Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 864 - Chương 735: Tin Tức Của Vương Quý

Chương 735: Tin tức của Vương Quý Chương 735: Tin tức của Vương QuýChương 735: Tin tức của Vương Quý

Vừa rồi Lý Cương chỉ nói tiền tồn của Tả Tàng còn lại bảy mươi vạn quan, đây chỉ là tiền, vậy còn vàng bạc thì sao? Triều đình phát hành ngân phiếu dùng vàng bạc làm thế chấp, như vậy khoản vàng bạc này nhất định còn ở trong Tả Tàng.

Mặt khác Tả Tàng không còn tiền, còn có nội khố, còn mấy chục vạn kiện tài bảo các loại cất giữ trong hoàng cung. Nếu như Triệu Hoàn thực sự có thành ý, sao lại không thể giao được quân phí?

Hiện giờ Lý Cương lại đá bóng qua cho mình, không cần phải nói, đây là ý của Triệu Hoàn, hẳn là Lý Cương cũng muốn vận dụng nội khố, kết quả lại bị Triệu Hoàn phủ định.

Lý Diên Khánh thầm cười lạnh trong lòng, hắn liền buông tay nói:

- Để cho ta giải quyết ? Ta có thể làm gì ? Triều đình là muốn ta tự bỏ tiền giao lương bổng cho binh sĩ sao ?

- Không! Không! Không! Tuyệt đối không có ý này.

Lý Cương vội vàng phủ nhận.

- Vậy có ý gì ?

Giọng điệu của Lý Diên Khánh rõ ràng không vui.

Lý Cương đương nhiên nghe ra được sự bất mãn trong lời Lý Diên Khánh nói, y quả thực đắng chát trong lòng. Khốn cảnh tài chính của triều đình không phải ngày một ngày mai, lần trước sau khi chuyển bạc từ kho bạc tại các mỏ về triều đình mới tạm thời giải quyết nguy cơ, hiện giờ lại đứng trước vấn đề này. Thật ra hiện giờ không phải triều đình không có tiền, mà là tiền thuế các nơi không vận chuyển lại kinh thành được, hẳn là nguy cơ vận chuyển.

Lúc đầu Lý Cương cũng hi vọng dùng nội khố ứng trước quân phí, lại bị quan gia từ chối, quả thực khiến y khó xử.

Lý Cương ấp úng nói:

- Quan gia có ý là trước tiên nợ lại, chờ sau khi kết thúc chiến tranh sẽ thanh toán cùng lúc với binh sĩ, lại cho thêm một thành lợi tức, do quan gia tự mình đảm bảo, Đô Thống thấy có được hay không?

- Chẳng lẽ sau khi kết thúc chiến tranh thì có tiền?

- Thuế má các nơi đều có, chỉ là không cách nào chuyển đến kinh thành. Hiện giờ chi tiêu quân phí không lớn, hẳn là lợi nhuận rất nhiều, triều đình đủ để thanh toán quân phí.

Lý Diên Khánh gật đầu, nếu như Triệu Hoàn đồng ý bảo đảm, điều này cũng có thể cân nhắc, chẳng qua lợi tức một thành dường như hơi thấp.

- Như vậy đi! Ta sẽ nói rõ tình hình cho các binh sĩ, để các binh sĩ tự mình lựa chọn, đồng ý lấy tiền sau cuộc chiến, vậy trước tiên nợ lại, nếu hiện giờ muốn lấy, ta hi vọng triều đình vẫn thanh toán kịp thời. Đương nhiên ta cũng biết trước mắt tài chính triều đình khó khăn, chỉ cần triều đình chịu đáp ứng hai thành lợi tức, ta có thể cam đoan phần lớn binh sĩ đều lựa chọn nhận tiền sau cuộc chiến.

Lý Cương suy nghĩ:

- Vậy được rồi! Là hai thành lợi tức, ta đi thuyết phục quan gia.

Lúc này Lý Diên Khánh lại nói:

- Còn có trợ cấp bỏ mình, liên quan tới sĩ khí quân đội, quyết không thể kéo dài. Lần này cần phải lấy ra tiền trợ cấp gấp đôi, số đó cũng cần hơn một trăm vạn quan, ta biết tài chính triều đình khó khăn, cho nên ta đề nghị một phương án, xem triều đình có thể tiếp nhận hay không.

Vừa mới giải quyết vấn đề quân phí, lại nhảy ra trợ cấp gấp đôi, quả thực khiến Lý Cương nhức đầu không thôi. Chẳng qua Lý Diên Khánh đã có phương án không cần bỏ tiền, y cũng nguyện ý nghe một chút. Lý Cương vội vàng nói:

- Ngươi nói, ta nghe là được.

- Ta biết trong tay triều đình có rất nhiều đất quan, nhất là đất quan phương nam còn nhiều. Thực ra ta cảm thấy có thể dùng ruộng đất để thanh toán trợ cấp cho binh sĩ bỏ mình, như vậy giải quyết nỗi lo về sau cho binh sĩ, cũng có thể giải quyết tài chính khó khăn cho triều đình, có thể nói nhất cử lưỡng tiện, hi vọng triều đình có thể suy nghĩ thật kỹ phương án này.

Lý Cương cũng hơi động tâm, hiện giờ giá đất ruộng vùng Giang Hoài Kinh Tương là mỗi mẫu mười quan tiền, một binh lính bỏ mình trợ cấp gấp đôi là một ngàn quan tiền, đó chính là một khoảnh ruộng tốt, hơn hai ngàn tên lính bỏ mình cũng chỉ hơn hai ngàn khoảnh ruộng quan, đối với quan phủ nắm giữ mấy vạn khoảnh ruộng đất mà nói, thực sự không nhiều, có thể cân nhắc phương án này.

- Vậy tướng sĩ ba quân có thể tiếp nhận phương án trợ cấp này không?

Lý Diên Khánh cười gật đầu nói:

- Ta cảm thấy có thể tiếp nhận!

Lý Diên Khánh đương nhiên suy nghĩ thay quân đội. Kim binh xâm lấn dẫn tới rất nhiều nông dân phương bắc chạy trốn tới phương nam, đồng ruộng phương nam cũng đáng giá tiền. So với trợ cấp một ngàn quan tiền, còn không bằng cầm một khoảnh ruộng tốt, sau khi cho thuê ruộng, cha mẹ cao tuổi có chỗ dựa vào dưỡng lão, tin tưởng rất nhiều binh sĩ đều đồng ý tiếp nhận ruộng đồng, thậm chí ban thưởng quân công cũng đồng ý dùng phương thức ruộng đồng.

Lý Diên Khánh đã cho hứa hẹn, Lý Cương cũng không chờ lâu, y nóng lòng trở về báo cáo với quan gia, liền ôm quyền thi lễ, đi trước một bước.

Trầm tư một lát, Lý Diên Khánh phân phó thân binh:

- Đi thông báo Trương Hổ tới gặp ta!

Thân binh cưỡi ngựa rời đi. Lúc này Lý Diên Khánh mới quay đầu lại hỏi một lính báo tin chờ đã lâu:

- Có chuyện gì?

- Hồi bẩm Đô Thống, Vương Thống Chế phái người tới báo tin.

Lý Diên Khánh vui mừng, hiện giờ hắn đang muốn biết tin tức của Vương Quý, hắn vội hỏi:

- Người đang ở nơi nào?

- Người đang ở Nam Huân Môn!

Lý Diên Khánh lập tức quay đầu ngựa chạy tới thành nam…

Nam Huân Môn là cửa thành chính của tường thành nam, còn có một cửa thành phụ gọi là Đái Lâu Môn, ngoài ra còn có hai tòa thủy môn, một tòa thủy môn Thái Hà, một tòa là thủy môn Tứ Lý Kiều. Bởi vì địa hình phía nam khá nhấp nhô, vũ khí công thành cỡ lớn khó mà di chuyển, cho nên cơ bản Kim binh sẽ không tiến đánh thành nam. Thủ quân thành nam cũng không nhiều, chỉ một vạn người, máy ném đá và hỏa pháo cũng không lắp đặt, nhưng nếu cần, có thể tạm thời sử dụng máy ném đá di động.

Lý Diên Khánh đi vào ủng thành Nam Huân Môn, gặp được binh sĩ Vương Quý phái tới báo tin ở đây. Lý Diên Khánh biết binh sĩ báo tin này, là thân binh của Vương Quý, tên Trần Đạc, cũng là người Xã Hiếu Hòa Huyện Thang Âm, trước mắt đảm nhiệm chức Đô Đầu.

- Ti chức tham kiến Đô Thống!

Trần Đạc quỳ một chân xuống thi lễ với Lý Diên Khánh.

Lý Diên Khánh ngồi xuống một chiếc hòm gỗ lớn, vung tay cười nói:

- Xin Trần Đô Đầu đứng lên!

- Tạ ơn Đô Thống!

Trần Đạc đứng dậy, dâng thư của Vương Quý cho Lý Diên Khánh. Thân binh tiến lên chuyển thư cho Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh mở thư của Vương Quý ra.

Trước đó Lý Diên Khánh đã biết Vương Quý tập kích đắc thủ nhà kho trung chuyển tạm thời của Kim binh ở bờ nam Hoàng Hà, cũng tiêu diệt năm trăm Kim binh, thu được mấy trăm chiến mã, khiến cho Hoàn Nhan Tà Dã phải phân ra hai vạn kỵ binh hộ vệ con đường lương thực an toàn.

Nhưng trong phong thư này, Vương Quý đề xuất dự định bắc thượng Hà Bắc, đây là một phương án cực kỳ to gan và sáng tạo. Sau khi Kim quốc chiếm lĩnh Hà Bắc, gần như tất cả thành trì quan trọng đều lưu lại một ít Kim binh, ít thì trăm người, nhiều thì hơn nghìn. Những Kim binh này tập trung lại chừng một hai vạn người, nhưng nếu phân tán ra, lại có lợi cho quân Tống tập trung binh lực tiêu diệt từng bộ phận. Cho nên Vương Quý dẫn kỵ binh bắc thượng, vừa vặn đánh trúng uy hiếp của Kim binh.

Đương nhiên, đánh lén Phủ Yến Sơn lại không thực tế. Lang Chủ Kim quốc đang ở Phủ Yến Sơn, nơi đó có ba vạn thiết kỵ tinh nhuệ nhất của Kim binh hộ vệ, Vương Quý bắc thượng Phủ Yến Sơn, chỉ có thể là thiêu thân lao đầu vào lửa.

- Hiện giờ Vương tướng quân ở nơi nào?

Lý Diên Khánh hỏi.

- Hiện giờ đang ở Huyện Toan Tảo!

Huyện Toan Tảo cũng là Huyện thuộc Phủ Khai Phong, ở bờ nam Hoàng Hà, bờ bên kia là Vệ Châu của Tây Lộ Hà Bắc. Lý Diên Khánh nhớ kỹ trong kho quan của Huyện Toan Tảo có không ít lương thực, Vương Quý trú quân ở đó cũng có thể được bổ sung.

Lý Diên Khánh trầm tư một lát, liền sai người mang giấy bút tới, đáp lại cho Vương Quý một phong thư.

Hắn dán thư lại, giao cho Trần Đạc. Lúc này, Trần Đạc lại khom người nói:

- Ti chức còn một tình báo muốn nói với Đô Thống.

- Tình báo gì?

- Khi ti chức đi tới phát hiện, Kim binh đang tập trung rất nhiều dân phu, không biết họ muốn làm gì?

Lý Diên Khánh nhướng mày, tập trung rất nhiều dân phu, Kim binh muốn xây dựng công trình gì sao?

Lý Diên Khánh nghĩ không ra, cũng không nghĩ thêm, lại sai người thưởng cho Trần Đạc mười lạng bạc. Trần Đạc cảm tạ Lý Diên Khánh, liền cưỡi ngựa rời khỏi kinh thành, đi đường vòng chạy tới Huyện Toan Tảo.



Vào ban đêm, ngoài thành xuất hiện hành động khác thường, mấy vạn dân phu bị Kim quốc giải tới góc tây bắc ngoài thành bắc. Nơi này địa thế cao, dân phu khiêng túi bùn cát như kiến, nối liền không dứt xuyên tới xuyên lui giữa góc tây bắc và nơi khai thác cát cách một dặm, chồng chất từng túi bùn cát.

Đêm ngày càng muộn, nhưng dân phu bị Kim binh giải tới ngày càng nhiều. Sau khi bị áp giải đến họ lập tức được đưa vào đội ngũ vận chuyển bùn cát. Đến lúc hừng đông, đã có gần hai mươi vạn dân phu thanh niên trai tráng giải tới từ các Huyện vùi đầu vào xây dựng công trình của Kim binh.

Lý Diên Khánh và một đám tướng lĩnh đứng góc tường thành tây bắc chăm chú nhìn công trình của Kim binh cách đó không xa. Kim binh xây dựng một nền móng tường thành dài chừng bốn dặm, trong tường thành, dùng rất nhiều túi bùn cát tiến hành bổ sung.

Dụng ý của Kim binh rõ ràng như thế, khiến rất nhiều tướng lĩnh đều hít một hơi lạnh. Đây rõ ràng là đang dồn đất thành núi, Kim binh muốn tiến hành công kích từ trên cao xuống. Một khi xây thành núi đất, máy ném đá loại lớn của Kim binh ném từ đỉnh núi, bao phủ toàn bộ góc tây bắc. Khu vực tây bắc không có chỗ hiểm để thủ, xuất hiện lỗ thủng phòng ngự dài đến nửa dặm. Loại uy hiếp từ trên cao xuống này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng sĩ khí của quân đội thủ thành.

- Loại núi đất đồng lên thế này nhiều nhất chỉ có thể duy trì hai ba tháng!

Thống Chế Tân Bắc Quân Đổng Bình chậm rãi nói:

- Họ trực tiếp dùng bao cát đắp lên mà không có nện vững chắc, nền móng không hề bền vững. Hiện giờ mùa đông kết băng vẫn có thể chèo chống được, một khi tới mùa xuân, bao cát phía dưới cùng sẽ vỡ tan vì áp lực quá lớn, khi đó cả tòa bùn đất sẽ đổ sụp. Chỉ cần chúng ta chống được ba tháng, tòa núi đất này sẽ tự nhiên biến mất.

Mọi người yên lặng gật đầu, vấn đề hiện giờ là, họ có thể chống qua được ba tháng này hay không.

Lúc này, Lý Diên Khánh cười nhạt nói:

- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Họ có kế Trương Lương, chúng ta cũng có thang leo tường, không cần quá lo lắng, nhất định sẽ có biện pháp ứng đối.

Bình Luận (0)
Comment