Chương 644: Tâm sự của Tư Tư
Chương 644: Tâm sự của Tư TưChương 644: Tâm sự của Tư Tư
Tư Tư và Thanh nhi trở về phủ lúc giữa trưa, nhìn thaays Lý Diên Khánh vừa mới trở về, đương nhiên vui vẻ một phen. Nhất là Hỗ Thanh Nhi, tính cách cực kỳ hoạt bát, đắp người tuyết cùng Kiều Kiều và Bảo nương, bản thân nàng giống như biến thành trẻ con.
Nhưng Lý Diên Khánh vẫn mẫn cảm nắm được trong mặt cười yêu kiều của Tư Tư ẩn giấu sự ưu thương khó mà phát giác. Nguyên nhân ưu thương không cần nói cũng biết, điều này khiến Lý Diên Khánh không khỏi hơi đau lòng.
Uống xong trà buổi trưa, Lý Diên Khánh lại đi thăm con trai trong trứng nước, nhóc con vẫn ngủ thơm ngọt như vậy.
- Phần lớn thời gian trong ngày nó đều ngủ, ta cũng nói ta sinh ra một con sâu ngủ!
Tào Uẩn trìu mến nặn mặt trứng của con trai cười nói.
- Đều giống nhau, giai đoạn này trẻ con đều thích ngủ.
- Người ta đương nhiên biết, chỉ đùa một chút thôi!
Tào Uẩn cười cười lại nhỏ giọng nói:
- Chuyện kia ta đã nói với Tư Tư rồi.
- Thái độ của nàng là gì?
Lý Diên Khánh chăm chú nhìn thê tử.
- Nàng cũng không nói gì, giống như không nghe được chuyện này vậy.
Tào Uẩn thở dài một tiếng:
- Hiện giờ ta mới phát hiện mình làm sai chuyện, hẳn là phải do chàng đi nói với nàng, ta nói sẽ khiến nàng cảm thấy ta đang thương hại nàng.
Lý Diên Khánh đau đầu, hắn biết Tào Uẩn nói không sai, Tư Tư hơi nhạy cảm. Nếu như Tào Uẩn không nói thì không sao cả, nhưng Tào Uẩn đã nói rồi, chuyện này cần hắn đi làm cho trọn vẹn.
Viện của Tư Tư ngay bên cạnh, ở giữa hai viện có một cánh cửa nối liền, thuận tiện các nàng qua lại với nhau. Trong viện rất yên tĩnh, hai nha hoàn đã ra ngoài ném tuyết. Lý Diên Khánh đi vào gian phòng của Tư Tư, thấy Tư Tư đang cúi đầu thêu thùa, hắn đi tới nàng cũng không ngẩng đầu.
Lý Diên Khánh thở dài trong lòng, nhẹ nhàng nắm chặt bờ vai mềm mại nhỏ nhắn của nàng từ phía sau. Thân thể Tư Tư chấn động, một chuỗi nước mắt rơi rào rào lên lụa thêu.
- Hôm nay ta không tốt!
Lý Diên Khánh cố gắng nói nhu hòa, chỉ sợ lại kích thích tự tôn mẫn cảm của ái thiếp:
- Là ta để nàng ấy tới tìm nàng, không suy nghĩ tới cảm thụ của nàng.
Tư Tư bỗng nhiên xoay người, nằm trong lòng trượng phu khóc rống lên. Lý Diên Khánh trìu mến vuốt ve mái tóc của nàng. Có đôi khi Lý Diên Khánh cũng đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu như Sư Sư không đi theo mình, nàng có thể sống tốt hơn hay không, có lẽ nàng đã là Hoàng phi cao cao tại thượng, mà không phải tiểu thiếp của một quan viên trung cấp. Càng nghĩ như vậy, hắn càng áy náy trong lòng.
Khóc một hồi lâu, trong lòng Tư Tư dễ chịu hơn một chút, lúc này mới dùng khăn thơm lau nước mắt, nhỏ giọng nói:
- Ta không có trách Uẩn nương, ta biết nàng tốt bụng, chỉ là ta… chỉ là ta tự trách mình vô dụng, không cách nào sinh con cho chàng.
- Tuyệt đối không nên nghĩ như vậy, lúc trước ta cưới nàng không phải vì để nàng sinh con.
- Vậy thì vì cái gì?
Tư Tư nũng nịu bấm trượng phu một cái:
- Chàng nói đi!
Lý Diên Khánh cúi đầu hôn nhẹ lên môi đỏ của nàng, cười nói:
- Nghe nàng đánh đàn, uống trà nàng pha, cùng thưởng thức hoa xuân trăng thu, cùng nhau ngắm tuyết đông sông hạ, quan trọng hơn là còn niềm vui trên giường…
Tư Tư đang nghe xuất thần, câu nói sau cùng khiến gương mặt xinh đẹp của nàng bỗng đỏ bừng. Nàng không khỏi khẽ cắn môi nhéo một cái vào eo hắn:
- Giữa ban ngày nói bậy bạ gì đó?
Lý Diên Khánh thấy sóng mắt nàng đưa đẩy, vô cùng quyến rũ, không khỏi rung động trong lòng, liền kéo nàng đi vào phòng trong. Tư Tư quay người không thuận theo, nào có ai làm chuyện đó ban ngày? Hai người do dự, cuối cùng Tư Tư không lay chuyển được trượng phu, bị trượng phu ôm lấy đi vào buồng trong.
Mây mưa qua đi, sau một phen ân ái, hai người rốt cuộc tách ra. Lúc này, trong viện bỗng vang lên tiếng cười của hai nha hoàn, Tư Tư sợ hãi vội vàng chỉnh đốn váy áo, cũng may nàng kiên trì không cởi váy áo, tóc mai cũng không loạn, nếu không thì quá xấu hổ rồi.
- Tư Tư, ta tới thư phòng trước.
Lý Diên Khánh thu dọn quần áo xong, cười đi ra ngoài. Tư Tư vội vàng đuổi theo, nàng cảm thấy hai chân vô lực, trong lòng vừa thẹn vừa xấu hổ, đành vịn cửa hô:
- Phu quân chờ một chút!
- Xin nương tử phân phó!
Lý Diên Khánh cười hì hì dừng bước.
Tư Tư lườm hắn một cái, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Ngày mai chúng ta đi xem một chút.
- Xem cái gì?
Lý Diên Khánh khẽ giật mình.
- Chàng nói xem cái gì, đương nhiên là xem đứa trẻ!
Lý Diên Khánh lập tức giật mình, vội vàng tiến tới hỏi:
- Nương tử nghĩ thông suốt rồi sao?
- Cái gì gọi là nghĩ thông suốt?
Tư Tư tức giận:
- Ta chỉ không cự tuyệt có được hay không, người ta chỉ hơi lo lắng!
- Lo lắng cái gì?
- Lo lắng không có duyên phận kia!
Lý Diên Khánh cười:
- Có duyên phận hay không ta không dám hứa chắc, ngày mai chúng ta đi xem thì biết.
- Không! Chàng vẫn không hiểu ý của ta, Uẩn nương nói chàng từng gặp đứa trẻ kia, chẳng lẽ lúc đó chàng không có cảm giác sao?
Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, Tư Tư lo lắng đứa trẻ kia không có duyên phận với mình. Cho dù Tư Tư nhận nuôi, đó chính là con gái của mình, ngay cả mình cũng không có cảm giác, vậy sao có thể làm người cha tốt?
Lý Diên Khánh suy nghĩ nói:
- Lúc ấy Mạc tiên sinh ôm trong lòng, ta căn bản không hề nghĩ tới nàng sẽ trở thành con ta, không suy nghĩ như vậy sẽ không động tâm. Nhưng ta tin tưởng, duyên phận là duyên phận, tình cảm là tình cảm, theo thời gian nàng nhất định sẽ trở thành con gái bảo bối trong lòng ta.
Trượng phu tỏ thái độ như vậy, Sư Sư rốt cuộc buông lỏng trong lòng. Nàng không nhịn được hỏi:
- Đứa trẻ kia có đáng yêu không?
Lý Diên Khánh gật đầu cười:
- Dáng dấp đứa trẻ kia cực kỳ thanh tú, nếu không Mạc tiên sinh sẽ không nhìn trúng nàng.
Tư Tư chậm rãi ngồi xuống, nàng biết đêm nay chỉ sợ mình không ngủ được.
…
Trời vừa sáng hôm sau, Lý Diên Khánh liền dẫn Quách Tư Tư ngồi xe bò trong phủ đi tới phía Trần Châu Môn.
Mạc Tuấn là người phủ Đại Danh, nhưng vợ con gã đã chuyển tới kinh thành từ mấy năm trước. Bở vì Lý Đại Khí thuê nhà ở cho gã, cho nên nhà gã cũng ở gần Hồng Kiều, là một độc viện có năm gian phòng. Mạc Tuấn có hai trai một gái, trưởng tử buôn bán quán rượu ở phủ Đại Danh, thứ tử làm Huyện lại tại Từ Châu, chỉ con con gái mười tuổi Mạc Sầu đi theo bên người cha mẹ.
Đêm qua, Lý Diên Khánh đã để Trương Ưng tới nói rõ tình hình trước với Mạc Tuấn, cũng biết đứa trẻ bên cạnh gã. Cho nên khi xe bò của Lý Diên Khánh vừa dừng trước cửa viện, Mạc Tuấn đã dẫn vợ con ra đón.
Lúc này, cửa xe mở ra, Lý Diên Khánh đi ra từ trong xe bò. Mạc Tuấn vội vàng tiến lên hành lễ:
- Ti chức tham kiến Đồng Tri!
Lý Diên Khánh cười vung tay:
- Lão Mạc, giữa chúng ta cũng đừng có nhiều lễ tiết như vậy, lại nói trước đó không lâu chúng ta còn cùng thảo luận chuyện mộ binh nữa!
- Thật ra ta cũng mới trở về mấy ngày, chúng ta còn chuẩn bị ngày mai sẽ tới phủ Đại Danh, may mắn tối qua Trương Ưng tới đây.
Mạc Tuấn ám chỉ Lý Diên Khánh, chuyện kia không có vấn đề.
Lý Diên Khánh gật đầu, quay người đỡ Tư Tư ra khỏi xe bò. Tư Tư vẫn đội mũ che mặt, lụa mỏng che khuất khuôn mặt, đây là thói quen của nàng, dù nàng đã biến mất khỏi kinh thành nhiều năm, phần lớn mọi người đã quên dung mạo của nàng, nhưng nàng vẫn duy trì thói quen không để lộ dung nhan. Vợ chồng Mạc Tuấn cũng biết, hai người không lấy làm lạ.
- Mời Đồng Tri, mời phu nhân!
Mạc Tuấn mời Lý Diên Khánh và Quách Tư Tư vào trong viện. Con gái Mạc Sầu chạy tới cười hì hì hành lễ với Lý Diên Khánh:
- Mừng năm mới Lý thúc thúc!
Lý Diên Khánh cũng biết tâm tư của nàng, cười trêu ghẹo nói:
- Nhóc con, còn vài ngày nữa mới tới năm mới!
Tuy nói như vậy, Lý Diên Khánh vẫn lấy ra một thỏi vàng năm lạng đưa cho Mạc Sầu. Mạc Sầu vui vẻ nhảy dựng lên:
- Cha, là vàng nha!
- Đứa nhỏ này không hiểu chuyện, còn không mau tạ ơn thúc thúc!
- Tạ ơn Lý thúc thúc!
Mạc Sầu thi lễ, chạy về phòng mình như một làn khói.
Lý Diên Khánh mang theo Tư Tư tiến vào phòng sinh hoạt, trong phòng ấm áp như xuân. Họ vừa ngồi xuống, thê tử Mạc Tuấn liền ôm đứa trẻ quấn tã lót đi tới.
Tư Tư lập tức đứng dậy, trong lòng cực kỳ căng thẳng. Nàng từng nghe trượng phu nói, đứa nhỏ này chưa tới năm tháng, chỉ lớn hơn Bảo nhi hai tháng, còn là một đứa trẻ.
- Phu nhân qua ôm đi! Nàng vừa tỉnh ngủ.
Thê tử Mạc Tuấn cười giao đứa trẻ cho Tư Tư. Tư Tư cẩn thận ôm đứa trẻ, đó là một đứa trẻ cực kỳ trắng nõn, lông mày tinh tế, chiếc mũi nhỏ xinh, miệng nhỏ nhu thuận đáng yêu, đôi mắt to đen lúng liếng tràn ngập linh khí. Tư Tư nhịn không được cúi đầu hôn lên chiếc mũi nhỏ của nàng, nàng lại không khóc, còn cười khanh khách.
Tiếng cười của đứa trẻ đựng chạm tới chỗ mềm mại nhất trong lòng Tư Tư. Tâm tình Tư Tư lập tức hòa tan, nàng ôm thật chặt đứa trẻ, cuối cùng không nỡ buông tay, khẩn cầu nhìn lại trượng phu.
Lý Diên Khánh biết Tư Tư bị đánh động rồi, hắn khẽ gật đầu.
Mạc Tuấn ở bên thấy rõ ràng, liền cười nói:
- Trong nhà muội muội ta có ba đứa con trai, nàng luôn nói với ta muốn thu dưỡng một đứa con gái. Vừa vặn ta gặp đứa nhỏ này bộ dạng nhu thuận, cha mẹ đều mất, liền dấy lên tâm tư. Chẳng qua ta còn chưa nói với muội muội, vốn định khiến nàng vui mừng, phu nhân thích thì cứ ôm đi! Cũng là phúc khí của đứa nhỏ này.
…
Xe bò đã vào Trần Châu Môn, Tư Tư còn đang ôm đứa nhỏ hôn lấy hôn để, chọc cho đứa nhỏ cười khanh khách không ngừng, mặt nàng cười nở hoa. Lý Diên Khánh biết nàng thích đứa nhỏ này tới cực điểm, mẫu tính dòn ép trong lòng đã lâu trào dâng.
- Phu nhân, chàng biết không? Đứa nhỏ này là Bồ Tát cho ta!
Nước mắt lóe lên trong mắt Tư Tư:
- Sáng hôm qua ta tới Liên Hoa Am, quỳ trước mặt Bồ Tát cầu nguyện, khẩn cầu Bồ Tát cho ta một đứa trẻ, ta nhất định sẽ xây dựng lại Liên Hoa Am, tái tạo kim thân cho Bồ Tát. Kết quả vừa cầu nguyện xong, đứa nhỏ liền tới rồi, đây không phải Bồ Tát cho ta sao?
Ái thiếp nói như vậy, Lý Diên Khánh cũng cảm thấy thực sự là một duyên phận. Hắn gật đầu:
- Sau này ta nói với cha một chút, để hắn bỏ tiền xây dựng Liên Hoa Am!
- Không! Không! Không! Ta có tiết kiệm, phu quân quên rồi sao? Ta có ba vạn quan tích kiệm, về sau đổi hết thành bảo thạch. Mấy ngày trước ta hỏi thăm một chút, giá cả bảo thạch trên thị trường tăng lên gấp đôi, ta sẽ lấy ra một vạn quan tiền hoàn thành ước nguyện này.
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút nói:
- Bảo thạch thì đừng động tới, lần trước bắc chinh và lần bình loạn này, ta được ban thưởng không ít, sau này ta cho nàng một ngàn lạng vàng, nàng dùng để lễ tạ thần đi!
Tư Tư chỉ không muốn dùng tiền của a ông để lễ tạ thần, nếu là trượng phu cho mình, nàng cũng có thể yên tâm nhận lấy.
Lúc này, Tư Tư bỗng nhiên cười nói:
- Phu quân, đặt tên cho đứa trẻ đi!
Lý Diên Khánh cũng cười:
- Hôm qua ta còn phàn nàn không có cơ hội đặt tên cho con đây! Hôm nay đã có một đứa con gái rồi.
Hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nếu đứa trẻ này nàng cầu được ở Liên Hoa Am, vậy đặt tên nàng là Liên đi, nhũ danh thì gọi A Liên đi!
- Được! Vậy gọi là Lý Liên, đây là tên con gái.
Lý Diên Khánh ôm đứa trẻ, yêu thương dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của nàng, trong lòng cũng cực kỳ xúc động. Trong vòng một ngày hắn không chỉ nhìn thấy con trai của mình, còn có thêm một đứa con gái.