vàng đuổi theo:
- A Quý, đừng giết toàn bộ!
Trong khách sạn lập tức vang lên tiếng la giết, các binh sĩ cùng nhau chen vào, tiếng la giết vang lên, không bao lâu, khách sạn liền yên tĩnh lại.
Chỉ thấy Vương Quý bắt một nam tử từ trong khách sạn đi tới. Nhạc Phi cũng bắt lấy một người, ngoài hai người này ra, mười mấy thi thể còn lại đều bị binh sĩ chuyển ra khỏi khách sạn.
Mặc dù những người này dũng mãnh thiện chiến, nhưng còn không phải đối thủ của Vương Quý và Nhạc Phi. Nhất là thương pháp của Nhạc Phi xuất thần nhập hóa, đâm giết phần lớn người, giữ lại hai người sống, binh sĩ liền tiến tới trói tay hai người sống ra sau lưng, lại dùng vải rách bịt miệng, dùng túi đen che đầu. Lúc này Nhạc Phi mới nói với vợ chồng chủ khách sạn:
- Sau này cấc ngươi hãy tới Châu nha lĩnh thưởng, một ngàn lạng bạc, một lạng cũng không thiếu.
Vợ chồng chủ khách sạn cảm tạ vạn phần, liên tục cảm ơn. Lúc này Nhạc Phi mới lệnh binh sĩ mang theo người này về Châu nha thẩm vấn.
…
Màn đêm yên lặng giáng xuống, nhưng trên đầu thành vẫn đang bận rộn lắp đặt các loại vũ khí thủ thành, chủ yếu là máy ném đá và hỏa pháo. Trước đó, quân Liêu đã lắp đặt một phần máy ném đá và hỏa pháo, quân Tống chỉ cần lắp đặt tất cả vũ khí trong kho hàng tới đúng chỗ.
Máy ném đá không phải loại máy ném đá loại lớn, chỉ có thể miễn cưỡng tính là máy ném đá cỡ lớn, cao một trượng năm xích, cán ném dài ba trượng, có thể ném đá nặng năm mươi cân ra ngoài hai trăm bước. Hỏa pháo tiền thân là thạch pháo, vốn dùng để bắn đá, là lợi khí để đối phó ổ xe của quân địch.
Nhưng sau khi hỏa khí của triều Tống bắt đầu phổ cập, hỏa pháo chủ yếu để bắn Phích Lịch Pháo, đối phó ổ xe lại dùng lợi khí khác, đó chính là mãnh du hỏa quỹ, là một loại vũ khí phun lửa, trên đầu thành Yên Kinh cũng có năm bộ.
Chẳng qua vũ khí sắc bén nhất của quân Tống vẫn là Chấn Thiên Lôi, thay thế Phích Lịch Pháo. Mặt khác Thiết Hỏa Lôi cũng là một loại hỏa khí đơn binh sắc bén.
Trên đầu thành, Lý Diên Khánh yên lặng nhìn đại doanh Kim binh nơi xa. Trong lịch sử, quân Tống không giao chiến với Kim binh, không biết lần giao chiến này có khiến hai nước Tống Kim xe bỏ minh ước, bắt đầu tiến vào chiến tranh toàn diện hay không.
- Diên Khánh đang suy nghĩ gì đấy?
Tông Trạch xuất hiện bên cạnh hắn cười nói.
Lý Diên Khánh vội vàng thi lễ nói:
- Ti chức đang nghĩ, Kim quốc có thể tiến đánh Tống quốc toàn diện hay không?
Tông Trạch đi lên phía trước nhìn đại doanh Kim binh nơi xa:
- Hoàn Nhan Diên Hi còn chưa diệt, nhìn chằm chằm vùng Âm Sơn, một khi Kim quốc giao chiến quy mô lớn với triều Tống, hắn có thể nhân cơ hội cướp lại Tây Kinh, người Kim sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này. Còn có Tây Hạ cũng không bị chinh phục, họ còn rất nhiều việc cần làm, lần này chỉ là thăm dò lẫn nhau, đặt tiền vốn cho hai nước đàm phán. Nếu như Kim quốc thực sự muốn xâm lấn Tống, đó cũng là chuyện mấy năm sau.
Lý Diên Khánh thầm bội phục ánh mắt của Tông Trạch, trong lịch sử đúng là mấy năm sau Kim quốc mới bắt đầu công Tống. Lý Diên Khánh lại cười hỏi:
- Nghe nói hôm nay Nhạc Phi bắt được gian thế Kim quốc?
- Là Vương Quý nói cho ngươi sao? Cũng nhờ có hắn hỗ trợ.
Tông Trạch cười nói:
- Tổng cộng mười sáu gian tế Kim quốc, họ kế hoạch phối hợp Kim binh cướp thành, chẳng qua vốn là đối phó Liêu quốc, nhưng có trọng thưởng tất có dũng phu, một ngàn lạng bạc trắng liền bán đứng họ, vụ mua bán này thấy thế nào đều rất có lợi.
- Vậy có phải kế hoạch vốn có của họ là công thành đêm nay hay không?
- Họ hẳn là còn chưa có kế hoạch, nhưng binh sĩ lục soát được khôi giáp quân Tống trong phòng của họ, đoán chừng họ muốn giả mạo quân Tống tham dự trận chiến thủ thành, sau đó tìm cơ hội phối hợp Kim binh đoạt thành.
Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu. Tông Trạch lại vỗ vai hắn cười nói:
- Nghỉ ngơi sớm một chút đi! Dưỡng tinh thần chuẩn bị đại chiến ngày mai.