Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 856 - Chương 727: Chiến Tuyến Thứ Hai (Thượng)

Chương 727: Chiến tuyến thứ hai (thượng) Chương 727: Chiến tuyến thứ hai (thượng)Chương 727: Chiến tuyến thứ hai (thượng)

Trong đại trướng Nguyên Soái Kim doanh, Hoàn Nhan Tà Dã mặt không thay đổi nghe Hoàn Nhan Tông Vọng báo cáo. Mặc dù y không tự mình tới quan sát tấn công thăm dò hôm nay, nhưng cũng không có nghĩa y không quan tâm trận chiến hôm nay, chỉ là y không muốn nhúng tay quá nhiều quân vụ, giá không cháu trai Hoàn Nhan Tông Vọng.

- Ngươi nói là, cho dù chúng ta đánh hạ Biện Kinh cũng sẽ phải trả một cái giá cực kỳ thảm trọng, là ý này sao?

Hoàn Nhan Tà Dã trầm ngâm thật lâu hỏi.

Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu:

- Họ chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, tường thành được một lớp băng thật dày bao phủ, cực kỳ khó tiến đánh, lại có Chấn Thiên Lôi sát thương cường đại, hôm nay chúng ta thương vong thảm trọng.

- Chấn Thiên Lôi không phải không gì không làm được, sau cuộc chiến công thành Thái Nguyên, Tông Hàn đã tìm được mấu chốt đối phó Chấn Thiên Lôi, thương vong giảm xuống rất nhiều, chẳng lẽ người không thỉnh giáo Tông Hàn?

Hoàn Nhan Tông Vọng nửa ngày không lên tiếng, mặc dù gã và Hoàn Nhan Tông Hàn là anh em họ, nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh, dù là quan hệ công việc hay là quan hệ cá nhân, quan hệ của hai người đều khôgn quá tốt. Gã cũng biết Hoàn Nhan Tông Hàn có một số kinh nghiệm đối phó quân Tống, nhưng gã làm sao có thể ăn nói khép nép đi thỉnh giáo.

Hoàn Nhan Tà Dã đương nhiên hiểu được tâm tư của Hoàn Nhan Tông Vọng, gã lạnh lùng nói:

- Rốt cuộc là đại nghiệp Kim quốc quan trọng, hay là ân oán cá nhân quan trọng, ta không rõ, ngươi nói cho ta nghe một chút đi?

Hoàn Nhan Tông Vọng vội vàng quỳ xuống:

- Chất nhi biết sai!

- Biết sai thì biết sai, nhưng không có lòng sửa sai, ta nói không sai chứ?

Hoàn Nhan Tông Vọng cúi đầu xuống qua nửa ngày thở dài nói:

- Cũng không phải chất nhi không muốn thay đổi, nhưng đây là chuyện cá nhân hai người, thúc phụ trách một mình ta có ích lợi gì?

- Được rồi! Chuyện này để sau rồi nói.

Hoàn Nhan Tà Dã không muốn miễn cưỡng chất nhi, hậu bối trẻ tuổi có cạnh tranh chưa hẳn là nguyên nhân xấu. Y lấy một quyển văn thư từ trong một chiếc riêng ra đưa cho Hoàn Nhan Tông Vọng:

- Đây là chiến báo kỹ càng chiến dịch Thái Nguyên, phía trên có ghi chép ứng phó Chấn Thiên Lôi thế nào, tự ngươi nhìn cho kỹ. Mặc dù hỏa khí của người Tống lợi hại, cũng không phải vạn năng. Họ chuẩn bị rất đầy đủ, chúng ta cũng chuẩn bị đầy đủ, hi vọng chiến dịch tiếp theo đừng để ta thấy được bộ dạng sa sút tinh thần của ngươi.

Hoàn Nhan Tông Vọng nhận chiến báo, khom người nói:

- Ti chức nhất định sẽ dốc toàn lực, chỉ là…

- Chỉ là cái gì?

Hoàn Nhan Tà Dã hơi bất mãn nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng, y không thích thủ hạ ra sức khước từ, cháu của mình cũng không ngoại lệ.

Hoàn Nhan Tông Vọng nhìn thoáng qua chiến báo trong tay, nhỏ giọng nói:

- Đã có biện pháp đối phó Chấn Thiên Lôi, ti chức muốn huấn luyện quân đội một chút, để tránh thiệt thòi lớn.

Suy nghĩ này cũng không tệ, ánh mắt Hoàn Nhan Tà Dã dịu xuống một chút, suy nghĩ hỏi:

- Ngươi cần thời gian bao lâu để huấn luyện?

- Mười ngày hoặc nửa tháng.

- Vậy thì mười ngàyÃ

Hoàn Nhan Tà Dã không cho Hoàn Nhan Tông Vọng cơ hội giải thích, vung tay lên nói:

- Ta vừa vặn cũng cần dùng thời gian mười ngày này sắp xếp một số chuyện khác.

- Nguyên Soái nói là người trong thành?

Hoàn Nhan Tà Dã gật nhẹ đầu:

- Họ ẩn nhẫn hơn nửa năm rồi, cũng nên hoạt động một chút.

Sau khi kết thúc trận kịch chiến mang tính thăm dò, đại doanh Kim binh tạm thời yên lặng. Lý Diên Khánh biết đối phương đang huấn luyện mang tính nhằm vào, nhiều nhất khoảng bảy tám ngày sẽ lại tổ chức một lần tấn công. Nhân cơ hội này, Lý Diên Khánh cũng tăng cường chuẩn bị chiến đấu, sửa chữa từng nhược điểm bại lộ trong lúc kịch chiến lần đầu.

Một nhược điểm yếu nhất trong đó là tên nỏ không đủ, Thần Tí Nỏ tầm bắn quá xa, nhất định phải tới gần lỗ châu mai xạ kích xuống dưới, nhưng lại dễ dàng bị cung tên quân địch ngăn chặn. Nếu như rời khỏi lỗ châu mai mà bắn, vậy thì không sợ cung tên dưới thánh áp chế, nhưng bởi vì tầm bắn xa của Thần Tí Nỏ mà không cách nào bắn được quân địch dưới thành.

Biện pháp tốt nhất vẫn là rời khỏi lỗ châu mai bắn góc bốn mươi lăm độ ở phía sau, chỉ là như vậy không thể dùng tới Thần Tí Nỏ, mà phải dùng cung lớn thủ thành, lợi dụng binh tiễn nặng nề sát thương kẻ địch.

Phương án bổ cứu mà Lý Diên Khánh nghĩ đến rất đơn giản, phân phối thêm một bộ cung lớn thủ thành cho mỗi tên nỏ binh là được rồi, cự ly xa dùng Thần Tí Nỏ, khoảng cách gần dùng cung lớn thủ thành.

Yêu cầu này đối với quân đội nơi khác có lẽ rất khó làm được, nhưng đối với thủ quân kinh thành lại dễ như trở bàn tay, kinh thành tập trung các loại công tượng tốt nhất thiên hạ.

Mặc dù mấy tháng trước Quân Nghị Đường không nắm quân đội, nhưng có thành tích rất tốt trong chuẩn bị các loại vật liệu chiến bị, chế tạo rất nhiều vũ khí thủ thành, lại thêm hàng tồn lúc trước, hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu của quân đội.

Cùng lúc với sửa chữa, Lý Diên Khánh lại phái mấy trăm tên lính mượn nhờ thang dây xuống thành thanh lý chiến trường vào ban đêm, tập trung thi thể quân địch gần thành xuống hố thiêu đốt. Cho dù hiện giờ là trời đông giá rét, nhưng vẫn phải phòng ngừa dịch bệnh bộc phát.

Nhân khẩu thường trú và nhân khẩu lưu động ở kinh thành cộng lại năm ngoái có gần hai trăm vạn. Nhưng trải qua một năm di chuyển, hiện giờ chỉ còn lại một nửa, khiến kinh thành trở nên trống trải rất nhiều, trên đường cái cũng có vẻ khá quạnh quẽ, phần lớn cửa hàng đã đóng lại, phồn hoa ngày xưa không còn. Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi Đông Kinh lại xuất hiện cảnh tượng suy bại.

Thực ra điều này cũng rất bình thường, lúc trước tài phú của Đại Tống chủ yếu tập trung ở Đông Kinh Biện Lương, nhưng trải qua một năm di chuyển dần dần, tài phú của Đại Tống đã di chuyển về phương nam, tập trung ở hai nơi Tô Hàng, khiến Hàng Châu và Tô Châu nhanh chóng phồn vinh.

Không có tài phú chèo chống, Đông Kinh Biện Lương giống như một người không có tinh thần, không có máu thịt, đương nhiên không thể tránh né suy yếu.

Chẳng qua cũng không phải mọi việc đều không thuận lợi, ít nhất giá lương thực giảm xuống. Vì chuẩn bị chiến đấu, thành Đông Kinh vận chuyển gần ngàn vạn thạch lương thực từ các nơi tới, lưu lại làm quân lương chuẩn bị chiến đấu. Lương thực dân gian không đủ, tin tức Kim binh xuôi nam làm giá lương thực tăng vọt. Chẳng qua kho Thường Bình nhanh chóng ném hai mươi vạn thạch lương thực ra bình ổn giá lương thực, khiến giá lương thực từ cao nhất năm trăm văn một đấu giảm xuống tám mươi văn một đấu.

Mà triều đình thực hành phân phối, bình dẫn tám mươi tuổi trở lên mỗi tháng có thể mua một đấu gạo giá thấp của quan phủ, tám tuổi trở xuống giảm một nửa, nếu như ngay cả gạo giá thấp cũng không mua nổi, vậy có thể tới điểm cứu tế đầu đường nhận cháo cứu tế miễn phí, mặc dù ăn không đủ no, nhưng cũng sẽ không bị chết đói.

Giữa Đại Tướng Quốc Tự và phố Đông Đại có một con hẻm nhỏ gọi là hẻm Ngũ Văn, cửa ngõ treo một chiếc đèn lồng chiến cũ nát, trên đó viết hai chữ khách sạn. Nhưng muốn tìm được cửa lớn khách sạn còn phải đi vào trong ngõ hẻm ba bốn mươi bước, mới nhìn thấy một đèn lồng viết chữ khách sạn khác. Bên cạnh đèn lồng là một cửa lớn cũ nát, bên trên cửa lớn viết bốn chữ ‘khách sạn Bình Khang’.

Đầu năm nay làm ăn khó khăn, cạnh tranh kịch liệt, rượu ngon còn sợ ngõ nhỏ sâu, huống chi một khách sạn không đáng chú ý, làm ăn chắc chắn ảm đạm. Từ dấu vết ở cổng, có thể thấy khách sạn cũ này đã lâu rồi không làm ăn được.

Phải nói khách sạn này không tính nhỏ, quy mô ở kinh thành thuộc về trung đẳng, chiếm diện tích khoảng ba mẫu. Mấy năm trước, có được ba mẫu đất ở gần Đại Tướng Quốc Tự đã là phú ông bạc triệu rồi, nhưng hiện giờ ba mẫu đất chỉ sợ không bán được ba ngàn quan.

Cửa lớn khách sạn đóng chặt, treo một tấm bảng hiệu ngừng kinh doanh, cho nên cũng không có người chú ý tới nó. Nhưng trong khách sạn lại không quạnh quẽ, hai nam tử dáng người cường tráng đang nâng một cái rương đi tới hậu viện.

- Chúc Thị Lang, đồ đã chuyển tới rồi!

- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, nơi này không có Thị Lang cái gì, gọi ta Hạ gia, Hạ chưởng quỹ!

Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên dáng người trung đẳng, khuôn mặt da xương thô ráp không thịt, có một chiếc mũi ưng, môi mỏng, mắt nhỏ, tướng cay nghiệt điển hình. Nhưng đôi mắt y lại cực kỳ linh hoạt, lóe ra vẻ khôn khéo không hề tầm thường.

Nam tử trung niên này tên là Chúc Nam, hộ tịch biểu hiện là người Phủ Hà Gian đông Hà Bắc Lộ, nhưng trên thực tế y là người Bình Châu Phủ Yến Sơn. Hai năm trước y còn một thân phận khác, Binh Bộ Thị Lang Nam Viện Liêu quốc, cho nên tất cả mọi nguiờ gọi y là Chúc Thị Lang. Nhưng Liêu quốc đã bị diệt, Chúc Thị Lang cũng giống như mèo ba chó bốn, chỉ là một xưng hô. Nếu như xưng hô y như vậy ở Phủ Yến Sơn thì không quan trọng, nhưng nơi này là Đông Kinh Biện Lương, hiện giờ là thời kỳ chiến tranh, xưng hô như vậy chắc chắn sẽ mang đến họa sát thân cho y.

Cũng không phải thân phận Binh Bộ Thị Lang Liêu quốc gây phiền toái, mà hiện giờ y có một thân phận khác, mật thám Kim quốc.

Sau khi Liêu quốc diệt vong, Chúc Nam và rất nhiều đại thần Liêu quốc đều đầu hàng Kim quốc. Kim quốc đối đãi với y không tệ, bổ nhiệm y làm Lang Trung Nam Xu Mật Viện Kim quốc. Chẳng qua vị trí của y còn chưa ngồi ấm, lại lập tức nhận được một bổ nhiệm mới, đảm nhiệm Phó Tổng quản Tình Báo Ti Đông Kinh.

Hai tên thủ hạ vội vàng đổi giọng cười nói:

- Hạ gia, để đồ ở nơi nào?

Chúc Nam chỉ căn phòng bên cạnh:

- Nhấc vào phòng đi!

Hai tên thủ hạ nhấc rương vào phòng, đặt lên bàn, lại đi ra ngoài. Chúc Nam đi vào phòng mở rương gỗ lớn ra, trong rương gỗ chứa đầy bạc nén. Nơi này là hai ngàn hai trăm lạng bạc, ở kinh thành hiện giờ, đây là vật hiếm có. Phần lớn vàng bạc đều bị quyền quý phú hào chở đi, trong kinh thành hiện giờ ngoài nội khố còn có chút vàng bạc ra, đã hoàn toàn không nhìn thấy trên thị trường. Chợ đen còn một ít, nhưng giá cả đổi bạc đã cao tới một mười, một lạng bạc cần một vạn văn tiền để đổi.

Một rương hai ngàn lạng bạc này giá trị hai vạn sáu ngàn quan tiền, đây chỉ là giá trị, nhưng trên chợ đen cũng không đổi được nhiều như thế.

Lúc này, thủ hạ lại lấy một chiếc rương ra, bên trong là ba trăm lạng vàng, đây là tài phú còn hiếm hơn. Ba trăm lạng vàng có thể trực tiếp đổi được năm ngàn lạng bạc. Quan trọng hơn là trên chợ đen cũng không nhìn thấy vàng, trong nhà bách tính bình thường nhiều nhất chỉ có một số đồ trang sức bằng vàng nhưu trâm cài vòng tay, đây đều là vật bảo mệnh đặt ở đáy hòm.

- Hạ gia, có một bồ câu đưa thư rơi vào viện.

Một thủ hạ hô ngoài cửa.

Chúc Nam giật mình, lúc này sao có thể gửi bồ câu đưa thư tới, đây không phải là muốn mạng nhỏ của họ sao?

Bình Luận (0)
Comment