Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 839 - Chương 710: Quân Doanh Sơ Huấn

Chương 710: Quân doanh sơ huấn Chương 710: Quân doanh sơ huấnChương 710: Quân doanh sơ huấn

Cho dù Lý Diên Khánh đưa ra điều kiện huấn luyện cực kỳ hà khắc, khiến mọi người khó thích ứng. Nhưng cuối cùng Cao Cầu vẫn đánh nhịp tiếp nhận phương án của Lý Diên Khánh. Đã nói trước rồi, y không tiện lật lọng, huống hồ y cũng hi vọng có thể luyện được một đội quân tinh nhuệ. Những năm này, chiến lực Cấm Quân bị lên án, áp lực của y cũng rất lớn.

Trên nghị sự bố trí quân đội khép kín cử thành sau đó, Cao Cầu thực hiện lời hứa của y, chia quân đội làm ba trăm doanh nhỏ, bộ tướng mỗi doanh do thân binh của Lý Diên Khánh đảm nhiệm.

Đưa ra sắp xếp này, tất cả mọi người hiểu được người chỉ huy thực sự của đội quân này.

- Lý Phủ Doãn cảm thấy thực sự không có hi vọng sao?

Trong đại trướng, Lý Cương vẫn không cam tâm. Nếu quyền chỉ huy đội quân này không nằm trong tay người một nhà, y vẫn canh cánh trong lòng, trở về cũng không cách nào giải thích với Thái tử.

Y lo lắng một khi quan gia lui về phía nam, rất có thể sẽ mang theo đội quân tinh nhuệ vừa huấn luyện này đi.

Lý Diên Khánh biết vấn đề ở nơi nào. Vấn đề ngay ở Lý Cương không biết Cao Cầu đã bí mật hiệu trung với Thái tử, y còn cho rằng Cao Cầu là chó săn trung thành của Thiên tử Triệu Cát.

Lý Diên Khánh uống một ngụm trà, khẽ cười nói:

- Cao Thái Úy đã hiệu trung với Thái tử điện hạ.

Lý Cương khẽ giật mình:

- Ngươi nói cái gì?

- Cao Thái Uy giao bội kiếm của mình cho Thái tử điện hạ, ta là người trung gian.

Hiện giờ Lý Cương mới hiểu được ý của Lý Diên Khánh, y lập tức vui mừng, đây là chuyện xảy ra khi nào?

- Chính là buổi sáng hôm qua, ta tự tay giao bội kiếm của y cho Thái tử điện hạ, việc này khá bí ẩn, Thái tử điện hạ không hi vọng quá nhiều người biết.

Lý Cương lập tức thở phào một hơi:

- Tại sao ngươi không nói cho ta sớm một chút, tối hôm qua ta gần như cả đêm không ngủ vì chuyện này.

- Hiện giờ ngươi biết cũng không muộn!

Trong tim Lý Diên Khánh cũng thoải mái hơn, lúc trước hắn thuận miệng nói để Tào Nghiễm tới làm Đô Thống Chế, hiện giờ suy nghĩ một chút cũng không có khả năng. Hiện giờ Tào Nghiễm gánh vác an nguy cả gia tộc, các công việc trong gia tộc đều cần y tự mình làm, y làm sao có thời gian đến treo danh hiệu hữu danh vô thực này.

Nhưng đây chỉ là nguyên nhân phương diện chủ quan, nguyên nhân khách quan quan trọng hơn đó là Cao Cầu không muốn nhường ra vị trí Chủ soái. Cũng không phải nói Cao Cầu không muốn ủy quyền, mà y chỉ sợ ủy quyền sẽ khiến quan gia nghi kỵ, chuyện này chắc chắn là đả kích trí mạng với y.

Cho nên Cao Cầu thà rằng thầm đầu nhập Thái tử Triệu Hoàn, ngoài sáng vẫn duy trì địa vị trung thành cảnh cảnh với quan gia của y, đây là nguyên nhân thực sự Cao Cầu đáp ứng thân binh của Lý Diên Khánh vào doanh, y không có khả năng không nhường ra chút lợi ích.

Lúc xế chiều, trên diễn võ trường bắt đầu lần đầu huấn luyện thực chiến quy mô lớn. Chỉ thấy trên diễn võ trường bụi đất che khuất bầu trời, hai ngàn tên lính tay cầm đao gỗ thương gỗ đang chém giết trên diễn võ trường. Mười mấy tên kỵ binh làm trọng tài trong đám người, không ngừng thanh lý binh sĩ đã ‘trúng thương’ hoặc ‘trúng đao’ ra ngoài.

Trên đài gỗ được dựng tạm thời bên cạnh, một đám quan lớn đang ở bên cạnh xem trận diễn luyện thực chiến này. Cao Cầu thấy hài lòng, những binh sĩ này cực kỳ dốc sức, mỗi người đều liều mạng chém giết với đối phương. Trong trí nhớ của y, đã rất nhiều năm không trông thấy diễn luyện đặc sắc như vậy.

- Lý Phủ Doãn cảm thấy thế nào?

Cao Cầu cười hỏi Lý Diên Khánh bên cạnh.

Lý Diên Khánh hơi coi thường hai nhánh quân diễn luyện, hắn nhìn ra thành phần cố ý biểu hiện của những binh lính này chiếm đa số, cũng không phải vì bảo vệ một loại vinh dự nào đó mà chiến đấu.

Một khi đám quan quân xem chiến đều rời đi, những binh lính này có hào hứng đánh tiếp hay không cũng là vấn đề.

Trong lòng Lý Diên Khánh cũng rõ ràng nguyên nhân trong đó, những Cấm Quân này đều là lão binh, còn lâu mới có được sự đơn thuần của hương binh, đơn thuần dựa vào bảo vệ vinh dự của tập thể mà dốc sức, có lẽ chỉ có thể dựa vào trọng thưởng khích lệ mới có thể gia tăng chút tích cực của các binh sĩ.

- Lý Phủ Doãn có đề nghị gì cứ việc nói!

Cao Cầu nhìn ra do dự trong mắt Lý Diên Khánh, y cũng hiểu được trong lòng, loại do dự này thực ra chính là bất mãn, chỉ là người ta bận tâm mặt mũi của y mới không vạch ra.

Cao Cầu lại gọi ba người Từ Ninh, Đổng Bình và Trương Thanh tới, cùng nghe đề nghị của Lý Diên Khánh.

Lý Diên Khánh mỉm cười hỏi:

- Những huynh đệ này, uống qua máu chưa?

Ba người nhìn nhau, khuôn mặt đều hơi mất tự nhiên. Trong ba người chỉ có Trương Thanh đi theo Cao Cầu đánh Lương Sơn, còn đại bại mà về.

Về phần Từ Ninh và Đổng Bình đều là Giáo Đầu, mặc dù trong tay họ cũng có mạng người, nhưng hoàn toàn không phải chuyện uống qua máu mà Lý Diên Khánh nói, người ta hỏi chính là có đi lên chiến trường hay không?

Ngay cả Từ Ninh và Đổng Bình cũng không đi lên chiến trường, huống chi những binh lính này. Đổng Bình sĩ diện, gã còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào. Từ Ninh lại người sảng khoái, gã lắc đầu nói:

- Không có, đám con rùa này đều uống nước Biện Hà lớn lên, cực kỳ thoải mái, đâu có uống qua máu?

‘Uống nước Biện Hà lớn lên’ là một loại tự xưng của người kinh thành, giống như người thủ đô sau này nói mình là rễ hoàng thành lớn lên vậy.

Lời này của Từ Ninh khiến trong mắt Đổng Bình lóe lên vẻ không vui. Mặc dù ba người họ đều là Thống Chế, nhưng luận quan giai thì Đổng Bình cao nhất. Trước đó Cao Cầu giới thiệu cũng bắt đầu từ Đổng Bình, thực ra đây chính là trong tiềm thức nói cho Lý Diên Khánh, đội quân này do Đổng Bình đứng đầu, ngay cả Đổng Bình cũng cho rằng như thế, quan hơn một cấp đè chết người.

Quan trường có quy củ của quan trường, quân đội cũng là một bộ phận của quan trường, ai nên nói chuyện, ai nên mở miệng đều nói đến tôn ti. Cao Cầu tôn trọng Lý Diên Khánh mới gọi ba người họ tới cùng lúc, nhưng không phải sẽ không tuân theo quy củ.

Lý Phủ Doãn hỏi thăm tình hình binh sĩ, Đổng Bình gã còn chưa mở lời, Từ Ninh bên cạnh đã nói trước, rõ ràng phá hư quy củ, điều này khiến Đổng Bình cực kỳ bất mãn trong lòng. Mặc dù gã cố gắng khắc chế trong lòng, nhưng một chút biểu lộ bất mãn trong mắt lại bị Lý Diên Khánh cực kỳ khôn khéo thấy được.

Lý Diên Khánh mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Đổng Bình. Trong lòng Đổng Bình dễ chịu hơn một chút, đừng nhìn người ta trẻ tuổi, lại hiểu quy củ hơn một số người mấy chục tuổi sống vô dụng.

Lúc này Đổng Bình mới không chút hoang mang nói:

- Mặc dù họ đều không đi lên chiến trường, nhưng cha mẹ vợ con của họ đều ở kinh thành, tin tưởng thời khắc nguy cấp, nhiệt huyết của họ chắc chắn sẽ tuôn ra!

‘Cao! Đây mới gọi là cao minh! ’, Lý Diên Khánh thầm tán thưởng. Cùng một ý tứ, nhưng Đổng Bình lại có thể nói hoàn mỹ hơn. Mặc dù Đổng Bình cũng thừa nhận những binh lính này chưa đi lên chiến trường, nhưng gã lại có thể bổ sung chỗ sơ hở này, cha mẹ vợ con đều ở kinh thành, không phải chính là giữ nhà giữ nước sao?

Từ Ninh hơi coi thường trong lòng, Đổng Bình chỉ nói lời dễ nghe nói, chiến tranh thực sự thảm khốc, đám con rùa này có thể cởi quân phục xuống trốn về nhà hay không quả thực chưa biết được.

Nhưng Từ Ninh cũng sĩ diện, gã không thể quá gièm pha thủ hạ của mình, huống hồ gã cũng có thể cảm nhận được sự bất mãn của vị bên cạnh này! Gã chỉ hừ lạnh một tiếng trong lòng, cũng không nói gì.

Lý Diên Khánh cười gật đầu:

- Sau này ta sẽ sắp xếp công tượng xây dựng một đoạn tường thành huấn luyện bên trong quân doanh, để các huynh đệ tiến hành huấn luyện thủ thành.

Lúc này, Trương Thanh ở bên vẫn không nói chuyện bỗng nhiên nói:

- Chúng ta có thể lợi dụng Biện Thành cũ để huấn luyện hay không?

Lý Diên Khánh hơi động trong lòng, đây đúng là đề nghị tốt, hắn lại không nghxi tới. Vấn đề lớn nhất trong phương án huấn luyện này của hắn chính là xây dựng tường thành mô phỏng, ít nhất cần hao tổn mười ngày nửa tháng. Nếu như lượng công trình quá lớn, thậm chí còn tốn nhiều thời gian hơn, nếu có sẵn tường thành đương nhiên là tốt nhất.

Biện Thành cũ mà Trương Thanh nhắc đến ở chỗ cách kinh thành hai mươi dặm về phía tây bắc, cách đại doanh hiện giờ của họ chỉ mười dặm, vốn là quân thành phòng ngự bên ngoài Đông Kinh, nhưng đã từ bỏ hai mươi năm trước. Lý Diên Khánh biết quân thành kia, độ cao tường thành chỉ thấp hơn kinh thành ba thước, hoàn toàn có thể dùng để huấn luyện mô phỏng thủ thành.

Lý Diên Khánh hớn hở nói:

- Đây là một ý kiến hay, như vậy cũng không cần chờ xây xong tường thành rồi huấn luyện, ngày mai có thể kéo quân đội qua thay phiên huấn luyện.

Cao Cầu cũng đồng ý phương án này, y lập tức yêu cầu ba vị Thống Chế xây dựng một quy tắc chi tiết, sau khi y nhìn qua có thể chấp hành.

Lúc xế chiều, Lý Diên Khánh và Lý Cương, Cao Thâm cùng nhau trở lại kinh thành. Trên đường đi, ba người đều khá trầm mặc. Lúc sắp đến Phong Khâu Môn, Lý Diên Khánh mới nhỏ giọng hỏi Cao Thâm hôm nay vẫn luôn trầm mặc:

- Đầu tường thiếu vũ khí thủ thành cỡ lớn, nghe nói tồn kho cũng không đủ, điều này giải quyết thế nào?

Cao Thâm mỉm cười:

- Điều này ngươi không cần lo lắng, Thái tử điện hạ đã nhắc tới vấn đề này hai tháng trước, trước mắt máy ném đá cỡ lớn tồn kho là năm mươi hai chiếc, hỏa pháo chỉ có mười chiếc. Quân Khí Giám sẽ tạo ra một trăm năm mươi máy ném đá cỡ lớn, một trăm hỏa pháo trong vòng ba tháng.mặt khác bên Phủ Ứng Thiên còn một phần vũ khí phòng ngự cỡ lớn, Xu Mật Viện đã hạ lệnh, mấy ngày nay hẳn sẽ đến.

- Vậy lúc nào lắp đặt lên thành?

- Việc này phải hỏi Lý Thị Lang.

Lý Cương cũng nghe được cuộc nói chuyện của họ, y liền nói tiếp:

- Chờ sau khi vũ khí phòng ngự của Phủ Ứng Thiên chở đến, lập tức lên thành lắp đặt, nhiều nhất mười ngày có thể lắp đặt hoàn thành. Chúng ta vẫn dự định huấn luyện ba vạn sương quân trước mắt làm người điều khiển, phụ trách điều khiển những vũ khí thủ thành này, chỉ là… ài! Không chỉ huy được sương quân này!

Lý Diên Khánh khẽ mỉm cười nói:

- Để sương quân phụ trách thao tác vũ khí phòng ngự cỡ lớn cũng là một biện pháp tốt. Căn cứ kinh nghiệm của ta, nhiều nhất huấn luyện ba ngày họ sẽ có thể nắm giữ thuần thục. Cho nên ta đề nghị tạm thời duy trì tình trạng hiện giờ. Giống như lời ta nói lúc trước, chuẩn bị kỹ càng hết thảy, một khi tình thế thay đổi, sẽ có thể lập tức thuận thế mà làm, về thời gian hoàn toàn kịp được.

Lý Cương gật đầu:

- Nói tới chuẩn bị, phương diện chuẩn bị hỏa khí, ta thực sự không đủ.

- Ồ! Phương diện hỏa khí không đủ, là nguyên liệu không đủ, hay là…

- Nguyên liệu đủ rồi, quan trọng là công tượng hỏa khí. Quân Khí Giám cũng tạo Thiết Hỏa Lôi, nhưng trong lúc thí nghiệm trước đó, thí nghiệm năm quả, kết quả không quả nào nổ, hiện giờ còn đang tìm nguyên nhân. Ta chỉ sợ đến lúc tìm được nguyên nhân, Thiết Hỏa Lôi đã không kịp nữa rồi.

Lý Diên Khánh đương nhiên biết độ khó chế tạo Thiết Hỏa Lôi còn lớn hơn nhiều Chấn Thiên Lôi, quan trọng là phải tìm được cân bằng vi diệu kia. Thuốc ít sắt dày sẽ nổ không ra, thuốc nhiều sắt mỏng lại không có lực sát thương gì. Ban đầu xác xuất thành công của hắn ở Huyện Gia Ngư cũng rất thấp, mãi đến khi tới Phủ Kinh Triệu mới hoàn toàn đột phá thành công. Công tượng chế tạo Thiết Hỏa Lôi ưu tú nhất đều ở kinh Triệu, bao gồm bốn công tượng hỏa khí và mười tên thợ rèn.

Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút nói:

- Như vậy đi! Sáng sớm ngày mai ta sẽ gửi thư cho thành Kinh Triệu, chậm nhất bảy ngày, công tượng tốt nhất chế tạo Thiết Hỏa Lôi sẽ chạy tới kinh thành.

Lý Cương lập tức vui mừng:

- Vậy ta rửa mắt mà đợi!

Lý Diên Khánh vào kinh thành không trở về Tào phủ nghỉ ngơi, mà đi tới Phủ nha Khai Phong. Không phải hắn để ý Phủ Khai Phong xảy ra chuyện gì, hắn chỉ quan tâm hai phụ tá của mình có thể thuận lợi phát huy chức năng phụ tá thay mình hay không. Đây là chủ ý sớm có của Lý Diên Khánh, hắn không có thời gian hỏi tới chuyện vụn vặt của Phủ Khai Phong, hắn muốn phân chia quyền lực và chức trách Phủ Doãn Khai Phong giao cho hai vị phụ tá của mình.

Lý Diên Khánh đi tới trước cổng chính Phủ nha Khai Phong. Hắn tung người xuống ngựa, bước nhanh tới Phủ nha. Vừa đi vào Mai Hoa Đường hậu viện, liền thấy Tào Anh mặt mũi tràn ngập lo lắng tiến tới đón, vội vàng nói với Lý Diên Khánh:

- Phủ Doãn, xảy ra chuyện rồi!

Lý Diên Khánh khẽ vẫy tay một cái:

- Đừng nói vội, vào trong phòng rồi nói!

Bình Luận (0)
Comment