Chương 678: Rời kinh trong đêm
Chương 678: Rời kinh trong đêmChương 678: Rời kinh trong đêm
Lý Đại Khí có hai đội thuyền, tổng cộng hơn sáu mươi chiếc, đều là thuyền hàng năm trăm đến tám trăm thạch. Lý Diên Khánh ra lệnh tất cả thuyền đều chạy tới kinh thành, bởi vì quy mô khá lớn, thời khắc thuyền tại kinh thành cực kỳ căng thẳng nên hơi bắt mắt.
Lý Đại Khí lo lắng họ bị quân đội trưng dụng, cho nên ban ngày thuyền được bỏ neo trong sông nhỏ cách mấy chục dặm, sau khi màn đêm buông xuống mới lặng yên tiến vào Biện Hà, bỏ nên trên bến tàu ngoài Bảo Nghiên Trai.
Nhưng dù vậy Lý Đại Khí cũng không dám chủ quan, chỉ để bốn chiếc thuyền chạy tới làm thuyền vận chuyển, đưa người và hàng hóa đến thuyền bên ngoài. Nhất là khi Kim quốc đã tấn công Đại Tống, lúc này nếu đội thuyền bị quan phủ phát hiện, chắc chắn sẽ bị trưng dụng.
Mặc dù thuyền vận chuyển sau khi trời tối mới đên, nhưng người chuẩn bị xuôi nam đã chạy tới từ bốn phương tám hướng. Những người này đều là nhân viên Bảo Nghiên Trai và người nhà của họ. Lý Đại Khí thuê gần hai trăm người ở kinh thành, bao gồm nhân viên cửa hàng, công nhân và thợ thủ công nghiên cứu chế tạo sản phẩm mới. Tăng thêm cha mẹ vợ con của họ, chừng hơn nghìn người, ngoài ra còn có một bộ phận đồng hương Huyện Thang Âm cũng lên đường xuôi nam.
Đương nhiên không phải tất cả mọi người muốn xuôi nam, cũng không phải ngồi thuyền một lần rời đi toàn bộ. Mọi người xuôi nam từng nhóm một, hôm nay đã là nhóm thứ ba, nơi sắp xếp cũng không phải ở Hàng Châu.
Mấy năm trước, Lý Diên Khánh mua rất nhiều đất đai và nhà ở tại phương nam, chủ yếu phân bố ở Hàng Châu, Minh Châu, Tô Châu, Giang Ninh và Giang Hạ. Mặt khác Phủ Giang Lăng, Quảng Châu, Tuyền Châu và Phủ Thành Đô cũng có một số nhà ở, nhưng có thể bỏ qua không tính.
Hàng Châu, Tô Châu và Giang Ninh chủ yếu là nhà ở trong thành làm chủ, còn đất đai trang viên chủ yếu tập trung ở Minh Châu và Giang Hạ. Minh Châu chính là Ninh Ba hiện giờ, ở đó Lý Diên Khánh có bến tàu, nhà kho và ba trang viên.
Giang Hạ chủ yếu là trang viên, Lý Diên Khánh mua sắm hai ngàn khoảnh đất đai ở nơi đó, tạo thành mười trang viên Bách Hoa. Năm ngoái thư viện Lộc Sơn cũng đã chuyển đến Trấn Giang Khẩu phía nam Huyện Giang Hạ.
Trấn Giang Khẩu cũng là trọng địa trung chuyển hàng hóa của Bảo Nghiên Trai. Rất nhiều gia tộc lớn Thang Âm bao gồm gia tộc Lý thị, gia tộc Vương Quý và Thang Hoài, đều tập trung ở nơi đó. Lại thêm hơn ngàn tên học sinh thư viện Lộc Sơn, Trấn Giang Khẩu đã phồn hoa như huyện thành, được xưng là Tiểu Thang Âm ở Giang Hạ.
Hôm nay nhóm người chuyển về phía nam khoảng hơn ba trăm người, đều đi Hàng Châu. Tất cả mọi người mang theo bao lớn bao nhỏ, mỗi người có thể mang theo một cái rương, họ gần như mang đi tất cả tài sản.
Trong Bảo Nghiên Trai đầy ắp người, mỗi người đều tìm một chỗ ngồi trên mặt đất, mấy gia đình quen thuộc tập trung ở một nơi, dựa lưng vào tài sản chăn mền của họ. Thời tiết khá nóng bức, tiểu nhị đưa trà lạnh và quà vặt tới không ngừng.
Mặc dù trong Bảo Nghiên Trai nhiều người, nhưng lại cực kỳ yên tĩnh, chỉ sợ quan phủ tới gây phiền toái. Tập trung người quy mô lớn như vậy đều phải được quan phủ phê chuẩn mới được phép tụ tập, mà triều đình lại không cho phép nhân khẩu kinh thành chuyển về phía nam quy mô lớn, cho nên nhất định phải yên lặng.
Mọi người chuyển về phía nam còn có không ít trẻ nhỏ, họ được mẹ ôm, nhẹ nhàng đung đưa dỗ dành. Bởi vì Lý Đại Khí chuẩn bị đầy đủ, Bảo Nghiên Trai có đủ đồ ăn nước uống và dược liệu, tất cả mọi người tự giác giữ yên lặng, kiên nhẫn chờ đợi màn đêm buông xuống.
Lý Đại Khí đang phân phó mấy tên phòng thu chi:
- Các ngươi đi nói cho mọi người, chỉ có bốn chiếc thuyền vận chuyển, hành lý và người phải tách ra, trước tiên đưa người qua đổi thuyển, sau đó lại đưa bao đồ và rương, để mọi người viết tên lên bao và rương.
Mấy tên phòng thu chi chia nhau ra sắp xếp. Lúc này, một gia đình lại tiến tới, là Thang Chính Tông và thê tử cùng hai cô con gái của y. Họ cũng mang theo năm sáu cái bao và ba chiếc rương.
Lý Đại Khí vội vàng nghênh đón:
- Chính Tông, hôm nay ngươi cũng muốn rời đi sao?
Thang Chính Tông lắc đầu:
- Hôm nay ta không đi, chỉ là vợ con đi trước, ta còn phải xử lý một số chuyện khách sạn, sau đó ta đi cùng người.
Tài sản duy nhất của Thang gia tại kinh thành chính là khách sạn Thang thị kia. Giống như rất nhiều thương nhân hiểu được thế cục bất ổn, năm ngoái Thang gia cũng muốn bán khách sạn chiếm diện tích ba mẫu đất. Vị trí khách sạn không hề tồi, bên cạnh khu chợ Châu Tây, ít nhất có thể bán được tám vạn quan tiền. Nhưng cò mồi Lý Câu chạy thay y một năm, lại không người nào chịu tiếp nhận khách sạn này, Thang Chính Tông liên tục hạ giá tới ba vạn quan tiền cũng không tìm thấy người mua, Thang Chính Tông đành dẹp bỏ suy nghĩ này.
Chẳng qua Thang Chính Tống nghe theo khuyến cáo của Lý Đại Khí, góp nhặt ba vạn quan tiền trong tiệm đổi thành bạc trắng khi giá bạc trắng là một ngàn năm trăm quan. Mắt thấy giá bạc trắng tăng lên không ngừng, điều này cũng khiến trong lòng Thang Chính Tông dễ chịu hơn rất nhiều.
Lý Đại Khí vỗ vai y:
- Để chị dâu và đứa nhỏ tới thư phòng của ta nghỉ ngơi, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp một chút.
- Chuyện gì?
Lý Đại Khí để một nhân viên cửa hàng dẫn vợ con Thang Chính Tông tới thư phòng nghỉ ngơi trước, lúc này mới kéo Thang Chính Tông qua một bên, khẽ nói với y:
- Ta muốn nhờ ngươi trở về Huyện Thang Âm chuyển mộ giúp ta một chuyến.
Đây là lần thứ hai Lý Đại Khí nói chuyện này với Thang Chính Tông, chuyển di cốt vợ cả của y tới Hàng Châu.
Thang Chính Tông cười khổ một tiếng nói với Lý Đại Khí:
- Đại Khí, không phải ta không muốn giúp ngươi, ta cũng vừa lúc muốn về Thang Âm một chuyến, xử lý chuyện gia tộc Thang thị, chuyển mộ giúp ngươi chỉ là tiện tay mà thôi. Nhưng ta vẫn phải khuyên ngươi, thực sự không cần thiết. Mộ địa tông tộc Lý gia các ngươi đều ở đó, mộ của mẫu thân Vân Nương cũng ở Thang Âm, ngươi cần gì cứ muốn chuyển mộ của nàng đi, chuyển tới Hàng Châu lại xa nơi chôn rau cắt rốn. Mà ta nói một câu không dễ nghe, ngươi chỉ chuyển mộ vợ cả, không để ý mộ cha mẹ, thực sự không thỏa đáng.
Lý Đại Khí nhất thời trầm mặc, thực ra y cũng không muốn chuyển mộ, chỉ là con trai nói cho y mấy lần, chuyển mộ của mẫu thân đến Hàng Châu, Lý Đại Khí mới nhờ Thang Chính Tông giúp đỡ.
Chẳng qua câu nói sau cùng của Thang Chính Tông chạm tới thực chất, nếu như Lý Đại Khí chỉ chuyển mộ thê tử mà mặc kệ mộ cha mẹ, sẽ bị người khác đâm cột sống. Mà cha mẹ của y táng trong mộ địa gia tộc, không thể tùy tiện di chuyển, điều này kỳ thực là một vòng chết.
Lý Đại Khí trầm ngâm thật lâu, đành thở dài nói:
- Như vậy đi! Ngươi đi san bằng mộ giúp ta, trồng mấy gốc cây trên mộ, sau đó mang bia mộ trở về.
- Như vậy thì được rồi, xây mộ quần áo ở Hàng Châu cũng như vậy mà! Mộ của phụ thân ta cũng xử lý như vậy, xây một ngôi mộ quần áo tại Giang Hạ.
- Bao giờ ngươi trở về Thang Âm?
- Còn mười mấy hộ tộc nhân muốn dẫn họ đi hết, thời gian khá căng thẳng, ta dự định ngày mai sẽ xuất phát.
Lý Đại Khí suy nghĩ nói:
- Nghe nói phụ thân Nhạc ca nhi qua đời rồi, ngươi cứ mang theo cả nhà Nhạc ca nhi, Diên Khánh đã nói cho ta vài lần.
- Không có vấn đề, ta thuận tiện cùng làm một lượt.
…
Vào đêm, bốn chiếc thuyền hàng dưới sự yểm hộ của màn đêm lặng yên tới bến tàu cửa sau Bảo Nghiên Trai. Một chiếc thuyền hàng có thể chở ba mươi người, nhóm đầu tiên một trăm hai mươi người xếp hàng lên thuyền theo thứ tự, thuyền nhanh chóng rời khỏi bến tàu, biến mất trong màn đêm, chạy tới khu trung chuyển cách ba mươi dặm. Trong một đêm họ vẩn chuyển hết thảy mọi người và hành lý rời khỏi kinh thành, sau khi thay thuyền ở trạm trung chuyển liền lên đường tới Hàng Châu.
…
Sáng ngày tiếp theo, Lý Đại Khí đi tới Tào phủ. Người gác cổng biết Lý Đại Khí, vội vàng mời Lý Đại Khí vào phủ ngồi tạm, người gác cổng thì nhanh chân chạy đi bẩm báo. Không bao lâu, Trưởng tử Tào Bình là Tào Nghiễm vội vàng chạy tới, ôm quyền hành lễ nói:
- Để Lý viên ngoại chờ lâu rồi, mời vào phủ nghỉ ngơi!
Lý Đại Khí khẽ cười nói:
- Quấy rầy rồi!
Y lập tức đi theo Tào Nghiễm vào phòng khách ngồi xuống. Tào Nghiễm áy náy nói:
- Bệnh tình của gia phụ vừa chuyển biến tốt đẹp, còn đang diều dưỡng, không cách nào gặp khách, xin viên ngoại thông cảm!
- Không sao cả! Không sao cả! Nói chuyện với huynh trưởng cũng được.
- Không biết viên ngoại tới cửa thăm hỏi có gì chỉ giáo?
Tào Nghiễm khách khí hỏi.
Lý Đại Khí cười một tiếng:
- Thực ra cũng chỉ có hai chuyện, đầu tiên tới thăm bệnh tình của lão gia tử một chút, bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp, cũng khiến người ta vui mừng.
- Đa tạ viên ngoại quan tâm, xin nói tiếp!
- Chuyện thứ hai là Bảo Nghiên Trai còn hai mươi mấy con thuyền ngoài thành, đều là thuyền hàng năm trăm thạch, Tào phủ có cần di chuyển một phần tộc nhân tới Hàng Châu trước hay không?
Tào Nghiễm lập tức vui mừng, đây cũng là chuyện khiến y cực kỳ buồn bực mấy ngày nay. Ở kinh thành Tào gia có hơn trăm tộc nhân và mấy trăm nha hoàn vú già, mặc dù có thể ngồi xe bò xuôi nam, nhưng ngồi xe quá cực khổ, hơn nữa còn có rất nhiều tài sản không cách nào di chuyển. Những ngày này y đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện này, Lý Đại Khí bỗng nhiên nói cho y biết có hai mươi mấy con thuyền, sao có thể khiến y không mừng rỡ?
- Quá cảm tạ Lý viên ngoại rồi, ta đang buồn bực vì chuyện này đây! Thuyền hiện giờ đều bị quân đội trưng dụng, căn bản không tìm được thuyền.
Lý Đại Khí mỉm cười:
- Không cần phải khách khí, chúng ta cũng là thân thích mà! Trước mắt chỉ có hai mươi lăm con thuyền, qua hai mươi ngày đội thuyền trở về điểm xuất phát sẽ có hơn sáu mươi chiếc, ta đề nghị đưa người đi trước, sau đó vật chuyển các loại vật phẩm.
- Đúng hợp ý ta, không biết hai mươi lăm con thuyền có thể vận chuyển bao nhiêu người?
- Chen chúc một chút có thể ngồi được sáu trăm người. Nếu như muốn đi đường thoải mái một chút, khoảng một trăm hai tới một trăm ba mươi người gì đó.
- Được! Ta sẽ đi sắp xếp, sáng sớm ngày mai ta sẽ đưa ra phương án rõ ràng với viện ngoại, sau đó tối mai sẽ xuất phát!
Lý Đại Khí gật đầu:
- Không có vấn đề, sau khi chuẩn bị kỹ càng, xuất phát từ Bảo Nghiên Trai Hồng Kiều.