Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 731 - Chương 615: Chỉ Điểm Sai Lầm

Chương 615: Chỉ điểm sai lầm Chương 615: Chỉ điểm sai lầmChương 615: Chỉ điểm sai lầm

Rời khỏi chỗ ở của Tưởng Toàn, Lý Diên Khánh dẫn mấy người tới một quán ăn nhỏ gần đó. Mọi người gọi một bàn thức ăn, cúi đầu ăn cơm không nói chuyện. Lý Diên Khánh vừa uống canh dê, vừa lo lắng bước hành động tiếp theo.

Hắn đã rõ ràng đại khái chân tướng chuyện này, cũng hiểu được điểm quan trọng của chuyện này. Tuy rằng không thể tha thứ Đồng Quán hãm hại Chủng Lâm vì lợi ích cá nhân, nhưng ai là người đâm đao sau lưng, đây lại là một thủ phạm khác của bản án.

Đám nha dịch tự mình suy đoán là Phủ Doãn Khai Phong Vương Đỉnh, Lý Diên Khánh cũng tin tưởng suy đoán của người bên trong kỳ thực chuẩn xác hơn. Nghe nói Vương Đỉnh này là người của Lương Sư Thành, nếu như vậy Lương Sư Thành chính là hung thủ thực sự hại chết Chủng Lâm, điều này phù hợp với tính cách âm hiểm của Lương Sư Thành.

Nhưng chuyện này không thể dựa vào suy đoán, hắn nhất định phải cầm được chứng cớ xác thực.

Ban đêm, Lý Diên Khánh một thân một mình đi tới Tào gia. Vừa tới cổng, liền thấy Tào Thịnh đi ra khỏi phủ phía đối diện.

- Diên Khánh!

Tào Thịnh giật nảy của mình:

- Ngươi… sao ngươi lại tới đây?

- Ta vào kinh làm chút chuyện, tổ phụ có ở đây không?

- Hắn đã ngủ rồi, ngươi có chuyện gì, ta xem một chút có thể giúp ngươi hay không?

Hiện giờ Tào Thịnh là Phò mã đương triều, nói không chừng gã quả thực có thể giúp mình. Lý Diên Khánh gật đầu, đi theo Tào Thịnh vào một quán trà chếch chếch phía đối diện.

Hai người ngồi trong một gian nhã thất, một trà kỹ dâng trà cho họ. Tào Thịnh vẫy tay để nàng lui ra, lúc này mới hỏi:

- Có phải ngươi vào kinh vì chuyện hủy bỏ nghi thức khải hoàn hay không?

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Có nghi thức hay không cũng không đáng kể, là con trai Chủng Soái bị người ta giết chết, ta tới điều tra một chút.

Tào Thịnh giật nảy cả mình:

- Ai to gan như vậy, dám giết con trai Chủng Sư Đạo?

Lý Diên Khánh liền nói đơn giản một lần chuyện của Chủng Lâm. Tào Thịnh cười lạnh một tiếng:

- Ngươi đừng đi tìm tổ phụ, ta rất rõ ràng bối cảnh của Vương Đỉnh, hắn đúng là tâm phúc của Lương Sư Thành, còn là tâm phúc số một. Phủ Khai Phong xảy ra chuyện này, hắn không có khả năng không báo cáo với Lương Sư Thành.

Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút nói:

- Vậy có khả năng do người khác gây ra hay không? Ví dụ như Cao Cầu, Thái Kinh hoặc Vương Phủ?

Tào Thịnh đã làm Đô Úy Phò Mã hai năm, quan chức là Phu Văn Các Thị Chế tòng tứ phẩm, gã rõ như lòng bàn tay các loại quan hệ của triều đình, đây cũng là một trong những kiến thức cơ bản khi làm quan trong triều. Thời gian Lý Diên Khánh ở trong triều không lâu dài, phương diện này hắn còn hơi khiếm khuyết.

Mặc dù câu hỏi của Lý Diên Khánh có vẻ khá ngây thơ, nhưng hắn là cháu rể được Tào lão gia tử coi trọng nhất, Tào Thịnh cảm thấy mình cần phải chỉ điểm hắn một chút, gã khẽ mỉm cười nói:

- Án Phạm đảng lúc trước, điều kiện Lương Sư Thành ủng hộ Vương Phủ chính là Phủ Doãn Khai Phong. Sau khi Vương Đỉnh đảm nhiệm Phủ Doãn Khai Phong, thế lực của Vương Phủ liền hoàn toàn lui ra khỏi phủ Khai Phong. Về phần Cao Cầu, mảnh đất nhỏ của hắn nằm tại Cấm Quân, hắn không xen nổi vào phủ Khai Phong, nếu như ngươi còn hoài nghi Thái Kinh, vậy càng không cần thiết.

- Vì sao?

Lý Diên Khánh khó hiểu hỏi.

Tào Thịnh ung dung nhấp một ngụm trà, cười hỏi ngược lại:

- Ngươi biết vì sao Thái Kinh có thể đảm nhiệm Tướng Quốc lần thứ tư hay không?

Lý Diên Khánh lắc đầu, hắn quả thực không biết, khi đó mặc dù hắn mua báo, biết chuyện Thái Kinh tái xuất, nguyên nhân tái xuất thì tờ báo không nói tới, cho nên hắn cũng không hiểu rõ lắm chi tiết Thái Kinh tái xuất.

Tào Thịnh ra vẻ thần bí nhìn qua hai bên, nhỏ giọng nói:

- Cũng bởi vì lần bắc phạt thứ nhất thảm bại, quan gia lại muốn đưa ra lần bắc phạt thứ hai. Tiếc rằng ý kiến phản đối quá nhiều, quan gia đành phải bắt đầu dùng Thái Kinh trấn áp lần nữa, cho nên sau lưng Thái Kinh có một danh hiệu, gọi là Thái Ngư, một con cá để làm đồ ăn.

Lý Diên Khánh không nhịn được bật cười, nhưng hắn hơi không rõ, cười hỏi:

- Vì sao lại gọi Thái Ngư?

- Đây là hài âm, ý tứ thật sự là Thái Vu, vu trong đàm vu (ống nhổ).

Lý Diên Khánh lập tức bật cười, vừa cười xong hắn chợt tỉnh ngộ:

- Ý của Tiểu Lục thúc đó là, Thái Kinh này chỉ là quan gia tạm thời đưa ra trấn áp thôi sao?

- Ngươi nói không hề sai, nương tử Đế Cơ kia của ta cũng chính miệng nói cho ta như vậy. Chúng ta đều biết, Thái Kinh sao có thể không biết. Nếu như hắn muốn làm thêm vài năm, hắn không thể phạm vào chút sai lầm nào, bị quan gia nắm được điểm yếu. Cho nên ta dám khẳng định, một đao phía sau Đồng Quán kia, tuyệt đối không phải Thái Kinh làm ra, coi như hắn có bản sự kia hắn cũng sẽ không làm, không đáng giá.

Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu. Tào Thịnh vừa phân tích, hắn liền biết chỉ có thể là Lương Sư Thành làm. Về phần chứng cớ, hắn cũng không cần đi tìm, ngay cả ngục y cũng ‘tự sát’ rồi, đâu còn chứng cớ gì?

Tào Thịnh cười vỗ vai hắn:

- Về nhà với ta đi! Uẩn nương rất nhớ ngươi, ta biết hiện giờ ngươi không nên lộ mặt tại kinh thành, nhưng đi thăm nương tử của mình một chút, vấn đề cũng không lớn.

Lý Diên Khánh giật nảy mình:

- Nương tử của ta đang ở Tào phủ sao?

- Vậy ngươi nghĩ sao? Mẹ nàng nhớ con gái, liền đón nàng về, mới trở về hôm qua.

Nghĩ tới thê tử cách mình khoảng cách chưa tới một trăm bước, trái tim Lý Diên Khánh lập tức nóng lên. Dù sao hắn đã nói với Chủng Sư Trung, ngày mai hoặc ngày sau nữa hắn mới trở về, vậy sáng sớm ngày mai trở về cũng không muộn.

Tào Uẩn cũng không nghĩ tới trượng phu lại trở về vào lúc này, nhưng tính cách của nàng ổn trọng nội liễm, lúc cha mẹ ở bên, nàng chỉ ẩn ý đưa tình nhìn trượng phu, cũng không biểu hiện quá nhiều cảm xúc. Tận tới lúc đêm khuya vợ chồng vào phòng, lúc này Tào Uẩn mới đột nhiên ôm lấy eo trượng phu, nằm trước ngực hắn khóc lên.

Lý Diên Khánh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của vợ, cười nói:

- Đã sắp làm mẹ rồi, còn ủy khuất giống như tiểu nương tử vậy.

Mặt Tào Uẩn lập tức đỏ bừng lên, vội vàng nắm chặt tay trượng phu đưa tới bụng mình:

- Chàng xem đứa nhỏ một chút, nó biết chàng về, đang đá bụng ta đây!

Lý Diên Khánh ngồi xổm xuống, kéo áo nhỏ của thê tử, dán lỗ tai vào chiếc bụng trắng nõn ấm áp của thê tử, lẳng lặng nghe động tĩnh bên trong. Một lát, mặt hắn lộ vẻ tươi cười.

Tào Uẩn khẽ vuốt chiếc cổ tráng kiện của trượng phu, giờ phút này nàng cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.

Nhưng vào lúc này, ầm một tiếng, cửa bị mở toang ra, một thân hình nhỏ bé chạy tới:

- Đại Thư Nương!

Người xông tới chính là Tào Kiều Kiều, phía sau còn có tiểu nha hoàn thiếp thân của của Tào Uẩn, nàng không giữ được Kiều Kiều, vẻ mặt không vui.

- Các ngươi… đang làm cái gì?

Tào Kiều Kiều bỗng nhiên che miệng, mở to hai mắt nhìn.

Tào Uẩn lập tức đỏ bừng cả mặt, vội vàng buông áo nhỏ xuống. Nàng bất mãn lườm muội muội:

- Nha đầu chết tiệt ngươi vội vàng như vậy làm cái gì?

- Ồ! Thật xin lỗi.

Tào Kiều Kiều ngượng ngùng cúi đầu xuống, nàng đã hiểu, anh rể đang nghe động tĩnh của đứa nhỏ! Tối hôm qua nàng cũng dán trên bụng Đại Thư Nương nghe thử.

Lý Diên Khánh đứng dậy cười nói:

- Kiều Kiều, đã lâu rồi chúng ta không gặp.

Từ sau khi Lý Diên Khánh thành thân với Tào Uẩn thì chưa từng gặp qua Tào Kiều Kiều, nhoáng một cái qua hai năm, ngoại trừ thân hình cao hơn một chút, Lý Diên Khánh cảm thấy Tào Kiều Kiều hết thảy không có lớn lên, vẫn tính cách hùng hùng hổ hổ, nghịch ngợm gây sự như trước.

Hắn suy tính trong lòng, không khỏi bật cười một tiếng. Tào Kiều Kiều mới tám tuổi, nữ sinh tiểu học năm thứ hai, có thể trông cậy nàng lớn hơn bao nhiêu?

Bởi vì đã hai năm Tào Kiều Kiều không nhìn thấy Lý Diên Khánh, bỗng nhiên nghe nói anh rể tới, trong lòng kích động, liền không quan tâm vọt vào, lại phát hiện anh rể đang nghe tiếng động thai nhi. Mặt nàng đỏ lên, không biết nói gì cho phải. Nàng bỗng nhiên quay người lại, suýt đụng vào nha hoàn thiếp thân đằng sau, chạy trốn hơi chật vật.

Lý Diên Khánh cười, tiểu nha đầu này vẫn thú vị giống như trước đây.

Tào Uẩn ở bên cười nói:

- Nàng rất nhớ chàng đấy, cả ngày cứ trông cậy chàng dẫn nàng đi mua thức ăn cho chim.

- Thức ăn cho chim?

Lý Diên Khánh khẽ giật mình:

- Nàng không nuôi mèo nữa sao?

- Tổ phụ không cho phép nàng nuôi nữa, mèo nàng nuôi sinh quá nhiều, cả ngày trốn trong bụi hoa Tào phủ kêu gào như quỷ, tổ phụ thực sự không nhịn được nữa, liền sai người đuổi toàn bộ mèo đi. Bà cô này trốn trong chăn khóc ba ngày, tổ phụ áy náy trong lòng, liền cho nàng mười lạng bạc, vốn đồng ý nàng đi mua con mèo, kết quả nàng lại mua mười mấy con chim về, từ đây bắt đầu nuôi chim.

Lý Diên Khánh cười ha ha:

- Được! Lúc nào rảnh rỗi, ta đi mua thức ăn cho chim với nàng.

- Nàng là muốn gõ đòn trúc của chàng đấy!

- Ngẫu nhiên gõ cũng không sao!

Tào Uẩn thấy trượng phu yêu thương muội muội của mình, trong lòng vui vẻ, bất giác cũng động tình, ôm lấy cổ hắn nhỏ giọng nói:

- Đêm nay ta muốn chàng ôm ta ngủ!

Lý Diên Khánh khó xử nhìn thoáng qua chiếc bụng lớn của thê tử, lầm bầm một câu:

- Như vậy làm sao ôm được?

- Ta mặc kệ!

Tào Uẩn lãm nũng nói:

- Chàng ôm ta ngủ từ phía sau!

Đêm nay, Tào Uẩn ngủ rất ngon trong lòng trượng phu. Lý Diên Khánh gần như cả đêm không ngủ, hắn vẫn suy nghĩ chuyện của Chủng Sư Đạo. Chủng Sư Đạo đối đãi với hắn không tồi, hắn xem chuyện Chủng Lâm bị giết lần này, với tính cách nóng nảy của Chủng Sư Đạo, chắc chắn lão sẽ đâm tới khi đầu rơi máu chảy, cuối cùng một đầu ngón tay kẻ địch cũng không động được, tiếc nuối trắng tay.

Hắn phải cẩn thận khuyên nhủ lão, quân tử bào thù mười năm không muộn, không thể gấp nhất thời.

Lý Diên Khánh suy nghĩ lung tung, mãi đến canh năm mới mơ màng ngủ.

Trời vừa sáng ngày hôm sau, Tào Uẩn liền ngồi xe ngựa Tào gia trở về nhà. Đây là ý của trượng phu, tuy nhà mẹ đẻ tốt, nhưng không nên lạnh nhạt với Tư Tư và Thanh nhi.

Lý Diên Khánh ăn điểm tâm tại Tào phủ xong, lại tới tiền đường báo cáo tình huống bắc phạt với Tào lão gia tử. Chuyện liên quan tới con trai Chủng Sư Đạo hắn căn bản không hề nhắc tới. Có Tào Thịnh chia sẻ với hắn, thì không cần thiết để lão gia tử phiền não thêm nữa.

- Ngươi nói không sai!

Tào Bình gật đầu nói:

- Lang Chủ Kim quốc bỏ mình ngoài ý muốn, chỉ riêng tang sự đã phải bận rộn một năm rồi. Lang Chủ mới còn phải ổn định đại cục, nắm giữ quyền lực, lần này ít nhất ba năm sẽ không xâm lấm Đại Tống, chúng ta quả thực có thời gian chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng Tào Bình quan tâm bước tiếp theo của cháu rể hơn, lão lại hỏi:

- Bước tiếp theo ngươi muốn nhận chức gì, có dự định không?

Đây quả thực là chuyện Lý Diên Khánh muốn bàn với Tào Bình. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói:

- Ta vẫn muốn tới địa phương nhận chức, tốt nhất có thể tới phủ Thái Nguyên.

Lý Diên Khánh đã cẩn thận suy nghĩ tới tiền đồ của mình, muốn đứng vững gót chân tại triều đỉnh thì cần thời gian ba tới năm năm, ở địa phương nhiều nhất ba tới năm tháng là có thể nắm giữ cục diện. Ở triều đình, chính tứ phẩm chỉ là quan nhỏ, quan viên tứ phẩm trở lên của Đại Tống ít nhất có mấy trăm, mặc kệ là thực hay hư, dựa vào tư lịch đều có thể đè đầu Lý Diên Khánh, hắn muốn làm việc gần như không có khả năng. So với cả ngày ngươi lừa ta dối tại quan trường, không bằng tới địa phương làm chút chuyện hiện thực.

Quan trọng hơn là Hoàn Nhan A Cốt Đả chết ngoài ý muốn tại Yên Kinh, thù này Kim quốc chắc chắn phải báo, hắn nhất định phải phòng ngừa chu đáo, nhanh chóng chuẩn bị.

Tào Bình gật đầu:

- Ngươi đã có suy nghĩ này, chuyện này để ta tới giúp ngươi!

Bình Luận (0)
Comment