Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 739 - Chương 623: Hành Động Sét Đánh

Chương 623: Hành động sét đánh Chương 623: Hành động sét đánhChương 623: Hành động sét đánh

Lúc hoàng hôn, Lý Diên Khánh vừa ăn cơm tối xong, một thân binh bẩm báo ở cửa ra vào:

- Khởi bẩm Thống chế, Hàn tướng quân cầu kiến!

Lý Diên Khánh để thân binh thu dọn bàn, cười nói:

- Mời hắn vào!

Một lát sau, Hàn Thế Trung sải bước tiến vào Soái trướng, quỳ một chân xuống hành lễ:

- Ti chức tham kiến Thống Chế!

- Mau mau đứng dậy đi, về sau không phải trên chiến trường thì không cần hành lễ như vậy!

- Ti chức tuân lệnh!

Lý Diên Khánh lại cười nói:

- Ăn cơm tối chưa?

- Đã ăn rồi, cùng ăn với các binh sĩ.

- Phong cách này rất tốt, nhất định phải giữ vững!

Lúc này, thân binh bưng hai chén trà vào, Lý Diên Khánh vung tay nói với Hàn Thế Trung:

- Ngồi xuống uống chén trà trước đi!

Hàn Thế Trung ngồi xuống một bên, gã lấy một cuốn sách nhỏ lớn chừng bàn tay đưa cho Lý Diên Khánh:

- Đây là ghi chép kỹ càng Dương Lân bán trộm quân lương và quân tư ba tháng gần nhất, bao gồm cả hướng chảy của lương thực và quân tư ta đều điều tra được, quả thực khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Lý Diên Khánh lật sách nhỏ nhìn một chút, lửa giận bừng lên trong mắt:

- Là thật sao? Hắn bán binh khí cho người Khương?

- Hoàn toàn là thật, ba tháng trước hắn bán năm ngàn trường mâu cho một thương nhân da lông người Khương, tên thương nhân da lông người Khương kia trực tiếp chuyển binh khí tới bộ lạc người Khương. Hắn còn bán ít nhất một vạn thạch lương thực cho người Khương, mãi tới khi người Khương bùng nổ phản loạn, hắn mới không dám làm loạn. Hắn vốn còn muốn giết Chủ Sự nhà kho diệt khẩu, nhưng ti chức đi trước một bước che giấu người, Chủ Sự nhà kho có thể làm nhân chứng.

Lý Diên Khánh cực kỳ tức giận trong lòng, hắn chắp tay đi lại trong đại trướng. Qua hồi lâu, hắn khắc chế lửa giận tràn ngập trong lòng, lại hỏi:

- Tên thương nhân da lông người Khương kia còn ở phủ Kinh Triệu hay không?

- Vẫn đang trong thành Kinh Triệu. Mặt khác ti chức còn biết Dương Lân có hai tòa nhà riêng trong thành, nuôi hai phòng tiểu thiếp, tiền tài của hắn đều giấu trong hai tòa nhà này.

Lý Diên Khánh trầm tư thật lâu, cười nói:

- Hàn tướng quân hẳn nên đi làm Thiên tướng Trinh Sát Doanh!

Hàn Thế Trung đỏ mặt, thở dài trầm thấp:

- Ta ở dưới trướng Lưu đại tướng quân cũng tích công lên tới Thống Lĩnh, sau khi bắc phạt thất bại, trước khi rơi đài Lưu đại tướng quân sắp xếp ta tới phủ Kinh Triệu đảm nhiệm Phó Đô Chỉ Huy Sứ. Lúc đầu ta không có trách nhiệm bắc phạt thất bại, nhưng Dương Lân mật báo với triều đình, nói ta là cá lọt lưới. Kết quả một tờ công văn của Xu Mật Viện liền giáng ta xuống làm Chỉ Huy Sứ. Dương Lân lại đưa ta tới thống lĩnh Hậu Cần Doanh, giẫm ta cứng dưới chân. Đại trượng phu ân oán rõ ràng, thù này Hàn Thế Trung ta sao có thể không báo?

Lý Diên Khánh suy nghĩ lại nói:

- Dương Lân có quan hệ thế nào với phủ Kinh Triệu?

- Mặc dù hắn tự xưng là người của Cao Thái Úy, nhưng ti chúc cảm thấy hắn hẳn là có quan hệ với Vương Phủ.

- Vì cái gì?

- Rất đơn giản, Lưu đại tướng quân xảy ra chuyện, Đồng Tri trống ra, hẳn là do Tri Phủ thống lĩnh quân đội. Mặc dù Dương Tri Phủ cũng tới quân doanh một lần, nhưng hắn nói cho chư tướng nhất định phải phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của Dương Lân, cho nên tất cả mọi người cảm giác, chủ nhân của hai họ Dương này là cùng một người.

Lý Diên Khánh gật đầu, chỉ có thể nói Dương Lân này còn chưa đủ thành thục, nhanh chóng để lộ hậu trường của mình như vậy. Một khi Cao Cầu biết gã phản bội mình, lại còn đầu quân cho kẻ thù chính trị Đồng Quán, sự trả thù mãnh liệt kia Dương Lân không thể thừa nhận được, gã đã muốn tự làm tự chịu, hắn liền tiễn gã một đoạn đường đi!

Nghĩ tới đây, hắn lập tức ra lệnh thân binh:

- Đi tìm Yến Thanh cùng Trương Báo và Trương Ưng tới chota!

Lý Diên Khánh bước đi trong đại trướng. Lúc này, Mạc Tuấn đi tới, gã yên lặng đứng một bên không nói gì. Một lát, Lý Diên Khánh bỗng nhiên cảm thấy gã, liền hỏi:

- Tiên sinh có chuyện gì không?

Mạc Tuấn thận trọng nói:

- Hiện giờ xuống tay với Dương Lân, có phải hơi sớm hay không?

- Vậy tiên sinh cảm thấy lúc nào thì phù hợp?

- Ta cảm thấy lúc bình định người Khương là phù hợp nhất. Mượn tay người Khương giết hắn, mặt nào cũng không có lời gì để nói. Lúc này động tới hắn, sợ rằng sẽ đắc tội với người khác.

Lý Diên Khánh mỉm cười:

- Thật ra hiện giờ ta động tới hắn, cũng không nhất định vì bản thân. Có sẵn cơ hội, nói xấu hai vị của Xu mật Viện, cuộc sống của Cao Thâm sẽ tốt hơn.

Mạc Tuấn gật đầu:

- Vẫn là Thống Chế nhìn xa!

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Thật ra quan trọng hơn vẫn là lợi ích của mình. Hôm nay nhìn quân đội một chút, huấn luyện không đủ, sĩ khí xuống thấp, lòng quân tan rã, chỉ kỹ quán đối diện đại doanh đã có năm nhà rồi. Dẫn quân đội như vậy đi bình Khương, ta sợ rằng tiền đồ của mình sẽ hủy trong tay Dương Lân.



Ban đêm, tại Hồ Lô Khẩu ở phía bắc thành Kinh Triệu, mấy người áo đen thân thủ mạnh mẽ vọt qua tường vây một cửa hàng, bản hiệu trên cửa lớn viết sáu chữ lớn ‘Cửa hàng da lông Khương Bắc’.

Tên ngoài rường vây còn mấy người áo đen đang tiếp ứng, họ ngồi trong một chiếc xe ngựa rộng rãi, cố gắng biểu hiện điềm nhiên như không có việc gì, lại cảnh giác chăm chú nhìn tình hình chung quanh.

Một lát, mấy người áo đen vác theo một bao tải lớn vọt ra từ trong tường vây, bao tải cố gắng vặn vẹo, hiển nhiên có người bên trong.

- Đắc thủ rồi!

- Đi mau!

Ba người đặt bao tải lên xe ngựa, xe ngựa lốc cốc rời đi.

Ngay thời điểm đó, Yến Thanh dẫn theo hai tên binh sĩ võ nghệ cao cường lộn vòng vào một tòa nhà nhỏ chiếm diện tích ba mẫu.

Lúc này người trong nhà đều đã chìm vào giấc ngủ, họ nhanh chóng mò tới hậu viện. Yến Thanh cạy mở cửa sau phòng ngủ, lặng yên nhào vào trong.

Đây là căn phòng của một nữ nhân, nữ chủ nhân trẻ tuổi đang ngủ say trên giường, phòng ngoài vang lên tiếng ngáy nhỏ của nha hoàn thiếp thân. Yến Thanh đẩy rèm ra, nhìn thoáng qua nữ nhân xinh đẹp đang ngủ say, gã nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng khắc chế bản thân.

Gã rời khỏi chỗ rèm cửa, lại tìm một vòng trong phòng, lúc này mới nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Lúc này, hai tên thủ hạ cũng quay về rồi:

- Thủ lĩnh, phòng khác đều đã tìm khắp rồi, không phát hiện bất cứ thứ gì!

Yến Thanh thở dài:

- Ta cũng không tìm được rương tiền.

- Có thể giấu ở tiền viện hay không?

- Không có khả năng, bên kia quá nhiều mèo, sẽ bị ăn vụng!

Một thủ hạ bỗng nhiên nói:

- Vậy chắc chắn ở trong hầm băng.

Yến Thanh mừng rỡ, người nhà giàu có tại phương bắc gần như nhà nào cũng có hầm băng, nơi này chắc chắn cũng không ngoại lệ. Hầm băng thường đều đặt ở tiền viện, tiền viện là hầm đồ ăn, hầm để đá lại ở hậu viện.

Họ tìm một vòng trong vườn, cuối cùng tìm được lối vào hầm để đá trong một kho củi. Yến Thanh để một người canh gác, gã và một người khác chui xuống.

Mùa hè đã qua rồi, mùa đông chưa tới, trong hầm để đá trống không. Họ nhanh chóng phát hiện mười mấy rương sắt lớn phía dưới đống bao tải, mở một rương trong đó, bên trong đều là nén bạc.

- Chúng ta đi thôi!

- Họ rốt cuộc phát hiện mục tiêu, nên không lưu lại, nhanh chóng rời khỏi tòa nhà.



Trời vừa sáng hôm sau, Mã Thiện bưng một ly trà tới Quan nha Đồng Tri, cười tủm tỉm hỏi:

- Lý Đồng Tri tìm ta có việc gì?

Lý Diên Khánh đang chỉnh lý văn thư, hắn buông văn thư xuống cười nói:

- Ta chuẩn bị dọn Quan nha Đồng Tri tới quân doanh, các ngươi không phản đối chứ?

- Ta đương nhiên sẽ không phản đối, chẳng qua một vị khác thì ta không biết. Chẳng qua đang yên ổn, tại sao phải dọn tới quân doanh?

- Không có cách nào!

Lý Diên Khánh thở dài:

- Hôm nay nhận được thúc báo của Xu Mật Viện, quan gia muốn ta mười ngày sau nhất định phải xuất binh, quân đội nhất định phải tiến vào trạng thái.

- Nhưng không phải ngươi còn đang chiêu mộ ba ngàn quân đội sao? Thời gian mười ngày chỉ sợ không kịp.

Lý Diên Khánh cười:

- Chuyện chiêu mộ quân đội chờ trở lại rồi nói sau! Đúng rồi, ta muốn mời Mã Thông Phán giúp một chút.

- Ngươi cứ việc nói, chỉ cần ta có thể giúp đỡ, ta nhất định dốc sức!

Lý Diên Khánh sờ cằm, nhỏ giọng nói:

- Buổi trưa hôm nay, Mã Thông Phán có thể mời Dương Thống Lĩnh uống một chén trà hay không?

- Sao vậy? Muốn ta điều giải quan hệ giữa hai người các ngươi sao? Hắn và ta không phải người một đường, ta không thuyết phục được hắn, ngươi tìm vị kia thì có thể.

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Không liên quan tới ta, mặc kệ Thông Phán dùng cớ gì, mời hắn vào thành uống chén trà là được.

Mã Thiện lập tức hiểu được cái gì, y vuốt bộ râu hơi khô vàng rồi nói:

- Ta đã biết, mấy ngày trước hắn vừa vặn muốn ta làm tham mưu, hắn coi trọng quả phụ của một quan viên, muốn lấy nàng làm thiếp, buổi trưa hôm nay ta sẽ trả lời chắc chắn tại quán trà Quảng Ký đi!

- Cụ thể là lúc nào?

- Lúc chính ngọ!

Lý Diên Khánh và Mã Thiện nhìn nhau, hai người đều hiểu ý tươi cười. Lòng Mã Thiện sáng như gương, nếu Lý Diên Khánh loại bỏ Dương Lân, chẳng khác nào xử lý phụ tá đắc lực của Dương Tự Chu. Dương Tự Chu không có người trong tay, muốn chơi y sẽ khó khăn, cân bằng vi diệu sẽ được tạo thành, phía trên chưa hẳn muốn phá vỡ cân bằng này, như vậy vị trí của y sẽ ổn định rồi.

Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút lại nói:

- Còn một việc, chỉ sợ cần Mã Thông Phán vận dụng nha dịch tới giúp đỡ.

Hắn nhỏ giọng nói vài câu với Mã Thiện, Mã Thiện liên tục gật đầu:

- Không có vấn đề, ta nhất định làm theo!



Lúc giữa trưa, Dương Lân mang theo mấy tên thân binh tới quán trà Quảng Ký. Quán trà Quảng Ký là một trong những quán trà lớn nhất phủ Kinh Triệu, do Thông Phán tiền nhiệm Trương Quảng gây dựng mười năm trước. Năm ngoái Trương Quảng chết bệnh, trước mắt quán trà do ái thiếp lúc trước của lão là Đỗ phu nhân nắm giữ, khách đến mỗi ngày nối liền không dứt, làm ăn thịnh vượng.

Hôm nay Dương Lân hơi hưng phấn trong lòng, gã đã sớm coi trọng Đỗ phu nhân. Đỗ phu nhân dáng người quyến rũ, da trắng óng ánh, nếu là nữ tử nhà tiểu hộ, gã đã sớm cướp đi rồi. Nhưng Đỗ phu nhân là ái thiếp của Thông Phán tiền nhiệm, gã không dám lỗ mãng, chỉ có thể cầu Mã Thiện làm mối giúp gã. Gã đã nhắc tới vài lần, hôm nay Mã Thiện rốt cuộc thông báo gã, xem ra có manh mối rồi.

Nghĩ tới vưu vật tuyệt vời Đỗ phu nhân kia, trong lòng Dương Lân khô nóng một hồi. Đi vào Mẫu Đơn Viện đã hẹn trước, gã nói với mấy tên thân binh:

- Các ngươi chờ ở cửa ra vào, chờ một chút Đỗ phu nhân tới rồi, các ngươi phải tôn kính với nàng, hiểu chưa?

- Ti chức hiểu được!

Bước chân Dương Lân trở nên nhẹ nhàng, dường như lập tức trẻ ra mười tuổi, trực tiếp đi vào chính phòng. Chính phòng là phòng xép, cần đổi giày mới có thể đi vào. Lúc đổi giày gã nghe được tiếng cười quyến rũ của Đỗ phu nhân trong buồng, lửa dục nóng bỏng trong lòng gã:

- Tiểu mỹ nhân, ta tới rồi!

Gã cười nhẹ một tiếng, vung rèm tiến vào.

Đi vào phòng, nụ cười của gã lập tức ngưng lại. Đỗ phu nhân ở trong phòng là không sai, nhưng ngồi đối diện lại là Lý Diên Khánh ánh mắt lạnh nhạt.

- Đây là…

Gã vừa muốn mở miệng, liền cảm thấy sau đầu đau đớn một hồi, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Bình Luận (0)
Comment