Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 853 - Chương 724: Đánh Lén Đêm Tuyết

Chương 724: Đánh lén đêm tuyết Chương 724: Đánh lén đêm tuyếtChương 724: Đánh lén đêm tuyết

Kim binh dùng chiến tranh nuôi chiến tranh, bản thân không mang theo lương thảo quân nhu, tất cả tiếp tế hậu cần đều dựa vào cướp đoạt. Cho nên Kim binh thích sử dụng tiến công chớp nhoáng, dùng tốc độ nhanh nhất cướp đoạt thành trì, cũng chính vì chiếm lĩnh kho lúa. Đây cũng là nguyên nhân Kim binh giết vào Hà Bắc liền đốt giết cướp bóc, họ cần rất nhiều lương thảo súc vật và các loai jvật tư mới có thể bảo đảm cung ứng hậu cần quân đội.

Lần này Kim binh tiến đánh kinh thành triều Tống, trọng địa hậu cần đặt trong thành Đại Danh, cũng có hai vạn trọng binh đóng giữ. Nhưng Phủ Đại Danh cách Phủ Khai Phong vài trăm dặm, cho nên Kim binh xây dựng một nhà kho trung chuyển tạm thời ở Bạch Mã Độ bờ nam Hoàng Hà, phái ba ngàn binh sĩ trấn thủ. Lương thảo vật tư vận chuyển từ Phủ Đại Danh tới đều đặt trong kho hàng tạm thời này, lại có đội ngũ vận chuyển lương thực liên tục chuyển về Phủ Khai Phong.

Đương nhiên, Kim binh không có quân đội dư thừa để làm chuyện khổ cực vận chuyển lương thực, tất cả khổ lực vận lương đều do Kim binh trưng tập thanh niên trai tráng các Châu Huyện Hà Bắc, chừng mười vạn người, mười vạn thanh niên trai tráng này trở thành đội ngũ bảo hộ hậu cần của Kim binh.

Ngay ban đêm khi Kim binh đến Đông Kinh Biện Lương, một đội kỵ binh quân Tống xuất hiện ở bờ nam Hoàng Hà, đội kỵ binh này chính là kỵ binh tiên phong Lý Diên Khánh phái đi chặn đường Kim binh, do Vương Quý và Ngưu Cao dẫn đầu. Lý Diên Khánh còn có một suy nghĩ sâu sắc hơn, chính là thả một đội quân cơ động cao bên ngoài, có thể quấy rối quân địch bất cứ lúc nào, coi như không cách nào khiến quân địch rút đi, cũng phải gia tăng cái giá công thành của quân địch.

Lúc này Vương Quý mang theo mười mấy thủ hạ đứng trong một rừng cây cách nhà kho tạm thời của Kim binh khoảng mười dặm, nhìn quân doanh chiếm diện tích gần ngàn mẫu này. Đương nhiên nhà kho thực ra chỉ là từng chiếc lều vải lớn, dựng nhanh rút cũng nhanh, đây mới gọi là nhà kho tạm thời.

Chẳng qua Kim binh hộ vệ cực nghiêm, giống như các dân tộc du mục khác, Kim binh không có sở trường xây dựng tường rào, chỉ dùng rào doanh vây một vòng, lại đào một chiếc chiến hào. Mặt khác Kim binh còn phái mấy trăm trinh sát tuần hành bên ngoài, trong phạm vi mười dặm đừng nghĩ có người nào có thể tới gần nhà kho tạm thời. Đây chính là nguyên nhân Vương Quý đứng ngoài mười dặm quan sát quân địch.

Vương Quý quan sát thật lâu, nói với Yến Thanh bên cạnh:

- Yến lão đệ, ngươi có suy nghĩ gì?

Yến Thanh cũng nhận được mệnh lệnh của Lý Diên Khánh, để gã đi theo Vương Quý. Trước mắt gã và Ngưu Cao cùng trở thành Tả Hữu Phó tướng của vương Quý. Yến Thanh cười nói:

- Thực ra rất đơn giản, thủ quân của quân Kim không nhiều, Quý ca trực tiếp dẫn quân xông vào, một mồi lửa đốt nhà kho quân địch, như vậy không được sao?

Vương Quý híp mắt nhìn quân doanh nửa ngày, lắc đầu nói:

- Đô Thống không cho ta bại lộ thực lực quá sớm, lần cướp trại này cần phải dùng kỹ xảo.

Yến Thanh thầm bĩu môi, đây không phải ném chuyện này cho mình sao? Cho dù động tác bĩu môi của Yến Thanh rất nhỏ, vẫn bị Vương Quý nhìn thấy, gã liền tức giận nói:

- Bĩu môi cái gì, ngươi không muốn làm thì cứ nói!

Yến Thanh sợ hãi run lên, vội vàng cười bồi nói:

- Việc Quý ca phân phó tiểu đệ sao dám không làm, ta đi chuẩn bị một chút, trước hừng đông sẽ báo tin tức tốt cho ca ca.

Vương Quý lập tức đổi giận thành vui, vỗ vai Yến Thanh:

- Sau khi chuyện thành công, ta ghi công thứ hai cho ngươi!

- Quý ca, không phải công đầu sao?

Yến Thanh hơi hồ đồ.

- Công đầu đương nhiên thuộc về ta, Vương Quý ta chỉ huy có phương pháp mà!

Vương Quý không nhịn được cười ha ha.

Yến Thanh trợn tròn mắt, chưa thấy qua cấp trên mặt dày như vậy. Gã không nhịn được ngượng ngùng nói:

- Quý ca, huynh đây cũng không hề tử tế chút nào! Ta đi bán mạng, công đầu lại thuộc về ngươi.

- Đùa với ngươi, ta sẽ thật lòng báo cáo cho Đô Thống, để Đô Thống quyết định. Chẳng qua ta đoán chừng hai người chúng ta mỗi người một nửa, ngươi thấy sao?

Yến Thanh cười khổ một tiếng nói:

- Trước tiên đừng vội tính toán, chờ ta làm xong chuyện này rồi nói, nói không chừng lần này cái mạng nhỏ của ta sẽ mất ở nơi này.

- Đừng nói chuyện linh tinh này, tranh thủ thời gian đi làm việc đi.

Hai người quay đầu ngựa lại, mang theo thủ hạ chạy vào rừng cây, nhanh chóng biến mất ở sâu trong rừng.

Thời gian trôi qua từng giờ, vào lúc canh ba, Yến Thanh mang theo hai mươi mấy thủ hạ võ nghệ cao cường xuất hiện trong rừng cây trước đó. Gã đã quan sát thật lâu với Vương Quý, đại khái hiểu được quy luật trinh sát tuần hành bên ngoài của quân địch. Trinh sát tuần hành bên ngoài là trạm gác cố định, đại khái cứ ba trăm bước lại có hai tên kỵ binh người Kim.

Đây là kinh nghiệm trinh sát tuần hành của người Kim, trinh sát tuần hành cách nhau quá gần lãng phí nhân lực, cách nhau quá xa lại dễ bị quân địch bỏ qua. Khoảng cách ba trăm bước không gần không xa, chỉ cần trinh sát tuần hành một nơi phát ra tiếng la, các trinh sát tuần hành khác có thể lập tức nghe thấy. Trừ khi đối phương võ nghệ cực kỳ cao cường, nếu không rất khó qua cửa đánh cửa trinh sát tuần hành bên ngoài này, đây đúng là một loại biện pháp hữu hiệu.

Nhưng thủ hạ mà Yến Thanh dẫn đi buổi tối hôm nay lại chính là trinh sát võ nghệ cao cường nhất quân Tống, dù trong nước hay trong rừng, họ đều có thể đắc thủ.

Yến Thanh chuẩn bị đầy đủ, gã không chút do dự, vung tay lên, mang theo thủ hạ chạy vào bóng tối.

Đi chừng bốn năm dặm, Yến Thanh quay người vung tay, tất cả mọi người lập tức nằm xuống. Yến Thanh cũng trốn sau một tảng đá lớn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm phía trước. Hơn trăm bước phía trước xuất hiện hai bóng người, đều cưỡi chiến mã, đang chậm rãi đi tới bên này. Trinh sát tuần hành của người Kim sẽ không đứng một chỗ bất động, trời lạnh như vậy, không động một chút sẽ sớm bị đông cứng. Mặc dù như thế, trong gió đêm rét lạnh thấu xương, hai tên trinh sát tuần hành vẫn cóng quá sức, dùng da dê thật dày bó chặt lấy mình, thỉnh thoảng móc túi rượu dê ra uống mấy ngụm lớn.

Yến Thanh thấy hai tên trinh sát tuần hành đang từ từ tới gần mình, gã ra hiệu bằng tay với thủ hạ, mọi người vội vàng bò đi xa, chỉ còn lại Yến Thanh và hai tên thủ hạ võ nghệ cao cường nhất.

Họ mặc áo khoác màu trắng, nằm rạp trên mặt đất hòa làm một thể với đất tuyết, coi như ban ngày cũng khó phát hiện, huống chi hiện giờ là lúc canh ba.

Hai tên trinh sát tuần hành khẽ đi qua bên cạnh họ. Lúc này, Yến Thanh cùng một tên thủ hạ khác gần như vọt lên cùng lúc, giống như hai con nhạn tuyết, nhẹ nhàng rơi xuống phía sau hai chiến mã, cùng lúc đó tên thủ hạ thứ ba hắng giọng một cái.

Tiếng hắng giọng này lập tức dẫn đến sự chú ý của hai tên trinh sát tuần hành, họ nhất thời không phát hiện sau lưng lại có thêm hai tên trinh sát quân Tống. Yến Thanh và thủ hạ trao đổi ánh mắt, hai người cùng ra tay, từ phía sau che miệng trinh sát tuần hành Kim binh, một thanh chủy thủ sáng như tuyết lướt mạnh qua cổ họ, máu tươi lập tức tuôn trào. Yến Thanh và thủ hạ lập tức đâm phía sau trinh sát tuần hành một dao, mấy động tác này liền mạch mà thành, thời gian trong nháy mắt, hai tên trinh sát tuần hành liền trở thành hai bộ thi thể, không có chút tiếng động.

Dùng tuyết che giấu thi thể hai tên trinh sát tuần hành, hai tên trinh sát thay đổi khôi giáp trinh sát Kim binh, cưỡi ngựa của họ, phủ tấm lông dê, tiếp tục làm bộ trinh sát tuần hành. Yến Thanh mang theo thủ hạ khác chạy như điên về phía đại doanh Kim binh.

Bên ngoài đại doanh Kim binh còn có chòi canh, phía trên có lính gác vừa đi vừa nhìn. Yến Thanh và thủ hạ của gã kinh nghiệm phong phú, họ giảm tốc độ, nằm rạp xuống mặt đất chậm rãi bò về phía một tòa tháp canh trong đó. Tháp canh cũng giống như trinh sát tuần hành, cứ ba trăm bước lại có một tòa. Mặc dù tháp canh nhìn xa hơn, nhưng cũng có một nhược điểm cực lớn, đó chính là dưới đĩa đèn thì tối, đi tới phía dưới tháp canh, lính gác bên trên cơ bản không nhìn thấy được.

Yến Thanh phái một thủ hạ võ nghệ cao nhất bò tới tháp canh, những người khác chờ cách hai trăm bước. Yến Thanh thấy bóng người trên tháp canh biến mất, gã lập tức dẫn thủ hạ chạy về phía đại doanh.

Lính gác trên tháp canh đã bị xử lý, mọi người cũng không cần rào doanh, trực tiếp chặt một cọc gỗ to, lục tục chui vào.

Vương Quý dẫn thủ hạ mai phục trong rừng cây cách mười dặm, tới lúc canh bốn, liền thấy đại doanh quân địch bỗng nhiên bừng lên ánh lửa, lửa mạnh nhanh chóng lan tràn toàn doanh, nhất là đại trướng chất đống cỏ khô càng cháy mạnh mẽ.

Trong quân doanh truyền đến tiếng báo động khẩn cấp, Vương Quý nện mạnh một quyền vào thân cây bên cạnh, lớn tiếng khen:

- Làm tốt lắm!

Nhưng hiện giờ còn chưa phải lúc khánh công, Vương Quý lập tức ra lệnh:

- Châm lửa!

Cách họ vài dặm bùng lên một đống lửa lớn, đây là đống lửa hấp dẫn quân địch. Dưới sự hỗn loạn Kim binh nhất định sẽ bị đống lửa lớn này hấp dẫn, lúc này Vương Quý cũng không lo lắng tình hình của đám người yến Thanh, trong lúc hỗn loạn họ càng dễ đào thoát, hiện giờ Vương Quý quan tâm một lần phục kích mà mình sắp xếp hơn.

Quả nhiên, một khắc đồng hồ sau, mấy trăm kỵ binh chạy từ đằng xa tới nhanh như điện chớp, ước chừng năm trăm kỵ binh chạy đến xem xét tình hình ánh lửa bên này. Vương Quý vung tay, ba ngàn kỵ binh quân Tống liên tục nâng nỏ kỵ binh, lạnh lùng nhắm nỏ ngay quân địch nơi xa. Khi kỵ binh quân địch tới ngày càng gần, lao vụt qua cách họ hơn năm mươi bước, Vương Quý ra lệnh một tiếng:

- Bắn!

Một tiếng mõ vang lên, mưa tên cùng bắn từ trong rừng cây, ba ngàn mũi tên nỏ dày đặc bắn về phía kỵ binh người Kim cách năm mươi bước.

Bình Luận (0)
Comment