Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 82 - Chương 62: Sóng Gió Lễ Vật.

Chương 62: Sóng gió lễ vật. Chương 62: Sóng gió lễ vật.Chương 62: Sóng gió lễ vật.

Lễ vật tuy nhiều, nhưng Diêu Đỉnh cũng phải đáp lễ cho học sinh. Hai ngày nay y không ngừng viết chữ, mỗi ngày đều viết mấy chục bức chữ, với học sinh mà nói, không có gì khiến họ kích động hơn sự cổ vũ của sư phụ.

Trong phòng, Diêu Đỉnh đang vùi đầu viết chữ, bên ngoài truyền đến tiếng cười đùa của đám học sinh. Giữa trưa, Diêu Đỉnh lần đầu tiên không ngủ trưa. Lúc này, Lý Đại Quang lại xuất hiện ở cửa ra vào, mặt cười hớn hở hỏi:

- Diêu sư phụ bận rộn sao?

Diêu Đỉnh dùng bút chỉ lễ vật trong phòng, cười nói:

- Nhiễu lễ vật như vậy, còn phải viết chữ đáp lễ cho đám học sinh, sao có thể thong thả được?

- Ta cũng nhận được rất nhiều lễ vật, cũng không biết đáp lễ thế nào, trong lòng rất hoảng hốt.

Lý Đại Quang bị con lừa xanh lớn buộc ở cửa ra vào hấp dẫn tới, đó là lễ vật Vương Quý tặng cho sư phụ, chấn động toàn bộ học đường, cực kỳ bắt mắt. Lý Đại Quang ghen ghét đỏ mắt, con lừa lớn này chí ít giá trị mười lăm quan tiền nha!

Gã ngoài miệng thì nói, lại vừa liếc nhìn lễ vật đám học sinh tặng Diêu Đỉnh, trong lòng nhanh chóng đánh giá, cảm thấy mỗi kiện lễ vật đều đáng tiền hơn lễ vật của gã.

Gã nhặt một thớt vải xanh tinh mịn mềm mại lên, thở dài trong lòng. Đây chính là vải bông thượng phẩm Phúc Châu, một thớt này ít nhất phải bán được ba quan tiền, mình vừa vặn thiếu một kiện áo xuân, vì sao không có ai tặng cho mình chứ?

Lúc này, Lý Đại Quang chợt thấy một chiếc hộp gỗ lớn sơn đen xinh đẹp đặt bên cạnh, bên ngoài lại tô màu đỏ thắm, gã ngây ra một chút, chẳng lẽ đây là Cửu Chi Đường của…

Gã vội vàng nhặt lên, ấn ký phía trên quả nhiên là văn phòng tứ bảo của Cửu Chi Đường kinh thành. Gã từng thấy qua ở huyện An Dương, yết giá mười quan, vừa nhìn phía dưới, gã càng thêm chấn kinh, là lễ vật Lý Diên Khánh tặng cho sư phụ.

Lý Đại Quang cảm thấy một cỗ nước chua bốc lên từ trong dạ dày, Lý Diên Khánh là cháu họ của gã, dĩ nhiên tặng cho sư phụ lễ vật đắt giá như thế, cái gì lại cũng không tặng cho mình, đây… đây quả thực quá không ra gì.

- Diêu sư phụ, ngươi nhìn cái này…

Gã bắt đầu đánh chủ ý tới những lễ vật này.

Con lừa gã không tiện đòi, nhưng thớt vải xanh hoặc hộp văn phòng tứ bảo này gã hi vọng Diêu Đỉnh có thể tặng mình một bộ.

Không ngờ Diêu Đỉnh đi tới, không chút khách khí cướp lấy văn phòng tứ bảo trong tay gã:

- Mỗi một lễ vật đều là trân quý nhất của ta, tha thứ không tặng ra ngoài. Nếu Lý sư phụ có hứng thú, ta tặng ngươi một bức chữ!

- Vậy thì không cần, đúng rồi, ta đến muốn thương lượng với Diêu sư phụ một chút sắp xếp ngày nghỉ tết Thổ Địa.

Mắt Diêu Đỉnh đảo một vòng:

- Có gì mà thương lượng, giống như năm ngoái là được, ngoại trừ hai mươi mấy học sinh chuẩn bị thi Huyện Học để ta an bài, những người khác Lý sư phụ xem rồi xử lý đi!

- Ta hiểu được, vậy ta sẽ đi an bài.

Lý Đại Quang nhìn chằm chằm văn phòng tứ bảo và vải xanh, hận không thể mọc ra một đôi tay cắp chúng đi, thất lạc mang đến bất mãn, một tia lửa giận dấy lên trong lòng gã, nhất định phải đi tìm Lý Diên Khánh tính sổ, đã có tiền mua đồ đắt đỏ như vậy cho sư phụ, vì sao không mua cho gã cái gì?



Lý Diên Khánh đang đứng bên tường học đường thấy Lý Đại Quang khí thế hung hăng:

- Khánh nhi, ta có chuyện tìm ngươi.

Lý Diên Khánh kỳ quái nhìn gã một cái, liền quay đầu ra hiệu với Vương Quý và Thang Hoài. Hai người hiểu ý, lập tức đi vòng rời đi, nhưng cũng không đi xa, đứng cách vài chục bước nhìn thúc điệt hai người họ.

- Tứ thúc có chuyện gì không?

Lý Diên Khánh cười tủm tỉm hỏi.

Lý Đại Quang khắc chế lửa giận trong lòng, chất vấn Lý Diên Khánh:

- Ta tới hỏi ngươi, Tứ thúc có chỗ nào có lỗi với ngươi?

- Lời này của Tứ thúc là có ý gì, Diên Khánh làm sai chuyện gì sao?

Lý Diên Khánh cảm thấy kỳ quái trong lòng, Tứ thúc bộ dạng xấu hổ thành giận dữ, mình đắc tội gã chỗ nào vậy?

- Hừ! Ta là Tứ thúc của ngươi, mắt thấy tới ngày Thổ Địa, trên bàn ta lại trống không, làm học sinh không nên biểu thị chút gì sao?

Hóa ra là vì chuyện này, Lý Diên Khánh cười cười:

- Tứ thúc cũng quá khoa trương rồi, ta thấy trong phòng Tứ thúc không ít đồ mà! Đồ ăn được chí ít mấy chục loại, sao lại nói trống không?

Lý Đại Quang nghệt mặt ra, lạnh lùng nói:

- Nhưng ở cổng của ta không có buộc lừa, trên bàn của ta không có vải xanh tốt nhất, càng không có văn phòng tứ bảo của Cửu Chi Đường. Khánh nhi, trong lòng Tứ thúc buồn muốn chết!

Lý Diên Khánh lại không chút hoang mang khẽ cười nói:

- Tâm tình của Tứ thúc ta có thể hiểu được, chẳng qua lòng của Tứ thúc phải rộng rãi một chút. Diêu sư phụ từng nói với chúng ta, lúc hắn mới tới học đường làm sư phụ, ngày Thổ Địa chỉ nhận được nửa túi hạt đậu, hắn đã rất vui vẻ, dĩ nhiên còn có học sinh nhớ tới hắn. So sánh ra, Tứ thúc mạnh hơn Diêu sư phụ nhiều, chất nhi tin tưởng qua hai mươi năm nữa, buộc tại cổng của Tứ thúc chắc chắn không chỉ một con lừa, mà là một con ngựa. Tứ thúc phải tin tưởng bản thân mình, tuyệt đối không nên nhụt chí!

- Ngươi…

Lý Đại Quang bị Lý Diên Khánh làm nghẹn một câu cũng nói không nên lời. Lý Diên Khánh thi lễ với gã:

- Tứ thúc bận rộn nhiều chuyện, chất nhi sẽ không quấy rầy nữa!

Lý Diên Khánh quay người nghênh ngang rời đi. Lý Đại Quang nhìn bóng lưng Lý Diên Khánh, cắn răng:

- Ranh con, ta tìm cha ngươi tính sổ!



Tết Thổ Địa tới gần, đám học sinh cũng không có tâm tư đi học, ánh mắt của họ đều bị không khí ngày lễ náo nhiệt hấp dẫn.

Tuy nói ngày Thổ Địa là mùng hai tháng hai, nhưng trước đó vài ngày đã bắt đầu chuẩn bị. Trên bãi đất trống trước miếu Thổ Địa dựng mười cái lều lớn, đám Bảo Chính mang theo thanh niên trai trang cả nam lẫn nữ bắt đầu tỉ tỉ trang trí lều Thổ Địa của thôn mình.

Họ giống như đấu võ đài, đều ra sức, vụng trộm tiến hành đọ sức, ngươi ôm tới mười đàn rượu lâu năm, ta khiêng tới ba cái miệng heo mập, ngươi rải cánh hoa trên đỉnh lều, ta cột cành liễu bên trụ lều, hoa văn chồng chất, cạnh tranh kịch liệt.

Trống xã đánh thùng thùng, loa thổi chấn động bầu trời. Thần Thổ Địa phủ thêm quan phục thất phẩm, một giỏ nến thơm cũng được bày tới trước miếu Thổ Địa, náo nhiệt nhất chính là những người bán hàng rong, giống như cây nấm nhỏ mọc ra sau trận mưa xuân, tận dụng mọi khoảng đất trống tại trấn Lộc Sơn.

Ngày 2 tháng 2, học đường Lộc Sơn nghỉ một ngày, nhưng hai mươi mấy sĩ tử chuẩn bị thi không có vận may tốt như vậy:

- Qua ba ngày nữa là thi huyện, hôm nay ai cũng đừng học nghĩ tới chuyện tết Thổ Địa!

Sư phụ Diêu Đỉnh quất roi lên bàn ba cái, mây đen bao phủ bên trong Bạch Hổ Đường.

- Tết Thổ Địa năm nay, chúng ta xong hết rồi!

Giữa trưa, lúc sư phụ ra ngoài đi nhà xí, Lý Nhị hô lên một tiếng, lập tức khiến mọi người cộng minh. Ngay cả Lý Diên Khánh cũng cảm thấy sư phụ không cần phải nghiêm ngặt như vậy, dù sao tâm tư của mọi người cũng không ở học đường, cũng chẳng học được thứ gì, vì sao không để mọi người ra ngoài chơi một chút?

Bình Luận (0)
Comment