Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 751 - Chương 635: Áp Lực Thật Lớn

Chương 635: Áp lực thật lớn Chương 635: Áp lực thật lớnChương 635: Áp lực thật lớn

Không tới nửa canh giờ, quân Tống dùng túi bùn cát đắp lên một bức tường bùn cát kiên cố cách cửa trại hơn trăm bước, đã có thể phòng ngự gỗ lớn va chạm, cũng có thể chống cự mũi tên. Lúc này, hơn trăm binh sĩ quân Tống đẩy ba chiếc máy ném đá cỡ nhỏ vào trong tường phòng ngự bằng bùn cát.

Thật ra máy ném đá cỡ nhỏ cũng không hề nhỏ, cao tới bảy thước, cán ném đạt tới hai trượng, chỉ là không lớn bằng máy ném đá cỡ lớn. Nhưng nhỏ cũng có ưu thế của nhỏ, đó chính là thuận tiện mang theo lắp đặt, chỉ năm sáu con la là có thể mang theo một chiếc máy ném đá cỡ nhỏ, sau đó có thể nhanh chóng lắp đặt hoàn thành trong vòng nửa canh giờ. Đồng thời nó còn cực kỳ linh hoạt, thậm chí trên sườn dốc đơn giản một chút, cũng có thể tiến hành ném đá.

Máy nắm đá cỡ nhỏ ném đá lớn nặng trăm cân quả thực không thực tế, nhưng lại vừa vặn áp dụng Chấn Thiên Lôi năm mươi cân. Lý Diên Khánh cũng nhìn trúng điểm này, mới mang nó theo quân đội.

Trong cửa trại, Khả Mai căng thẳng nhìn ba chiếc máy ném đá đẩy lên. Trong lòng y thầm may mắn, loại máy ném đá cỡ nhỏ này nhiều nhất chỉ có thể ném tảng đá bốn năm mươi cân, không cách nào phá hủy cửa trại kiên cố. Nếu như quân Tống chỉ có chút thủ đoạn này, vậy thì không phải e ngại.

Ba chiếc máy ném đá lắp đặt đúng chỗ, Hàn Thế Trung ra lệnh một tiếng, hai vạn nỏ thủ nhanh chóng lui về phía sau. Trước máy ném đá chỉ còn lại mười lăm người, loại máy ném đá cỡ nhỏ kiểu bàn kéo này chỉ cần năm người là có thể thao tác. Ba quả Chấn Thiên Lôi đen nhánh đã đặt vào trong túi sắt, ném Chấn Thiên Lôi ở sườn dốc cũng cực kỳ nguy hiểm, nếu như Chấn Thiên Lôi nổ chậm, lăn xuống rất dễ thương vong người một nhà.

Điều này yêu cầu người hạ lệnh nắm rõ tốc độ lửa cháy dây dẫn nổ như lòng bàn tay mới được. Người hạ lệnh là một công tượng hỏa dược, gã nuốt nước bọt nói với binh sĩ:

- Châm lửa!

Ba binh sĩ cùng lúc đốt ngòi lửa, công tượng hỏa dược nhìn chằm chằm ngòi lửa, không dám nháy mắt. Lúc này, ngòi lửa đã cháy tới dấu đỏ, công tượng hỏa dược ra lệnh:

- Số một và số hai bắn ra, số ba chờ một lát!

Hai chiếc máy ném đá bắn ra cùng lúc, hai quả Chấn Thiên Lôi đen nhánh bay lên không, hướng về phía cửa trại.

- Số ba bắn!

Công tượng hỏa dược hạ mệnh lệnh thứ hai.

Quả Chấn Thiên Lôi thứ hai cũng bắn ra ngoài, công tượng hỏa dược và mười lăm binh sĩ cùng nhào xuống dưới bao cát, bịt chặt lỗ tai. Không chỉ họ, tất cả binh sĩ quân Tống phía dưới đã sớm nhận được mệnh lệnh, cùng che tai nằm xuống, ngay cả kỵ binh cũng vội vàng quay đầu, che lỗ tai của chiến mã.

Ba tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên liên tiếp, gần như toàn bộ ngọn núi đều sắp sụp đổ, ánh lửa bùng lên, khói đen bốc lên không, gỗ vụn và thi thể bị nổ bay lên trời.

Qua một hồi lâu, khói đen tan hết, cửa trại đã không còn, khắp nơi trên mặt đất là gỗ vụn và thi thể, công sự phòng ngự hai bên cũng đổ sụp toàn bộ, hai ngàn binh sĩ hoặc chết hoặc choáng, hoặc sợ hãi ngẩn người.

Hàn Thế Trung hô lớn một tiếng:

- Giết vào!

- Giết!

Chín ngàn quân Tống bộc phát tiếng hò hét, đánh mạnh vào trong sơn trại.



Trong Phủ nha Khánh Châu, Dã Lợi Nguyên Lễ lo lắng bất an ngồi xuống trong nội đường. Lão rất quen thuộc Lâm Đức, nhưng ánh mắt lạnh lùng của nam tử trung niên đen gầy họ Mạc bên cạnh Lâm Đức này khiến lão sợ hãi trong lòng. Nam tử trung niên này đại biểu quân đội tới đàm phán, Dã Lợi Nguyên Lễ hiểu rõ trong lòng, gã mới thực sự là người đàm phán, Lâm Đức chẳng qua là người tiếp khách mà thôi.

- Mạc tiên sinh, Dã Lợi Nguyên Lễ là huynh đệ lão Tù trưởng Dã Lợi Bộ, cũng đi lại ở Trung Nguyên nhiều năm, chúng ta giao lưu không có vấn đề gì!

Lâm Đức cười giới thiệu đối tượng đàm phán trước mắt với Mạc Tuấn.

Lâm Đức lại nói với Dã Lợi Nguyên Lễ:

- Vị Mạc tiên sinh này là phụ tá của Lý Đồng Tri, cũng là Lục Sự Tham Quân của quân Kinh Triệu, có thể đại diện toàn quyền cho Lý Đồng Tri. Nguyên Lễ có suy nghĩ gì có thể nói thẳng, không cần phải kiêng kị.

Dã Lợi Nguyên Lễ vội vàng hạ thấp người nói với Mạc Tuấn:

- Trận nạn binh này tuyệt đối không phải ý của Tù trưởng chúng ta, mà là Dã Lợi Phong cấu kết với Tây Hạ xuất binh, vì thế lão Tù trưởng tức giận đổ bệnh, hôm trước đã bất hạnh chết bệnh rồi.

Lâm Đức bên cạnh lấy làm kinh hãi:

- Lão Tù trưởng qua đời rồi sao?

Dã Lợi Nguyên Lễ gật đầu:

- Hiện giờ là thiếu chủ Dã Lợi Thịnh tiếp nhận vị trí Tù trưởng.

Lúc này, Mạc Tuấn lạnh lùng hỏi:

- Các ngươi mang tới một cỗ xe chở tù, bên trong là ai?

Dã Lợi Nguyên Lễ thở dài:

- Chính là Dã Lợi Phong đầu sỏ làm loạn lần này. Tù trưởng mới của chúng ta đã bắt hắn lại, đưa cho triều đình thỉnh tội.

Lâm Đức lại thận trọng nói:

- Mạc tiên sinh, Dã Lợi Thịnh vẫn luôn trung thành với triều đình, lần này không tiếc đưa huynh trưởng tới thỉnh tội, có thể thấy bọn họ có thành ý!

Mạc Tuấn lắc đầu:

- Chỉ có thành ý không giải quyết được vấn đề, chúng ta cũng hi vọng giải quyết hòa bình, nhưng cơ sở giải quyết hòa bình ở đâu? Trước mắt ta còn chưa nhìn thấy.

- Không biết cơ sở mà tiên sinh chỉ là gì?

Dã Lợi Nguyên Lễ khó hiểu hỏi.

- Hai huyện Khánh Đông và Bắc Hà bị công phá, đồ sát bao nhiêu bách tính. Các ngươi còn cướp bóc ở Khánh Châu và Phu Châu, giết người phóng hỏa. Các ngươi cảm thấy đưa tới một Dã Lợi Phong là có thể đổi lấy ngưng chiến sao?

Nói tới đây, ánh mắt sắc bén của Mạc Tuấn nhìn chằm chằm Dã Lợi Nguyên Lễ. Dã Lợi Nguyên Lễ lau mồ hôi trên trán nói:

- Nhân khẩu bắt đi nhất định sẽ phóng thích, tài phú cướp đoạt cũng sẽ trả lại, bách tính bị thương vong chúng ta cũng sẽ bồi thường.

Mạc Tuấn gật đầu:

- Coi như các ngươi quả thực có thành ý. Đã như vậy, ta liền nói thẳng, chúng ta có ba điều kiện, đáp ứng ba điều kiện này, như vậy có thể kết thúc chiến tranh.

Nói xong, Mạc Tuấn đưa một danh sách cho Dã Lợi Nguyên Lễ. Lâm Đức bên cạnh thầm thở dài, chào giá này quá cao rồi, Hắc Đảng Hạng vốn là một bộ lạc nghèo, làm sao bồi thưởng nổi.

Dã Lợi Nguyên Lễ nhìn xong danh sách, sắc mặt lập tức thay đổi, lão run rẩy nói:

- Chúng ta không có nhiều tiền bồi thường như vậy!

- Tại sao các ngươi không có tiền, không phải có bạc mua binh khí khôi giáp của Dương Lân sao?

Lý Diên Khánh không hỏi nhiều, cười nhạt nói:

- Hàn tướng quân là Thiên tướng đầu tiên chào quân lễ với ta, hiếm có nha! Xin đứng lên đi!

Hàn Thế Trung lập tức biết mình đoán không sai, ở cửa quân doanh, Dương Lân đã chọc giận tới Lý Diên Khánh. Gã đứng dậy vội vàng nói:

- Nhiều khi tất cả mọi người nghĩ một đằng làm một nẻo!

Lý Diên Khánh gật đầu, liền đổi chủ đề hỏi:

- Sổ sách và hiện thực không khớp, Hàn tướng quân biết nguyên nhân không?

Hàn Thế Trung trầm mặc một lát:

- Ti chức biết nguyên nhân, nhưng không dám nói!

Lý Diên Khánh nhìn chằm chằm vào gã một lúc lâu, liền nói với Mạc Tuấn:

- Trước tiên kiểm kê nhà kho khác đi! Nhà kho lương thực hoãn một chút rồi nói sau. Tải ebook TruyenGG tại: Zalo 0911009467

Mạc Tuấn hiểu rõ trong lòng, liền cười nói:

- Hàn tướng quân, chúng ta đi xem khôi giáp một chút đi!

Hai người rời đi, Lý Diên Khánh trở về Soái trướng. Không bao lâu, Dương Lân vội vàng đi tới:

- Thống Chế tìm ti chức có chuyện gì sao?

Lý Diên Khánh mỉm cười:

- Lão Dương, cho ta Hậu Cần Doanh đi! Nếu không, ta không nói được họ.

Dương Lân lập tức cười ha ha:

- Thống Chế đang nói gì vậy! Ngài là Chủ soái, ai dám không nghe ngài phân phó, hiện giờ ta đi thu thập Hàn Thế Trung kia.

Lý Diên Khánh vung tay:

- Ngươi không có hiểu rõ ý của ta, ý ta là nói, chia Hậu Cần Doanh cho Quân nha, do Tham Quân Ti quản lý trực tiếp, đây cũng là cách làm nhất quán của quân Hà Đông!

- Không có vấn đề, cứ làm việc dựa theo quy củ!

Dương Lân đặc biệt nhấn mạnh hai chữ quy củ, ý là nhắc nhở Lý Diên Khánh, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, không thể đánh chủ ý tới quân đội khác.

Lý Diên Khánh gật đầu cười:

- Dương tướng quân nói đúng, mọi thứ đều theo quy củ!

- Được rồi! Ta đi nói một tiếng với Hàn Thế Trung, để hôm nay hắn tới Tham Quân Ti báo danh.

Hàn Thế Trung có tiếng là đau đầu tại quân Kinh Triệu, nếu không phải vì Lưu Diên Khánh coi trọng gã, Dương Lân đã sớm đuổi gã đi rồi. Gã nhìn mấy tên đại tướng bên cạnh một chút, bước nhanh rời đi.

Lúc này, Tào Tính đi tới chậm rãi nói:

- Thống Chế, ngài nhịn được sao?

Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:

- Ta muốn giết hắn dễ như trở bàn tay, nhưng hôm nay ta sẽ không động tới hắn.

Bình Luận (0)
Comment