Chương 745: Sự kiện trọng đại (thượng)
Chương 745: Sự kiện trọng đại (thượng)Chương 745: Sự kiện trọng đại (thượng)
Thương đội đi tới một khách sạn cách cửa thành không xa, khách sạn gọi là khách sạn Thang Ký. Không cần phải nói, đây là khách sạn nhà Thang Hoài mở. Thang gia mở không ít khách sạn ở Hà Bắc Lộ, nhưng hiện giờ cũng chỉ còn lại mấy nhà đang duy trì kinh doanh.
Tiểu nhị thấy có khách đến, vội vàng nhiệt tình ra đón:
- Chào mừng đến khách sạn Thang Ký dừng chân, tiểu điếm sạch sẽ gọn gàng, đồ ăn ngon miệng, giá cả phải chăng, cam đoan các vị khách quan hài lòng!
Thương nhân trẻ tuổi dẫn đầu cười tủm tỉm nói:
- Thang chưởng quỹ có đó không?
- Khách quan biết chương quỹ nhà ta à ?
- Một người bạn của ta là cháu trai của Thang chưởng quỹ.
Tiểu nhị vội vàng trở về bẩm báo. Một lát, một nam tử béo hơn bốn mươi tuổi đi ra, gã gọi là Thang Chính Đức, là Tứ thúc của Thang Hoài, cũng là một trong số ít mấy người Thang gia lưu lại ở Hà Bắc.
- Các ngươi là…
Thang Chính Đức nghi hoặc nhìn thương đội.
- Tại hạ Yến Thanh, là bạn của Thang Hoài, chúng ta có nên đi vào nói chuyện hay không?
Chưởng quỹ lập tức tỉnh ngộ, liền vội vàng để đám người Yến Thanh vào khách sạn, lại để tiểu nhị đóng cửa, treo bảng hiệu đầy khách.
- Mấy vị ở hậu viện đi! Không dối gạt các vị, trước mắt tiểu điếm không có khách.
Chưởng quỹ Thang Chính Đức đón họ vào hậu viện, mấy tên tiểu nhị đi sắp xếp súc vật. Trong gian phòng, Thang Chính Đức mời Yến Thanh ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi:
- Khách quan là quân Tống đúng không?
Yến Thanh gật đầu cười nói:
- Ta và Thang Hoài là tướng cùng trướng, đều ở dưới trướng Lý Đô Thống, Thang thúc hẳn là biết Lý Đô Thống của chúng ta chứ?
- Đương nhiên là biết, khi còn bé chúng ta gọi hắn là Khánh ca nhi, hiện giờ đã thành lương đống của Đại Tống rồi. Nghe nói hắn dẫn quân thủ vệ kinh thành, khiến Kim binh bó tay hết cách?
- Quả thực như thế, trước mắt Lý Đô Thống đảm nhiệm Phòng Ngự Sứ Đông Kinh, chúng ta được phái tới Hà Bắc tùy cơ ứng biến.
Thang Chính Đức lập tức giật mình, chỉ vào Yến Thanh nói:
- Ta biết rồi, các ngươi chính là Phi Kỵ!
Phi Kỵ là một đội kỵ binh quân Tống hoạt động mạnh mẽ tại Tây Lộ Hà Bắc gần đây. Họ tập kích Kim binh liên tục đắc thủ, thanh danh truyền khắp Tây Lộ Hà Bắc.
Yến Thanh khẽ cười nói:
- Chúng ta chính là Phi Kỵ, thủ lĩnh Phi Kỵ của chúng ta Thang thúc hẳn là rất quen thuộc, chính là Vương Quý.
- A ! Hóa ra là Quý ca nhi.
Thang Chính Đức kinh hô một tiếng, vội vàng hỏi:
- Vậy Thang Hoài nhà ta đâu?
- Thang ca trước mắt ở Đông Kinh, bảo vệ kinh thành cùng Lý Đô Thống.
- Thì ra là thế.
Thang Chính Đức bỗng cười giả dối:
- Ta đã biết rồi, mục tiêu của các ngươi lần này chắc chắn là…
Thang Chính Đức chỉ phía tây, phía tây chính là kho Lê Dương.
Yến Thanh gật nhẹ đầu, lại hỏi:
- Không biết Thang thúc biết nhiều về kho Lê Dương không?
- Ta biết cũng không nhiều lắm. Nghe nói thủ quân có hơn một vạn người, thủ vệ cực kỳ sâm nghiêm. Cỏ khô chất đống như núi bên trong, dù sao ta chưa hề đi qua. Sau khi Kim binh tiến vào chiếm giữ, lại nghiêm cấm bất cứ người Hán nào tiến vào.
Yến Thanh cũng không trông cậy vào Thang Chính Đức có thể cho gã biết bao nhiêu tình báo, trước mắt gã cần chính là binh khí, gã trầm ngâm một chút nói:
- Có thể mua được đao trong thành không?
- Trong thành vốn có hai cửa hàng binh khí, đều bị cưỡng chế đóng cửa rồi. Chẳng qua chưởng quỹ một cửa hàng binh khí trong đó rất quen thuộc với ta. Nếu như Yến tướng quân chịu bỏ giá cao, có lẽ hắn nguyện ý mạo hiểm bán ra.
- Giá cả không thành vấn đề, làm phiền Thang thúc.
Nói xong, gã đặt hai miếng vàng nặng năm mươi lạng lên bàn:
- Đây là tiền đặt chân của chúng ta, bạc không nhiều, chỉ là chút tâm ý, xin Thang thúc nhất định phải nhận lấy.
Mặc dù Thang chưởng quỹ có chút quan hệ với họ, nhưng nếu không cho người ta chút chỗ tốt, sao có thể khiến người ta an tâm làm việc cho họ.
Thang Chính Đức trợn mắt, một trăm lạng vàng tương đương một ngàn lạng bạc, có thể đổi được tám ngàn quan tiền ở chợ đen, phí ăn ở nhiều nhất chỉ mấy quan tiền là cao rồi. Gã lẩm bẩm nói:
- Cái này… cái này thực sự nhiều lắm, không cần nhiều như vậy!
Lần này Yến Thanh mang theo ba trăm lạng vàng vào thành, vàng đều là vàng thỏi, giấu trong muối. Yến Thanh khẽ cười nói:
- Thực ra đây cũng chỉ là vàng chúng ta thu được trong tay Kim binh, Thang thúc có thể liên hệ được binh khí thay chúng ta chính là công lớn, sao có thể không ban thưởng chứ? Xin nhận lấy đi!
Thang Chính Đức làm sao có thể không cần vàng, thời điểm chiến tranh, đây chính là thứ tốt giữ mạng nha! Gã run rẩy nhận lấy vàng, đứng dậy nói:
- Hiện giờ ta đi liên hệ binh khí.
Gã quay người vội vàng rời đi…
Lúc xế chiều, Yến Thanh đi theo Thang Chính Đức tới một tòa viện, có một người nam tử trung niên đang chờ đợi ở nơi này.
- Cừu chưởng quỹ, đây chính là cháu của ta, ta có thể đảm bảo thay hắn, hắn tuyệt đối không liên quan với Kim binh.
Cừu chưởng quỹ nhìn thoáng qua Yến Thanh, mặt không thay đổi nói:
- Đi theo ta!
Nam tử trung niên họ Cừu này là chưởng quỹ cửa hàng binh khí Tụ Kim. Cửa hàng binh khí đã bị Kim binh cưỡng chế đóng cửa, binh khí trong tiệm cũng bị Kim binh thu đi không còn. Nhưng cửa hàng binh khí dù sao chỉ là cửa hàng, cho nên Kim binh cũng không quá truy cứu, liền lưu lại chỗ thủng.
Mọi người đi tới hậu viện, Cừu chưởng quỹ đẩy chiếc bàn đã cũ hỏng ra, để lộ một cánh cửa nhỏ. Y lấy ra một chiếc chìa khóa mở cửa, đẩy cửa đi vào. Thang Chính Đức quay đầu cười nói với Yến Thanh:
- Hiền chất đi vào đi! Ta chờ ở bên ngoài.
- Yến Thanh cúi đầu đ ivào, mặc dù cửa rất nhỏ, nhưng bên trong lại rất hẹp và dài, trong căn phòng cuối cùng có hai hòm gỗ lớn.
- Đây là giáp sắt nón trụ đồng của quân Tống, tổng cộng hai mươi bộ, mỗi bộ khôi giáp phối một thanh chiến đao. Nếu như ngươi còn muốn trường mâu cung tên, ta cũng có thể làm ra được.
- Có nỏ không?
Yến Thanh hỏi.
- Chỉ có năm chiếc nỏ, nhưng không phải Thần Tí Nỏ, chỉ là nỏ quân dụng bình thường, tên nỏ đầy đủ.
Yến Thanh gật đầu:
- Cho ta thêm hai mươi chiếc trường mâu và mươi lăm bộ cung tên, tính cả nỏ gộp chung một chỗ, ta muốn lấy hết, tổng cộng bao nhiêu tiền?
Cừu chưởng quỹ vươn một đầu ngón tay:
- Một ngàn lạng bạc, không nói giá.
Yến Thanh gật đầu, lấy ra một thỏi vàng năm mươi lạng đưa cho y:
- Trả ngươi trước một nửa, một nửa khác thấy hàng trả tiền, đêm nay ta cần, không có vấn đề gì chứ?
Cừu chưởng quỹ nhận vàng, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười:
- Đêm nay ta sẽ đưa tới khách sạn.
…
Hai ngọn đèn lồng cũ nát treo trên cổng thành đêm khuya, lúc tối lúc sáng trong gió, mấy tên binh sĩ quân Hán co quắp dưới tường cản gió dưới cổng thành, run cầm cập trong gió lạnh thấu xương. Lúc này chính là thời điểm sưởi ấm còn thấy lạnh, sức gió mạnh hơn, hơi lạnh càng đậm, khiến những binh lính này khó mà ngăn cản.
- Người Nữ Chân thực… thực coi chúng ta thành súc vật, ngay cả tấm thảm… tấm thảm cũng không cho!
Một binh lính ôm tay, hàm răng run lẩy bẩy nói.
Một binh sĩ lớn tuổi bĩu môi nói:
- Lưu Tam, nhà các ngươi không phải địa chủ Huyện Thang Âm sao? Sao ngay cả tấm thảm giường cũng không có?
- Đừng nói nữa, trong nhà bị người Nữ Chân cướp sạch rồi, nhà ở cũng bị thiêu hủy, người nhà bỏ chạy phương nam, không còn lại gì nữa.
- Ta nhớ được dường như ngươi còn mười lạng bạc, có thể mua tấm thảm mà!
Binh sĩ lẩm bẩm một tiếng:
- Thua sạch rồi.
Đúng lúc này, một tiếng rống to truyền tới từ bên cạnh:
- Ai bảo các ngươi đi ngủ, hết thảy đứng dậy!
Mấy tên lính sợ hãi vội vàng đứng dậy, chỉ thấy một Kim binh bước nhanh tới, roi da trút xuống bọn họ. Các binh sĩ cúi đầu chịu roi, một hành động nhỏ cũng không dám.
- Một đám lợn chết, còn không đi tuần tra, còn dám lười biếng, chém đầu toàn bộ!
Mấy tên quân Hán sợ hãi nơm lớp lo sợ, vội vàng xếp hàng đi tuần tra. Kim binh đi tiểu dưới chân thành gần đó, lại ngáp ngủ, quay người tiếp tục vào trong thành lâu ngủ.
- Còn mẹ nó người Nữ Chân, không coi bọn ông là người, ông muốn tạo phản.
Binh sĩ quân Hán tên Lưu Tam mắng.
Một binh sĩ quân Hán thở dài một tiếng:
- Lưu Tam, chúng ta đã không có đường rồi, ngươi không nghe nói Hán binh và Kim binh rất nhiều Huyện đều bị chém giết hầu như không còn sao? Chúng ta đầu hàng người Kim với Vương Khuê, đã đi vào đường chết rồi.
Mấy tên Hán binh đều trầm mặc.
Lúc này, một đội quân hán đi dọc theo hành lang lên đầu tường. Đội quân này do mười tám người tạo thành, mặc giáp sắt và nón đồng, vai vác trường mâu, eo đeo lưỡi đao, cung tên sau lưng, năm tên lính trong đó còn mang theo nỏ quân dụng, Áp đội dẫn đầu chính là Yến Thanh.
Mặc dù khôi giáp trang bị đều giống như quân Tống, nhưng mũ giáp của họ đều bọc da dê, đây chính là tiêu chí quân Hán.
Lúc này, mấy binh sĩ quân Hán đi tới đối diện, Yến Thanh thấy đối phương chỉ có năm người, trừng mắt:
- Tại sao chỉ có năm người tuần tra?
Mấy tên binh sĩ quân Hán giật nảy mình, vội vàng giải thích:
- Chúng ta đang trực ban ngày, kết quả bị lâm thời kéo tới tuần tra.
Yến Thanh nhận ra mấy người kia, không phải là mấy tên lính thủ vệ ban ngày sao? Ánh mắt gã đảo một vòng nói:
- Nếu trực ban ngày rồi, vậy hiện giờ có thể trở về nghỉ ngơi.
Năm tên lính vui mừng, quay người chạy xuống dưới thành. Yến Thanh lại gọi họ lại:
- Lưu lại hai người!
Năm người thương lượng với nhau một chút, liền lưu lại hai người. Yến Thanh đi tới hỏi:
- Tên các ngươi là gì ? Ngươi nơi nào ?
- Tiểu nhân gọi Lưu Tam, người Huyện Thang Âm, hắn gọi Triệu Cửu, người Phủ Đại Danh.
- Rất tốt, mời hai vị đi cùng!
Hai tên lính gia nhập đội ngũ, binh sĩ tên Lưu Tam trong đó không ngừng vụng trộm nhìn về phía Yến Thanh. Yến Thanh cười nói:
- Lưu Tam nhận ra ta không ?
- Ta cảm thấy rất quen mắt, dường như đã gặp được đại ca ở nơi nào.
- Đương nhiên gặp qua rồi, ở cửa thành hôm nay, quên rồi sao?
Lưu Tam suy nghĩ, bỗng nhiên biến sắc, quay đầu muốn chạy, lại bị Yến Thanh tóm được:
- Muốn chạy trốn, đã muộn rồi!
Lưu Tam quỳ bịch xuống, dập đầu như giã tỏi:
- Đại ca tha cho ta đi! Người nhà của ta đều ở Kinh Châu.
- Người nhà đều ở phương nam, vì sao ngươi còn đầu hàng Kim quốc?
- Tiểu nhân vẫn muốn chạy trốn, đang tìm cơ hội.
Một binh lính khác bên cạnh cũng lập tức hiểu được, quỳ xuống cầu xin tha thứ. Yến Thanh lạnh lùng nói:
- Ta có thể không giết các ngươi, tiền đề là các ngươi phải lập công chuộc tội!
- Chúng ta đồng ý lập công chuộc tội!
Yến Thanh gật nhẹ đầu, chỉ vào thành kho Lê Dương nơi xa:
- Chúng ta muốn đi qua, các ngươi nói làm sao bây giờ?