Chương 639: Tâm sự của Cao Cầu
Chương 639: Tâm sự của Cao CầuChương 639: Tâm sự của Cao Cầu
Vừa sớm, Cao Cầu vội vàng đi tới trước cổng chính Diên Phúc Cung, y có vẻ rất vui mừng. Sau khi công khai xử trảm Đô Thống Lĩnh quân Kinh Triệu ở kinh thành, sự kiêu ngạo của Đồng Quán hoàn toàn bị đè ép.
Nhất là quan gia đã mất kiên trì đối với nhiều lần tổn thất của Đồng Quán, cuối cùng đã miễn chức vụ Xu Mật Sứ của Đồng Quán vào mười ngày trước, bổ nhiệm y làm chức vị chính của Xu Mật Viện, khiến quân quyền của y lại tăng thêm một lần nữa, ngay cả Thái Kinh cũng có ý ném tú cầu về phía y, ám chỉ giúp đỡ y nhập Tướng.
Xu Mật Sứ do Phó Tướng kiêm nhiệm vẫn luôn là lệ cũ, nhưng bởi vì mười năm trước quan gia đè ép Tướng vị, giảm từ hai chính bốn phó thành hai chính hai phó, Xu Mật Viện không liên quan tới Tướng vị. Hiện giờ dường như quan gia quyết định muốn khôi phục hai chính bốn phó, đã có vô số ánh mắt chăm chú nhìn vào hai vị trí Phó Tướng mới tăng, Cao Cầu đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Hôm nay Cao Cầu tới báo cáo chuyện Khánh Châu đại thắng với Thiên tử Triệu Cát. Lý Diên Khánh đã dẹp yên loạn Hắc Đảng Hạng, một báo cáo sao thành hai bản giao cho triều đình. Một bản do Đồng Tri phủ Kinh Triệu giao cho Binh Bộ, lại từ Binh Bộ trình lên Tri Chính Đường. Một bản báo cáo khác để Thống Chế quân Kinh Triệu giao cho Xu Mật Viện.
Nhưng để lôi kéo Cao Cầu, Thái Kinh liền áp chỉ do Xu Mật Viện báo cáo với Thiên tử trước, lão sẽ đè ép một chút bản báo cáo tại Tri Chính Đường. Đương nhiên, trong này cũng có ý kiềm chế Vương Phủ, Vương Phủ chủ quản dị tộc biên cảnh, bản báo cáo này hẳn là do y báo cáo với Thiên tử, nhưng nhất định cần Tri Chính Đường thông qua sau đó mới có thể báo cáo. Thái Kinh kéo dài nửa ngày, nhường cơ hội này cho Xu Mật Viện.
Cao Cầu sao không rõ Thái Kinh lấy lòng, có qua có lại, y liền bảo đảm một chút Tri Châu Khánh Châu Lâm Đức. Cũng may Lý Diên Khánh nói rất nhiều lời ngon ngọt cho Lâm Đức trong bản báo cáo, y cũng có thể thuận nước giong thuyền.
Cao Cầu hài lòng với Lý Diên Khánh nhất, sau khi Lưu Diên Khánh bị giáng chức, dưới tay y khuyết thiếu tướng tài đắc lực. Lý Diên Khánh vốn là người của Chủng Sư Đạo, Chủng Sư Đạo đã hoàn toàn lui sĩ, phía trên Lý Diên Khánh sẽ không có người. Cao Cầu cũng biết Tổng quản Hà Đông Lộ Diêu Bình Trọng là người của Đồng Quán, quan hệ vẫn không hề tốt với Lý Diên Khánh, đây chính là thời điểm lôi kéo Lý Diên Khánh. Nhất là phong thư Lý Diên Khánh viết cho y, hàm nghĩa trong này không cần phải nói.
Mặc dù Cao Cầu cũng biết quan hệ giữa Lý Diên Khánh và Lương Sư Thành không tầm thường, nhưng Cao Cầu hiểu rõ Lương Sư Thành. Với sự âm độc của Lương Sư Thành, lão sẽ không coi bất cứ người nào như tâm phúc của mình, lão và Lý Diên Khánh chẳng qua là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Mình và Lý Diên Khánh thì hoàn toàn không phải như vậy, dù cho Lý Diên Khánh không làm nổi tâm phúc của mình, kéo lên một chiến tuyến cũng không tệ rồi. Nói cho cùng, Lý Diên Khánh là người của Thái tử, loại người này làm sao có thể ẩn núp phía dưới mình, kết làm đồng minh còn tạm được.
Nhất là sau khi Đồng Tri phủ Yến Sơn Quách Dược Sư đầu nhập Đồng Quán, Cao Cầu cũng cảm thấy mình nhất định phải mở rộng lực lượng ở Châu Phủ bên ngoài.
Chờ giây lát trước cửa cung, một lão hoạn quan đi ra cười bồi nói:
- Cao Thái Úy, quan gia triệu kiến, mời đi theo ta!
- Làm phiền Vương công công!
Cao Cầu đi theo hoạn quan tên là Vương An này vào cung, đi tới một chỗ vắng người, Cao Cầu vươn tay nhét một viên minh châu vào trong tay hoạn quan. Hoạn quan biết rõ trong lòng, ngón tay xoa xoa, viên minh châu liền biến mất.
- Vận may của Cao Thái Úy không tồi, tâm tình của quan gia hai ngày nay đều tốt, chỉ là hôm qua uống đồ lạnh, bụng hơi cảm lạnh, còn có trà sâm hai ngày trước nhạt một chút, quan gia hơi bất mãn.
Lão hoạn quan Vương An là hoạn quan bên người Thiên tử Triệu Cát, rõ như lòng bàn tay tình hình ẩm thực của Triệu Cát.
Cao Cầu lập tức ngầm hiểu:
- Vương công công, trong phủ của ta vừa vặn có một gốc nhân sâm ngàn năm, thân thể quan gia hơi yếu, không bằng để ta hiếu kính cho quan gia!
- Ha ha! Thái Úy quan tâm thân thể quan gia như vậy, quan gia biết được nhất định sẽ vui mừng, Thái Úy có lòng rồi.
- Đâu có, là công công chiếu cố ta mới đúng.
Cao Cầu đương nhiên sẽ không hiến nhân sâm trước mặt Thiên tử, nhưu vậy sẽ hoàn toàn phản tác dụng. Loại chuyện này nhất định phải làm uyển chuyển một chút, do người bên cạnh quan gia nói ngọt thay mình, như vậy mới có hiệu quả, tốt nhất lại thêm một câu, ‘Thái Úy dặn chúng ta tuyệt đối không nên nói’, hiệu quả sẽ có rồi. Về phần hoạn quan có chịu nói câu này hay không, vậy xem tác dụng của viên minh châu kia.
Không bao lâu, Cao Cầu được dẫn tới thư phòng trong Kỳ Lân Điện, đây là nơi Triệu Cát nghỉ dưỡng. Y chờ giây lát ngoài cửa, Vương An đi ra cười nói:
- Thái Úy, mời vào!
Cao Cầu bước nhanh vào thư phòng, thấy Triệu Cát bưng một ly trà trên tay, đang cực kỳ chăm chú xem một quyển kinh phật. Cao Cầu không dám quấy nhiễu, đành khoanh tay đứng một bên.
Một hồi lâu sau, Triệu Cát ngẩng đầu nhìn Cao Cầu một chút, thấy vẻ mặt Cao Cầu hơi hưng phấn, liền cười nói:
- Thái Úy muốn mang đến tin tức gì tốt cho trẫm hay sao?
- Bệ hạ, tin khẩn của Thiểm Tây Lộ, bạo loạn Hắc Đảng Hạng đã hoàn toàn bình định rồi!
- Hả!
Triệu Cát thiếu chút nữa hất nước trà vào kinh phật, nhưng y cũng không để ý được kinh phật, vội vàng đặt chén trà xuống hỏi:
- Báo cáo ở đâu?
Cao Cầu vội vàng giao báo cáo cho Triệu Cát. Triệu Cát nhận báo cáo lật xem, nhìn xuống cuối cùng, y không nhịn được vỗ bàn khen:
- Xử lý rất tốt!
Y lại cười tủm tỉm nói với Cao Cầu:
- Hôm qua trẫm nhận được tin tức, Tây Hạ phái sứ giả đàm phán với chúng ta, muốn ký kết một hiệp nghị ổn định biên cảnh Tống Hạ, đồng thời đáp ứng hủy bỏ tiền cống hàng năm. Trẫm còn buồn bực, tại sao Tây Hạ lại đột nhiên lấy lòng Đại Tống. Hiện giờ trẫm hiểu rồi, là bạo loạn Hắc Đảng Hạng bị dẹp yên, Tây Hạ không có cách nào kiềm chế quân Tống, đành phải nhượng bộ tiền cống hàng năm.
- Đây là tướng sĩ trên mặt trận chia sẻ lo lắng với bệ hạ!
- Cũng là Xu Mật Viện các ngươi có phương pháp chỉ huy!
Tâm tình Triệu Cát rất tốt, lại xem kỹ báo cáo một lần cười nói:
- Lý Diên Khánh lại còn cầu tình cho Lâm Đức?
- Bệ hạ, thật ra Hắc Đảng Hạng bạo loạn cũng không hoàn toàn là trách nhiệm của Lâm Tri Châu. Hơn một trăm năm qua Hắc Đảng Hạng chưa từng động đao binh, khiến Tri Châu không chuẩn bị tâm lý cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng sau khi bạo loạn xảy ra, Lâm Đức có thể kịp thời thu mấy chục vạn dân chúng chạy trốn của Khánh Châu vào huyện An Hóa, còn chặn đứng Hắc Đảng Hạng công thành hơn một tháng, hắn vẫn là quan phụ mẫu tương đối tận tụy. Về phần hai vạn quân đội tan tác, điều này không liên quan tới Châu nha, là vấn đề Chỉ Huy Sứ, vi thần và Lâm Đức không có giao tình gì, chỉ là bàn luận.
Triệu Cát gật đầu:
- Ngươi nói có vài phần đạo lý. Lý Diên Khánh cũng đã nói trong báo cáo, hắn có công lao tích cực tham gia đàm phán, cuối cùng thúc đẩy Hắc Đảng Hạng hoàn toàn nhận thua. Được rồi, lần này không truy cứu hắn, chỉ hi vọng hắn có thể cẩn thận thu dọn tàn cuộc ở Khánh Châu, học được bài học.
- Bệ hạ khoan dung độ lượng, là phúc khí của thần tử.
- Ngươi bớt nịnh nọt ở đây, trẫm không phải người không có ranh giới cuối cùng!
Mặc dù nói như vậy, mặt mũi Triệu Cát vẫn tươi như hoa. Y trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Thái Úy cảm thấy Lý Diên Khánh như thế nào?
- Bệ hạ, vi thần nói một câu trong lòng, người này là nhân tài trụ cột của Đại Tống ta, dù văn hay võ đều rất lợi hại. Nhất là đánh hạ phủ Yến Sơn và đánh bại Tây Hạ mấy năm trước hắn đều lập được chiến công hiển hách, có thể sử dụng.
- Nhưng Vương Tướng Quốc lại cho rằng hắn dã tâm bừng bừng, không thể trọng dụng, trẫm hơi hồ đồ rồi.
Cao Cầu cười lạnh một tiếng trong lòng, lại nói:
- Vương Tướng Quốc nói như vậy có thể hiểu được, Lý Diên Khánh là một trong mười ba người vụ án Phạm đảng mà! Vương Tướng Quốc sao có thể nói tốt được, lại nói Vương Tướng Quốc và Lý Diên Khánh cũng có chút khúc mắc riêng.
- Ồ?
Triệu Cát tò mò hỏi:
- Bọn họ có ân oán cá nhân gì?
- Cũng chưa nói tới ân oán. Vi thần nghe nói huynh trưởng của Vương Tướng Quốc cũng muốn buôn bán son phấn, trong một tháng mở năm mươi cửa hàng Ngọc Cẩm Lâu ở khắp nơi trong thiên hạ, kết quả không cạnh tranh được với Bảo Nghiên Trai, cửa hàng mất sạch, huynh trưởng Vương Tướng Quốc thua lỗ mười mấy vạn quan tiền, cho nên…
Triệu Cát gật đầu:
- Trẫm hiểu được, trong một tháng lại mở năm mươi cửa hàng, đây rõ ràng là bị nghẹn chết rồi. Chẳng qua đồ của Bảo Nghiên Trai quả thực rất tốt, khoảng thời gian này trẫm sử dụng dầu gội của Bảo Nghiên Trai cực kỳ dễ chịu, trên đầu đã không còn gầu, phải thừa nhận đồ của người ta là thứ tốt.
- Vậy Xu Mật Viện trả lời bản báo cáo này thế nào, xin bệ hạ chỉ thị!
Triệu Cát suy nghĩ một chút nói:
- Chờ một chút đi! Chờ sau khi Tri Chính Đường báo cáo tới, để Tướng Quốc bàn bạc thật kỹ lưỡng. Thái Úy cũng có thể tham dự bàn bạc, phát biểu một chút ý kiến của Xu Mật Viện!
Tim Cao Cầu đập mạnh một nhịp, tham gia nghị sự Tri Chính Đường, đây là ý gì, chẳng lẽ ám chỉ mình…
Triệu Cát nhanh chóng nhìn y một cái, vung tay nói:
- Đi thôi! Báo cáo này trẫm sẽ xem kỹ.
- Vi thần cáo lui!
Cao Cầu lui xuống. Triệu Cát nhìn bóng lưng y đi xa, trong lòng cũng nghĩ tới chuyện Tri Chính Đường. Sở dĩ y quyết định khôi phục bố cục Tướng Quốc hai chính bốn phó, phần lớn là do phân quyền Tướng Quốc, cũng muốn xếp tâm phúc của mình vào. Y vốn định để Đồng Quán giữ Xu Mật Sứ đảm nhiệm Tướng vị, nhưng Đồng Quán bắc phạt thảm bại hai lần khiến cho lão có tiếng xấu trong triều, để cho lão làm Tướng Quốc chính là tổn hại thanh danh của y. Cho dù Đồng Quán trung thành cảnh cảnh, nhưng sau khi suy nghĩ mấy tháng, Triệu Cát vẫn quyết định bỏ qua Đồng Quán. Về phần sự kiện Dương Lân, chẳng qua là dây dẫn nổ khiến Đồng Quán bị vứt bỏ mà thôi.
Đồng Quán bị lạnh nhạt, như vậy ai thay Đồng Quán tiến vào Tri Chính Đường, Triệu Cát quả thực tốn một phen tính toán. Y vốn cân nhắc Đàm Chẩn, nhưng Đàm Chẩn quá âm nhu, kém xa Đồng Quán kiên cường. Ánh mắt Triệu Cát liền chuyển lên người Cao Cầu. Cao Cầu cũng coi như tâm phúc của y, cũng nắm giữ quân quyền, lại đảm nhiệm Xu Mật Viện Sự. Sau khi y tiếp nhận Tri Xu Mật Viện Sự của Đồng Quán, tiến vào Tri Chính Đường đảm nhiệm Phó Tướng cũng là chuyện thuận lý thành chương.