Chương 714: Tiếng kèn lệnh
Chương 714: Tiếng kèn lệnhChương 714: Tiếng kèn lệnh
Lý Diên Khánh thấy thần sắc Lý Cương ảm đạm, biết tâm tình của y khó giải, liền mỉm cười không nhiều lời nữa.
Lúc này, Lý Cương đứng dậy ra xa đi tiểu, Mạc Tuấn nhỏ giọng nói:
- Dường như Lý Thị Lang muốn thuyết phục Phủ Doãn đối phó Đồng Quán!
Lý Diên Khánh cười nói:
- Lần trước Đồng Quán hung hăng cắt một miếng thịt trên người Cao Cầu, lại lợi dụng Bảo Nghiên Trai và Tào gia. Nói thực, ta cực kỳ nổi nóng trong lòng, nhưng chuyện này ta lại nhận thua, tiên sinh có biết duyên cớ vì sao không?
Mạc Tuấn trầm ngâm một chút nói:
- Phủ Doãn kiêng kị Đồng Quán!
- Có thể nói như vậy!
Lý Diên Khánh khẽ thở dài:
- Người sống trong quan trường, mọi chuyện sao có thể cứng rắn, nên nhận thua thì nhận thua. Quan trọng là mục tiêu của chuyện kia không phải là ta, nhiều nhất khiến ta không thoải mái trong lòng. Nếu như vì điểm này mà ác đấu bất chấp hậu quả với hắn, nói không lý trí còn tính khách khí, nói ngu xuẩn cũng không đủ.
- Vậy cứ bỏ qua như vậy sao? Đây cũng không phải tính cách của ngươi nha!
Mạc Tuấn cười nói.
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng:
- Ai nói chuyện này coi như xong, ta chỉ nói hiện giờ nhận thua mà thôi, không cần thiết vì khí phách nhất thời mà hỏng đại kế.
Lý Diên Khánh nói tới đại kế là chuyện hắn ở lại kinh thành. Nếu như hắn ác đấu một trận với Đồng Quán vì chuyện thuyền và Tào gia, coi như nhất thời hắn hả cơn giận, rất có thể bởi vậy mà bị điều khỏi kinh thành. Thời điểm mấu chốt hiện giờ, cách làm tốt nhất vẫn là ẩn nhẫn khiêm tốn.
Mạc Tuấn gật đầu:
- Ngươi làm rất đúng, mọi thứ phải có chừng mực, phải biết tiến lùi, không thể cứ làm bừa, như thế thực sự là mãng phu. Mặc dù nói quân tử báo thù mười năm không muộn, chẳng qua oán thù này của ngươi và Đồng Quán dường như cũng không phải thâm cừu đại hận gì.
- Hừ!
Lý Diên Khánh hừ lạnh một tiếng:
- Cái này của ta có lẽ không phải, nhưng cái chết của Chủng Lâm thì sao?
Mạc Tuấn bỗng nhiên rùng mình một cái, hóa ra Lý Diên Khánh còn chưa quên chuyện kia!
…
Nhóm người Lý Diên Khánh trở lại kinh thành vào lúc hoàng hôn, họ vừa tới Phong Khâu Môn, liền thấy một đội kỵ binh chạy vội ra từ cửa thành, tốc độ cực nhanh. Lý Diên Khánh vội vàng ghìm chặt chiến mã, một đám kỵ binh đối diện cũng giật nảy mình, vội dừng chiến mã lại.
Một nam tử đối diện đi ra, chỉ thấy gã người mặc khôi giáp tuổi chừng hơn ba mươi, dáng người cao gầy, gương mặt gầy gò, đôi mắt tam giác cực kỳ sắc bén, nhưng lại có vẻ âm hiểm lạnh lùng.
Lý Diên Khánh lập tức nhận ra người này, chính là Đồng Diên Tự cháu Đồng Quán, hung thủ thực sự hại chết Chủng Lâm. Về sau Lý Diên Khánh thông qua Thiếu Doãn Phủ Khai Phong Trương Uẩn bị lưu vong tra ra chân tướng cái chết của Chủng Lâm, Trương Uẩn cõng nồi thay Đồng gia thiếu chút nữa chết ở Lĩnh Nam, Đồng gia lại không có bất kỳ liên quan nào, coi y giống như một con chó chết, khiến y hận thấu xương, y liền phái thủ hạ nói chân tướng câu chuyện cho Lý Diên Khánh.
Mặc dù không có chứng cứ vặn ngã Đồng Quán, nhưng ít ra khiến Lý Diên Khánh xác nhận suy đoán của mình, chính là Đồng Diên Tự bày kế ở cửa thành, mới khiến Chủng Lâm bị tóm vào Phủ Khai Phong, cuối cùng chết thảm trong lao ngục Phủ Khia Phong, mang đến nỗi đau to lớn tuổi già mất con cho Chủng Soái, thù này Lý Diên Khánh vẫn luôn khắc ghi trong lòng.
Nhưng lúc này khuôn mặt hắn lại không có bất kỳ oán hận nào, mà chắp tay cười tủm tỉm nói:
- Hóa ra là Đồng tướng quân à, đi đâu mà vội vã như vậy?
Đồng Diên Tự cũng đáp lễ cười nhạt nói:
- Đi Đồng gia trang ở Huyện Nhậm Khâu xem!
- Thì ra là thế, mời Đồng tướng quân đi!
Lý Diên Khánh phân phó thủ hạ nhường đường. Lúc này Đồng Diên Tự mới chắp tay với Lý Diên Khánh, dẫn thủ hạ giục ngựa chạy gấp.
Nhưng ngoài dự đoán của Lý Diên Khánh, thủ hạ của Đồng Quán không chỉ hai mươi mấy người, phía sau ít nhất có mấy chục chiếc xe lừa, đều là xe trống. Lý Diên Khánh hơi động trong lòng, không phải Đồng Diên Tự tới trang viên vận chuyển tài sản chứ?
Nhìn đội xa đi xa, Lý Diên Khánh bỗng nhiên gọi hai tên thân binh tới, nhỏ giọng nói vài câu với họ. Hai tên thủ hạ gật đầu, phóng ngựa đi theo sau.
Lúc này, Lý Cương nhỏ giọng nói:
- Chẳng lẽ Lý Phủ Doãn hoài nghi Đồng gia cũng muốn vận chuyển tài sản bằng đường thủy sao?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Ba mươi mấy chiếc xe lừa có thể chở được bao nhiêu chứ? Cũng không cần tới Đồng Diên Tự tự mình ra tay. Ta hoài nghi những chiếc xe lừa này chỉ vận chuyển khoảng cách ngắn mà thôi, ví dụ như chuyển đồ vật trong trang viên ra bờ sông.
- Nhưng hiện giờ nước sông đóng băng, hắn vận chuyển đường thủ thế nào?
- Không nhất định phải đi, đục băng, đánh chìm thuyền xuống đáy sông, sau này vớt lên cũng thuận tiện.
Ngừng một chút, Lý Diên Khánh cười nói:
- Đương nhiên ta chỉ là suy đoán, mà chuyện Đồng Quán cũng không liên quan gì tới ta, chúng ta vào thành thôi!
Lý Cương cảm thấy rõ ràng Lý Diên Khánh nghĩ một đằng nói một nẻo. Y nghi hoặc nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh, cũng không hỏi nhiều, mọi người lập tức giục ngựa tiến vào kinh thành.
…
Trời vừa mới sáng, hai tên thân binh Lý Diên Khánh phái đi theo dõi Đồng Diên Tự quay về Tào phủ, họ nhanh chóng được dẫn tới trước viện nhỏ Lý Diên Khánh ở lại. Binh sĩ bẩm báo ở cửa viện:
- Khởi bẩm Phủ Doãn, huynh đệ Mã gia về rồi!
- Mời vào!
Trong viện vang lên giọng nói mơ hồ của Lý Diên Khánh.
Hai tên thân binh bước nhanh vào viện, liền thấy Lý Diên Khánh đang dùng muối đánh răng bên giếng, hai người bước nhanh tới, quỳ một chân xuống hành lễ:
- Khởi bẩm Phủ Doãn, chúng ta đã xác minh tình hình!
Lý Diên Khánh súc miệng, lúc này mới bình thản nói:
- Đi theo ta vào thư phòng!
Hắn lau sạch khóe miệng, quay người đi tới thư phòng lâm thời bên cạnh. Huynh đệ Mã thị vội vàng đi theo. Lý Diên Khánh ngồi xuống hỏi:
- Nói đi! Tình hình thế nào ?
- Hồi bẩm Phủ Doãn, tối hôm qua Đồng gia đúng là vận chuyển vật phẩm quan trọng, có mấy trăm chiếc rương lớn.
- Nói chi tiết một chút, vận chuyển từ đó, chuyển tới nơi nào?
Một thân binh lớn tuổi nói:
- Trang viên Đồng thị ở bờ bắc Ngũ Trượng Hà, cách trang viên mười dặm về hướng đông có một nhánh sông nhỏ của Ngũ Trượng Hà, bị cỏ lau che đậy. Chúng ta phát hiện trong sông nhỏ có mười mấy chiếc thuyền hàng được bỏ neo, hai mươi mấy chiếc xe lừa này vận chuyển từng rương lớn từ trong trang viên ra, chất trong khoang thuyền rồi khóa lại, sau đó lại đánh chìm toàn bộ thuyền xuống đáy sông, Đồng Diên Tự trông coi ở đó một đêm.
Quả nhiên bị mình đoán trúng, Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng trong lòng. Đồng Quán còn ẩn giấu ba mươi mấy con thuyền hỏng, Lý Diên Khánh đương nhiên không muốn tóm lấy chút điểm yếu nhỏ ấy. Lúc trước Đồng Quán bắt điểm yếu của Bảo Nghiên Trai và Tào gia, không phải đội tàu của Bảo Nghiên Trai và Tào gia cũng không xảy ra chuyện gì sao? Nói cho cùng cũng chỉ là cái cớ đoạt quyền mà thôi, Triệu Cát cũng chưa chắc để thánh chỉ của y ở trong lòng.
Nghĩ tới nơi này, Lý Diên Khánh lại hỏi:
- Thời gian chỉ một đêm, sông nhỏ đóng băng có đục vỡ được không?
- Hồi bẩm Phủ Doãn, sông nhỏ đóng băng rất mỏng, họ đục mấy lần liền vỡ.
- Sao lại như vậy?
Lý Diên Khánh khẽ giật mình, hôm qua hắn tận mắt nhìn thấy Hoàng Hà đều đóng băng vững chắc, nơi này mới cách hơn trăm dặm, sao lại có hai hoàn cảnh, chẳng lẽ trong sông nhro có suối nước nóng?
- Tình hình đóng băng của Ngũ Trượng Hà thế nào?
Lý Diên Khánh lại hỏi.
- Ngũ Trượng Hà đóng băng vững chắc, con sông nhỏ kia lại kỳ quái, chúng ta hoài nghi bởi vì nước bùn đáy sông khá ấm.
Binh sĩ dẫn đầu giải thích.
Đoán chừng con sông nhỏ quả thực hơi khác thường, cho nên Đồng gia mới giấu thuyền ở nơi đó. Chẳng qua nước sông có kết băng hay không cũng không quan trọng, Lý Diên Khánh quan tâm mấy chục chiếc thuyền đắm kia hơn. Cần Đồng Diên Tự tự mình giám sát, có thể thấy được đồ trong rương cực kỳ quan trọng, rất có thể là vàng bạc cháu báu thúy ngọc, đương nhiên không thể nào là tranh chữ, món đồ kia không thể ngâm nước.
- Rương rất nặng sao?
- Rất nặng, chừng bốn thước vuông, sáu người cùng khiêng mới có thể đặt lên thuyền.
Đầu Lý Diên Khánh nhanh chóng suy nghĩ, đó là cơ hội, Đồng Quán đã khẳng khái như vậy, hắn không lấy thì thực xin lỗi ý tốt của Đồng Quán. Lý Diên Khánh chắp tay đi một vòng, cuối cùng đưa ra quyết định, có thể để đám người Yến Thanh tới làm chuyện này.
Lúc này Lý Diên Khánh viết một phong thư ưng, trực tiếp sắp xếp chim ưng đưa thư tới Phủ Đại Danh.
Lý Diên Khánh vốn muốn để Yến Thanh và thủ hạ của họ ẩn thân ở Phủ Chân Định và Phủ Yến Sơn, một khi Kim binh có gió thổi cỏ lay, lập tức gửi thư chim ưng tới kinh thành. Nhưng hiện giờ đã không cần, hai tháng trước quân Tống xây dựng lửa hiệu, ba đường biên cảnh Tống Kim từ Hà Đông Hà Bắc xây dựng đến kinh thành, thứ này còn nhanh hơn thư chim ưng.
…
Đồng Diên Tự trở lại kinh thành vào giữa trưa, cả đêm gã không ngủ, cho dù thân thể cực kỳ mỏi mệt, nhưng vẫn lên dây cót tinh thần tới gặp Đại bá Đồng Quán.
- Đồ đã cất kỹ rồi chứ?
Đồng Quán uống một ngụm trà, để lộ gương mặt xuất hiện đầy vỏ quýt của lão từ sau chiếc bàn rộng thùng thình.
- Tất cả đã sắp xếp xong, đều là thân vệ tâm phúc vận chuyển, lên thuyền, chìm thuyền, đám xa phu kia được nhốt trong trang viên, không biết gì hết.
Đồng Quán hài lòng gật đầu, lại nói:
- Ngươi chắc chắn kỳ quái vì sao không chuyển số tài phú này về phương nam đúng không?
- Hài nhi không dám, phụ thân phân phó thế nào, hai nhi liền làm như vậy.
Đồng Quán miễn cưỡng cười cười, cuối cùng thở dài nói:
- Một khi Kim binh đánh tới, chỉ sợ kinh thành này sẽ không giữ được. Thiên hạ đại loạn, thỏ khôn có ba hang, tài phú của chúng ta không thể chỉ đặt ở phương nam!
- Phụ thân, kinh thành thực sự không thủ được sao?
Đồng Diên Tự lo âu hỏi.
Đồng Quán lắc đầu:
- Trong lòng ta sáng như gương, ngay cả kỵ binh Thiết Diêu Tử của Tây Hạ cũng thua dưới tay thiết kỵ Kim binh, huống chi chúng ta, quân Tống đã mục nát không chịu nổi, một trận chiến là tan nát, quân đội như vậy làm sao chống lại Kim binh hổ lang. Kim binh nhất định xuôi nam, kinh thành chắc chắn không thủ vững được, chúng ta chỉ có thể xuôi nam.
- Vậy Kim binh sẽ đánh tới lúc nào?
- Sắp rồi! Hoàng Hà đã đóng băng, thời gian Kim binh đánh tới cũng không xa.
Đồng Quán vừa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên rối loạn, chỉ nghe một gia đinh hoảng sợ hô lớn ở cửa ra vào:
- Lão gia, lửa hiệu! Lửa hiệu phương bắc đốt rồi!
- Hả?
Đồng Quán đứng dậy, lập tức trợn mắt há hốc mồm.