Chương 631: Tâm sự của Tri Châu
Chương 631: Tâm sự của Tri ChâuChương 631: Tâm sự của Tri Châu
Sau khi Lý Diên Khánh liên tục tiêu diệt hai đội quân ở Phu Châu, gần như không dừng bước, quân đội bắc thượng như sét đánh, lại diệt Khất Cất Bộ phía tây bắc. Trong thời gian bốn ngày ngắn ngủi, quân Tống liên tục tiêu diệt ba bộ lạc tổng cộng hơn ba ngàn binh lực. Lúc này Dã Lợi Phong như vừa tỉnh mộng, nhưng binh lực của gã lúc này chỉ còn lại hơn hai ngàn người, đã không cách nào giao đấu với quân Tống, đành phải nhanh chóng rút về Khánh Châu.
Nhưng tiết tấu của Lý Diên Khánh không nhanh không chậm, sau khi chỉnh đốn tại thành Phu Châu hai ngày, quân Tống cũng giết tới Khánh Châu. Huyện An Hóa thiết lập Châu nha Khánh Châu đã đơn độc phòng thủ hai tháng, Lý Diên Khánh cũng lo lắng họ không duy trì được thêm.
Huyện An Hóa là một huyện lớn, nông thôn cộng thêm huyện thành có tổng cộng gần sáu vạn hộ. Tường huyện thành cao to rộng lớn, trong này vốn có sáu ngàn sương binh, nhưng sau khi bị đánh tan trong trận chiến Mã Lĩnh, sương quân Khánh Châu chỉ còn lại một ngàn tàn quân trốn về huyện An Hóa. Nhưng dựa vào một ngàn tàn quân này, họ mới giữ vững được huyện An Hóa, không bị người Khương công phá.
Trong huyện thành lúc này chật ních nạn dân trốn đến từ các nơi thuộc Khánh Châu, huyện thành vốn chỉ có năm vạn nhân khẩu lập tức tăng mạnh tới hơn ba mươi vạn. Cho dù huyện thành có đủ lương thực tồn kho, nhưng ba mươi vạn người muốn ăn uống ngủ nghỉ, các loại lối sống khác biệt, các loại mùi hương, vẫn khiến toàn bộ huyện thành chướng khí mù mịt.
Nhưng đối với Tri Châu Lâm Đức mà nói, chuyện lo lắng nhất cũng không phải áp lực của ba mươi mấy vạn người, mà là áp lực cố thủ cô thành rất lớn. Toàn bộ Khánh Châu đều đã mất rồi, nghe nói huyện Khánh Đông và huyện Bắc Hà còn bị người Khương công phá, thương vong thảm trọng. Nếu như Khương binh lại công phá huyện An Hóa, kết cục thực sự không tưởng tượng nổi.
Sáng sớm, Lâm Đức liền dẫn mười mấy quan viên lên thành, đây là chuyện y cần làm mỗi ngày. Hơn một tháng qua, mỗi ngày họ đều đứng trên đầu tường hi vọng viện quân, quả thực trông mòn con mắt. Mặc dù Khương binh công thành không có sức lực nào, nhưng áp lực rất lớn vẫn khiến các quan viên và binh sĩ không chịu đựng nổi nữa.
- Ti chức tham kiến Tri Châu!
Một tướng lĩnh trẻ tuổi tiến tới thi lễ với Lâm Đức. Người này tên Cống Tổ Văn, vốn chỉ là Đô Đầu, sau khi hai vạn sương quân bị Khương binh đánh tan, Đô Chỉ Huy Sứ và Chỉ Huy Sứ bỏ mình toàn bộ, Cống Tổ Văn này gặp nguy không loạn, không ngừng thu thập bại binh lui giữ huyện An Hóa. Là gã dẫn một ngàn bại quân thủ vững thành trì, bảo vệ huyện An Hóa. Lâm Đức cũng nhìn ra gã là một nhân tài, liền bổ nhiệm gã làm Chỉ Huy Sứ, toàn quyền phụ trách phòng ngự huyện An Hóa.
- Cống tướng quân, bên ngoài có tin tức không?
Cống Tổ Văn lắc đầu, gã thấy Lâm Đức lộ vẻ thất vọng, lại vội vàng nói:
- Nhưng có một số phong thanh!
- Phong thanh gì?
Lâm Đức vội vàng hỏi. Hai tháng qua gã ngủ không ngon giấc, nhắm mắt lại là đao của người Khương lắc lắc trước mắt, hoặc là máu đỏ và tiếng kêu thảm thiết. Gã cũng không biết mình nên báo cáo triều đình thế nào, áp lực cực lớn khiến hai tháng này gã sụp mười cân.
Hiện giờ y như người chết ngâm trong nước, nghe được chút gió thổi cỏ lay đều phải nắm chắc.
- Thật ra cũng không có gì! Hai ngày trước trinh sát tuần tra của chúng ta phát hiện Dã Lợi Phong đã rút quân về, nhưng chỉ có hơn hai ngàn người. Ta đoán chừng hoặc là bị đánh bại tại Phu Châu, hoặc là Dã Lợi Bình Nguyên đã không sống được, gã trở về tranh vị.
Khuôn mặt Lâm Đức lộ vẻ thất vọng, không cần phải nói, chắc chắn trở về tranh vị.
Đúng lú này, bỗng nhiên có binh sĩ chỉ phía xa hô lớn:
- Mau nhìn, quân đội!
Mọi người cùng quay đầu sang, chỉ thấy nơi xa cờ bay phấp phới, là một đội quân đang tiến về nơi này. Tất cả binh sĩ đứng dậy, nhìn về phía quân đội nơi xa. Khi quân đội ngày càng tới gần, cờ lớn Hoàng Long của quân Tống xuất hiện trong mắt mọi người, trên đầu thành vang lên tiếng reo hò, các binh sĩ ôm chầm lấy nhau vui tới phát khóc. Lâm Đức vỗ trán, y không nhịn được kích động trong lòng, nước mắt cũng trào ra:
- Rốt cuộc trông mong tới rồi!
…
Quân Tống xây dựng đại doanh trên một điểm cao ở thành bắc, vẫn xây dựng đại doanh tường ván gỗ. Nơi này cách hang ổ Mã Lĩnh Nguyên của người Khương đã không xa, chỉ cách hơn sáu mươi dặm, nơi này hoàn toàn có thể làm trọng địa hậu cần.
Sở dĩ Lý Diên Khánh không lựa chọn huyện thành, nguyên nhân cũng rất đơn giản, trong huyện thành quá nhiều người, căn bản không có chỗ yên ổn cho quân đôi. Cho dù muốn sơ tán cũng phải chờ sau khi hoàn toàn bình định người Khương bạo loạn rồi tiến hành, khi đó họ cũng nên rời đi rồi.
Ngay khi binh sĩ quân Tống đang bận rộn trú doanh, Lý Diên Khánh đón khách tới, Tri Châu Khánh Châu Lâm Đức. Lâm Đức tuổi chừng năm mươi, nhìn qua bảo dưỡng rất tốt, hào hoa phong nhã, hẳn là xuất thân chính quy. Lý Diên Khánh cười từ xa nói:
- Chào mừng Lâm Tri Sự tới quân doanh làm khách!
Lâm Đức vội vàng ôm quyền nói:
- Không dám nhận, hạ quan tới bái kiến Đồng Tri là việc nên làm!
Lý Diên Khánh cũng là quan văn chính tứ phẩm, vốn phủ Kinh Triệu đã cao hơn Khánh Châu hai cấp, mặc dù hắn là chức phó của phủ Kinh Triệu, nhưng vẫn cao hơn Lâm Đức tòng tứ phẩm cửa cấp.
- Lâm Tri Sự quá khách khí rồi!
Lúc này, hắn thấy một vị tướng lĩnh trẻ tuổi đi theo sau lưng Lâm Đức, không khỏi tò mò hỏi:
- Vị này là…
Cống Tổ Văn vội quỳ một chân xuống ôm quyền nói:
- Ti chức… Cống Tổ Văn tham kiến Thống Chế!
Cống Tổ Văn còn muốn báo chức quan của mình, nhưng suy nghĩ một chút vẫn nói không nên lời.
- Hóa ra ngươi chính là Cống Chỉ Huy Sứ à? Ta nghe qua rồi, không tồi, có thể dẫn tàn quân giữ vững huyện An Hóa, bảo đảm ba mươi vạn nhân khẩu, công lao này ta sẽ báo cáo thay ngươi!
Cống Tổ Văn hơi đỏ mặt, gã nhìn Lâm Đức một chút, qua nửa ngày mới nhỏ giọng nói:
- Cảm tạ Thống Chế quan tâm, ti chức là Đô Đầu, còn chưa phải Chỉ Huy Sứ!
Lý Diên Khánh cười nhạt nói:
- Vậy hiện giờ ngươi chính là Chỉ Huy Sứ rồi!
Cống Tổ Văn sao có thể không hiểu ý lôi kéo của Lý Diên Khánh, gã cũng không để ý Lâm Đức có cảm thụ gì, lại quỳ một chân xuống nói:
- Cảm tạ Thống Chế dìu dắt, ti chức nguyện làm trâu ngựa cho Thống Chế!
Lý Diên Khánh vội đỡ gã dậy cười nói:
- Ngàn vạn lần không nên nói nhiều như vậy, chúng ta đều làm việc cho Thiên tử mà!
Lâm Đức bên cạnh thầm cảm thán trong lòng, một câu của Lý Diên Khánh đã lôi kéo người mình coi trọng đi, như vậy là không nể mặt mình. Chẳng qua trong lòng y vẫn vui thay cho Cống Tổ Văn, Cống Tổ Văn là một nhân tài, đi theo mình không có ngày nổi danh, nhiều nhất chỉ làm Chỉ Huy Sứ một sương quân. Muốn làm chuyện lớn, gã phải đi theo quan lớn có thực quyền giống như Lý Diên Khánh.
- Tổ Văn, đây là chuyện tốt! Đi theo Lý Đồng Tri, tin tưởng hắn sẽ thấy tài cán của ngươi.
- Cảm tạ Tri Sự, ti chức còn phải đi tuần sát huyện thành, sẽ không quấy rầy hai vị đại nhân.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Đi thôi! Sau này ta sẽ để Lục Sự Tham Quân tìm ngươi.
Cống Tổ Văn thi lễ, vội vàng rời đi.
Nhìn bóng lưng gã đi xa, Lâm Đức thở dài nói:
- Hắn là một nhân tài, giỏi xoay sở trong hiểm cảnh, tin tưởng hắn sẽ không khiến Đồng Tri thất vọng.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta sẽ rửa mắt mà đợi!
Hai người đi vào đại doanh, Lý Diên Khánh thấy Lâm Đức lo lắng, liền cười nói:
- Lâm Tri Sự lo lắng triều đình sao?
Lý Diên Khánh nói trúng tim đen, Lâm Đức gật đầu thở dài nói:
- Đồng Tri nói đúng, Khánh Châu gần như bị người Khương càn quét, triều đình chắc chắn không tha cho ta!
Lý Diên Khánh trầm mặc một chút cười nói:
- Phía Thái Tướng Quốc, Tri Sự đã đi tìm chưa?
Lâm Đức chấn động toàn thân, Lý Diên Khánh lại biết y là người của Thái Kinh, là ai nói cho hắn biết? Y vừa suy nghĩ trong lòng liền hiểu rõ, chắc chắn là Mã Thiện, ngoài y ra không còn ai khác.
Hiện giờ Lâm Đức phải cầu cạnh Lý Diên Khánh, đương nhiên không thể đùa nghịch thủ đoạn trước mặt Lý Diên Khánh. Vả lại Lý Diên Khánh đã biết rồi, y phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì.
- Thái Tướng là ân sư của ta, cho dù hắn muốn giúp ta, nhưng ta cũng phải có lý do để hắn nói giúp! Đồng Tri nói có đúng hay không?
Lâm Đức không hổ là kẻ lão luyện trong quan trường, câu nói sau cùng nhẹ nhàng đá bóng cho Lý Diên Khánh. Đây cũng là mục đích y tìm tới Lý Diên Khánh hôm nay, khẩn cầu Lý Diên Khánh giải quyết vấn đề khó khăn này giúp y, nếu không y sao có thể thoải mái tặng Cống Tổ Văn cho Lý Diên Khánh chứ?
Tên cáo già này mang theo Cống Tổ Văn tới chính là một con mồi, chờ Lý Diên Khánh nuốt con mồi này y mới đưa ra vấn đề khó xử của mình, khiến Lý Diên Khánh phải giúp y.
Lý Diên Khánh cũng hiểu được mình lên bẫy của lão già này rồi, chẳng qua Lý Diên Khánh cũng muốn cầu cạnh y, hi vọng nhận được sự ủng hộ lương thực của Khánh Châu. Nghe nói trong kho huyện An Hóa có gần bốn mươi vạn thạch lương thực, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu người Khương một lòng muốn đánh hạ huyện An Hóa.
Lý Diên Khánh cười ha ha:
- Lão Lâm à! Ngươi có gì cần ta giúp đỡ cứ việc nói thẳng ra, không cần phải vòng vo gì cả. Ta là người sảng khoái, chỉ cần ta có thể giúp được, chắc chắn sẽ giúp đỡ!
Lâm Đức vui mừng, vội nhỏ giọng nói:
- Không phải Lý Đồng Tri phải viết báo cáo sao? Có thể nói một số lời hữu ích thay ta trong báo cáo hay không, ví dụ như tắm máu chiến đấu, thân trúng tên cũng không chịu đầu hàng…
Nói xong, mặt mũi Lâm Đức tràn ngập mong đợi nhìn Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh không nhịn được bật cười, Lâm Đức lại đánh chủ ý này, chẳng qua hắn cũng hiểu được, nếu không cho triều đình một lý do thoái thác, khiến Thái Kinh có thể nói chuyện thay y, chức Tri Châu Khánh Châu của y thực sự không cần làm nữa, chỉ riêng tội không quan sát cũng đủ khiến y mất chức.
- Lâm Tri Sự, chuyện này dễ nói, chúng ta vào đại trướng bàn bạc đi!