Chương 692: Rối loạn
Chương 692: Rối loạnChương 692: Rối loạn
Đông Nam Huyện Thang Âm, một đội quân Tống hơn trăm người tạo thành đang xuôi nam dọc theo mương Vĩnh Tế. Đội quân này là hương binh Huyện Thang Âm Tương Châu, do Đoàn Luyện Tương Châu Nhạc Phi dẫn đầu. Sau khi đại thắng Yến Sơn Nhạc Phi được phong làm Đoàn Luyện Tương Châu, phụ trách huấn luyện hai ngàn hương binh Tương Châu.
Sau khi Khang Vương Triệu Cấu đảm nhiệm Phòng Ngự Sứ Tương Châu, Nhạc Phi và hương binh của gã đều được sắp xếp vào quân đội Tương Châu. Nhạc Phi gia cảnh nghèo khó, không hối lộ chủ quan, lại thêm ân chủ Tông Trạch của gã bị triệu hồi triều đình, đảm nhiệm Thiếu Khanh Tông Chính Tự, khiến Nhạc Phi không có hậu trường. Sau khi bị xa lánh nhiều mặt, Nhạc Phi được bổ nhiệm làm Thiên giáo, thống soái ba trăm hương binh Huyện Thang Âm.
Lần này Nhạc Phi phụng lệnh làm trinh sát lâm thời, tiến tới Phủ Khai Đức thăm dò động tĩnh Kim binh đông lộ. Gã không lời oán giận, lập tức dẫn quân suất phát, mang theo trăm tên lính xuôi nam dọc theo mương Vĩnh Tế, tiến về Phủ Khai Đức.
- Nhạc Đoàn Luyện, Kim binh hẳn là đánh tới từ phía bắc mới đúng, chúng ta đi Phủ Khai Đức có phải là hơi Nam Viên Bắc Triệt hay không?
Phụ tá Từ Khánh của Nhạc Phi cao giọng hỏi.
Từ Khánh cũng là người Thang Âm, tuổi tương tự Nhạc Phi. Gã gia cảnh giàu có, có một con ngựa cho gã cưỡi, mà bản thân Nhạc Phi không có tư cách phân phối chiến mã. Chẳng qua sau khi Lý Diên Khánh tặng bạch mã Tuyết Ảnh của mình cho Nhạc Phi, nó vẫn luôn là thú cưỡi tư nhân của Nhạc Phi.
Nhạc Phi cười nói:
- Kim binh cũng không nhất định đều tới từ phương bắc, cũng có khả năng từ Bác Châu xuôi theo Hoàng Hà đánh tới. Kim binh hai đường đông tây tập trung ở Huyện Lê Dương, chúng ta tới Phủ Khai Đức thăm dò tình báo hoàn toàn không có vấn đề.
- Thực ra ta lo lắng chúng ta rời khỏi quê hương, lỡ như Kim binh đánh từ phương bắc tới, người nhà của chúng ta làm sao bây giờ?
Nhạc Phi thở dài một tiếng nói:
- Nước đã phá, nhà sao có thể tồn tại? Đại trượng phủ làm việc, trước là nước sau là nhà, chúng ta là quân nhân, hẳn là lấy quân lệnh làm trọng.
- Nhạc Đoàn Luyện nói đúng, là ta không hiểu đại nghĩa.
Nhạc Phi cười nói:
- Cũng không phải ngươi không hiểu đại nghĩa, tất cả mọi người có người nhà, lo lắng an nguy của người nhà là chuyện thường tình, không thể nói chú ý đất nước thì mặc kệ quê nhà, nhà cũng phải chú ý. Ý của ta đó là, vấn đề cái gì trước cái gì sau. Chúng ta hoàn thành quân lệnh, đương nhiên cũng có thể đi chiếu cố người nhà, điều này không có gì đáng trách!
Binh lính rối rít nói:
- Vẫn là Nhạc Đoàn Luyện thông cảm tình hình bên dưới, chúng ta sớm hoàn thành nhiệm vụ, sau đó chạy về chiếu cố người nhà!
- Chúng ta tăng thêm tốc độ!
Nhạc Phi ra lệnh một tiếng, mọi người tăng thêm tốc độ bước nhanh về phía nam…
Trên quan đạo dọc theo mương Vĩnh Tế chật ních dân chúng chạy nạn, không nhìn thấy đầu đuôi. Trong đó cách bách tính Tương Châu Từ Châu, cũng có dân chúng trốn đến từ Phủ Chân Định Triệu Quận. Các nạn dân dìu già dắt trẻ, mang theo tài sản ít ỏi cùng chút xíu lương thực, khuôn mặt mỗi người đều kinh hoàng bất an. Họ khát vọng trốn qua Hoàng Hà, tới kinh thành hoặc phương nam xa hơn tránh né binh tai.
Nhạc Phi thở dài trong lòng, lúc này bên Hoàng Hà đâu còn thuyền chứ? Nhưng gã không thể nói, như vậy sẽ cắt đứt hi vọng của mọi người, họ tăng tốc độ hành quân.
Buổi chiều ngày tiếp theo, đám người Nhạc Phi đã tới Huyện Lâm Hà của Phủ Khai Đức, cách Phủ nha Huyện Bộc Dương hơn tám mươi dặm. Họ vừa tiến vào cảnh nội Huyện Bộc Dương, tình thế liền không đúng, liền thấy nạn dân phô thiên cái địa trốn đến từ phía đông, mỗi người hoảng sợ bất an.
Nhạc Phi và Từ Khánh nhìn nhau, chẳng lẽ Kim binh thực sự giết tới từ phía đông sao?
- Lão trượng, hỏi một câu!
Nhạc Phi giữ chặt một ông lão, cao giọng hỏi:
- Có phải Kim binh đánh tới từ phía đông rồi không?
- Ta cũng không biết, tất cả mọi người đều chạy trốn, ta cũng chạy trốn theo. Nhóc con, mau chạy đi! Bị Kim binh gặp phải, các ngươi tham gia quân ngũ chắc chắn không thể sống được.
Ông lão thoát khỏi tay Nhạc Phi, mang theo người nhà trốn vào đội ngũ. Từ Khánh hỏi:
- Chúng ta có cần trở về hay không?
Nhạc Phi lắc đầu:
- Thăm dò tình hình rồi nói, Kim binh rốt cuộc giết tới nơi nào? Có bao nhiêu người? Nếu không chúng ta không cách nào trở về báo cáo.
Nhạc Phi mang theo quân đội tiếp tục chạy về hướng đông, chạy được khoảng ba mươi dặm. Lúc này Nhạc Phi bỗng nhiên nghe thấy có người trong đám nạn dân chạy trốn gọi gã:
- Nhạc ca nhi!
Nhạc Phi vội ghìm chặt chiến mã, tìm kiếm chung quanh, liền thấy mười mấy người chạy ra từ trong đám người, người nào cũng thở hồng hộc. Nhạc Phi biết người dẫn đầu, là Đại bá Thang Chính Tông của Thang Hoài.
Nhạc Phi giật nảy cả mình, vội vàng tung người xuống ngựa, nghênh đón:
- Đại bá, sao mọi người lại ở chỗ này? Không phải mọi người đã sớm đi rồi sao?
Thang Chính Tông nhận được hai chiếc thuyền Lý Đại Khí cho y, về quên đón mấy hộ tộc nhân Thang gia di chuyển về phía nam. Lúc đầu y còn định đưa mẫu thân và vợ con Nhạc Phi đi cùng, nhưng vợ Nhạc Phi là Lưu thị muốn đi theo cha mẹ của mình, nên không đi cùng Thang Chính Tông.
Thang Chính Tông thở dài:
- Đừng nói nữa, thuyền của chúng ta tại quan binh mạnh mẽ trưng dụng ở Vệ Châu, đuổi chúng ta xuống thuyền. Bên Hoàng Hà căn bản không có đò ngang. Nghe nói Bộc Dương có thuyền qua sông, chúng ta tiến vào Bộc Dương, kết quả vừa tới Bộc Dương, Kim binh liền từ Bác Châu dọc theo Hoàng Hà đánh tới, chúng ta đành quay đầu chạy trốn tới Vệ Châu.
- Đại bá, Kim binh giết tới chỗ nào rồi? Có bao nhiêu quân đội?
- Hiện giờ hẳn là giết tới Bộc Dương rồi, nghe nói co hai ba vạn người, một đường đốt giết cướp, quá thảm rồi, các ngươi nhanh đi đi! Thành Bộc Dương đã chạy trốn toàn thành rồi.
Thang Chính Tông lắc đầu muốn rời đi. Nhạc Phi vội vàng kéo y lại:
- Đại bá nghe ta nói, Kim binh đều là kỵ binh, chỉ có thể đi xuôi theo quan đạo. Mọi người phải rời xa qua nđạo, tốt nhất chạy trốn lên núi, như thế sẽ an toàn, cũng có thể tìm được cái ăn. Hiện giờ bên Hoàng Hà khẳng định không có thuyền.
Thang Chính Tông lập tức tỉnh ngộ, liên tục gật đầu:
- Ngươi nói đúng, phải chạy trốn lên núi. Nhạc ca nhi, sau này chúng ta sẽ gặp lại!
Nhạc Phi kín đáo đưa lương khô của mình cho Thang Chính Tông, chỉ cho y một con đường nhỏ. Thang Chính Tông liền dẫn tộc nhân bỏ chạy vào vùng đồi núi.
Lúc này, Nhạc Phi chỉ huy binh sĩ chỉ đường cho các nạn dân trên quan đạo:
- Các vị phụ lão hương thân, chạy trốn vào trong núi, Kim binh không đi được đường núi, mọi người hãy chạy lên núi đi!
Dưới sự cổ động của các binh sĩ, đội ngũ chạy trốn dần tiếp nhận ý kiến của họ, tạo thành đội ngũ chạy nạn trùng điệp, bỏ chạy tới vùng núi.
Nhạc Phi cũng không chạy về hướng đông, gã mang theo hương binh hối hả trở về Tương Châu. Sáng ngày hôm sau, họ rốt cuộc chạy tới Huyện Thang Âm. Đúng lúc này, liền thấy vô số bại binh dọc theo quan đạo chạy trốn tới hướng nam, tất cả mọi người đều ngây ra.
Từ Khánh giữ chặt một quan quân hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Mặt mũi quan quân tràn ngập đắng chát, lắc đầu nói:
- Chủ lực Kim binh đã đánh tới từ phía bắc, đêm qua công phá Huyện An Dương, toàn quân tan tác, hơn một nửa bỏ mình, huynh đệ, mau chạy trốn đi!
Nhạc Phi và đám người thất kinh. Từ Khánh vội la lên:
- Nhạc Đoàn Luyện, quân đội đã tan tác rồi, tình báo của chúng ta cũng không có ý nghĩa, không bằng để chúng ta về nhà cứu người thân, xin Đoàn Luyện ân chuẩn!
- Xin Đoàn Luyện ân chuẩn!
Mọi người vội vàng thỉnh cầu.
Nhạc Phi cũng biết tình báo của họ đã không còn ý nghĩa, liền gật đầu:
- Tất cả mọi người về nhà đi!
Tất cả mọi người tản đi, tự trở về nhà mình. Nhạc Phi quay đầu lại, thấy vẫn còn mười mấy người đi theo mình, liền hỏi:
- Vì sao các ngươi không trở về nhà?
Mọi người cùng khom người nói:
- Người nhà của chúng ta đều đã xuôi nam rồi, Tương Châu cũng không còn gánh vác gì, chúng ta nguyện đi theo Đoàn Luyện!
Nhạc Phi suy nghĩ liền đáp ứng:
- Được rồi! Mọi người cùng ta về thăm nhà một chút, sau đó mới quyết định!
Nhạc Phi cũng lo lắng mẹ già và vợ con của mình, liền quay đầu ngựa lại, mang theo mười mấy người dọc theo mương Vĩnh Tế chạy tới thôn Thang Vương.
Sau nửa canh giờ, Nhạc Phi đã tới thôn Thang Vương, chỉ thấy trong thôn trống rỗng, không nhìn thấy một người nào, phần lớn thôn dân đều xuôi nam theo hai nhà Thang Vương. Bởi vì phụ thân Nhạc Phi bệnh nặng khó đi, cho nên gia đình gã vẫn không xuôi nam. Mãi tới mấy tháng trước phụ thân chết bệnh, họ mới bắt đầu suy nghĩ xuôi nam, không ngờ Kim binh tới quá nhanh, khiến họ trở tay không kịp.
Nhạc Phi chạy như bay tới trước cửa nhà, chỉ thấy cửa lớn đã khóa, người nhà đã không còn. Gã quay đầu ngựa lại đi tới nhà nhạc phụ ở đầu thôn đông. Gia cảnh nhạc phụ của gã tương đối giàu có, chuyện vận chuyển hàng hóa cho người khác, có mười mấy chiếc xe lừa, không ngờ nhà nhạc phụ cũng người đi phòng trống.
Đang lúc mờ mịt, bỗng nhiên có người gọi gã:
- Nhạc ca nhi!
Liền thấy một người nam tử trung niên chạy tới, là hàng xóm nhạc phụ của Nhạc Phi, họ Trương. Nhạc Phi vội vàng hỏi:
- Trương bá, nhà nhạc phụ ta đi nơi nào rồi?
- Ngươi hỏi nhà nhạc phụ hay là hỏi người nhà ngươi?
Nhạc Phi giật mình:
- Họ không đi cùng sao?
Nam tử trung niên lắc đầu:
- Nhà nhạc phụ ngươi tới Phủ Đại Danh tìm con trai nương tựa. Mẫu thân và huynh đệ ngươi không muốn đi cùng họ, hôm qua đi theo những người chạy nạn khác trong thôn.
- Vậy còn vợ con ta?
Nhạc Phi vội hỏi.
- Họ đương nhiên đi cùng một chỗ với mẫu thân ngươi rồi. Chúng ta vốn đi cùng, nhưng trong nhà ta còn nhiều thứ phải cầm, ta lại trở về.
- Họ đi nơi nào?
- Không rõ ràng, nhưng mẫu thân ngươi nói dường như muốn đi lên núi tị nạn.
Nhạc Phi gật đầu, gã đã nói trước với mẫu thân, nếu như mọi người phân tán, tốt nhất chạy trốn lên núi, xem ra mẫu thân nghe theo ý kiến của mình. Nghĩ đến còn huynh đệ Nhạc Phiên, trái tim Nhạc Phi thoáng buông xuống.
Lúc này, các binh sĩ hỏi:
- Đoàn Luyện, chúng ta đi nơi nào?
Nhạc Phi suy nghĩ một chút nói:
- Chúng ta bắc thượng!
Gã liền mang theo mười mấy con lừa nhà nhạc phụ chưa kịp mang đi, để các binh sĩ cưỡi, mọi người quay đầu đi về phía bắc.
Lúc sắp đến Huyện Thang Âm, liền thấy Từ Khánh cưỡi ngựa vội vàng chạy tới. Nhạc Phi vội gọi gã lại:
Hiền đệ!
- Nhạc Đoàn Luyện, ta đang muốn đi tìm ngươi đây!
- Người nhà của ngươi đâu?
Nhạc Phi hỏi.
- Họ đã đi rồi, ta không tìm được. Đoàn Luyện, ta nghe nói mặt phía bắc đang kịch chiến, chúng ta có nên nhanh chóng tới xem hay không?
Nhạc Phi gật đầu nói:
- Ta đang có ý này!
Gã và Từ Khánh mang theo mười mấy binh sĩ chạy về phía bắc.