Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 835 - Chương 706: Tin Tức Hoa Hạ

Chương 706: Tin tức Hoa Hạ Chương 706: Tin tức Hoa HạChương 706: Tin tức Hoa Hạ

Cao Cầu cũng đang sử dụng cách thức chọn đội của riêng mình. Y bề ngoài dè dặt, âm thầm ủng hộ Thái tử, ngay cả y cũng nhìn ra được thời gian tại vị của Triệu Cát sẽ không quá dài.

Lý Diên Khánh tiếp nhận bảo kiếm cười nói:

- So với dệt hoa trên gấm, chi bằng đem than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Thái tử đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện phòng thành bất lực, trong chuyện này Thái úy hẳn là nhiều đất dụng võ.

Cao Cầu trầm ngâm hồi lâu, thở dài nói:

- Về phương diện quân đội ta không có cách nào, quan gia quản lý quân đội cực kỳ nghiêm ngặt, nhất là nhằm vào Thái tử. Nếu ta giao quân quyền cho Thái tử, quan gia sẽ lập tức trừng trị ta, ngoại trừ điều này ra các phương diện khác đều đơn giản hơn.

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Ta nói Thái tử điện hạ sứt đầu mẻ trán không phải là chỉ quân quyền, ta đương nhiên sẽ không làm khó Thái úy trong chuyện này.

Cao Cầu lập tức thấy hứng thú, vội vàng nghiêng người hỏi:

- Người nói xem, ta phải chia sẻ khó khăn với Thái tử như thế nào đây?

- Hiện tại kinh thành có bao nhiêu Cấm Quân?

- Hiện Cấm Quân ở kinh thành trên danh nghĩa có ba mươi vạn, nhưng trên thực tế chỉ có hơn mười vạn.trong đó có ba vạn là Cấm Quân Thiên Long, bắt buộc phải theo sát Thái tử, không tham gia bất kỳ nhiệm vụ chiến đấu nào, do ta đích thân thống soái. Trên thực tế quân đội có thể điều động sử dụng chỉ có hơn bảy vạn người.

Lý Diễn Khánh cũng không thấy kỳ lạ. Mặc dù triều Tống xưng trăm vạn Cấm Quân, nhưng triều đình căn bản không có nhiều tiền để nuôi quân như vậy, trên thực tế chỉ có năm sáu mươi vạn. Lại thêm mấy năm nay Cấm Quân tổn thất nặng nề, các cuộc chiến Tống Hạ, Tống Liêu, Tống Kim chí ít tổn thất hơn bốn mươi vạn, cho nên kinh thành còn lại mười vạn Cấm Quân cũng là hợp tình hợp lí.

Lý Diêu Khánh trầm ngâm một chút nói:

- Điểm mấu chốt bây giờ là phải huấn luyện quân đội thủ thành, ba vạn quân đội thủ thành hiện tại quá yếu, huấn luyện bọn họ đã hơi trễ, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể làm hỗ trợ hậu cần, vẫn phải dựa vào cấm quân. Xin Thái úy lựa chọn ba vạn Cấm Quân, ta sẽ cho thủ hạ huấn luyện bọn họ, tranh thủ trong vòng một hai tháng khiến bọn họ thay da đổi thịt, trở thành quân tinh nhuệ thực thụ.

Cao Cầu do dự một chút, chuyện này hơi mạo hiểm, nếu như để quan gia biết, chỉ sợ mình khó mà ăn nói. Nhưng giờ là thời điểm mấu chốt để chọn đội, đúng như Lý Diên Khánh đã nói, dệt hoa trên gấm không bằng mang than tới sưởi ấm trong ngày giá lạnh, y quyết định, gật đầu đồng ý,

- Được rồi! Ngày mai ta sẽ sắp xếp việc này, ngoài ra Từ Ninh, Đổng Bình và Trương Thanh đều là nhân tài Cấm Quân, rất có uy tín trong Cấm Quân, ngươi có thể dùng ba người bọn họ. Nhưng… Lão đệ là Phủ Doãn Khai Phong, ngươi sẽ không đích thân huấn luyện bọn họ chứ!

Lý Diêu Khánh mỉm cười,

- Đích thân huấn luyện thì không được, nhưng mỗi ngày đến xem một chút chắc cũng không đáng tội. Phủ Doãn Khai Phong vốn cũng không có việc gì, huống hồ Đồng Tri Phủ Kinh Triệu của ta vẫn chưa từ nhiệm, xuất hiện ở quân doanh cũng là hợp tình hợp thôi!

Cao Cầu ngây người,

- Điều này thật kỳ lạ, ngươi vẫn là Đồng Tri Phủ Kinh Triệu?

- Thực ra không hề kỳ lạ, Chủng Soái tuy tọa trấn Phủ Kinh Triệu, nhưng quan gia lại không muốn để cho hắn đảm nhận thực chức. Nếu như bổ nhiệm những người khác đảm nhiệm Đồng Tri Phủ Kinh Triệu, sẽ tranh quyền đoạt thế với Chủng Soái, không có lợi trong việc đối phó Tây Hạ, cho nên chỉ có thể giữ nguyên hiện trạng, tiếp tục để ta kiêm nhiệm Đồng Tri Phủ Kinh Triệu, như vậy mọi người cũng không có ý kiến.

Cao Cầu gật đầu cười,

- Nghe thật khó mà tưởng tượng, nhưng nghĩ kỹ lại thấy hợp tình hợp lí, chỉ có để ngươi tiếp tục giả đảm nhận chức vụ này, mới có thể duy trì được thế cân bằng của Phủ Kinh Triệu, bất kỳ người nào cũng sẽ đánh vỡ sự cân bằng này.

Hai người đang nói, thị nữ bên ngoài cửa bẩm báo:

- Đại chưởng quỹ mới của Phàn Lâu chúng ta muốn đến kính quý khách một ly rượu, không biết có tiện không ạ?

Cao Cầu cười ha ha,

- Mời vào đi!

Lúc này, một nữ tử diễm lệ rảo bước từ ngoài vào, mang theo một làn hương thơm phức, mặt tươi như hoa nói:

- Làm phiền hai quý khách ạ.

Cao Cầu ngạc nhiên cười nói:

- Là một nữ chưởng quầy?

Lý Diên Khánh càng ngạc nhiên hơn,

- Đại nương tử, sao lại là ngươi?

Nữ chưởng quỹ vừa đi vào Lý Diên Khánh đã rất quen, là Tôn đại nương tử của Bảo Nghiên Trai, Tôn đại nương tử cũng ngây người,

- Tiểu đông chủ, sao người lại ở đây?

- Đợi đã!

Lý Diêu Khánh có chút mơ hồ rồi, vội vàng kéo Tôn đại nương tử tới gian phòng bên ngoài,

- Đại nương tử, ngươi rời khỏi Bảo Nghiên Trai khi nào vậy?

Tôn đại nương tử cười xinh đẹp,

- Chẳng lẽ Tiểu đông chủ không biết, một nửa của Phàn Lâu đã thuộc về Bảo Nghiên Trai.

- Hả! Chuyện xảy ra khi nào?

- Khoảng hai tháng rưỡi trước! Lão gia đã ký thỏa thuận với Hướng gia, chia một nửa Phàn Lâu cho Bảo Nghiên Trai, sau đó hai nhà hùn vốn xây dựng một Phàn Lâu mới ở Hàng Châu, tới lúc đó ta sẽ đảm nhiệm Đại chưởng quỹ Phàn Lâu mới, vài tháng này ta tạm thời đảm nhiệm Đại chưởng quỹ ở đây.

Lý Diên Khánh lúc này mới hiểu được đầu đuôi sự việc, vui vẻ cười nói:

- Nếu đã như vậy, ta xin chúc mừng đại nương tử.

- Thôi! Có gì đáng chúc mừng chứ, ta làm ở Phàn Lâu nhiều nhất một năm, ta vẫn muốn quay về Bảo Nghiên Trai. Phải rồi, hôm nay lão gia đã quay lại kinh thành.

Lý Diên Khánh vui mừng,

- Về lúc nào vậy?

- Trưa nay vừa tới, hắn còn hỏi ngươi đấy.

- Ta biết rồi, đợi lát nữa ta sẽ tới thăm hắn.

Lý Diên Khánh quay lại giải thích qua vài câu với Cao Cầu, Cao Cầu cũng không hỏi nhiều, uống với Tôn đại nương tử một chén rượu rồi lập tức đi trước.

Lý Diên Khánh vốn định quay về Phủ nha Khai Phong, nhưng phụ thân đã trở về từ Giang Hạ, hắn cũng nóng lòng muốn biết tình hình vợ con nên đã thay đổi ý định, tìm mấy tên thủ hạ dưới lầu đi về hướng Bảo Nghiên Trai Hồng Kiều.

Lý Diên Khánh đã hai năm không được gặp phụ thân, lần trước vẫn một đầu tóc đen, nhưng lần này gặp phụ thân phát hiện tóc y đã hoa râm đầu bạc, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi.

- Cha bồi dưỡng thêm ít thuộc hạ đi!

Lý Diên Khánh có chút oán trách phụ thân:

- Có việc gì thì cho thủ hạ làm, không cần việc gì cũng phải tự ôm vào mình, cha sẽ không đảm đương nổi đâu!

- Cha vẫn cho thủ hạ đi làm, quản sự mà cha tín nhiệm cũng đã hai ba mươi người, nhưng thời gian này là thời kỳ đặc biệt, cha bận một chút cũng là điều rất bình thường, mà con cũng đừng làm cha loạn thêm.

- Cái gì?

Lý Diên Khánh khẽ giật mình.

- Chuyện cứu tế dân gặp nạn!

Lý Đại Khí hơi bất mãn nói với con trai:

- Cha đã lập ba điểm cứu trợ thiên tai ở phía nam huyện Thanh Âm, toàn bộ người đều điều đi cả, con lại làm một chút ở bờ nam Hoàng Hà, lại còn treo biển của Bảo Nghiên Trai, con xem có mặc kệ nó được không?

Lý Diên Khánh nở nụ cười,

- Dù sao thủ hạ của con cũng chỉ hỗ trợ tạm thời, hoặc là cha mướn người đi làm, hoặc là qua vài ngày rồi giải tán.

- Được rồi, cha đã cho Hồng Đại Chí đến tiếp nhận, cậu ta tự biết mướn người.

- Giang Hạ thế nào rồi ạ?

Lý Diên Khánh chuyển đề tài hỏi.

- Đã sắp xếp tốt cho ho, đều cho họ ở trấn Giang Khẩu, đến cả gia quyến thủ hạ của con cũng đều ở cùng một chỗ, bên đó đã trở thành Tiểu Thang Âm, tập chung một hai vạn người, cơ bản đều là người Thang Âm, nhưng…Con thật sự không định cho Uẩn Nương bọn họ tới Hàng Châu sao?

Lý Diên Khánh lắc đầu,

- Bọn họ cũng chỉ tạm thời sống ở Giang Hạ, bởi vì bên Ba Thục không tiện, đợi con ổn định rồi con sẽ sắp xếp cho bọn họ.

- Cái này tùy con, cha hy vọng bọn họ tốt nhất là sống cùng con.

Nói đến đây, Lý Đại Khí lấy một tệp thư dày cộp ra đưa cho Lý Diên Khánh,

- Trong này có một bức là của con, những cái khác là thư của người nhà thủ hạ con, phải rồi, lúc cha về đã gặp Thang Chính Tông cùng mẫu thân và huynh đệ của Nhạc ca nhi ở Huyện Giang Hạ.

- Bọn họ thế nào ạ?

- Vẫn khỏe, mẹ của Nhạc ca nhi nhờ con chuyển lời giúp, nói bọn họ đều rất bình an, đã ổn định rồi.

- Con biết rồi, con sẽ bảo Chu Xuân chuyển lời tới hắn.

Chu Xuân năm ngoái đã được thăng làm Thông Phán Tương Châu, trước mắt vẫn ở Tương Châu.

Lý Diên Khánh biết được tin tức vợ con, hắn cũng yên tâm, nhớp một ngụm trà nóng, cười nói:

- Cha đã mua Phàn Lâu lúc nào vậy?

- Cha không mua cả tòa Phàn Lâu, chỉ được có một nửa, chủ yếu là Hướng gia muốn mua năm trăm mẫu đất bên Tây Hồ, Phàn Lâu chỉ là điều kiện kèm theo việc cha chuyển nhượng đất cho bọn họ.

- Hiện tại phòng trạch ở Hàng Châu rất đắt sao?

Lý Diêu Khánh cười hỏi.

Nói đến phòng trạch, Lý Đại Khí lập tức hào hứng, cười tủm tỉm nói:

- Cũng may năm đó con khuyên cha đi Hàng Châu, kỳ thật giá cả Hàng Châu cũng không đến nỗi, chủ yếu là Huyện Tiền Đường, giá cả phòng trạch quả là tăng lên chóng mặt, một tòa nhà năm mẫu có thể bán được tới mười vạn, đất đai quanh Tây Hồ căn bản là không thể mua nổi. Cửa tiệm tổng Bảo Nghiên Trai ở Bắc Quan Môn của cha chiếm diện tích bốn mươi mẫu. Kết quả huynh đệ của Trịnh hoàng hậu ra giá mười vạn lượng bạc để mua mảnh đất này của cha. Hắn đã tìm cha mấy lần, cha không thể làm gì khác hơn là đem căn nhà cũ bên khu hẻm cũ bán cho hắn, hai mươi mẫu đất với tám vạn lượng bạc, bây giờ cha chỉ bán đất thôi cũng phát tài lớn rồi. Cha đã gặp Vương Vạn Hào ở trấn Giang Khẩu, hắn đã vô cùng hối hận về chuyện đất cát đấy!

- Vương gia cũng mua không ít đấy chứ!

- Vương gia mua vài chục căn nhà nhỏ ở Huyện Tiền Đường khoảng chừng trăm mẫu. Hắn chỉ giữ lại một căn, còn lại đều bán cả, đã bán bao nhiêu tiền thì cha không rõ, nhưng Vương Vạn Hào vừa gặp cha đã than hối hận vì đã không mua nhiều đất. Có lẽ phát tài lớn còn có Hỉ Thước, hai năm trước nghe lời khuyên của cha đã mua một căn nhà hai mươi mẫu bên Tây Hồ với giá một ngàn quan tiền, không lâu trước căn nhà này cha đã giúp nàng móc nối, bán cho cháu trai của Lưu hoàng hậu với giá mười vạn lượng bạc, nhưng mà chuyện này chỉ có cha và con biết thôi, tuyệt đối không được nói ra ngoài, nàng luôn kêu cha phải giữ bí mật.

- Hỉ Thước bây giờ thế nào rồi ạ?

Lý Diên Khánh hỏi.

Lý Đại Khí lắc đầu,

- Nàng vẫn như trước đây, làm trưởng dược sư ở Bảo Nghiên Trai, tính khí nóng nảy hơn cả mười con trâu, con rảnh thì tới thăm nàng nhé! Nàng vẫn luôn rất nhớ con.

Lý Diên Khánh cười khổ, hắn đương nhiên biết Hỉ Thước có tình cảm sâu đậm với mình, nhưng hắn vẫn hi vọng Hỉ Thước có được một kết cục tốt đẹp, hy vọng cha có thể gả cô ấy đi giống như gả con gái, đường đường chính chính gả Hỉ Thước đi.

Lúc này, một quản sự chạy vào nói:

- Bên ngoài có một chiếc xe ngựa đi tới, nói là tới tìm Tiểu đông chủ.

Bình Luận (0)
Comment