Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 787 - Chương 658: Tam Tuyệt Nữ Tướng (Hạ)

Chương 658: Tam Tuyệt Nữ Tướng (hạ) Chương 658: Tam Tuyệt Nữ Tướng (hạ)Chương 658: Tam Tuyệt Nữ Tướng (hạ)

Ai cũng không nghĩ ra nữ tướng Hỗ Thanh Nhi lại anh dũng như thế, không chỉ đánh hãn tướng Tào Mãnh rơi xuống ngựa, lại liên tục chiến thắng, dùng phi thạch và phi đao xuất quỷ nhập thần, đánh bốn viên đại tướng xuất chiến sau đó là Vương Quý, Tào Tính, Dương Văn Nghệ và Lưu Kỹ ngã ngựa. Trong đó Tào Tính và Dương Văn Nghệ bị trường tiên cuốn vào cổ, dưới sự áp bách của lưỡi dao sắc bén, họ đành phải vứt bỏ binh khí nhận thua.

Hỗ Thanh Nhi liên tục đánh bại bảy tướng, một hành động tiến vào quyết chiến sau cùng.

Dựa theo quy trắc tranh tài, sau khi nghỉ ngơi một canh giờ bắt đầu quyết chiến. Trong thời gian này người xếp hạng từ ba đến mười, tám tướng lĩnh chia làm bốn tổ đối diến, sau ba vòng đấu quyết ra thứ hạng từ ba tới mười.

Nhưng các binh sĩ rõ ràng không quá hứng thú đối với thi xếp hạng này, phần lớn về doanh nghỉ ngơi, trên sàn đấu chỉ còn lại không tới một nửa binh sĩ tiếp tục xem chiến.

Trong đại trướng, Lý Diên Khánh đi tới bên người Tào Mãnh, nhìn vết đao trên cánh tay gã hỏi:

- Thương gân động cốt không?

Tào Mãnh lắc đầu, hổ thẹn nói:

- Là ta không đúng, Hỗ cô nương đã hạ thủ lưu tình, ta lại không chịu nhận thua, hiện giờ nhớ tới, quả thực khiến người ta xấu hổ!

- Là bởi vì ngươi không nghĩ tới mình sẽ thua, đúng không?

Tào Mãnh ngượng ngùng nói:

- Ta vẫn quá khinh địch, luôn cảm thấy phi thạch của Hỗ cô nương không tính là gì, kết quả tự rước lấy nhục.

- Thật ra chỉ cần ngươi coi phi thạch và phi đao như cung kỵ sẽ không có vấn đề gì!

Thân thể Tào Mãnh chấn động, lập tức hiểu được. Phi thạch và phi đao trên bản chất chẳng có gì khác biệt với cung kỵ, gã cũng hiểu được ý của Chủ Soái, là đang khuyên bảo mình.

Tào Mãnh gãi đầu nói:

- Ti chức hiểu được trong lòng, nhưng phi thạch và phi đao của Hỗ cô nương lợi hại hơn cung kỵ nhiều. Tốc độ cung kỵ chậm, động tác rõ ràng, nhưng Hỗ cô nương ra tay lại vô thanh vô tức, khiến người ta khó lòng phòng bị, ta mặc cảm!

Lý Diên Khánh cười lắc đầu:

- Ngươi không cần tự coi nhẹ mình, luận võ nghệ nàng kém ngươi xa tít tắp. Giống như thiên hạ đệ nhất sát thủ Loan Đình Ngọc, mặc dù võ nghệ của hắn siêu quần, giết người như ngóe, nhưng thực sự quyết chiến trên chiến trường, hắn lại không phải đối thủ của ngươi. Thực ra Tam Nương cũng giống như Loan Đình Ngọc, vỗ nghệ kỳ thực không ở dũng, đơn đả độc đấu họ chiếm thượng phong, nhưng trong thiên quân vạn mã, ưu thế của họ không còn, ta hiểu rõ trong lòng mà!

Một lời nói của Chủ Soái khiến Tào Mãnh khôi phục lòng tin, gã khom người thi lễ:

- Đa tạ Thống Chế dạy bảo, ti chức đã thoải mái trong lòng.

Trấn an Tào Mãnh, Lý Diên Khánh lại đi tới trước doanh trướng của Hỗ Thanh Nhi, hắn đứng ở cửa ra vào cười nói:

- Thanh nhi, ta có thể vào không?

Lý Diên Khánh đi vào đại trướng, thấy Hỗ Thanh Nhi đang ngồi trước bàn lau phi đao. Hắn cũng ngồi xuống đối diện nàng, nhặt một thanh phi đao lên nhìn kỹ. Phi đao dùng tinh cương đặc biệt chế tạo, hơi lạnh lập lòe, sắc bén khác thường. Phi đao dài khoảng năm tấc, trong đó thân đao dài ba tấc, chuôi đao hai tấc, nặng chừng năm lượng, ngoại hình giống như một chiếc lá liễu, vừa mảnh vừa dài, cực kỳ vừa tay.

- Thanh nhi cảm thấy trận chiến hôm nay thế nào?

Lý Diên Khánh cười hỏi.

Hỗ Thanh Nhi nở nụ cười xinh đẹp:

- Đại ca yên tâm đi! Ta không có lòng kiêu ngạo gì, ta hiểu rõ trong lòng mà! Đơn đả độc đấu ta không sợ ai, nhưng thực sự đọ sức trên chiến trường, nếu bên cạnh ta xuất hiện mười kẻ địch, ta chắc chắn xong đời. Nếu không năm đó ở Lương Sơn Bạc, ta cũng không phải trốn chật vật như thế.

Lý Diên Khánh gật đầu:

- Muội có thể nghĩ như thế, vậy ta không nói gì thêm nữa. Sau này ta muốn chiêu mộ năm trăm nữ binh, liền giao cho muội. Ta biết muội từng thống lĩnh tám trăm nữ binh ở Lương Sơn.

Hỗ Thanh Nhi do dự một chút rồi nói:

- Ta còn liên hệ với một số tỷ muội Lương Sơn, nếu không ta gọi các nàng tới?

- Có bao nhiêu người?

- Có chừng ba mươi lăm người.

Lý Diên Khánh giật nảy mình:

- Nhiều như vậy sao? Chẳng lẽ họ đều không có gia đình?

Hỗ Thanh Nhi lắc đầu:

- Họ đều là cô nhi, từ nhỏ được Triều Thiên Vương nuôi lớn. Sau khi quân Lương Sơn giải tán, họ không chỗ để đi, liền lưu lại Lương Sơn làm ruộng đánh cá mà sống. Năm ngoái quan phủ cấm đánh cá và săn bắt trong Lương Sơn Bạc, họ không có sinh kế, liền tới kinh thành tìm ta. Ta nhờ Hỉ Thước giúp đỡ, sắp xếp họ chế tác tại Bảo Nghiên Trai.

- Hiện giờ các nàng cũng có chỗ rồi, để các nàng theo quân, các nàng đồng ý không?

Hỗ Thanh Nhi thở dài:

- Từ nhỏ các nàng đã không có thân phận, nếu không phải Bảo Nghiên Trai thu lưu, cho các nàng bát cơm ăn, vận mệnh của các nàng chắc chắn rất bi thảm. Để các nàng tòng quân sẽ có thân phận mới, qua mấy năm lại bỏ quân trang đi lấy chồng, coi như ta cũng kết thúc một cọc tâm sự. Các nàng luyện võ từ nhỏ, võ nghệ đều rất cao cường, trung thành cảnh cảnh với ta, lưu lại Bảo Nghiên Trai quá đáng tiếc.

Lý Diên Khánh chợt nhớ tới một sự kiện, cười nói với Hỗ Thanh Nhi:

- Vừa vặn mấy ngày trước đại tỷ của muội nói cho ta, nàng muốn tuyển mười tên nữ binh làm hộ vệ trong phủ, không bằng chọn lựa từ những tỷ muội này của muội đi!

Hỗ Thanh Nhi cười nói:

- Huynh trưởng đã chậm một bước rồi, đại tỷ đã sớm chọn xong rồi. Đại tỷ chọn lấy mười hai người, hôm nay hoặc ngày mai hẳn đến phủ Kinh Triệu.

Lý Diên Khánh cười khổ một tiếng, liền nói với Hỗ Thanh Nhi:

- Vậy muội mau chóng viết thư, gọi tất cả thủ hạ còn lại tới đi!

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng trống trận, quyết chiến sau cùng sắp bắt đầu rồi. Lý Diên Khánh gật đầu với Hỗ Thanh Nhi, quay người rời trướng.



Chung quanh diễn võ trường lại tụ tập đầy binh sĩ, hai vạn binh sĩ chen chúc tại diễn võ trường chật như nêm cối. Ngay vừa rồi, luận võ tranh hạng ba tới mười đã kết thúc, Tào Mãnh không chút nghi ngờ giành được thứ ba, thứ tư Lưu Kỹ, thứ năm Vương Quý, thứ sáu Cống Tổ Văn, thứ bảy Ngưu Cao, thứ tám Tào Tính, thứ chín Dương Văn Nghệ, thứ mười Trương Vệ.

Lần trước là Hàn Thế Trung thứ ba, Tào Mãnh thứ hai. Lần này Hàn Thế Trung bị Cao Sủng đào thải, không giết vào tốp mười, danh sách khác cơ bản giống như lần trước. Thứ tự của Vương Quý thăng lên, Cống Tổ Văn giảm xuống. Vương Quý phát huy xuất sắc, đại chiến bốn mươi hiệp với Cống Tổ Văn, cuối cùng đánh bại Cống Tổ Văn, cướp được thứ năm. Ngưu Cao thua trong tay Tào Mãnh, cho nên chiếm ưu thế thứ tự, nhận được thứ bảy.

Mặc dù đã có xếp hạng, nhưng các binh sĩ không hứng thú. Họ đều chờ đợi lôi đài khiêu chiến cuối cùng, do nữ tướng mới trẻ đẹp Hỗ Tam Nương giao đấu với đệ nhất dũng tướng Tây quân Cao Sủng.

Mặc dù suy nghĩ qua để Thanh nhi thua trận chiến này, giữ gìn thanh danh đệ nhất dũng tướng của quân Kinh Triệu, nhưng sau khi cân nhắc liên tục, Lý Diên Khánh vẫn từ bỏ. Phía Thanh nhi hắn có thể nắm chắc, quan trọng là Cao Sủng, Cao Sủng luôn tâm cao khí ngạo, nếu như để gã biết mình sắp xếp để gã thắng một trận, vậy còn khó chịu hơn giết gã. Không bằng để họ đọ sức công bằng, khiến họ thắng thua đều tâm phục khẩu phục.

Tiếng trống gõ vang dày đặc, hai con chiến mã cùng xông ra từ hai cửa đông tây, lập tức khiến mọi người reo hò.

Cao Sủng cưỡi một thớt Bạch Long Câu cường tráng, đầu gã đội ngân khôi, người khoác Sơn Thủy Giáp, trong mặc Tố La Bào, tay cầm một cây Bàn Long Kim Thương. Gã vai rộng eo nhỏ, dáng người khôi ngô, dung mạo tuấn tú, lúc chạy chùm tua đỏ trên đầu bay mua, giống như thiên thần hạ phàm, cực kỳ uy phong lẫm liệt. Rất nhiều người trong quân sùng bái gã, khi gã vừa ra, toàn bộ diễn võ trường đều sôi trào.

Hỗ Thanh Nhi cũng như một đám lửa hừng hực, áo bào xanh lân giáp tú anh khôi, tay cầm trường tiên ngầm tản ra sát cơ. Mặc dù dáng người nàng nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng tư thế hiên ngang, bậc cân quắc không thua đấng mày râu. Một ngày ngắn ngủi, nàng đã nhận được sự kính yêu của tướng sĩ toàn quân, mọi người tặng cho nàng một danh hiệu, gọi là Tam Tuyệt Phi Tướng, ám chỉ phi thạch phi đao và trường tiên của nàng. So với danh hiệu Nhất Trượng Thanh tại Lương Sơn, Tam Tuyệt Phi Tướng còn có khí thế hơn.

Mặc dù Cao Sủng được vinh dự là Thương Thần Tây quân, nhưng gã mắt thấy toàn bộ quá trình luận võ của Hỗ Thanh Nhi. Cho dù võ nghệ của đối phương kém xa mình, nhưng phi thạch và phi đao lại khiến người ta khó lòng phòng bị. Đây không phải quyết đấu ngươi sống ta chết, gã chịu thiệt thòi còn có thể tiếp tục giết tiếp, cơ bản chịu thiệt thắng bại sẽ phân, cái này gọi là điểm đến là dừng. Đơn đả độc đấu dưới loại quy tắc này, gã chưa hẳn có thể giành thắng lợi, trong này còn phải nói tới một chút vận may, khiến Cao Sủng không dám khinh thường chút nào.

Chẳng qua Cao Sủng vẫn có lòng tin, nhược điểm của gã ở lực lượng hơi kém, đối phó mãnh tướng như Tào Mãnh thì hơi phí sức, nhưng đối phó đại tướng loại hình kỹ xảo, gã lại không sợ chút nào, bản thân gã am hiểu về kỹ xảo.

Cao Sủng vung kim thương lên quát lớn:

- Hỗ cô nương, mời!

Hỗ Thanh Nhi không nói một lời, thúc ngựa chạy vội, giơ tay đánh ra một khối phi thạch. Đây là đá dò đường, mò nội tình của Cao Sủng. Cao Sủng không chút hoang mang, vung trường thương lên, bộp một tiếng, mũi thương chuẩn xác đánh bay phi thạch ra ngoài.

Một thương cao minh khiến binh sĩ chung quanh vui mừng. Thú vị chính là, các binh sĩ đều cổ vũ hai bên đọ sức trên sân, vừa lớn tiếng khen hay với Cao Sủng, cũng trợ uy cho Hỗ Thanh Nhi.

Hỗ Thanh Nhi cũng thầm kinh hãi, đối phương lại có thể đánh chuẩn xác phi thạch của nàng, mặc dù không phải lần đầu Hỗ Thanh Nhi gặp phải, nhưng vẫn khiến nàng thu hồi lòng khinh thường. Phi thạch bị đánh trúng trước đây là vào ba ngày trước, huynh trường dùng tên bắn bay phi thạch của nàng.

Huynh trưởng là người nàng sùng bái từ nhỏ, kỹ năng phi thạch lại là hắn dốc túi truyền thụ, nàng không thấy lạ khi phi thạch của mình bị cắt đứt. Nhưng Cao Sủng trước mắt này lại có thể dùng mũi thương đánh trúng phi thạch, ánh mắt và xúc cảm này vẫn khiến Hỗ Thanh Nhi cảm thấy chấn kinh.

Nhưng nàng chỉ thu hồi lòng khinh thường, cũng không có suy nghĩ nhận thua. Trái lại, thương pháp của Cao Sủng lại kích phát lòng tranh cường háo thắng của Hỗ Thanh Nhi.

Nàng cũng không tiếp xúc gần với Cao Sủng, mà giục ngựa chạy vội xung quanh gã, liên tục ném năm khối phi thạch tới từng bộ vị của Cao Sủng. Năm khối phi thạch bay tới quả thực khiến Cao Sủng căng thẳng, gã đương nhiên sẽ không đứng đó chờ đợi, mà giục ngựa nhanh chóng đuổi theo, đồng thời trốn tránh phi thạch.

Cao Sủng dùng kim thương đánh bay ba khối phi thạch, gã nghiêng đầu tránh né, khối phi thạch thứ tư bay sượt qua tai gã, bên tai đau đớn nóng rát. Nhưng khối phi thạch thứ năm thì không tránh thoát, trúng giữa vai trái, cùng lúc đó, đùi phải của gã bỗng nhiên truyền tới một hồi đau đớn.

Lúc này, Hỗ Thanh Nhi bỗng nhiên dừng chiến mã lại, Bàn Long Kim Thương của Cao Sủng nhanh chóng rơi vào hậu tâm của nàng. Hỗ Thanh Nhi từ từ quay người, như cười như không nhìn Cao Sủng.

Bình Luận (0)
Comment