Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 817 - Chương 688: Động Viên Chiến Tranh

Chương 688: Động viên chiến tranh Chương 688: Động viên chiến tranhChương 688: Động viên chiến tranh

Bên trái đường núi là ngọn núi đá dốc đứng, trên núi lại là dãy núi khá thấp, hơn trăm tên lính Song Long ẩn thân trên ngọn núi, từ mặt đông Nương Tử Quan rất khó leo lên dãy núi, nhưng từ mặt tây quan thành lại có một đường thông tới quan thành, từ trong quan thành có thể đi qua trường thành lên núi.

Yến Thanh chậm rãi mang theo hai tên lính đi vội, nhanh chóng tụ họp với trại binh. Yến Thanh nhỏ giọng nói với Quan Thắng:

- Ta muốn ném Chấn Thiên Lôi, lực xung kích rất lớn, để các huynh đệ che lỗ tai lại, ghé sát vào triền núi.

Quan Thắng nhìn cục sắt giống hệt trái bí đao lớn trong lòng hai tên lính, kinh ngạc nói:

- Đồ chơi này cũng là hỏa khí sao?

- Đây chính là hỏa khí uy lực lớn nhất, đại ca chờ xem kịch vui đi!

Quan Thắng tận mắt nhìn thấy uy lực của Thiết Hỏa Lôi, gã không dám khinh thường, ra lệnh:

- Tất cả mọi người che lỗ tai, tìm chỗ nằm xuống!

Đám trại binh vội vàng nằm xuống, dùng tay che kín lỗ tai. Mục tiêu Yến Thanh không phải mấy trăm binh sĩ tấn công dưới chân, mục tiêu của hắn là kỵ binh chủ lực của quân địch ngoài trăm bước. Hắn mang theo hai tên lính chạy dọc theo triền núi, vượt qua một tảng đá lớn, phía trước đã không có đường, ba người chỉ có thể bò lổm ngổm về phía trước.

Ba người nhanh chóng bò lên một tảng núi đá to lớn, hơn mười trượng phía dưới núi đá chính là chỗ chủ lực của Kim binh. Tất cả Kim binh bao gồm Thiên phu trưởng Bồ Sát đều không phát hiện khác thường trên đỉnh đầu, họ đang hết sức chăm chú nhìn binh sĩ tiên phong hành động.

Lúc này, mấy trăm Kim binh đã đẩy toàn bộ tường đất thứ hai xuống sườn núi, mấy tên lính đang quét dọn tật lê thứ trên mặt đất. Mặc dù họ cũng bỏ ra số lượng thương vong hơn mười người, nhưng vẫn dọn dẹp chướng ngại thứ hai thành công, quả thực khiến Kim binh đằng sau cảm thấy phấn chấn.

Bồ Sát phát hiện binh sĩ quân Tống phục kích họ cũng không nhiều, nhiều nhất chỉ hơn trăm người, chỉ là chiếm cứ địa lợi. Chỉ cần dọn dẹp chướng ngại, kỵ binh có thể xông qua quan thành phía trước, phản kích quân Tống từ phía sau.

Yến Thanh xuất hiện trên đỉnh đầu chủ lực Kim binh, gã dùng hai chân câu vào tảng đá nhô lên, chậm rãi vươn người xuống dưới. Gã nhìn rõ ràng đám kỵ binh lít nha lít nhít phía dưới.

Yến Thanh rút về vung tay, hai tên lính dùng cây châm lửa đốt kíp nổ Chân Thiên Lôi, chậm rãi giao cho Yến Thanh. Yến Thanh ôm lấy Chấn Thiên Lôi nặng năm mươi cân, lại chậm rãi vươn người ra ngoài. Hai tên lính cực kỳ căng thẳng, giữ chặt hai chân thủ lĩnh, chỉ sợ gã ngã xuống dưới.

Yến Thanh ra sức ôm chặt lấy Chấn Thiên Lôi nặng nề, cắn răng chống đỡ, nhìn kíp nổ cháy đến miệng Chấn Thiên Lôi, dựa theo kinh nghiệm, lúc kíp nổ cháy tới miệng, máy ném đá nhất định phải bắn, khi Chấn Thiên Lôi bay ra khoảng hai trăm đến hai trăm năm mươi bước, sau khi rơi xuống đất sẽ nổ tung. Nhưng gã cách quân địch phía dưới chỉ vài chục trượng, nhất định phải chờ thêm một chút, tránh Chấn Thiên Lôi nổ chậm bị quân địch ném xuống sườn núi.

Kíp nổ đã đốt vào miệng, Chấn Thiên Lôi có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Yến Thanh gặp phải nguy hiểm thịt nát xương tan, hai tên lính sợ hãi nhìn nhau, hai chân run rẩy, nhỏ giọng hô:

- Tướng quân, nhanh ném đi!

Yến Thanh cắn chặt răng mấy giây, gã buông nhẹ tay, Chấn Thiên Lôi rơi thẳng xuống đường núi. Hai tên lính dốc sức kéo Yến Thanh về, chân ba người đều mềm nhũn, che chặt lỗ tai cuộn tròn rúc vào một chỗ.

Quả Chấn Thiên Lôi này nổ tung mạnh mẽ trên đỉnh đầu Kim binh khoảng một thước, tiếng nổ kinh thiên động địa quanh quẩn trong sơn cốc, khói đặc bốc lên không. Cho dù Quan Thắng và thủ hạ của gã đều che chặt lỗ tai, nhưng tiếng nổ mạnh mẽ vẫn khiến tim họ muốn rách ra, mỗi người đau đớn nhắm mắt lại, chờ đợi dày vò đi xa.

Qua hồi lâu, tiếng nổ biến mất, chỉ nghe thấy tiếng chiến mã rên rỉ và gào rít. Quan Thắng và Hoa Vinh chậm rãi nhìn lại nơi xa, tình hình nơi xa khiến miệng họ không khép lại được. Chỉ thấy ít nhất đám kỵ binh dày đặc trong vòng hai mươi trượng đều biến mất, kỵ binh hậu phương hỗn loạn, chiến mã bị kinh hãi rất lớn giãy dụa, hí lên, liều mình thả người xuống sườn núi, kỵ binh đang không ngừng lui lại.

Dưới ánh trăng, đường núi khắp nơi là thịt nát và mảnh xác, thi thể binh lính và chiến mã be bét máu thịt đan xen một chỗ, chất đầy đường núi. Mấy trăm binh sĩ tiên phong đều sợ hãi mất hồn mất vía, quay đầu chạy trốn trở về. Ngọn núi cũng bị nổ vỡ, bùn đất đang đổ ào ào xuống.

Quả Chấn Thiên Lôi này nổ vừa vặn trên đỉnh đầu Thiên phu trưởng Bồ Sát, khiến Bồ Sát thịt nát xương tan, vài trăm người trong vòng hai mươi trượng bị nổ chết, gần trăm tên lính rơi xuống sườn núi theo ngựa chấn kinh.

Hai tên Thiên phu trưởng lần lượt bỏ mình, hơn ngàn kỵ binh còn lại đều sợ hãi, quay đầu ngựa rút lui về phía Thổ Môn Quan. Mãi đến ba ngày sau, hai vạn kỵ binh Kim quốc mới đến Nương Tử Quan lần nữa.

Nương Tử Quan lúc này đã bị quân Tống nổ sập hoàn toàn, núi đá cũng đổ nát, đá vụn trút xuống ngăn chặn đường núi dài hơn mười trượng, phong tỏa con đường tây tiến của Kim binh. Kim binh dùng thời gian gần hai ngày mới dọn dẹp được con đường, điều này giành được thời gian quý giá cho Thái Nguyên bố trí phòng ngự.



Ngày thứ hai Lý Diên Khánh tiến tới chiếm giữ Phủ Thái Nguyên, hắn liền ban bố lệnh động viên chiến tranh với bách tính toàn thành Thái Nguyên, đồng thời yêu cầu bách tính toàn bộ bảy Huyện của Phủ Thái Nguyên rút lui, những nơi này đều sẽ bị chiến tranh tác động đến. Một khi chiến tranh bảo vệ Thái Nguyên tiếp tục kéo dài, phương viên trong vòng trăm dặm quanh thành Thái Nguyên sẽ bị chiến tranh vô tình phá hủy. Trước đó đã có ba mươi vạn dân chúng rút lui vào thành Thái Nguyên, nhưng vẫn có hơn hai mươi vạn dân chúng không muốn rút khỏi quê nhà.

Dưới sự động viên của quan phủ, hơn hai mươi vạn dân chúng bảy Huyện Phủ Thái Nguyên bắt đầu dìu già dắt trà rút lui tới thành Thái Nguyên và các Châu xung quanh. Không chỉ nhân khẩu, lương thực tài vật tất cả Huyện Phủ đều phải chở về thành Thái Nguyên. Lần rút lui này phung phí trọn vẹn bảy ngày mới tiến tới giai đoạn cuối cùng. Cùng lúc đó, phần lớn lương thực vật tư nhà kho Huyện Tấn Ninh cũng được chuyển vào thành Thái Nguyên.

Nhân khẩu trong thành Thái Nguyên đã đạt tới một trăm hai mươi vạn người, trở nên cực kỳ chen chúc. Không chỉ như thế, phòng xá cách tường thành trong khoảng trăm bước đều bị dỡ bỏ toàn bộ, khiến điều kiện ở trong thành đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Lý Diên Khánh hạ đạt lệnh chia phòng đều, quan phủ thừa nhận quyền tài sản đầu tiên, nhưng mỗi hô cư dân trong thành nhiều nhất chỉ có thể ở ba gian phòng, phòng khác họ đều phải nhường cho nạn dân ở lại. Nhà đại hộ có thể giữ lại hậu trạch, nhưng tiền viện và trung đình nhất định phải nhường lại.

Khách sạn, cửa hàng vận chuyển, thanh lâu, kỹ quán ngừng kinh doanh toàn bộ, phòng ở cũng được chừa ra. Mặt khác nhà kho, chùa chiền, đạo quán cũng được sắp xếp nhân khẩu. Quân đội còn đặc biệt thành lập đội tra xét phòng ở, thanh tra nhà trống trong thành, phạt nặng hết thảy người bị phát hiện phạm quy.

Lệnh phòng chia đều khiến tiếng oán thán dậy đất trong thành Thái Nguyên, Lý Diên Khánh bị vô số người chửi rủa. Nhưng dưới sự bắt buộc, gần năm mươi vạn dân đều nhận được an trí thích đáng, khiến cho nội thành dù chen chúc nhưng vẫn ngay ngắn trật tự.

Lý Diên Khánh tuyên bố mệnh lệnh thứ hai là lệnh mộ định, hiệu triệu thanh niên trai tráng trong thành đứng ra bảo vệ quê nhà. Mệnh lệnh này được trong thành hưởng ứng nhiệt liệt, trong ba ngày ngắn ngủi liền chiêu mộ được tám vạn thanh niên trai tráng.

Tám vạn thanh niên chia làm hai bộ phận, ba vạn nam tử thân thể cường tráng trong đó sau khi trải qua huấn luyện sẽ tham dự thủ thành, năm vạn người còn lại được sử dụng làm chi viện hậu cần.

Đường phố Tấn Dương rộng lớn trở thành bãi huấn luyện lâm thời. Ba vạn dân phu chia làm ba trăm đội ngũ, đang xếp hàng tập huấn. Thời tiết cực kỳ nóng bức, đám dân phu mặc giáp da đổ mồ hôi như mưa, tay cầm trường mâu đại đao ra sức đâm chém. Huấn luyện viên của họ là lão binh kinh nghiệm phong phú, sẽ dạy họ võ nghệ chém giết thực dụng và kỹ xảo tác chiến cơ bản.

Dưới sự hộ vệ của hơn trăm thân binh, Lý Diên Khánh tuần sát các nơi trong thành, từ đường phố Tấn Dương tới dưới tường thành, nơi này cũng náo nhiệt khác thường. Năm vạn dân phu đang dỡ bỏ nhà ở xuôi theo tường thành, nhà ở cách tường thành trong vòng trăm bước đều phải dỡ bỏ, khắp nơi trên tường thành là gạch ngói vụn và bùn đất. Từng đội dân phu đang hô khẩu hiệu, dùng gỗ lớn phá hủy tường đổ. Một số ông lão cầm túi đang tìm kiếm vật phẩm đáng tiền trong đóng ngói vụn.

Lúc này, một binh lính chạy tới bẩm báo:

- Khởi bẩm Đô Thống, Yến tướng quân về rồi!

Yến Thanh trở về, Lý Diên Khánh mừng rỡ, vội vàng hỏi:

- Người ở nơi nào?

- Đang nghỉ ngơi ở thành đông!

Lý Diên Khánh quay đầu ngựa lại chạy tới cửa thành đông. Không bao lâu, Lý Diên Khánh đi tới trong ủng thành đông, chỉ thấy Yến Thanh đang ngồi uống nước nghỉ ngơi trên một tảng đá lớn, có một nhóm đông người ngồi chung quanh gã, ngoài năm mươi trinh sát ra, còn hơn một trăm năm mươi nam tử mặc giáp vải và phụ nữ trẻ em, họ tập trung một chỗ, bất an đánh giá tường thành chung quanh.

- Đô Thống đến rồi!

Có người hô một tiếng, Yến Thanh vội vàng nhảy xuống tảng đá lớn. Hai nam tử khôi ngô bên cạnh gã cũng đứng dậy.

- Là các ngươi!

Lý Diên Khánh bỗng nhiên nhận ra hai nam tử này, là cựu tướng Lương Sơn Quan Thắng và Hoa Vinh. Mặc dù đã qua vài năm, khiến khuôn mặt họ trở nên hơi tiều tụy, quần áo có vẻ lam lũ, nhưng ánh mắt họ vẫn sáng tỏ sắc bén, khó mà che giấu khí chất dũng mãnh trên người họ.

Quan Thắng và Hoa Vinh nhìn nhau, hai người bước nhanh tới, cùng khom người hành lễ:

- Tham kiến Đô Thống Chế!

Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, vỗ cánh tay hai người họ, cười tủm tỉm nói:

- Ta từng phái người tới Triệu Châu Hà Bắc tìm kiếm các ngươi, không nghĩ tới các ngươi lại ở Hà Đông Lộ. Không cần phải nói, Yến Thanh chắc chắn được các ngươi giúp đỡ!

Yến Thanh đi tới cười nói:

- Thống Chế nói không sai, lần này nhờ sự trợ giúp của họ, ti chức mới có thể cản lại kỵ binh người Kim ở Tỉnh Hình.

- Tốt lắm! Các ngươi cũng tới tham gia đại nghiệp kháng Kim đi, ta đại biểu quân Kinh Triệu nhiệt liệt hoan nghênh các ngươi tới!

Quan Thắng và Hoa Vinh cảm động trong lòng, hai người quỳ một chân xuống ôm quyền nói:

- Được Đô Thống Chế không bỏ, Quan Thắng và Hoa Vinh nguyện ra sức trâu ngựa vì Đô Thống Chế!

- Hai vị tướng quân mau mau đứng dậy, quân Kinh Triệu nhất định cho các ngươi cơ hội phát huy tài năng.

Lý Diên Khánh mệnh lệnh thân binh đi sắp xếp thủ hạ của Quan Thắng và Hoa Vinh, lúc này mới dẫn họ lên thành ngồi xuống. Yến Thanh báo cáo kỹ càng tình hình chiến đấu tại Tỉnh Hình cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh tán thưởng nói:

- Nhờ sự nỗ lực của các ngươi mới tranh thủ thêm thời gian quý báu cho ta, lần này ghi một công lớn cho các ngươi.

Ba người vui mừng, Lý Diên Khánh lại hỏi:

- Ta muốn biết, hai vạn kỵ binh Nữ Chân có thể giết ra khỏi Tỉnh Hình lúc nào?

Yến Thanh suy nghĩ một chút nói:

- Nương Tử Quan và Tỉnh Hình Quan đều bị ti chức nổ sập rồi, chỉ riêng dọn dẹp chướng ngại vật trên đường họ đã phải tốn bốn ngày, trên đường còn phải đi hai ngày, hiện giờ đã qua ba ngày, ti chức đoán chừng chậm nhất ba ngày sau họ có thể rời khỏi Tỉnh Hình.

Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu, quay đầu lại hỏi Trương Hổ:

- Phía Hàn Thế Trung tướng quân đã thông báo rút quân chưa?

Trương Hổ vội vàng nói:

- Khởi bẩm Đô Thống, hôm qua đã gửi thư ưng thông báo họ rút quân!

Lý Diên Khánh lại giải thích với ba người:

- Quách Dược Sư dẫn ba vạn quân đã giết khỏi đường Phi Hồ, nổ ra hai lần chiến đấu với hai vạn biên quân của Hàn Thế Trung. Trước mắt quân đội của Quách Dược Sư đã lui về Huyện Phi Hồ, quân địch đã giết ra khỏi Tỉnh Hình, cho nên tướng quân Hàn Thế Trung cũng nhất định phải rút lui.

Lúc này, Quan Thắng cẩn thận hỏi:

- Hiện giờ tình hình chiến đấu phía Hà Bắc thế nào rồi?

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Ta chỉ có thể nói cho ngươi, không hề lạc quan!

Bình Luận (0)
Comment