Chương 712: Sự kiện đội tàu (hạ)
Chương 712: Sự kiện đội tàu (hạ)Chương 712: Sự kiện đội tàu (hạ)
- Phí Hoằng, ngươi nói thế nào?
Tào Thịnh từ nhỏ đã là người yêu ghét cực kỳ rõ ràng, trong mắt không chịu được hạt cát, lúc mười mấy tuổi đã thắng được một danh hiệu Hỏa Thất Lang trong số con em thế gia. Hiện giờ làm Phò mã, tính tình của gã còn có thêm vài phần uy nghiêm của hoàng gia.
Tào Thịnh vừa nhìn thấy Phí Hoàng, gã lập tức giận sùi bọt mép giục ngựa phóng tới Phí Hoằng.
Hơn trăm tên lính giật nảy mình, cùng giơ trường mâu ngăn cản Tào Thịnh.
Phí Hoằng vẫn không nói một lời, lạnh lùng nhìn Tào Thịnh.
Lúc này, Lý Diên Khánh cũng chạy tới. Từ xa hắn cũng nhìn thấy Phí Hoằng trong ngọn lửa, trông thấy người này thân hình cao lớn, tay cầm một cây trường thương, môi mím chặt, trong mắt tràn ngập vẻ nghiêm trọng.
- Tiểu Thất Thúc, để cho ta tới!
Lý Diên Khánh gọi Tào Thịnh lại. Tào Thịnh trừng mắt lườm Phí Hoằng một chút, quay đầu ngựa chạy tới bên bờ, gã cao giọng hỏi:
- Tam ca, không có việc gì chứ?
Tào Tuyển nhìn thấy huynh đệ và con rể tới, trái tim y lập tức buông lỏng, cười nói:
- Còn may, họ cũng không dám làm loạn, tộc nhân và người chèo thuyền tới Huyện Trần Lưu nghỉ ngơi rồi, ta ở đây trông thuyền.
Lý Diên Khánh giục ngựa tới gần Phí Hoằng, các binh sĩ càng căng thẳng hơn, xếp thành một bức tường người ngăn cản Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh ghìm chặt chiến mã cách vài chục bước, nói:
- Ta là Phủ Doãn Khai Phong Lý Diên Khánh, các ngươi là quân đội nơi nào, tới Phủ Khai Phong gây chuyện?
Lý Diên Khánh lấy công đối công, lúc này Phí Hoằng mới khom người nói:
- Hạ quan là Chỉ Huy Sứ sương quân Thái Châu Phí Hoằng, tham kiếm Lý Phủ Doãn!
- Sương quân Thái Châu?
Lý Diên Khánh nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Sương quân Thái Châu chạy tới Phủ Khai Phong gây chuyện, ngươi không cảm thấy duỗi tay quá dài sao?
Đây là uy hiếp lớn nhất của Phí Hoằng, gã là sương quân Thái Châu, lại chạy tới Phủ Khai Phong chấp pháp. Đồng Quán muốn gây chuyện ở gần kinh thành, dẫn tới sự chú ý của triều đình. Nhưng lão không có quân đội ở kinh thành, đành phải tìm Phí Hoằng gần kinh thành nhất tới làm việc.
Phí Hoằng cũng biết mình vượt chức, gã đành nhắm mắt nói:
- Cũng không phải ti chức chuyên vượt biên quản lý chuyện khác, nhưng trùng hợp gặp phải chuyện vi phạm lệnh cấm của triều đình, không thể làm như không thấy.
- Hay cho trùng hợp gặp phải!
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng, lại nói với Phí Hoằng:
- Ta là Phủ Doãn Khai Phong, chuyện trong cảnh nội Phủ Khai Phong đều là chức trách của ta, chuyện này ta tiếp quản, ngươi có thể rời đi.
Phí Hoằng nhìn thoáng qua thủ hạ của Lý Diên Khánh, lại nói:
- Thủ hạ của Phủ Doãn quá ít, chỉ sợ không ngăn được đội tàu, ti chức nguyện ý giúp đỡ Phủ Doãn.
- Ta làm thế nào là chuyện của ta, không tới phiên ngươi can thiệp, còn không mau rút đi!
Giọng điệu của Lý Diên Khánh trở nên nghiêm nghị.
Trước khi chưa nhận được chỉ thị tiếp theo của Đồng Quán, Phí Hoằng sao có thể rút đi, gã vẫn lắc đầu:
- Ti chức đã phái người bẩm báo triều đình, trước khi triều đình chưa trả lời, xin thứ cho ti chức không cách nào nghe lệnh!
Đúng lúc này, một đội kỵ binh chạy tới từ phía bắc, khoảng hơn ba trăm người, người dẫn đầu chính là Cao Cầu. Cao Cầu nhận được thư của Lý Diên Khánh liền vội vã chạy tới, y sành sỏi, rất rõ ràng tình hình kinh thành, vừa nghe liền biết được xảy ra chuyện gì.
Mà y cũng hoài nghi động cơ thật sự của Đồng Quán, Đồng Quán không lợi không làm, lão muốn mượn việc này đưa bàn tay vào địa bàn của y, đây cũng là chuyện Cao Cầu tuyệt đối không thể chịu đựng.
Cao Cầu chạy vội tới như một làn gió, nghiêm nghị quát Phí Hoằng:
- Trọng địa kinh kỳ, sao có thể để ngươi giương oai, lập tức rút quân về Thái Châu cho ta, chờ đợi xử lý!
Trước mắt Cao Cầu là Xu Mật Sứ kiêm Tướng Quốc, tương đương với Bộ Trưởng Bộ Quốc phòng, tay cầm quyền lớn quân đội, quyền cao chức trọng, y tới khiến Phí Hoằng lập tức gánh chịu áp lực cực lớn. Nếu như nói Lý Diên Khánh là Phủ Doãn Khai Phong, còn chưa quản được chuyện Thái Châu, vậy Cao Cầu có quyền trực tiếp miễn trừ chức vụ của Phí Hoằng.
Phí Hoằng không dám không nghe theo, đành khom người nói:
- Ti chức tuân lệnh!
Gã bất đắc dĩ trong lòng, đành thở dài một tiếng, ra lệnh với binh sĩ:
- Rút lui!
Gã dẫn hơn một ngàn binh sĩ nhanh chóng rút về phía nam, rời đi rất sạch sẽ. Lúc này, Cao Cầu tiến lên nói với Lý Diên Khánh và Tào Thịnh:
- Đây là Đồng Quán sai sử sau lưng, ngày mai ta sẽ vạch tội hắn vượt quyền trước mặt quan gia. Xin hai vị yên tâm, nhất định sẽ cho các ngươi một lời giải thích.
Cao Cầu mượn cơ hội này làm sâu sắc quan hệ với Lý Diên Khánh và Tào gia. Tào Thịnh vội vàng nói:
- Muộn như vậy Thái Úy còn chạy tới ra mặt thay Tào gia, ân giải ưu hôm nay, Tào gia sẽ khắc ghi trong lòng.
Lý Diên Khánh khẽ thở dài trong lòng một tiếng, tuy rằng Cao Cầu tốt bụng, nhưng y tự mình chạy tới tạo áp lực chỉ sợ trúng ý của Đồng Quán, chuyện lại trở nên phức tạp. Nhưng ân tình Lý Diên Khánh không thể né tránh, hắn cũng vội vàng cảm tạ Cao Cầu ra tay trượng nghĩa.
Cao Cầu cười vung tay:
- Việc rất nhỏ, không cần ghi nhớ trong lòng.
Lúc này Tào Tuyển đi qua cười hỏi:
- Diên Khánh, đội tàu có thể tiếp tục xuôi nam không?
Lý Diên Khánh vội vàng hành lễ chào hỏi nhạc phụ. Không chờ Lý Diên Khánh trả lời, Cao Cầu liền cười nói:
- Đội tàu có thể tiếp tục xuôi nam, Tào công yên tâm, Phí Hoằng không dám gây sự nữa.
Tào Thịnh nhỏ giọng hỏi Lý Diên Khánh:
- Phí Hoằng có thể tiếp tục chặn đường nữa không?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Đồng Quán đã đạt được mục đích rồi, chặn đường nữa cũng vô nghĩa, đội tàu có thể tiếp tục xuôi nam, sẽ không có vấn đề gì.
Tào Thịnh lấy làm kinh hãi:
- Lời này có ý gì, đạt được mục đích gì?
Lý Diên Khánh cười khổ một tiếng:
- Ngày mai ngươi sẽ biết.
Tào Tuyển lập tức phái người đi vào thành tìm tộc nhân và người chèo thuyền về, đội tàu tiếp tục xuất phát trong đêm. Lý Diên Khánh trở về kinh thành với Cao Cầu và Tào Thịnh.
…
Trời vừa sáng hôm sau, Triệu Cát uống một bát cháo tổ yến giống như ngày thường, lại ăn hai miếng điểm tâm. Y dùng khăn lụa trắng lau nhẹ khóe miệng một cái, buông khăn lụa mới thản nhiên nói:
- Nói đi! Chuyện gì?
Triệu Cát đang hỏi Lý Ngạn đứng bên cạnh. Mặc dù Lý Ngạn tay chân không sạch sẽ trong nội khố mà bị Triệu Cát lạnh nhạt nhiều năm, nhưng bắt đầu từ năm nay, y lại được Triệu Cát coi trọng lần nữa, trở thành hoạn quan chấp bút Ngự thư phòng, phê duyệt tấu chương thay Triệu Cát, quyền thế dần lên cao.
Lý Ngạn cẩn thận lấy ra một bản tấu chương, dâng lên cho Triệu Cát:
- Đây là tấu chương của Đồng Thái Úy đưa tới, vạch tội Cao Thái Úy dùng quyền mưu cầu tư lợi, coi thường thánh ý.
Triệu Cát cười cười, chắc chắn là Đồng Quán tóm được điểm yếu của Cao Cầu. Hai người này đấu đến đấu đi, đã thành oan gia sống chết. Triệu Cát nhận tấu chương nhìn một chút, xảy ra vào thời điểm chiều hôm qua, Chỉ Huy Sứ sương quân Thái Châu Phí Hoằng huấn luyên jbinh sĩ, truy đuổi một đội thuyền dân tại Biện Hà, là đội tàu của Bảo Nghiên Trai, đang chở tài vật của Tào gia về phía nam. Điều này vi phạm nghiêm trọng lệnh trưng tập thuyền dân của Binh Bộ và lệnh cấm bách quan di chuyển về phía nam do Tri Chính Đường ban bố đầu năm. Gã lại bị Tào Phò mã, Lý Diên Khánh và Cao Cầu tạo áp lực liên tục, bức bách Phí Hoằng phải lui bước.
Triệu Cát nhìn tấu chương hai lần, liền hiểu được tiền căn hậu quả trong đó. Tuy rằng đội tàu Bảo Nghiên Trai vận chuyển tài vật của Tào gia là không giả, nhưng Phí Hoằng dẫn quân đội chặn đường đội tàu chưa hẳn là trùng hợp.
Lý Ngạn đứng ở bên mặt không biểu tình, mặc dù cúi đầu, không nhìn thấy bất cứ biểu lộ gì của Triệu Cát, nhưng trong lòng y lại sáng như gương.
Chuyện này Lý Ngạn nhận được chỗ tốt năm vạn lạng bạc của Đồng Quán, đương nhiên nói chuyện thay Đồng Quán. Nhưng nói chuyện thế nào lại rất có kỹ xảo, quan trọng nhất là phải mò được tâm tư của quan gia, đây vừa vặn là chuyện Lý Ngạn am hiểu nhất. Nếu như y không nhìn thấu được tâm tư của quan gia, y làm sao có thể tiếp tục nhận được sự trọng dụng của quan gia chứ?
Lý Ngạn đương nhiên biết loại chuyện này không thể gạt được Triệu Cát, nhưng y lại hiểu Triệu Cát. Không phải Hình Bộ xử án, Triệu Cát sẽ không cân nhắc đúng sai cái gì, mà chỉ cân nhắc chuyện này từ góc độ quân vương.
Đế vương chỉ cân nhắc một chuyện, đó chính là cân bằng và chế hành, tuyệt đối sẽ không cho phép một nhà phát triển an toàn. Ví dụ như dùng y để cân bằng Lương Sư Thành, dùng Thái Kinh để cân bằng Vương Phủ, dùng Tri Chính Đường để cân bằng Đông Cung. Như vậy quân quyền càng cần cân bằng hơn, thành lập Tân Bắc Quân, thiên về huấn luyện phòng ngự, bản thân việc này là một loại biểu hiện nghiêng về phía Thái Tử. Mặc kệ Cao Cầu biểu hiện khiêm tốn thế nào, che giấu dù tốt thế nào, quan gia sao có thể không nhìn ra được.
Cho nên Đồng Quán ra tay vào thời điểm mấu chốt này, hiển nhiên cũng nhìn ra khuynh hướng của Cao Cầu, cơ hội này Đồng Quán sao có thể không nắm lấy?
- Chuyện này, ngươi cảm thấy thế nào?
Triệu Cát mở miệng hỏi.
Đây là một thói quen của Triệu Cát, thích hỏi hoạn quan tâm phúc bên người, trước kia hỏi Lương Sư Thành, hiện giờ lại hỏi Lý Ngạn.
Lý Ngạn biết giá trị năm vạn lạng bạc phải thể hiện rồi, y thận trọng nói:
- Không đến nỗi Cao Thái Úy coi thường thánh ý, chẳng qua hắn quả thực xử lý không thỏa đáng ở một số phương diện chi tiết.
- Chi tiết gì?
- Mọi người đều biết quan hệ giữa Cao Thái Úy và Lý Phủ Doãn là không tệ, nếu như chỉ là chuyện công với chuyện công, tin tưởng cũng không có người nào nói gì. Lần này đôi jtàu Bảo Nghiên Trai vào kinh di chuyển Tào gia về phía nam quả thực trái với lệnh cấm của triều đình. Dưới tình huống này Cao Thái Úy hẳn là phải giữ một khoảng cách thích hợp, mà không nên chủ động trái với quy định triều đình trợ giúp Lý Phủ Doãn cùng với Tào gia, càng không thể dùng quyền thế đè ép Phí tướng quân giữ vững nguyên tắc. Vi thần cho rằng việc này ít nhiều tổn hại quyền uy của bệ hạ.
Triệu Cát chắp tay đi vài bước, y phải thừa nhận lời Lý Ngạn nói trúng tâm khảm của y. Y cũng không thèm để ý Tào gia phạm quy di chuyển về phía nam, cũng không thèm để ý đội tàu của Bảo Nghiên Trai không bị quân đội trưng dụng, nhưng y để ý Cao Cầu đi lại quá gần với Lý Diên Khánh, điều này có nghĩa Cao Cầu đã dựa vào Thái tử.
- Xem ra cần phải phân một chút quân quyền của Cao Cầu!
Triệu Cát chắp tay tự nhủ.
Khóe miệng Lý Ngạn lộ vẻ đắc ý. Đồng Quán xây dựng phương pháp này rất bình thường, nhưng thời cơ ra tay lại vô cùng chuẩn xác, có tác dụng cực lớn tứ lạng bạt thiên cân. Thời cơ này chính là Lý Ngạn đề nghị, đề nghị này trị giá năm vạn lạng bạc.
Xế chiều hôm đó, trong cung phát ra một đạo thánh chỉ, bổ nhiệm Đồng Tri Lạc Dương Diêu Bình Trọng làm Đồng Tri Phủ Khai Phong kiêm Thống Chế sương quân, nắm giữ ba vạn sương quân kinh thành, đồng thời tăng lên ba người Vương Tử Võ, Dương Thế Khả, Phí Hoằng làm Thống Chế sương quân Đông Kinh.
Trên danh nghĩa dù Diêu Bình Trọng làm Chủ soái, nhưng trên thực tế quân đội nằm trong tay ba tên tâm phúc của Đồng Quán là Vương Tử Võ, Dương Thế Khả, Phí Hoằng. Điều này biến tướng chuyển giao quyền lớn phòng thủ kinh thành từ Cao Cầu cho Đồng Quán.
Ba ngày sau, Diêu Bình Trọng nhận chức, chuyện thứ nhất gã làm chính là hạ lệnh đình chỉ lắp đặt máy ném đá tại đầu tường.