Chương 619: Bổ nhiệm cuối cùng
Chương 619: Bổ nhiệm cuối cùngChương 619: Bổ nhiệm cuối cùng
Lý Đại Khí khinh thường cười lạnh một tiếng:
- Ngọc Cẩm Lâu của Vương gia đã đóng cửa lâu rồi, Ngọc Nhan Đường còn đang cố gắng chèo chống, nhưng không uy hiếp được Bảo Nghiên Trai.
- Nhanh như vậy sao?
- Hừ! Còn không phải vì ác quả trước mắt. Mặc dù phối phương của son phấn quan trọng, nhưng còn kém rất xa so với danh tiếng. Lúc họ hạ giá cạnh tranh với chúng ta, ta đã biết họ sớm muộn sẽ xong đời rồi.
Lý Diên Khánh buồn cười trong lòng, lúc ấy phụ thân giống như là lá đa ngậm sương, cả ngày uể oải suy sụp, lúc này lại biến thành Gia Cát Lượng.
Lý Đại Khí không nhìn ra ý cười trong mắt con trai, vẫn dương dương đắc ý nói:
- Mới đầu đã cạnh tranh giá thấp, bách tính chợ búa chật ních trong cửa hàng cả ngày, son phấn Ngọc Cẩm Đường biến thành hàng cấp thấp. Chờ sau khi họ tỉnh ngộ tăng giá cao, bách tính chợ búa cũng không đi, trái lại đi tiệm son Trương Cổ Lão chúng ta, phu nhân quan lớn cũng không tới, cuối cùng làm ăn với nội cung cũng mất đi, cả ngày cửa cũng không có người bước qua, một tháng sau đành phải đóng cửa.
- Ngọc Nhan Đường cũng như vậy sao?
- Ngọc Nhan Đường tốt hơn một chút, dù sao cũng là gia tộc làm ăn lớn. Họ sớm phát giác, lập tức loại bỏ bảng hiệu Ngọc Nhan Đường, đổi tên son phấn Nguyệt Tiên, giá cả giống như chúng ta. Quan hệ của họ rộng một chút, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chèo chống, không cách nào so sánh với Bảo Nghiên Trai tích lũy lâu dài sử dụng một lần.
Lý Đại Khí đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ ‘tích lũy lâu dài sử dụng một lần’, không nhịn được bật cười ha ha.
Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, đành phải gượng cười hai tiếng với y.
Lúc này, Lý Đại Khí chợt nhớ tới một chuyện, nghi hoặc nói với lkd:
- Hôm qua Thái y Triệu Tế Từ tới thăm bệnh cho ta, nói là con để hắn đến, đã xảy ra chuyện gì?
Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, là Thái tử muốn gặp mình. Hắn vội vàng cười nói:
- Hắn nghe lầm rồi! Hoặc là tiểu tử Dương Quang này tính sai rồi, con để Dương Quang mời hắn đi bắt mạch cho Uẩn nương, sao lại tới Bảo Nghiên Trai.
Lý Đại Khí cũng không suy nghĩ nhiều, cười nói:
- Chắc chắn là Dương Quang truyền lời sai. Tiểu tử kia cả ngày tâm tình không yên, cứ suy nghĩ nữ nhân viên Bảo Nghiên Trai. Có cần ta đi giải thích với Triệu Thái y hay không?
- Không cần, lát nữa con đi ngang qua nhà Triệu Thái y, nói chuyện với hắn là được.
- Diên Khanh, nói một chút dự định tiếp theo của con đi!
Lý Đại Khí nghiêm túc nói.
Lý Diên Khánh lại trầm tư một chút nói:
- Con muốn tới phủ Thái Nguyên nhận chức, nhưng đoán chừng rất khó.
Lý Diên Khánh hiểu rõ trong lòng, Thiên tử biết quan hệ giữa hắn và Chủng Sư Đạo, tuyệt đối không để hắn dễ dàng tiếp quản Thái Nguyên, tiếp tục giữ gìn sự tồn tại của Chủng gia quân. Nhưng đội quân đó là đội quân có thể chinh chiến duy nhất của Đại Tống, nếu hắn không nắm được, sợ rằng sỉ nhục Tĩnh Khang vẫn không cách nào tránh khỏi.
Lý Đại Khí thở dài:
- Con cố gắng thao tác đi! Nếu như cần tiền, dù bao nhiêu cha cũng cho.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Cha làm tốt Bảo Nghiên Trai là được, việc con làm không liên quan tới tiền, con sẽ cố gắng thao tác thành công.
- Vậy cha không nói nữa, còn có con phải chú ý một chút phía Uẩn nương, ngày sinh của nàng sắp tới đến, đại khái là tháng này, không thể khinh thường được.
- Cha, con sẽ chú ý.
Ngừng một chút, Lý Diên Khánh lại cẩn thận dò xét:
- Nếu như là con trai, tên chính thức của hắn có thể…
- Không được!
Lý Đại Khí quả quyết cự tuyệt, nói:
- Chúng ta đã nói trước rồi, tên chính thức trưởng tôn của cha nhất định phải do cha đặt.
Không có cách nào, Lý Diên Khánh đành cười khổ một tiếng. Hắn chợt nhớ tới tên con gái của cha mình do mình đặt, trong lòng thăng bằng hơn một chút. Rất lâu rồi không thấy muội muội, tối nay cũng phải tới thăm nàng.
…
Rời khỏi Bảo Nghiên Trai, Lý Diên Khánh ngồi xe bò đi thẳng tới tiệm thuốc của Triệu Tế Từ. Thật ra hắn cũng không hiểu, vì sao Triệu Tế Từ không trực tiếp tới nhà mình, lại đi vòng qua phụ thân của mình. Mắt thấy Uẩn nương sắp sinh rồi, lão đi xem một cái không phải danh chính ngôn thuận sao?
Hắn bước ra khỏi xe bò, đi vào tiệm thuốc. Một dược đồng chào đón:
- Quan nhân muốn xem bệnh sao?
- Tìm lão thái gia của các ngươi, đã hẹn rồi.
- Quan nhân họ gì?
- Ta họ Lý, nói cho hắn biết, ta tới từ Bảo Nghiên Trai, hắn sẽ biết.
- Ta hiểu được, xin quan nhân chờ.
Dược đồng vội vàng đi vào nội viện. Lý Diên Khánh lại rơi vào trầm tư, tại sao tới hôm nay Thái tử vẫn còn lén lút giống như trước đây? Chẳng lẽ cảnh giới của gã vẫn không hề thay đổi chút nào sao? Nếu như vậy, chỉ sợ gã cũng không giúp được mình.
- Lý quan nhân, lão thái gia nhà ta mời ngài đi qua, hắn sẽ tự mình bắt mạch giúp ngài!
Lý Diên Khánh gật đầu, đi theo dược đồng vào trong phủ. Đi vào trung viện, liền thấy Triệu Tế Từ tóc bạc mặt hồng đang cười ha hả nghênh đón mình ở sân:
- Lý quan nhân, đã lâu không gặp.
Lý Diên Khánh thi lễ cười nói:
- Quấy rầy Thái y rồi!
- Đâu có! Đâu có! Lý quan nhân vào trong ngồi đi! Ta không quen bắt mạch bên ngoài.
Lý Diên Khánh thầm cười khổ trong lòng, trước mặt người nhà cũng phải che giấu, khó trách Thái tử nhìn trúng lão, quả thực rất ẩn thận, cẩn thận quá mức rồi.
Hai người đi tới nội đường, Lý Diên Khánh ngồi xuống đưa tay cho Triệu Tế Từ. Triệu Tế Từ vừa bắt mạch vừa nhỏ giọng nói:
- Đông Cung hỏi ngươi, muốn đi nơi nào làm việc?
- Phủ Thái Nguyên!
- Chỉ có phủ Thái Nguyên sao?
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút nói:
- Nếu như phủ Thái Nguyên không được, phủ Kinh Triệu cũng được.
- Ta hiểu rồi!
Triệu Tế Từ không nói, Lý Diên Khánh lại không nhịn được hỏi:
- Giám thị trong cung vẫn nghiêm ngặt như trước sao?
Triệu Tế Từ cười nhạt một tiếng:
- Bên ngoài rộng rãi hơn, nhưng thực tế càng nghiêm ngặt hơn, vị phía trên kia coi ghế của mình nặng hơn bất cứ thứ gì khác. Đông Cung chỉ có thể tâm sự cùng một số Đại học sĩ, bất kỳ đại thần liên quan tới quân đội nào đều kiêng kị, nếu không phải như vậy, Chủng Sư Đạo sao lại về nhà dưỡng lão chứ?
Lý Diên Khánh trầm ngâm lại hỏi:
- Nếu là như thế, vậy chuyện của ta hắn làm sao mở miệng được?
- Có Lương Sư Thành mà!
- Không phải Lương Sư Thành đã xuất hiện vết rách với Đông Cung sao?
Triệu Tế Từ khinh thường cười lạnh một tiếng:
- Một lão nô tài như hắn, có tư cách gì nói tới vết rách cùng Đông Cung. Lúc bắc phạt hắn đứng sai đội, hiện giờ hắn cố gắng lấy lòng Đông Cung, Đông Cung đương nhiên cần phải lợi dụng hắn một chút.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta hiểu rồi!
…
Tâm tình của Thiên tử Triệu Cát hai ngày này không tệ, đàm phán Tống Kim đã kết thúc thuận lợi, ngoại trừ tiền cống hàng năm trước đó triều Tống đáp ứng cho Liêu quốc chuyển sang cho Kim quốc ra, triều Tống không còn bất kỳ tổn thất nào tại phương diện khác.
Trái lại, Kim quốc không chỉ thoái mái đáp ứng trả Dịch Châu và Kế Châu lại cho triều Tống, còn đáp ứng sau khi diệt Tây Hạ, trả hành lang Hà Tây lại cho triều Tống, dùng để trao đổi Vân Châu.
Mặc dù Bình Châu của phủ Yến Sơn chưa thể lấy lại, nhưng có thể nhận được hành lang Hà Tây mà Đại Tống tha thiết mơ ước, Triệu Cát quả thực mừng rỡ như điên, không thèm để ý mảy may Vân Châu và Bình Châu bị mất.
Đương nhiên, Triệu Cát vẫn quyết định cho Kim quốc một chút ngon ngọt thích hợp. Y hạ chỉ chuyển giao hơn một vạn công tượng Khiết Đan của phủ Yến Sơn cho Kim quốc. Thực chất y căn bản không tin tưởng công tượng dị tộc, coi như thuận nước giong thuyền.
Thừa dịp vui mừng này, Lương Sư Thành vô tình hoặc cố ý nhắc tới Lý Diên Khánh. Cũng do vận may của Lý Diên Khánh không tồi, lúc này đàm phán Tống Kim thành công, niềm vui nhận được phủ Yến Sơn của Triệu Cát đã vượt xa sự mất hứng Lý Diên Khánh đỡ Chủng Sư Đạo rời đi gây nên.
Triệu Cát nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:
- Thái Phó, ngươi cảm thấy hắn đến nơi nào thì phù hợp?
Lương Sư Thành có tư tâm của lão, lão tuyệt đối không để Lý Diên Khánh như ý tới phủ Đại Danh hoặc phủ Chân Định nhận chức, như vậy không tốt cho lão khống chế.
Nhưng lão cũng sẽ không để lsk tới phương nam hoặc tới nơi không có binh lực nhận chức, lão cần Lý Diên Khánh nắm giữ quân đội, đây chính là tác dụng mà quân cờ Lý Diên Khánh cần phát huy.
Quan trọng hơn là, đây là chỉ thị của Thái tử, Lương Sư Thành cũng cần thông qua chuyện này xây dựng lại quan hệ với Thái tử, đền bù sai lầm lão đứng sai đội lúc trước.
Lương Sư Thành hạ thấp người cười nói:
- Bước tiếp theo không phải Kim quốc muốn tấn công Tây Hạ sao? Lão nô cảm thấy, nếu như Lý Diên Khánh ở phía tây, có lẽ người Kim sẽ không dám tùy tiện nói một đằng làm một nẻo.
Lương Sư Thành hiểu Triệu Cát rất rõ, lão biết Triệu Cát nhớ mãi không quên hành lang Hà Tây, cũng sợ hãi Kim quốc đổi ý. Lý Diên Khánh đã có thể cướp đoạt Yên Kinh, vậy chắc chắn có thể cướp lại hành lang Hà Tây.
Triệu Cát trầm ngâm một chút nói:
- Ý của ngươi là để hắn tiếp tục lãnh binh sao?
- Bệ hạ đã nhổ răng rồi, nếu như có thể vuốt lông thích hợp, con hổ phía Hà Đông kia sẽ hoàn toàn yên tĩnh.
Triệu Cát hiểu được ý của Lương Sư Thành, lão chỉ là Chủng Sư Đạo và quân Hà Đông. Chủng Sư Đạo lui sĩ lần này mọi người đều biết xảy ra chuyện gì, mặc dù thủ hạ đại tướng của Chủng Sư Đạo không lên tiếng, nhưng chưa hẳn không hề bất mãn, cho nên cũng cần thiết trấn an thích hợp một chút.
Triệu Cát gật đầu:
- Chuyện này để trẫm suy tính một chút đi!
Lương Sư Thành lui xuống, Triệu Cát trầm tư thật lâu, phân phó một hoạn quan:
- Triệu Tào Phò mã tới gặp trẫm!
Hoạn quan nhanh chóng rời đi. Không bao lâu, Tào Thịnh vội vàng đi vào Ngự thư phòng, quỳ xuống hành đại lễ:
- Vi thần tham kiến Ngô Hoàng bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Triệu Cát cười khoát tay:
- Không cần khoa trương như vậy, giữa bố vợ con rể chúng ta cứ thoải mái một chút.
- Lễ quân thần không thể bỏ được!
- Vậy thì đứng dậy đi!
Tào Thịnh đứng dậy khoanh tay đứng một bên. Triệu Cát lo lắng hỏi:
- Cơn đau ở ngực phụ thân ngươi vẫn thường xuyên phát tác sao?
- Cảm tạ bệ hạ quan tâm, đại khái cách chừng hai tháng ngực của phụ thân sẽ đau nhức một lần, ngoài việc đó ra, thân thể rất khỏe mạnh.
- Bệnh này của hắn đã gần hai mươi năm rồi! Năm đó chính vì bệnh đau ngực này mà lui sĩ. Mặc dù là bệnh cũ, nhưng vẫn phải cẩn thận bảo dưỡng, dù sao lớn tuổi rồi mà!
- Sự quan tâm của bệ hạ, vi thần nhất định chuyển lời cho phụ thân.
Triệu Cát gật đầu, lấy ra một phong thư cười nói:
- Đây là thư mà phụ thân ngươi viết cho trẫm vài ngày trước, khẩn cầu trẫm điều rể yêu của hắn tới phủ Thái Nguyên. Hắn là lão thần ba triều, trẫm sao có thể không nể mặt hắn. Chẳng qua trẫm cẩn thận suy nghĩ một chút, trẫm cảm thấy phủ Kinh Triệu thích hợp với Lý Diên Khánh hơn, để Lý Diên Khánh trấn thủ cửa lớn phía tây cho trẫm, trẫm an tâm rồi.