Chương 624: Binh biến đoạt quyền
Chương 624: Binh biến đoạt quyềnChương 624: Binh biến đoạt quyền
Một lát sau, Trương Báo đi tới khom người nói:
- Đã xử lý toàn bộ năm tên thân binh, không để lộ bất cứ phong thanh nào.
Lý Diên Khánh gật đầu, hạ thấp người cười nói với Đỗ phu nhân bên cạnh:
- Đa tạ phu nhân trợ giúp, Diên Khánh vô cùng cảm kích!
Đỗ phu nhân đứng dậy, gắt một tiếng với Dương Lân:
- Cái thứ gì vậy, dám đánh chủ ý bà đây!
Nàng lại quyến rũ quăng một làn thu thủy với Lý Diên Khánh, lúc này mới rời đi. Lý Diên Khánh nhìn bóng lưng xinh đẹp của nàng đi xa, thầm thở dài, ‘Quả nhiên là vưu vật, khó trách Dương Lân lại váng đầu! ’.
Không bao lâu, Dương Lân tỉnh lại, phát hiện tay chân mình đều bị gân trâu trói buộc, không thể động đậy. Gã ngẩng đầu thấy Lý Diên Khánh như cười như không nhìn mình, gã lập tức hiểu được, trong lòng giận tím mặt:
- Lý Diên Khánh, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Kỳ thực ta cũng chỉ muốn Dương tướng quân làm quân lễ với ta, không có ý khác!
Dương Lân ngây người một chút, Lý Diên Khánh thực sự là có thù tất báo, chuyện nhỏ như vậy hắn còn canh cánh trong lòng, nhưng vừa suy nghĩ gã lại hiểu ý tứ thực sự của Lý Diên Khánh.
Gã thở dài:
- Ta có thể nhường cho Thống Chế năm doanh.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Hiện giờ nói những lời này đã không còn ý nghĩa rồi.
Dương Lân muốn giãy dụa đứng dậy, lại bị một bàn tay mạnh mẽ ấn xuống. Dương Lân lập tức giận dữ, hô lớn:
- Lý Diên Khánh, ta chính là quan lớn ngũ phẩm, ngươi không có quyền lực giết ta!
Lý Diên Khánh tự cười nói:
- Ta đương nhiên biết, chính ngũ phẩm mà! Đương nhiên cần triều đình quyết định.sau này ta viết một phong thư cho Cao Thái Úy, xem hắn có thể giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho ngươi hay không?
Sắc mặt Dương Lân trở nên trắng bệch. Nếu như Cao Cầu biết gã thầm đầu nhập Đồng Quán, y chắc chắn sẽ lột da gã. Gã vừa muốn mở miệng cầu xin tha thứ, một đống vải rách đã chặn miệng gã, một túi vải đen lập tức phủ lên đầu gã. Gã kêu hai tiếng ô ô, liền bị Trương Báo và thân binh kéo đi.
Một lát, Trương Ưng chạy vào nói:
- Khởi bẩm Thống Chế, Mã Thông Phán nói nha dịch và bộ khoái đều đã chuẩn bị xong rồi.
Lý Diên Khánh gật đầu, lại hỏi:
- Thông báo phía Dương Tri Phủ chưa?
- Đã thông báo rồi, Dương Tri Phủ nói hắn nhất định sẽ tới.
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng, xem ra Dương Tri Phủ này cũng hiểu được tự vệ, nếu y không chặt tay cầu sống kịp thời, chỉ sợ ngọn lửa này sẽ thiêu tới chỗ y.
Lý Diên Khánh cũng không tin Dương Tự Chu không hưởng chỗ tốt của Dương Lân, nếu không tại sao y lại thoải mái giao quân đội cho Dương Lân chứ?
…
Tòa nhà tiểu thiếp của Dương Lân đã bị thân binh của Lý Diên Khánh vây quanh, nhưng lại do bộ khoái và nha dịch đi vào điều tra. Dương Tự Chu đứng ngoài cửa lớn, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Y không nghĩ tới Lý Diên Khánh mới đến Kinh Triệu ba ngày, đã xử lý Dương Lân với thế sét đánh không kịp bưng tai, hắn lại nắm giữ chứng cớ xác thực, bán trộm quân tư, tư thông người Khương. Hiện giờ người Khương lại xảy ra bạo loạn, báo cáo việc này lên, long nhan khó tránh khỏi giận dữ, y có thể bị liên lụy hay không?
Dương Tự Chu nghĩ tới ba rương bạc trong nhà mình, quả thực lo lắng trong lòng. Y thấy Lý Diên Khánh đứng một mình trước cổng chính, chẳng biết Mã Thiện đã rời đi lúc nào, y liền chậm rãi đi tới.
- Ài! Thật không nghĩ tới Dương Lân lại là loại người này, lại cấu kết với người Khương, thiệt thòi ta còn đánh giá cao hắn.
Lý Diên Khánh cười:
- Cũng bởi Dương Tri Phủ yên tâm, giao hoàn toàn quân đội cho hắn, nếu Dương Tri Phủ giám sát, hắn sẽ không có lá gan lớn như vậy.
Dương Tự Chu vừa động trong lòng, y biết đối phương đã mở bảng giá, không cho phép mình can thiệp chuyện quân đội. Y liếc mắt qua, phát hiện Mã Thiện đang lén lút nhìn qua bên này, y lập tức nắm chắc trong lòng, vội vàng nói:
- Lý Đồng Tri nắm quân, ta nhất định sẽ làm tốt hậu cần bảo vệ, không để Lý Đồng Tri lo lắng vì lương thảo!
Nói bóng nói gió, Lý Diên Khánh nắm quân, y cũng không can thiệp quân vụ. Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Vậy xin đa tạ rồi, thực ra ta cảm thấy chiếc đỉnh có ba chân thì càng thêm kiên cố.
Nói xong, hắn quay người đi về phủ. Ánh mắt Dương Tự Chu sáng lên, y đã hiểu ý của Lý Diên Khánh.
…
Bộ khoái Phủ nha tìm được gần năm vạn lạng bạc trong phủ hai tiểu thiếp của Dương Lân, lại thêm lời khai của chưởng quỹ cửa hàng da Bắc Khương và các loại ghi chép của Chủ Sự nhà kho, chứng cứ Dương Lân tư thông người Khương, bán trộm quân lương và quân tư là vô cùng xác thực, tội không thể tha thứ.
Cùng ngày Lý Diên Khánh viết báo cáo trong Phủ nha. Lúc này, Yến Thanh bước nhanh vào phòng, giao mấy phong thư cho Lý Diên Khánh:
- Thú này cũng được lục soát ra trong nhà tiểu thiếp của Dương Lân, bị ta giấu đi.
Lý Diên Khánh nhìn một chút, đều là thư mật qua lại giữa Dương Lân và Đồng Quán. Hắn lập tức viết một phong thư ngắn cho phụ thân, bỏ chung cả mấy phong thư vừa rồi vào một hộp gỗ nhỏ, gọi Dương Quang tới.
- Ngươi tới kinh thành một chuyến, giao hộp gỗ và phong thư này cho phụ thân ta, ta không có lời nhắn gì, hi vọng lão nhân gia ngài bảo trọng thân thể là được rồi.
- Ta hiểu được, hiện giờ xuất phát!
- Dẫn hai huynh đệ đi cùng, trên đường cẩn thận một chút.
Lý Diên Khánh dặn dò vài câu, lúc này Dương Quang mới vội vàng rời đi. Lúc này, Mã Thiện xuất hiện ở cửa ra vào, quay đầu nhìn Dương Quang đi xa. Lý Diên Khánh cười ha ha tới đón:
- Ta đang muốn đi tìm Mã huynh, không nghĩ tới Mã huynh tự tới rồi, mau mau mời ngồi!
Mã Thiện đi vào phòng, Lý Diên Khánh nháy mắt với Yến Thanh. Yến Thanh biết điều lặng lẽ rời đi. Mã Thiện ngồi xuống cười hỏi:
- Đồng Tri tìm ta có việc gì sao?
- Là thế này, báo cáo liên quan tới Dương Lân ta đã viết rồi. Ta suy nghĩ một chút, tốt nhất là ba người chúng ta cùng ký tên, như vậy sẽ thuyết phục hơn một chút, Mã huynh cảm thấy thế nào?
Mã Thiện lập tức hiểu rõ, Lý Diên Khánh muốn Dương Tự Chu ký tên cùng là muốn bảo đảm y. Mã Thiện lập tức không thoải mái trong lòng, qua hồi lâu nói:
- Ta ký tên không có vấn đề gì, nhưng người kia thực ra cũng liên quan tới vụ án, để hắn ký tên tham dự, có phải không thỏa đáng hay không?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Quan trường mà! Thực ra ngay ở cân bằng. Một khi cân bằng, Vương Tướng Quốc sẽ không tiện động tới người của Thái Tướng Quốc, Thái Tướng Quốc cũng không tiện động tới người của Lương Thái Phó, Lương Thái Phó cũng không tiện động tới người của Vương Tướng Quốc. Sở dĩ trước kia phủ Kinh Triệu không quá yên ổn, nguyên nhân bởi quyền lực mất cân bằng. Mã huynh là người thông minh, một khi Dương Tri Phủ bị điều đi, chỉ sợ Mã huynh cũng không thể lâu dài được.
Mã Thiện lập tức hiểu được ám chỉ của Lý Diên Khánh, một khi Dương Tự Chu bị đẩy ra, Vương Phủ không động được Lý Diên Khánh nắm chắc quân quyền, vậy chỉ có thể thu thập y.
Mã Thiện khẽ thở dài, nhỏ giọng nói:
- Nếu không phải xem thể diện của Đồng Tri, ta quả thực không muốn ký tên trên một bản báo cáo với hắn.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Còn nhiều thời gian mà!
…
Cho dù lòng Lý Diên Khánh nóng như lửa đốt, muốn vội vã chạy về Bắc Đại Doanh, nhưng hắn vẫn nhẫn nại xử lý chuyện trong Phủ nha. Hắn hiểu rõ trong lòng, nếu như để lại đuôi trong chuyện này sẽ có hậu hoạn, nhất định phải xử lý thỏa đáng, không thể lưu lại tai họa ngầm.
Xử lý chuyện Dương Lân xong, Lý Diên Khánh lập tức dẫn thủ hạ chạy tới Bắc Đại Doanh. Lúc này tin tức Dương Lân bị tóm vẫn còn đang trong trạng thái phong tỏa nghiêm mật, mấy tên Thiên tướng tâm phúc của gã chỉ biết gã đi coi mắt, lại không nghĩ tới gã đang nằm trong nhà tù.
Lý Diên Khánh đi vào đại trướng trung quân, lập tức ra lệnh thủ hạ đi thông báo từng tên Thiên tướng tới bàn bạc quân tình khẩn cấp. Các tướng lĩnh không biết là kế, vội vàng chạy tới đại trướng.
Chúng tướng tiến vào đại trướng, thấy Thống Chế Lý Diên Khánh mặc giáp mang nón trụ, cầm chiến kiếm trong tay, ánh mắt lạnh lẽo. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Thiên tướng Đệ nhất doanh Trương Xác không nhịn được nói:
- Thống Chế, có cần chờ sau khi Dương Thống Lĩnh trở về rồi bàn bạc quân tình hay không?
Lý Diên Khánh lạnh lùng nói:
- Không cần chờ hắn, Dương Lân cấu kết người Khương, đã bị bắt rồi!
Trong đại trướng lập tức xôn xao, mấy tên Thiên tướng cả kinh trợn mắt há mồm. Trương Xác rống to:
- Nói bậy! Dương Thống Lĩnh trung với Đại Tống, chưa hề cấu kết người Khương cái gì.
Lý Diên Khánh vỗ bàn một cái:
- Gào thét quân trướng, lấy hạ phạm thượng, bắt lại cho ta!
Hai mươi mấy tên thân binh lao ra, nhấn năm tên đại tướng tâm phúc của Dương Lân ngã xuống đất, trói lại. Lý Diên Khánh lạnh lùng nói:
- Năm người này cũng tham dự cấu kết với người Khương, mang đi chém đầu!
Các binh sĩ kéo năm người đi, chỉ nghe Trương Xác hô lớn:
- Họ Lý, ngươi hãm hại trung lương, chết không yên lành!
Tiếng nói dần biến mất. Lúc này, Lý Diên Khánh nở nụ cười ấm áp:
- Con sâu làm rầu nồi canh chỉ là một phần nhỏ người, họ giống như thịt thối trên thân thể, chỉ cần cắt họ đi, sẽ khiến thân thể khỏe mạnh hơn. Hi vọng các vị tướng lĩnh có thể đoàn kết hơn, chờ bình định loạn người Khương, ta thỉnh cao cho các vị.
Tất cả mọi người hiểu được, cùng quỳ một chân xuống ôm quyền nói:
- Nguyện ý nghe lệnh của Thống Chế!